Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 92 - Special Chapter (Cho và Nhận)
Sau khi nhận được tin chị sếp đã tháo bột và từ đầu tuần sau sẽ bắt đầu
đi làm lại, khỏi phải nói, thư ký toàn năng khóc như đập xả lũ, đồng chí Uyên Hà phải chia hẳn hai hộp khăn giấy cho bạn gái để lau nước mắt.
Kể từ sự kiện “thanh lọc”, bộ máy quản lý của T Group như đón một làn gió
xuân phơi phới. Tư duy kinh doanh của Nguyệt Minh là đối đãi thật tốt để thu hút và giữ chân nhân tài, tập trung vào các nguồn lao động trẻ
hướng đến tương lai nhờ vào sự năng động và không ngừng sáng tạo của họ.
Sau vài tháng, tập đoàn đã bắt đầu thu được những kết quả tốt
đầu tiên, doanh thu các ngành tăng mạnh, thậm chí còn bắt đầu lấn sân ra các lĩnh vực khác, tiêu biểu chính là bước chân vào F&B từ việc
thâu tóm chuỗi cà phê của Anh Khang…
Dù không đến văn phòng
thường xuyên, nhưng Nguyệt Minh đều nắm được tường tận mọi chuyện lớn
nhỏ, tất cả đều nhờ vào cô nàng thư ký toàn năng Khả Hân.
Ngay
lúc này, nàng thư ký đang ở nhà Nguyệt Minh, cụ thể là đứng trước cửa
phòng của chị sếp mà đổ mồ hôi lạnh. Khả Hân vì yêu công việc nên đích
thân mang tài liệu đến, nào ngờ lại thành khách không mời, thậm chí có
khả năng hóa thành bóng đèn điện, kỳ đà cản mũi!?
– Ưm… a… Chị có thể nhẹ hơn một chút không?
– Không như vậy làm sao tốt được?
– Ưm… mà… aaaaa, mới sáng chị đã đè người ta ra, làm vậy em cũng rất mệt đó!
– Vậy thì em tự làm đi, chị không thèm làm nữa!
– Thôi, chị làm đi, em tự làm không được… a…a…
Dù đã sang thu nhưng Khả Hân không kiềm chế được mà rút một tờ khăn giấy
từ túi xách ra lau mồ hôi, theo như nàng nhớ thì hai người này chỉ vừa
xác định quan hệ không lâu, từ cái lần chị sếp gặp chuyện, vậy mà đã tới bước này rồi sao?
Ờm, cũng hợp lý, hai chị gái này đều sắp lên
hàng 3 cả rồi, người trưởng thành không có gì phải kiêng kỵ mấy vấn đề
này hết, chẳng phải chị Băng cũng làm mỗi ngày hay sao?
Hơn nữa, chị Nguyệt cũng nên làm bù cho những năm tháng ăn chay của mình đi chứ!
Cũng may là Khả Hân không mang Uyên Hà theo, chứ nếu không, bác sĩ Hà sẽ chảy máu mũi mà chết mất!
Làm sao bây giờ!?
Có nên gõ cửa hay không?
Sáng sớm người ta còn đang nhiệt tình đầy hứng khởi như vậy, tuyệt đối không nên phá đám, Khả Hân đáng thương đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, tạm
bỏ qua tầm quan trọng của tệp tài liệu này thì chẳng phải chị sếp chỉ
vừa mới tháo bột tay hay sao!?
Với tư cách là em gái, Khả Hân
nghĩ mình nên khuyên chị Nguyệt chớ chơi ngu có thưởng, cái gì cũng từ
từ, quyết liệt quá lại động vào vết thương cũ…
Nhưng là một
thư ký toàn năng, biết người biết ta, nàng đành xuống dưới nhà chơi với
Joy vậy, lớn rồi, ăn chơi quá độ thì cũng tự chịu…
– A…!
Nguyệt Minh nhăn mặt nhìn tay mình.
– Từ từ sẽ quen.
Gia An dừng động tác lại, nàng theo các bài vật lý trị liệu của bác sĩ Hùng hướng dẫn hôm trước mà giúp Nguyệt Minh tập để tay nhanh chóng hồi
phục.
– Nâng tay lên lần nữa chị xem.
Tổng giám đốc hít một hơi, mím môi, từ từ nâng tay lên, lâu rồi không cử động, thật sự có chút khó khăn.
– Được rồi, đến đây thôi, chị còn đi làm nữa. Hôm nay em không đi làm à?- Gia An xoay người đi tìm túi xách.
Nguyệt Minh cũng cùng Gia An đi xuống phòng khách, bởi vì bài tập có chút đau
mà mặt cô hơi ửng hồng, đôi mắt cũng ướt át hơn bình thường.
Khả
Hân ngồi dưới phòng khách liền cảm thấy chị sếp như thể đang e ấp thẹn
thùng, cộng thêm đoạn hội thoại nàng nghe chữ được chữ mất lúc này…
thư ký nhỏ cảm thấy có hơi nghẹn lời.Truyện được post tại Wattpad
Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được
bản hoàn chỉnh nhất.
Chị Nguyệt ấy thế mà… nằm dưới, vậy thì hẳn tay cũng không sao rồi!?
