Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên - Chương 177: Cá và tay gấu
Ba mẹ con đã lâu lắm không gặp nhau, chợt vừa thấy mặt lại không biết nói gì, nhìn nhau một hồi mới bật cười mở màn.
Đây là lần đầu tiên Minh Lan và Tề thị tới nhà Minh Cẩm, nhìn thấy sàn nhà chỉ là đất nện tầm thường, gia cụ là gỗ sơn lên, hoàn toàn không có nửa điểm phú quý, hai người đều nhịn không được móc khăn chậm nước mắt.
Minh Cẩm vội vàng khuyên giải an ủi, nói mình thích cuộc sống như vậy, ít nhất không phải lo cơm ăn áo mặc, hơn nữa nàng là người phụ nữ duy nhất trong nhà nên không cần quan tâm đến vụ tiểu thiếp thông phòng linh tinh rối loạn, càng không cần ứng đối với các nha hoàn bà tử lươn lẹo.
Tề thị và Minh Lan đồng loạt mắng nàng, ngay cả Minh Lan luôn thẳng tính mà còn có thể quản lý tốt cả một đại gia tộc, trong khi Minh Cẩm trước nay đều ổn trọng đoan trang nhất nhà sao có thể ứng phó không nổi?!
Ngoài mặt Minh Cẩm cứ cười cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, lúc xưa nàng làm được rất tốt bởi vì những quy củ đó chưa chạm vào điểm mấu chốt của nàng, nhưng nếu bảo nàng làm giống Tề thị và Minh Lan thoải mái hào phóng cưới vợ bé cho chồng, hơn nữa còn phải làm ra vẻ khoan dung nhường nhịn, bất luận thế nào nàng đều làm không được.
Tề thị và Minh Lan lau nước mắt, trong lòng cũng biết chuyện này đã định vậy rồi, nếu cứ nhắc đến chỉ có thể ảnh hưởng cảm xúc của Minh Cẩm chứ không giúp được chút gì cho cuộc sống của nàng. Vì thế cả hai đều thay đổi đề tài, nói về chuyện nhà mình.
Tề thị rốt cuộc biết được vụ Minh Cẩm và Minh Lan có kế hoạch gì với thuốc của Sở Hoài Uyên, bà vô cùng hoảng sợ, hung hăng mắng hai đứa con gái một trận, loại chuyện này nên bàn bạc với bà trước đã chứ! Tề thị lo lắng không biết thuốc kia có dùng được hay không, có thể bị phát hiện hay không, tất cả phải hỏi cho rõ ràng, hoặc ít nhất phải thử một lần mới được.
Minh Cẩm thật á khẩu trước sự cẩn thận của Tề thị — — Loại thuốc này sao có thể tùy tiện thử loạn? Giả sử lôi ra thử, thứ thuốc không đạo đức như vậy phải thử lên người ai? Ngoài những vấn đề trên, cho dù đã thử thì phải mất một thời gian mới có thể nghiệm chứng được!
Tề thị hết sức cẩn thận với loại thuốc này, dặn đi dặn lại nếu thiếp thất chưa vào cửa thì không được lôi ra sử dụng.
Cuối cùng vẫn là Minh Cẩm đứng ra trấn an Tề thị, nói là thuốc này đã được bảo đảm, cho dù thật sự vô dụng thì cũng không ảnh hưởng gì đến bộ phận khác trên cơ thể, hơn nữa không thể nào phát hiện ra.
Loại đề tài này không hề hứng thú để đám phụ nữ bàn luận, nói một lát bèn lảng sang chuyện khác.
Đề tài con cái vĩnh viễn nói mãi không hết, mọi người sôi nổi kể về đám nhỏ trong nhà, nhưng lại phát hiện nhiều vấn đề có một số điểm lệch lạc — — Hai đứa nhỏ của Giang gia đã bắt đầu học thơ viết chữ mỗi ngày, trong khi Lục Phi thì mỗi ngày theo phụ thân rèn luyện thân thể.
