Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh - Chương 162 - Bias
Joy cục cưng chu miệng, cố tạo ra tiếng xe chạy, bé thật sự bất lực với cái người đang cầm điều khiển đứng bên kia rồi.
Chẳng là lúc này Joy đang ngồi trên chiếc xe hơi đồ chơi mà dì Băng mang đến tặng sinh nhật dì Nguyệt vài tháng trước. Sau khi ép nhỏ bạn thân tập lái xe bất thành, Hạ Băng trao tặng món quà này thay lời muốn nói, rằng Nguyệt Minh cả đời chỉ nên lái xe đồ chơi.
Tuy bạn có lòng tặng quà, nhưng sự ngông cuồng của Hạ Băng lúc “giới thiệu sản phẩm” liền khiến cho Nguyệt Minh muốn trượt tay vào mặt nàng ấy, cái gì mà: “Xe chính hãng sản xuất, chỉ là đơn giản hoá động cơ cùng cách điều khiển lại, Nguyệt cưng bứt tốc cũng được, mà không bứt tốc được thì cứ để Joy.”
Quả thật, lần đầu Joy ngồi lên đã đạp chân ga phóng thẳng khiến Nguyệt Minh hú hồn, mặt không còn giọt máu, vội cầm điều khiển mà tắt máy xe ngay-lập-tức!
Nhỏ này, phải họ Hoàng không vậy? Cảm giác lớn lên có chút tính báo giống con gái nhà họ Phạm nào đó rồi đấy!
Vì bà dì không dám chạy xe quá nhanh, Joy cục cưng chỉ đành chạy xe trong trí tưởng tượng của mình, tự tạo ra âm thanh, tự chơi vui mà không thèm nhìn mặt Nguyệt Minh.
Brừm brừm— Lúc này, âm thanh xé gió vang lên đi kèm tiếng pô nổ vang cả một góc trời, dù chưa nhìn thấy người nhưng Nguyệt Minh biết ngay vị hàng xóm kiêm bạn thân của mình vừa từ bên ngoài về.
Mới sáng sớm mà Hạ Băng đã chạy xe về thì chỉ có thể là xuyên cả đêm hôm qua đi hư hỏng đâu đó rồi, hết sức tệ nạn!
Nguyệt Minh liền điều khiển xe của Joy tấp vào gần cửa nhà, dù cả hai vẫn đang chơi trong sân nhưng cẩn thận vẫn hơn, cô thật sự rất sợ, ai biết đâu được đang yên đang lành có xe đâm vào cổng rào thì sao!?
Ai chứ với “Băng báo” không gì là không thể, mà Nguyệt Minh giờ phút này lại lo sợ cho tứ chi của mình, cô sợ nó gãy thêm chỗ nào nữa.
Trái ngược với Nguyệt Minh, Joy cục cưng từ ngày có thêm siêu xe mini càng đem lòng yêu thương dì hàng xóm hơn, từ quan hệ dì cháu xã hội được thăng lên mức “đối tác tiêu chuẩn”. Đặc biệt, hễ thấy Hạ Băng lượn ngang trước nhà bằng siêu xe hàng thật giá thật, hai mắt bé con liền sáng rỡ.
Nguyệt Minh chỉ nghĩ đơn giản là Joy thích xe vì trẻ con luôn hứng thú với điều mới lạ, ít bữa sẽ quên ngay, chứ nào có ngờ nguyên nhân gốc rễ là lúc cô đi làm, Hạ Băng đã len lén mang Joy đặt vào xe mà dạo mấy vòng quanh khu dân cư đâu!?
Đúng vậy, Joy bị tốc độ chinh phục…!?
– Hi, chó con của dì.- Hạ Băng đá chống xe, hôm nay nàng phá lệ mà chạy mô tô.
Nàng cởi nón bảo hiểm ra, mái tóc thẳng mượt nhẹ nhàng phơi phới trong không trung, Joy cục cưng thấy idol liền phấn khích hét to lên.