– Hi, Hân.- Gia An gật đầu chào Khả Hân một cái rồi đi vào bếp, không cản trở hai người họ bàn việc.
– Hi, bác sĩ An.
– Em tới rồi à?- Nguyệt Minh thong thả ngồi xuống ghế sofa.
– Dạ, em mang tài liệu hôm nay đến cho chị, có vài bản hợp đồng cần chị
duyệt.- Khả Hân nhanh nhẹn hướng dẫn chị sếp các loại tài liệu được mình phân rõ ràng, mục nào ra mục nấy.
Hồi sau, khi Nguyệt Minh còn
đang tập trung làm việc, Khả Hân thấy chị An trên môi nở nụ cười ngọt
ngào trở ra. Chị An mang theo một ly sữa, chị sếp nhà nàng rất hợp tác,
không cần nhìn vẫn cầm gọn ly sữa vào tay, vừa uống vừa xem tài liệu
tiếp
Cái này là bác sĩ An đang chăm vợ đúng không?
– Chị đi làm đây.- Gia An nói với Nguyệt Minh xong lại gật đầu với Khả Hân.
– Chị đi à? Đi cẩn thận nha.- Nguyệt Minh buông tài liệu, đứng dậy tiễn Gia An ra cửa.
Khả Hân cảm thấy chị sếp thay đổi rồi, nhìn có khác gì cô vợ nhỏ đang tiễn chồng đi làm không?
Thật là mở mang tầm mắt!
Lúc này, bảo mẫu cũng bế Joy đến trước mặt Gia An và Nguyệt Minh.
– Ở nhà không được bắt nạt Joy.
Gia An cúi đầu, hôn Joy một cái, bé cũng lưu luyến không muốn chị bác sĩ rời đi.
Khả Hân liền cảm thán, bác sĩ An thật đỉnh, thu phục được cả lớn lẫn nhỏ!
Bác sĩ An là số 1!
– Em nữa.- Nguyệt Minh chỉ vào má mình.
Khả Hân trợn mắt, cái gì vậy trời, chị Nguyệt đang làm nũng á!?
Gia An nhíu mày, đưa tay véo má Nguyệt Minh một cái rồi khẽ thì thầm gì đó. Sau đó, thư ký nhỏ nghe chị sếp tặc lưỡi một cái, liếc về phía mình.
Khả Hân liền ngay lập tức dùng EQ vô cực của mình để ứng phó.
– A, mắt em mù rồi, em không thấy gì.- Vừa nói, Khả Hân vừa nở một nụ cười thật tươi.
Gia An:…
Nguyệt Minh:…
Khả Hân xem Nguyệt Minh như chị gái, chỉ cần chị mình được sống vui vẻ,
hạnh phúc thì phận làm em, thư ký nhỏ cũng cảm thấy vui lây.
Khả Hân có thể cảm nhận được cảm xúc của Nguyệt Minh lúc này, rất tin
tưởng, rất ỷ lại, rất yêu thương bác sĩ An, miệng có thể nói dối, nhưng
ánh mắt thì không.
Nhớ lại lúc trước khi ở bên Thanh Phương,
Nguyệt Minh đại đa số thời gian đều tỏ ra phiền não cùng buồn bực, có lẽ lần này chị ấy đã thực sự tìm được “real love” rồi!.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Điều khiến Khả Hân bất ngờ hơn cả là Nguyệt Minh còn biết biểu hiện tình cảm ra ngoài mặt, như trong đoạn clip gây bão mạng xã hội gần đây, một
người nào đó tình cờ bắt gặp chị sếp và Gia An nắm tay nhau đi dưới ánh
nắng chiều… Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc
tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An rời nhà đi làm không bao lâu, Khả Hân cũng tạm biệt Nguyệt Minh, cả căn nhà chỉ còn lại hai dì cháu và bảo mẫu.
– Đợi dì làm xong việc dì bế con nha cục cưng.- Nguyệt Minh vui vẻ sờ má Joy.
– A!- Joy nạt Nguyệt Minh một cái, quay mặt đi chỗ khác, ghét bỏ thấy rõ.
Bảo mẫu cười khúc khích khi thấy mặt Nguyệt Minh tối đen lại.
Vù ──
Một cơn gió thổi qua, cõi lòng Nguyệt Minh trống trải lạ thường, cô bĩu môi một cái rồi ngồi xuống sofa, nghiêm túc xem xét tài liệu.
Gia An lái xe đi làm với tâm trạng vui vẻ.
Nàng đối với tình yêu không yêu cầu quá cao, cũng không quan trọng những vấn đề hình thức hoặc gia cảnh, chỉ hi vọng một tình yêu đơn giản, hoàn hảo theo cách nàng muốn là được.
Hoàn hảo trong tưởng tượng của nàng là như thế nào? Chính là người nàng yêu chỉ yêu mình nàng, mang lại cho nàng cảm giác rung động và ấm áp, những thứ khác không quan trọng, chỉ
cần như tình yêu của ba nàng là được.
Gia An bất giác mỉm cười
khi nghĩ đến đây, có lẽ lúc này chính là khoảng thời gian mà nàng cảm
thấy mãn nguyện nhất cuộc đời, rốt cuộc, nàng cũng tìm đúng người.