Con đường tương lai phải đi của mỗi nhà đều khác nhau, đương nhiên con cái mỗi nhà đều có định hướng khác nhau cần hoàn thành.
Minh Cẩm không cảm thấy có gì không đúng, nhưng trên thực tế, nàng và Minh Lan đều có cùng ý tưởng đã ăn sâu bén rễ, chính là chỉ có học hành mới không bị kém cỏi. Bây giờ chợt phát hiện hình như Lục Phi không phải dạng thích theo con đường học vấn, Minh Cẩm hơi giật mình.
Có lẽ sợ Minh Cẩm có cảm giác thua thiệt, Tề thị và Minh Lan đưa mắt ra hiệu cho nhau, thay đổi đề tài khác bình thường hơn.
Đề tài của ba người phụ nữ không giống nhau. Tề thị và Minh Lan coi như có điểm tương đồng, đều là những sự tình bên trong đại gia tộc. Hiện tại địa vị của Phó gia đã cao hơn nhiều, đủ loại người tới cửa nhờ vả làm Tề thị khá phiền não, trước đó vài ngày người Tề gia cũng đến thăm, bà cụ Phó hình như không cao hứng lắm.
Những việc này thì Minh Lan lại không trải qua, phiền não của cô nàng chính là những phu nhân tiểu thư tới chơi quá thường xuyên, hoặc là đủ loại hội hè và quà tặng. Hiện tại Giang Du đang lên như diều gặp gió, thật sự cần Minh Lan có quan hệ tốt với một đám phu nhân. Vốn dĩ Minh Lan không phải loại cô nương bước ra từ môi trường như vậy, dĩ nhiên cảm thấy phải cố hết sức.
Cũng may Giang Du cũng không hy vọng Minh Lan có thể giúp hắn điều gì, theo lời của hắn, nếu Minh Lan thật sự biến thành những phu nhân giả dối kia, hắn mới cảm thấy không chịu nổi.
Đề tài của Minh Cẩm đơn giản hơn rất nhiều, nàng kể về những loại rau củ trồng trong vườn, còn có những hạt giống hoa không đáng giá mà Lục Trạm tìm được từ nơi nào đó được gieo dưới mái hiên, còn có lần trước mới ôn lại việc xe chỉ dệt vải, Lục Trạm làm khung cửi dùng tốt hơn nhiều so với khung cửi trước đây. Phải biết rằng, hiện tại chính là xã hội phong kiến tự cung tự cấp, xe chỉ và dệt vải là những phần không thể thiếu trong cuộc sống nông thôn.
Chờ mấy ngày nữa được rảnh rỗi, Minh Cẩm còn tính mua ít lông dê để xe ra sợi len dệt áo lông hoặc mũ và bao tay cho Lục Trạm và Lục Phi.
Đây là những việc mà nàng đang dần dần lên kế hoạch thực hiện.
Tề thị và Minh Lan nghe vậy, trong lòng lại buồn bã một trận, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng và hạnh phúc của Minh Cẩm, họ cũng cảm thấy yên tâm.
Mặc dù chủ đề khác nhau nhưng ba người có quan hệ huyết thống vẫn có thể trò chuyện rất hăng hái. Minh Cẩm thích hóng những chuyện gà bay chó sủa trong hậu trạch sau cổng lớn của Minh Lan, nghe còn hấp dẫn hơn đọc tiểu thuyết trạch đấu ở thời hiện đại rất nhiều. Minh Lan thì lại tràn ngập lưu luyến với cuộc sống điền viên của Minh Cẩm, nhớ lại những ngày tuy nghèo nhưng nhàn nhã ở trong thôn, đó là những hồi ức tốt đẹp nhất giá trị nhất trong thời thanh xuân của cô nàng.
Ba người đã lâu không gặp, ước gì có thể nói chuyện mãi không chia tay. Ngồi hàn huyên đến tận trời tối, Minh Lan và Tề thị mới miễn cưỡng rời đi.