Nguyệt Minh biết mình bị cho ra chuồng gà, khinh bỉ nhìn kẻ đang bước vào sân nhà mình.
– Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi báo công an đó!
Hạ Băng chẳng mảy may quan tâm, mặt dày quen rồi, nàng cúi người xuống hôn vào má phúng phính của Joy một cái, sau đó bế cục cưng lên đúng theo yêu cầu của bé.
– Cục cưng muốn đi hả?- Hạ Băng yêu chiều hỏi.
Joy gật gật đầu và ê a gì đó mà theo Hạ Băng thì chính là “Có… có…”
– E hèm, nói tiếng Anh đi.- Nguyệt Minh bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Băng khó hiểu quay sang nhìn bạn thân.
– Ủa, rồi mắc mớ gì không nói tiếng mẹ đẻ?
– Trân trọng thông báo cho cậu biết là bác sĩ An, tức là vợ tôi, nói rằng nên tập cho Joy làm quen trước với tiếng Anh, cậu hãy nói song ngữ đi.- Nguyệt Minh lườm Hạ Băng một cái, cả câu dài đều dùng tiếng Anh.
Hạ Băng chớp mắt, không thể tin được.
– Kiểu này có bị loạn ngữ không? Dạy con kiểu vớ vẩn gì vậy?- Nàng nêu ý kiến.- Rồi chị Nhật của bạn có chấp nhận cái phương pháp này không? Đốt nhang gọi hồn bả về hỏi chưa?
Hạ Băng đối việc nuôi dạy trẻ nhỏ hoàn toàn không có kinh nghiệm, nghe thế này nó cứ sai sai thế nào ấy. Trong trí tưởng tượng của nàng, chẳng phải cứ thả rông cho chúng nó tự lớn là được sao? Dù sao nàng lúc nhỏ cũng là như vậy mà lớn lên.
– Dạy con theo kiểu khoa học, vợ tôi nói vậy thì là vậy!
Hạ Băng nghe Nguyệt Minh nói liền muốn đấm cho phát, từ lúc cưới xong cứ luôn mồm vợ tôi vợ tôi, my wife, my wife, như thể sợ không ai biết vậy! Ai thèm giành đâu mà nói hoài?
Hạ Băng đua tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
– Hơn nữa, cậu dám nói từ bé cậu không được dạy như vậy không? Chẳng phải cậu sinh ra ở nước A, lâu lâu cũng về nước, rồi lại ở cùng bà ngoại tại nước và dùng tiếng đó luôn sao? Joy song ngữ thì cậu cũng ba ngôn ngữ mà?
Hạ Băng nhíu mày, Nguyệt Minh nói đúng quá nàng cãi không lại, nhưng nàng không muốn thua cuộc chút nào.
– Joy đánh dì Nguyệt một cái, dì chở đi chơi.- Hạ Băng bế Joy lại gần Nguyệt Minh.
Nàng thậm chí còn khuyến mãi nói thêm tiếng nước J, tiếng Anh và cuối cùng dịch thuật lại tiếng mẹ đẻ cho Joy.
Joy cục cưng ngây thơ bị mua chuộc trước lời đề nghị béo bở, bé con giơ tay lên, mắt chớp chớp nhìn người dì út đang sốc cực độ khi thấy bàn tay mũm mĩm của bé thủ thế chuẩn bị thi triển “võ công”.
– Con dám đánh dì hả?
Joy ngửi thấy mùi nguy hiểm.
– Lát dì méc cô An.
Joy cục cưng hơi lung lay không dám làm bước tiếp theo.
– Ê, chơi méc!- Hạ Băng bật cười khi thấy cục cưng vừa nghe tên Gia An đã thu tay lại.
Joy nhìn Hạ Băng, sau đó lắc lắc đầu mà nói “No no no.”
– Dì sẽ không chở Joy đi chơi nữa.- Hạ Băng giả vờ thất vọng.