Nguyệt Minh.
Có thể Nguyệt Minh là một vầng trăng khuyết, vẫn còn có những điều chưa
tốt, nhưng trăng khuyết cũng sẽ có ngày tròn, quan trọng là thời gian,
ai rồi cũng sẽ trưởng thành, thấu đáo.
Gia An chỉ muốn giữ mãi
cảm giác vui vẻ bên nhau mỗi ngày thế này, cùng nhau chăm sóc Joy, cùng
nhau hướng về tương lai, rồi tham lam mong muốn đời sau lại gặp gỡ và
yêu nhau, cứ thế lặp đi lặp lại kiếp này qua kiếp khác.
Gia An
bỗng trông thấy một chiếc xe có vẻ quen mắt tấp vào ven đường, nàng hơi
hãm phanh rồi mở cửa xe đi ra, nở nụ cười thân thiện hỏi thăm tình hình.
– Hoàng, sao vậy em?
Cô gái tên Hoàng nãy là một điều dưỡng mới đến trong khoa nàng, tính tình
thân thiện, hòa đồng và khả ái nên Gia An cũng mấy phần chú ý.
–
A, bác sĩ An!?-Điều dưỡng Hoàng vừa thấy người quen liền mừng muốn khóc, vội mở cửa xe chạy đến bên bác sĩ An.-Xe em bị hư mà gọi cứu hộ nửa
tiếng rồi vẫn chưa thấy đến, sắp đến giờ vào làm rồi.
Máy chấm
công ở đâu cũng là một thế lực rất rất rất vĩ đại, dạo này tại HOPE còn
có phong trào thi đua, đến trễ coi như toang thưởng tháng…
– Được rồi, để chị chở em đến bệnh viện.- Bác sĩ An tốt bụng gợi ý.
Trong khoảnh khắc ấy, điều dưỡng Hoàng liền mừng rỡ, nhưng vài giây sau lại trầm xuống.
– Mà… xe…- Điều dưỡng Hoàng gãi đầu-…cũng không thể bỏ xe lại được.
– Cứ để người của chị mang đi sửa giúp nhé.
Gia An hướng về xe Audi đen đậu gần đó mà vẫy tay ra hiệu, vệ sĩ của Nguyệt Minh liền hiểu ý, xuống xe để nàng chỉ thị.
Gia An đối với chuyện suốt ngày có người theo bảo vệ ban đầu cũng hơi ái
ngại, nhưng Nguyệt Minh cứ mè nheo năn nỉ mãi, nàng cũng đành chiều ý
người yêu mà thôi.
Không nghe lời người yêu cục cưng thì nghe ai bây giờ?
Nguyệt Minh thậm chí còn muốn Gia An đổi sang đi Bentley của cô, vì đã được
trang bị sẵn tất cả options an toàn, cô nói rằng phải như vậy mới yên
tâm được.
Bác sĩ An tuy cũng hiểu nguyên nhân một phần là do
chuyên Hạ Băng bị bắt cóc, nhưng nàng vẫn nghĩ như vậy quá gây chú ý, có ai đời một bác sĩ khoa Sản lại vi vu trên con Bentley phiên bản giới
hạn không!?
Tuy Gia An không quan tâm lời người khác, nhưng cũng không thích người ta đặt điều bên tai mình, hạn chế vẫn tốt hơn.
Nguyệt Minh nhường bước, nghĩ ra cách khác, Audi thì Audi, cô sẽ mang xe bác
sĩ An đi nâng cấp thật tốt, như xe của Hạ Băng ấy, có tông vào cột điện
vẫn khá an toàn!
Điều dưỡng Hoàng như vớ được vàng, vội vội vàng
vàng mở cửa xe lấy đồ của mình rồi lon ton chui vào con Audi vàng chói
của Gia An, cả đoạn đường vui vẻ không ngớt cùng nàng bàn chuyện trên
trời dưới đất.
– Em cảm ơn chị nhiều nhiều nha bác sĩ Annnnnnnnn!!!- Đến bãi đỗ xe, điều dưỡng hoàng đỏ mặt hướng về Gia An mà cảm ơn.
Đúng là idol của cô, vừa xinh vừa tốt bụng lại còn giàu!!!
Cả đời cô chưa được ngồi Audi bao giờ, so với chiếc xe rẻ tiền của cô thật là cách biệt trên trời dưới đất!
– Không có gì, đồng nghiệp giúp đỡ nhau mà em.- Gia An híp mắt đáp lại, không câu nệ mấy chuyện này.
Điều dưỡng Hoàng vẫn còn lúng túng, ấp úng muốn nói gì đó với nàng.
– Bác sĩ An, em không có gì nhiều, mong chị nhận lấy như quà cảm ơn đi
ạ.- Sau một hồi rối rắm, điều dưỡng Hoàng cũng nhét vào tay Gia An một
chiếc túi vải.
Vì biết tính bác sĩ An không hay nhận quà, nên cô vừa dúi vào tay nàng xong liền cắm đầu mà chạy.