Cuối cùng Giang Du vẫn được như nguyện, nạp tiểu thư con viện trưởng làm thiếp.
Cô tiểu thư này dĩ nhiên không nguyện ý làm thiếp, nhưng rốt cuộc bị tình thế ép bức không có khả năng làm chính thất của bất kỳ gia đình quyền quý nào, trừ phi muốn gả cho một người nông dân giống Lục Trạm.
Cuộc sống mấy ngày qua làm cô tiểu thư khóc không ra nước mắt, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải nhúng tay làm việc gì thì nay coi như hoàn thành chương trình lao động cải tạo. Vốn dĩ cô tiểu thư này cũng có thói ở sạch giống Minh Cẩm, nhưng sau khi giặt quần áo vài ngày, tay cô nàng phồng rộp rồi kết thành vết chai.
Đây mới chỉ giặt quần áo cho hai bà cháu thôi đấy, nấu cơm rửa chén hay những việc nhà khác đều chưa để cô nàng động tay.
Mỗi ngày cô tiểu thư nhìn Minh Cẩm vác cái bụng to đùng đi xới đất trồng rau, bận rộn trong phòng bếp, tuy Lục Trạm tiếp nhận hết những việc nặng, nhưng cũng không ngăn cản Minh Cẩm làm chút việc nhà.
Rốt cuộc đây chỉ là một gia đình nông dân bình thường, một phụ nữ nông thôn đâu thể õng ẹo như vậy.
Cuộc sống mà Minh Cẩm thích thú và lựa chọn làm cô tiểu thư kia sợ hãi. Giang Du vốn nghĩ phải tốn nước miếng thuyết phục cô nàng bao nhiêu lần mới chấp nhận làm thiếp, kết quả vừa mới nhắc tới là cô tiểu thư gật đầu cái rụp.
Vụ này thật ra Minh Cẩm lại giúp Minh Lan một hồi.
Bởi vì Giang Du thấy cô tiểu thư kia sảng khoái đồng ý, trong lòng hơi có chút khúc mắc. Hắn vốn cho rằng cô tiểu thư kia là người có học kiêu ngạo thanh cao, cho dù lưu lạc đến tình trạng này vẫn thà rằng chịu khổ chứ không muốn nhận bố thí của hắn.
Ai ngờ sự tình tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng rất nhiều, làm Giang Du bắt đầu hoài nghi có phải ngay từ đầu mình đã bị che mắt, cô tiểu thư này không phải loại người không dính khói lửa phàm tục như trong suy nghĩ của hắn, hoặc là, bởi vì xấu hổ thất vọng với cảnh ngộ đã biến cô nàng trở nên thế tục, nguyện ý thỏa hiệp vì cuộc sống vật chất.
Bất kể là phỏng đoán nào đều khiến nhiệt tình của Giang Du đối với cô tiểu thư phai nhạt rất nhiều.
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt uể oải của Giang Du, trong lòng âm thầm buồn cười. Vào chơi nhà bà còm ở wattpad nhé!
Bụng Minh Cẩm lớn lên từng ngày, dần dần không có cách gì làm việc được nữa, lần này đoán chừng là song thai. Minh Cẩm nhìn cái bụng to đùng có chút nói không nên lời, đành phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trải qua quá trình mang thai lần nữa, Minh Cẩm phát hiện tâm trạng của mình bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều.
Mỗi lần Minh Cẩm bừng tỉnh giữa giấc, nhìn ông chồng bên cạnh cũng lập tức tỉnh theo lo lắng nhìn mình, nàng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Từ khi xuyên đến nơi này, nàng vẫn luôn truy tìm xem rốt cuộc mình muốn cái gì.
Không có người nào chê bai cẩm y ngọc thực, Minh Cẩm càng không kháng cự có người hầu hạ mình mọi nơi mọi lúc.
Thế nhưng sống ở nông thôn, nàng phải dậy từ tờ mờ sáng và làm việc cả ngày trời mới có thể nghỉ ngơi.