Bé con sắp 2 tuổi, cứng cáp hơn thấy rõ, gương mặt đáng yêu không thể tả, dù là người chỉ yêu thích mấy “bạn nữ trưởng thành”, nhưng Hạ Băng cũng không kiềm lòng được trước Joy cục cưng thơm thơm mềm mềm.
Hai mắt Joy long lanh, câu nói của Hạ Băng khiến bé sợ muốn chết, nhưng bé không thể đánh Nguyệt Minh được, trước khi đi làm mỗi ngày chị An xinh đẹp đều dặn dò bé không được ăn hiếp dì Nguyệt ngáo.
Joy hít hít mũi, gương mặt đáng yêu giờ tô thêm một tầng đáng thương, bé rướn người, môi nhẹ nhàng đặt lên má Hạ Băng, một tiếng “chụt” kêu vang cả góc trời.
Hạ Băng đứng hình trước hành động đáng yêu này, còn Nguyệt Minh thì như bị quăng xuống giếng.
Hạ Băng chỉ vào má mình lần nữa, Joy lại hôn một cái rõ kêu, gương mặt kiều mị của nàng chẳng mấy chốc ngập tràn vẻ thoả mãn. Nói về chuyện hôn, nàng đây từng nhận được không ít, nhưng nụ hôn từ cháu gái nhỏ lại là một cái gì đó rất khác, cảm giác hạnh phúc ngập tràn lồng ngực, không khỏi tan chảy trước vẻ đáng yêu này.
Hạ Băng thơm lại vào má Joy một cái sau đó quay sang cà khịa Nguyệt Minh
– Nguyệt Ngáo lắm mồm.- Hạ Băng mắng một câu tiếng nước J.
– Tôi hiểu đó.- Nguyệt Minh lườm Hạ Băng.
– Làm sao cậu hiểu?
– Nhìn là biết cậu mắng tôi!- Nguyệt Minh đánh vào vai Hạ Băng một cái.-Toàn dạy hư cháu tôi!
Nguyệt Minh đưa tay đón Joy vào lòng, Hạ Băng bĩu môi một cái, thong dong bước vào nhà bạn thân.
– Joy hôn dì một cái đi.- Nguyệt Minh cầu khẩn.
Joy lè lưỡi: “No!”
Nguyệt Minh nhấp cà phê, thong thả ngồi trên sofa xem tài liệu Hạ Băng mang tới, nàng ngồi ở ghế đơn, vui vẻ xem tivi. Hai người bàn luận một ít chuyện bên lề, thấy Hạ Băng cười tươi, Nguyệt Minh hơi khẽ mím môi, sau đó lại tiếp tục cúi mặt xem tiếp.
– OMG, mình lên hình đẹp gái ghê!- Hạ Băng chợt lớn tiếng cảm thán, đánh động Nguyệt Minh nhìn về hướng tivi.
Hừ, là cái chương trình quái quỷ gì của đạo diễn Vy mà cô (bị dụ) đầu tư đây mà!
– Tưởng chương trình chiếu giờ vàng, sao lại chiếu buổi sáng thế này?- Cô hơi thắc mắc.
– Này là chiếu lại thôi, chứ chương trình này chiếu vào tối thứ 7 và chủ nhật mỗi tuần.
Nguyệt Minh “À” một tiếng như suy nghĩ gì đó.
– Cậu thu liễm lại chút.- Nguyệt Minh hơi trầm giọng, lên tiếng nhắc nhở.
Dư âm từ sau khi tập đầu được chiếu đã khiến Hạ Băng nổi đình nổi đám trên mạng, đến mức người không quan tâm như Nguyệt Minh còn biết được. Báo lá cải ăn theo đăng bậy đăng bạ, các diễn đàn, topic trên mạng xã hội xuất hiện như nấm mọc sau mưa, hết 60 phần trăm là anti Hạ Băng.
[Tuyển idol cái quái gì mà MENTOR át hết cả thí sinh!?]