Gia An nhìn theo bóng lưng của điều dưỡng Hoàng, không khỏi cảm thán tốc độ ngang ngửa vận động viên chuyên nghiệp, xem ra không nhận không được
rồi. Nàng mở túi vải ra, bên trong là một hộp giữ nhiệt màu hồng rất
đáng yêu, hóa ra là cơm trưa tự làm. Truyện được post tại Wattpad
Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được
bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An đi đến phòng thay đồ dành cho bác sĩ, trong lòng còn đang rầu rĩ nhìn hộp cơm hấp dẫn này, bỏ thì thương,
vương thì tội. Nàng bị Nguyệt Minh vỗ béo đến sắp thành heo rồi, bây giờ ăn thêm cơm này… hôm nay về phải chạy bao nhiêu vòng đây?
Đang lúc rối rắm, thì Ầm ── một tiếng khiến nàng giật thót quay người lại,
thả phịch người trên ghế lớn giữa phòng là một đồng nghiệp bên khoa cấp
cứu, nhìn thôi cũng biết đêm hôm qua hẳn là xảy ra một trận chiến đẫm
máu rồi.
– Bác sĩ Hồng, chị có sao?- Gia An khẽ lay người bác sĩ
Hồng, rất đồng cảm với viền mắt đồng nghiệp đen như gấu trúc, gương mặt
không chút sức sống.
Bác sĩ Hồng liếc nhìn một cái, thấy hoa khôi bệnh viện chủ động bắt chuyện với mình, dù mệt muốn chết cũng cố thều thào đáp lời.
– Chị… không sao… chỉ là đói sắp xỉu thôi.
– Em có cơm nè, chị muốn ăn không?
Bóng đèn trên đầu Gia An chợt loé sáng, nàng chạy đến tủ đựng đồ lấy ra túi
vải của Điều dưỡng Hoàng. Hộp cơm được mở nắp, mùi hương ngọt ngào của
cơm trắng cùng vị đậm đà của sườn nướng bay ra tỏa khắp phòng.
Bác sĩ Hồng không nói hai lời, chồm tới chộp lấy hộp cơm của Gia An mà hung hăng ăn một mạch không chừa một hạt cơm thừa. Ăn xong, như thể vừa nạp
đầy năng lượng, ung dung tự tại lau lau mồm, mới chợt nhận ra lúc nãy
mình quá doạ người rồi, quay sang nhìn Gia An có chút ngượng ngùng.
– A… lỡ ăn hết của em rồi…
– Không sao, em cho chị mà.- Gia An thân thiện đáp, nàng vừa mặc áo Blouse vào xong.
– Đúng rồi, phải trả ơn em chứ!
– A, không cần đâu chị, thật sự… á…- Bác sĩ An còn đang lắc tay từ chối thì bác sĩ Hồng đã một mạch kéo nàng xuống căn tin.
– Đồ ăn ở căn tin thì cũng ổn mà chị ngán lắm rồi, ăn hộp cơm của em như
đổi gió, thật sự rất ngon đó! Cơm hộp làm bằng tất cả tình yêu nha~- Bác sĩ Hồng ấn Gia An ngồi vào ghế, sau đó chạy biến, lúc quay lại, trên
tay chị là hai ly cà phê đen.
Gia An vốn không uống nhiều cà phê, nhưng mà bác sĩ Hồng nổi danh chị đại cố chấp ở HOPE rồi, kết quả là
nàng chỉ có thể ngơ ngác nhận lấy, vừa vui vẻ vì giải quyết được hộp cơm thì bấy giờ lại rơi vào trầm tư…
Vẫn như cũ, bác sĩ An là người quý đồng tiền, huống chi còn là đồ người ta mua cho mình, đâu nỡ vứt thùng rác.
Đi trên hành lang về khoa mình, bác sĩ An mím môi, hay là nhắm mắt uống một chút nhỉ?
Chỉ một lần thôi mà, chắc không sao đâu…?
Nhưng mà cái vị đắng này, Gia An nghĩ tới liền rùng mình.
– A, chị An, đi mua cà phê sớm vậy.- Đúng lúc này, Uyên Hà một thân áo
blouse trắng phía đối diện vẫy tay, thoạt nhìn trông cực kỳ vui vẻ, tràn đầy sức sống.
– À… cái này, chị được cho…- Bác sĩ An thì ngược lại, nàng hiếm khi trông khá là rầu rĩ.
– Ai mua cho chị vậy? Ai vậy, ai vậy? Chủ tịch hả?- Uyên Hà liền tò mò muốn moi được gì đó từ miệng Gia An.
Thuyền trưởng không ngại ăn thêm cơm chóa đâu, hôm trước, cô dạo một vòng diễn đàn Đại học Y thì vô tình “húp” được một đống moment của OTP, tốn cả
lít máu cũng cảm thấy mình sống như vậy đã quá mãn nguyện rồi!
– Không, chị Hồng bên khoa cấp cứu.- Gia An thành thật đáp.
Đúng lúc thấy cái miệng lanh lẹ của Uyên Hà vừa định mở ra nói câu thứ hai, bác sĩ An liền lên tiếng đánh gục.
– Em đi đâu vậy?
– Em đi mua cà phê nè.
Lúc nghe em gái đồng nghiệp nói câu này, hai mắt Gia An sáng rực.
– Cho em.- Nàng nhét vào tay Uyên Hà.- Chị còn chưa uống đâu.