So sánh giữa hai cuộc sống, Tề thị và Minh Lan thương xót và tiếc nuối cho nàng cũng không có gì sai.
Tuy nhiên đây chính là cách sống mà nàng lựa chọn, giống như Tề thị và Minh Lan lựa chọn nạp thiếp cho Phó lão cha và Giang Du.
Bất kỳ đàn ông nào có địa vị cao một chút ở thời đại này, trong phòng đều không thể chỉ có một người vợ, cho dù không nạp thiếp thì ít nhất cũng có nha hoàn thông phòng tùm lum, thỉnh thoảng còn sẽ ra ngoài uống rượu hoa, nghe hát khúc.
Tất cả mọi người đều theo lối sống này, ngay cả Lục Trạm cũng coi như chuyện đương nhiên, không cảm thấy nhóm lão gia làm vậy có gì sai.
Minh Cẩm có thể khẳng định, nếu Lục Trạm tiếp nhận những phong thưởng kia vào triều làm quan, chắc chắn nàng cũng cần tăng thêm bóng hồng trong phòng cho chàng ta.
Không hề có tình yêu kiên trinh giống trong tiểu thuyết đâu nhé!
Thời đại này không quan trọng vấn đề ái tình.
Tình yêu chỉ là cảm xúc nhất thời của cánh đàn ông, sau đó vẫn là cuộc sống hiện thực.
Cá và tay gấu không thể vơ hết vào người.
Ở thời đại mà nàng xuyên tới, nếu lựa chọn phú quý thì không thể lựa chọn kiên trinh, mà nếu lựa chọn kiên trinh thì phải trả giá rất nhiều bằng cuộc sống bình dân làm lụng vất vả.
Minh Cẩm đã từng tự hỏi bản thân liệu điều đó có đáng hay không, từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý quả thật trả giá rất cao.
Nếu Lục Trạm chỉ là một nông phu bình thường không có năng lực tự bảo vệ mình, nói không chừng Minh Cẩm sẽ thật sự hối hận, vì một tình yêu kiên trinh mà ngay cả an toàn cho sinh mạng cũng không màng, vậy nàng mới thật điên rồi.
Mà hiện giờ, Lục Trạm có thể bảo đảm Minh Cẩm được an toàn, có năng lực kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa trong nhà không giàu đến mức có thể nạp thiếp.
Mọi thứ không thể tốt hơn.
Mỗi ngày Minh Cẩm chỉ cần làm chút chuyện nhà khả năng cho phép, chưa kể đến Lục Trạm thương vợ đều nhanh tay nhanh chân làm xong mọi việc coi như nặng nhọc trong nhà.
Lục Trạm đã làm những việc này vì nàng, còn nàng lựa chọn cuộc sống đơn sơ này vì chàng.
Có gì không đáng?
Vào khoảng khắc này, nhìn gương mặt lo lắng của Lục Trạm, vuốt ve cái bụng phồng to, Minh Cẩm bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Trạm hoảng sợ, nếu nàng nhíu mày hoặc kêu đau, hắn thật ra còn có chuẩn bị, nhưng đây lại bật cười không thể hiểu được kiểu này, tính sao bây giờ?
“Không có gì.” Minh Cẩm giơ tay vòng quanh cổ Lục Trạm, cẩn thận không đè ép bụng mình, chủ động hôn lên môi chàng, “Em chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc.”
“Khuya khoắt nàng thức dậy chỉ vì nói điều này?” Lục Trạm nhíu mày thật chặt, trợn mắt nhìn Minh Cẩm.
“Đương nhiên không phải.” Minh Cẩm lườm chàng ta một cái, hắng giọng tuyên bố, “Em chỉ muốn thông báo với chàng, con chúng ta hình như chờ không được muốn chào đời.”
Lục Trạm lập tức trắng mặt.
Minh Cẩm nhịn đau, cầm tay chàng, cảm thấy trong lòng bình yên vô cùng.
HẾT CHÍNH VĂN