Gia An cười híp mắt rồi vội vội vàng vàng vắt chân lên cổ chạy trước khi
Uyên Hà từ chối, tốc độ không thua gì điều dưỡng Hòang ban sáng.
– Ơ…!?- Uyên Hà ngơ ngác.
Nhưng Gia An đánh giá sai rồi, Uyên Hà là ai cơ chứ?
Uyên Hà này là cao thủ chạy bộ đó, được Khả Hân tôi luyện cho tuyệt kỹ vừa
cầm đồ ăn vừa đuổi người nên chẳng mấy chốc cô đã đuổi kịp bác sĩ An.
Gia An vừa thở hổn hển vừa nhìn Uyên Hà như muốn khóc khiến cô liền chột dạ.
– Em có làm gì chị đâu!?
– Chị sợ em không nhận cà phê.
– …?
– !!!
– Được rồi, em nhận, mà để em gửi tiền lại cho chị, chứ lấy không cũng kỳ lắm.
Uyên Hà vừa rút ví ra vừa nghĩ đến chuyện mình như đang cho tiền để chị An mua quà cho bạn gái, mình nuôi OTP của mình, ok chưa?
Dù biết OTP giàu nứt vách, còn đang là người trả lương cho mình, nhưng đây là một loại hạnh phúc!
Nếu được, bác sĩ Hà còn muốn nói, dùng mua finger condom đi chị, em sẽ rất hạnh phúc!!!
Nhưng cô chỉ dám lén nghĩ thầm, chứ nếu không chắc bị đem chôn sống mất!?
– Không cần, không cần, chị cho em không được sao!?- Gia An chặn tay Uyên Hà.
– Nhưng mà…
Uyên Hà hơi ngại, nhưng thấy Gia An đã kiên định như vậy, cô bèn nhét vào tay nàng một tờ giấy.
– A, gì vậy em?- Gia An tò mò nhìn.
– Hôm qua đi siêu thị tình cờ được tặng mấy cái coupon này, toàn đồ gia
dụng của hãng nổi tiếng… Em không có hứng thú nhưng nghe nói chị biết
nấu ăn, mua về đi, hôm nào nướng bánh cho em.- Uyên Hà nháy mắt với Gia
An một cái.
Bác sĩ An thở ra phào, được rồi, cầm cái này đỡ hơn
cầm cà phê, thế là nàng nhận lấy, nhét vào túi áo blouse của mình, tạm
biệt Uyên Hà, bắt đầu một ngày làm việc mới đầy hứng khởi.
Trái
ngược với bác sĩ An có một buổi sáng thật nhiều màu sắc thì Tổng giám
đốc cùng Joy cục cưng đang trải qua cuộc nội chiến mang tầm “Civil War”
tại căn biệt thự nhỏ.
Nguyệt Minh cùng Joy ngồi đối diện nhau trong “chuồng heo”, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau đầy lửa.
– Này, vì sao mắt con lại hí nữa vậy!?- Nguyệt Minh chỉ vào mắt trái của Joy.
Có ai đời mắt trái không mí nào, mắt phải lại hai mí rành rành ra đó như cháu cô không!?
Không giống cô đã đành, Nhật Minh tuyệt đối cũng không phải thế này, mắt chị hai đẹp lắm!
Nguyệt Minh để ý rồi, có nhiều lúc Joy mới thức dậy, mắt còn hơi sưng liền như chim bồ câu… con đậu con bay, trông buồn cười không chịu được!
Nhưng Joy là ai?
Là cháu ruột của Hoàng Nguyệt Minh, là con của Hoàng Nhật Minh, không
những sinh ra trong giàu có mà còn sở hữu trí thông minh của nhà họ
Hoàng. Tuy mới 10 tháng tuổi nhưng bé đã nhận biết được ai chê ai khen
rồi, đối với lời Nguyệt Minh nói, Joy khinh bỉ 10 phần.
Joy trực
tiếp bò lại gần Nguyệt Minh, lấy bà dì già làm điểm tựa, bé từ từ đứng
dậy, dùng cánh tay tròn núng nính tát vào mỏ Nguyệt Minh một cái rõ kêu.
– Ớ!?
Nguyệt Minh bất ngờ, dù đối với chuyện bị Joy bạo lực đã khá quen rồi, nhưng
không ngờ lần này bé chủ động như vậy, cô chộp lấy cánh tay núng nính
ấy, hôn một cái xem như trả đũa.
Mà càng bị động chạm, Joy càng
chán ghét, bé nắm lấy tay bà dì già, trực tiếp dùng bốn chiếc răng sữa
mới nhú cạp một cái khiến cô thần hồn bay đi hết.
Joy nhìn
Nguyệt Minh đau đớn, mặt liền vênh lên, dương dương tự đắc. Bé cá chắc
là bà dì già không dám làm gì bé đâu, nếu có thì lát tối bé sẽ ôm chị An xinh đẹp khóc lóc, chắc chắn bà dì già sẽ sợ xanh mặt.
Đúng
thật là Nguyệt Minh ấm ức lắm, không thể làm gì cháu cưng được, chỉ đành cắn môi rồi mếu máo, sau đó chịu không được, trực tiếp ôm cháu cưng đè
xuống sàn, hôn hôn vào đôi má phúng phính của bé.
Vì được Gia An bế thường xuyên, trên người Joy còn trộn lẫn với mùi của nàng, Nguyệt
Minh đối với chuyện hôn cháu vốn đã thích, nay càng thích hơn.
Joy cục cưng bị đè hôn liền giãy giãy, kết cục liền bật cười vì nhột, hai
dì cháu cứ thế tiếp tục trêu đùa nhau, huyên náo cả căn nhà.
Sau
giờ nghỉ trưa, trước khi về phòng khám, Gia An có ghé ngang qua quầy
tiếp tân của khoa để nhận lọ thuỷ tinh Nguyệt Minh gửi đến, tâm trạng
ngay tức khắc liền cao hơn một tầng, bé Ngáo nhà nàng hôm nay sẽ nhắn gì đây nhỉ?
– Nè nè, nghe nói bà mới dọn nhà hả?- Tiếp tân 1 hào hứng nói.
– Ừa, khi nào xong mời mọi người đi tân gia.- Tiếp tân 2 ngượng ngùng đáp.
– A, chào bác sĩ An.- Lúc này cả hai thấy Gia An đi đến, liền chào hỏi lịch sự,
Gia An cũng cúi đầu đáp lễ với bọn họ, đón lấy lọ thuỷ tinh cùng vài giấy tờ.
– Chị An xem rồi ký giúp em nha, bác Trưởng khoa gửi chị ạ.
– Ừm, cảm ơn em.- Gia An gật đầu rồi chăm chú đọc.
Lúc này, hai cô nàng tiếp tân tiếp tục bàn luận xôn xao về vấn đề nhà mới, tiếp tân 2 cũng kéo Gia An vào cuộc trò chuyện luôn.
– Bác sĩ An, tân gia nhà em chị nhất định phải đến nha.
– Ừm, được thôi.
– Nè, bà thấy hiệu XX thế nào, tôi định mua đồ hãng đó, từ tủ lạnh tới bếp điện…-Nói rồi, tiếp tân 2 lại quay sang tiếp tân 1.
– Ừa, hãng đó tốt xưa giờ mà….
Gia An ký văn bản, sau đó đưa lại cho tiếp tân 1, nàng đã nghe hết thảy
đoạn hội thoại của hai nàng tiếp tân, cũng thân thiện chen vào một chút.
– Em thích hãng đó sao? Chị có Coupon giảm giá nè, chỉ 30% không nhiều,
nhưng có còn hơn không!- Gia An rút từ túi áo ra tờ coupon của Uyên, dù
sao nàng cũng không cần, giúp được người khác còn hơn bỏ phí.
– A!!! Cảm ơn chị An.- Tiếp tân 2 nhận lấy, vẻ mặt đầy hứng khởi, sau đó liền hôn gió nàng một cái.- Yêu chị!!!
– Ha ha, không có gì, em vui là được rồi.- Gia An lắc đầu tỏ vẻ đừng khách khí.
– Cho chị nè, em đang tập đan gấu bông á, xem như tặng chị lấy hên nha.-
Tiếp tân 2 ngay lập tức cầm một chú gấu bông đáng yêu được đan bằng len
rất tỉ mỉ nhét vào tay nàng.
Gia An hết sức ngạc nhiên, có chút đáng yêu nhưng nàng vẫn từ chối,
– Ầy, em cho chị như vậy chị ngại lắm.
– Không sao đâu, chị không nhận em khóc tại đây á!- Tiếp tân 2 chưa gì đã sụt sịt mũi.
Gia An bối rối.
– Được rồi, chị nhận, xinh lắm, cám ơn em. Sắp đến giờ làm việc rồi, chị
đi đây, bye.- Nói rồi, Gia An liền vẫy tay, lần nữa đánh bài chuồn.
Gia An đặt gấu bông lên bàn rồi cười híp mắt, sau đó lấy lọ thuỷ tinh ra,
làm việc mà nàng yêu thích nhất trong ngày, đọc lời nhắn của Nguyệt Minh gửi đến.
Nén chữ ngay thẳng quen thuộc, nhìn đầy nghiêm túc nhưng lại viết lời yêu thương khiến tim nàng đập liên hồi.
Hôm nay không có gì đặc biệt cả, chỉ muốn gửi chị chút tình yêu.
Cái người này càng ngày càng sến, mà nàng dường như cũng bị lờn mất rồi, không chán ghét mà lại đặc biệt yêu thích.
Vừa lúc nghĩ đến Nguyệt Minh là liền nhận được tin nhắn kèm hình ảnh!
Trước đây, cách Nguyệt Minh gửi tin nhắn luôn cộc lốc, có chút khô khan,
nhưng sau khi Gia An tải bộ icon về thì dường như cô sắp nghiện, liên
tục dùng spam tin nhắn.
[Bạn gái, cháu em đánh em. >.<], đính kèm là bức ảnh Joy đặt bàn tay mũm mĩm vào mặt Nguyệt Minh. Gia An thích thú bật cười, tay thoăn thoắt phản hồi. [Đáng đời em, lại trêu chọc Joy chứ gì. *nhún vai*] Cửa phòng phát lên tiếng gõ, Gia An liếc đồng hồ mới thấy đã đến giờ làm việc, nàng cất điện thoại vào ngăn tủ, mời thai phụ bước vào. – Chào chị, chào con.- Bác sĩ An lịch sự gật đầu với sản phụ này cùng con gái. Đây là một sản phụ sắp đến ngày dự sinh nên mỗi tuần đều đến thăm khám, mà lần nào cũng chỉ có cô ấy đi cùng con gái đầu lòng mà thôi, Gia An thoáng chốc lại nhớ đến Mỹ Linh, không khỏi có chút buồn, nhưng rất nhanh lấy lại phong thái. – Chị có thấy nước ối của mình bị rỉ ra quần lót không? Ban sáng, sản phụ có đến lúc gần giờ nghỉ trưa, Gia An cho cô ấy đi xét nghiệm cùng siêu âm hết thảy để đầu giờ chiều liền có thể quay lại. – Chị không thấy, nhưng chị cảm thấy bụng mình nhỏ đi. – Ừm…- Gia An xem hồ sơ, có chút trầm tư.- Thai của mình không thể để thêm nữa chị, hôm nay em cho chị sinh luôn, có tình trạng em bé uống nước ối, để lâu không tốt cho cả chị và cho bé. Gia An nghiêm túc nhìn về sản phụ, đột nhiên thấy mắt cô ấy ửng hồng lên, biểu cảm như sắp khóc đến nơi. – Chị bình tĩnh, bây giờ chị qua đây em bấm ối cho chị, rồi mình liên lạc với người nhà nha!- Gia An đứng dậy, nàng sờ sờ đầu trấn an bé gái một cái, rồi ân cần đỡ sản phụ đến ghế ngồi. – Chồng chị… đi công tác rồi… hiện chỉ có con gái chị thôi…- Người phụ nữ có chút nghẹn ngào, vừa nói cô vừa nằm trên ghế. Gia An ấn nút điều chỉnh ghế rồi vệ sinh, mang bao tay cùng khẩu trang vào. – Được rồi, bấm ối xong sẽ có bạn đến đưa chị lên phòng chờ sinh, mọi thủ tục bạn ấy sẽ giúp chị hoàn tất, đừng lo nha. Bên em sẽ chăm sóc chị thật chu đáo, mình có thể gọi người nhà khác ạ…Em xin phép vén váy ạ, chị cởi quần giúp em ạ. – A… – Hơi đau chị chịu một khó chút nha..,- Gia An trấn an, thao tác nàng thành thục.-Xong rồi. Em đưa chị ra… Rất nhanh, đã có điều dưỡng đến đưa sản phụ lên phòng chờ sinh, Gia An không quên ân cần dặn dò điều dưỡng thêm vài chuyện. Người phụ nữ này chọn nàng khám thai, nhưng vì kinh phí nên không thể chỉ định nàng là bác sĩ đỡ đẻ được, chỉ đành chọn bác sĩ trực ban. HOPE là bệnh viện tư nhân, lấy dịch vụ làm cốt yếu để kiếm tiền, việc chọn bác sĩ đỡ đẻ cho cũng tùy vào tay nghề bác sĩ mà thu phí, giá của bác sĩ An đây chỉ kém trưởng khoa một chút mà thôi, mà nàng lúc này đang vào giờ khám bệnh, cũng không thể rời bỏ cương vị được, nhưng cũng không có vấn đề gì, đồng nghiệp của nàng tay nghề cũng rất khá. – Chờ một chút. Bỗng nhớ ra chuyện gì đó, Gia An chạy theo bé gái đang lủi thủi theo sau mẹ với gương mặt đầy lo lắng. – Cái này cho con.- Bác sĩ An đưa chú gấu bông của tiếp tân 2 cho bé. Bé gái vừa thấy hai mắt liền sáng rực, nhưng lại ngại ngùng nhìn mẹ mình, như thể đang xin phép. – Cô cho con đó, một lát nữa mẹ vào phòng sinh, con sẽ rất cô đơn, phải ngoan ngoãn ngồi ở phòng chờ mẹ nhé.- Gia An nhét gấu vào lòng bé gái, tiếp đến, nàng còn tặng thêm cho bé vài viên kẹo dưa lưới thần thánh của mình. – Cảm…cảm ơn cô.- Bé gái chợt nhào đến ôm lấy cổ Gia An, chủ động hôn lên má nàng hai cái. Bác sĩ An vui vẻ cười tít mắt. – Được rồi, phải ngoan đó.- Gia An xoa đầu bé gái, rồi đứng dậy nói với sản phụ. – Chúc chị mẹ tròn con vuông, tan ca em sẽ đến thăm chị. Lúc này, bên dưới tay cô có một lực tác động, Gia An cúi đầu nhìn, chợt thấy bé gái đang nắm tay mình lắc lắc, nàng lại một lần nữa khuỵu người xuống, ân cần hỏi han. – Sao vậy bạn nhỏ? Bạn nhỏ ngại ngùng đặt lên tay nàng một sợi chun cột tóc có hình mèo con rất đáng yêu, vì ngại nên không dám nhìn vào mặt Gia An. – Oa, đáng yêu quá, cô cảm ơn nhé!- Gia An cười híp mắt, sau đó lại tạm biệt một lần nữa rồi mới quay về phòng khám. – Ha ha ha, Joy cục cưng, con có nhìn thấy “ruộng” dưa lưới này của dì không? Chiều mát mẻ, Nguyệt Minh nhé Joy vào xe, đẩy ra vườn khoe chiến tích của mình, trộm vía, mớ dưa lưới của cô lớn lên thật mạnh khoẻ, chẳng mấy chốc sẽ có quả cho Gia An ăn thôi! Joy nhìn Nguyệt Minh đầy chán ghét, trẻ con giai đoạn này thích bay nhảy, vậy mà lại bị bà già ấn vào xe đẩy, bé bất mãn vô cùng, nhưng lại chẳng làm gì được ngoài đá đá chân giận dỗi. Nguyệt Minh vui vẻ thật lâu mới đẩy Joy vào nhà, giao cho bảo mẫu đưa bé đi ăn bột, còn cô thì xắn tay áo lên, bắt tay vào bếp. Hôm nay, để kỷ niệm 1 ngày vừa tháo bột, Tổng giám đốc liền muốn xuống bếp nấu cho Gia An một buổi tối thật ngon! Cũng lâu rồi cô không nấu nướng, lại toàn phiền Gia An phải nấu cho mình ăn, tuy tay bây giờ vẫn còn yếu, nhưng nấu ăn thôi mà có gì đâu… nhỉ? Nguyệt làm được:>
Hay là ăn cơm dưới ánh nến, làm món tây, steak chẳng hạn, mì Ý nữa?
Hay làm món Pháp, gà sốt vang, súp hải sản?
Nguyệt Minh suy nghĩ thật lâu, thật lâu, rốt cuộc cũng đưa ra lựa chọn, cô hi vọng là đúng.
Gia An về muộn hơn thường ngày do phải ghé qua phòng của sản phụ lúc trưa
thăm hỏi một chút, mùi hương ngào ngạt phát ra từ bếp khác hẳn với ngày
thường, đánh thức sự tò mò của nàng.
Gia An nhanh chóng đổi giày rồi đi đến nguồn phát ra hương thơm quyến rũ đó, khoé môi nàng bất giác cong lên một nụ cười ngọt ngào, bóng lưng Nguyệt Minh đang loay hoay
nấu ăn bất giác làm lòng nàng ấm áp.
Cái cảm giác đi làm về mệt
mỏi, có một người vì mình mà chuẩn bị cơm tối, nghĩ thôi cõi lòng liền
như có hàng vạn cánh bướm cất cánh bay tung lên trời cao…
Gia
An tiến đến, ôm phía sau lưng Nguyệt Minh, dùng chính hành động mà
Nguyệt Minh thường mà đối đãi với cô. Vì Nguyệt Minh cao hơn Gia An một
chút, nên Gia An áp mặt vào gáy cô, cảm nhận được mùi hương đặc trưng
của người kia.
– Sao vậy chị?- Nguyệt Minh đang khuấy canh liền dừng động tác, đưa tay giảm nhỏ nhiệt độ.
Khoảnh khắc vòng tay mềm mại của nàng ôm lấy eo mình, Nguyệt Minh ngạc nhiên
đến mỉm cười hạnh phúc, cô xoay người, đưa tay ôm lại nàng bác sĩ, vuốt
nhẹ tóc nàng.
– Đi thay đồ, chuẩn bị ăn cơm tối nha.
Gia An lắc lắc đầu, trong lòng Nguyệt Minh mà ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt to tròn bất giác long lanh ngập tràn tình ý.
– Yêu em.- Nàng nói rồi lại úp mặt vào lòng cô.
Tổng giám đốc vỗ nhẹ lưng nàng, này là đang làm nũng đúng không!?
Bác sĩ An mat cũng có lúc như vậy sao?
Gia An ôm Nguyệt Minh hồi lâu mới chịu buông tay ra.
– Xoay người lại.- Gia An chợt cất lời.
Tổng giám đốc không dám thắc mắc, chỉ ngoan ngoãn làm theo.
– Chị cảm thấy em mặc tạp dề vào rất đẹp.
Gia An lấy từ túi áo ra chiếc thun cột tóc của bé gái lúc chiều, nhẹ nhàng vuốt tóc người yêu, nhanh chóng cột gọn gàng lại.
Mà Nguyệt Minh bởi vì câu nói cùng hành động của nàng mà mặt ửng đỏ, càng
giật thót người hơn khi ngón tay nàng vô tình lướt qua gáy cô, cô mím
môi, cố hít thở.
– Lần sau nấu ăn nhớ cột tóc lại, ám mùi.
– Hưm, là muốn chị cột cho em đó!
– Dẻo miệng.- Nàng điểm lên mũi cô một cái.- Hôm nay làm cho chị ăn món gì đây?
– Canh chua, cá kho tộ, măng xào, thế nào?- Nguyệt Minh ngọt ngào đáp.
Món Tây cái gì, món Pháp gì chứ, quên đi!
Chẳng phải cơm nhà là những món ăn quê hương thân thuộc hay sao?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Tiếp tục những chuỗi ngày yêu đương bình yên thôi ~