Nguyệt Minh vốn chẳng bận tâm mấy thứ này nếu không nhớ đến lời của Thiên Hương, đối với dư luận có chút lo lắng, nhưng hiển nhiên nhỏ bạn thân lại không hè để ý, nếu có để ý, nàng này sẽ chẳng còn là Hạ Băng nữa rồi.
Tiếng bước chân đã quá quen thuộc phát ra từ cầu thang, Nguyệt Minh theo quán tính quay đầu, khoé môi cũng bất giác cong lên.
– Chị dậy sớm vậy? Vừa ngủ được 1 tiếng.
Nguyệt Minh ngọt ngào hỏi người con gái đang dụi mắt.
– Hưm… chị hơi đói.- Gia An vẫn có chút ngái ngủ, nàng trực cả đêm nên có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng.
– Rồi sao mắc gì không nói tiếng Anh nữa đi?- Hạ Băng có chút bất mãn khi nhỏ bạn ngay lập tức hoá “gâu gâu” khi thấy người yêu. -Hi, bác sĩ An, chà chà…
Hạ Băng mỉa mai Nguyệt Minh xong cũng cười tươi mà vẫy tay với bác sĩ An.
Nguyệt Minh chợt nhận ra nãy giờ mãi tập trung vào Gia An mà quên mất sự hiện diện của Hạ Băng, cô nhanh như chớp bật dậy, cầm lấy cái áo len của mình trên thành ghế mà chạy tới khoát lên bờ vai trắng nõn nà có vài điểm nhấn mờ nhạt của bác sĩ An.
Nguyệt Minh muốn che đi dấu tích ngày hôm trước, nhưng tất nhiên không thể nào qua mắt một cô gái trải đời như Hạ Băng, từ lúc bác sĩ An ăn mặc sexy đi xuống là nàng đã chú ý rồi.
Hạ Băng nhếch môi, còn đang suy nghĩ xem nên trêu Nguyệt Minh thế nào thì lại bị thồn cơm chó vào mồm thì bác sĩ An đã nhón chân hôn lướt qua môi Nguyệt Minh một cái, ánh mắt cong tít lại thành hình vòng cung.
– Morning honey.
Hạ Băng:…
Nàng có thể đi nôn một chút được không?
Hai người này yêu vào trái tính trái nết dữ vậy?
Sao nhỏ bạn thân khó ở lại như hoá thành vợ bé nhỏ đầy nịnh hót, còn bác sĩ An luôn lịch sự nhã nhặn giờ lại có thêm vài phần tuỳ ý quyến rũ thế này?
Nhưng nàng chỉ dám nghĩ thầm thôi, nói ra lỡ bác sĩ An cho một cái bạt tay thì… E hèm, lực tay của nàng bác sĩ này là thứ khiến Hạ Băng khiếp sợ!!!
– Được rồi, được rồi,… em đưa chị vào bếp uống chút sữa nha.
Sống chung với nhau đã lâu, sao Nguyệt Minh có thể không biết Gia An đói bụng sẽ ưa chuộng nhất là một ly sữa nóng chấm với bánh mì cơ chứ?
Trực đêm quá vất vả rồi, cô phải tìm gặp giám đốc bệnh viện thôi.
Hạ Băng bĩu môi, mặc kệ cái đôi tình nhân kia đi, làm như trên thế giới có hai người biết yêu nhau vậy.
Nàng “hừ” một cái, tiếp tục xem tivi.
Hold my hands hold my hands.
Let’s shine together, together.
Chưa kịp tĩnh tâm, thì đập vào mắt nàng đã là ca khúc chủ đề Shine! của chương trình.
Hạ Băng bỏ qua chục dáng người, cũng chẳng thèm để ý đến vị trí center đầy thu hút, ánh mắt trực tiếp nhìn vào một phía dưới center một bậc, vô thức nở nụ cười.
– Làm gì thẫn thờ vậy?
Nguyệt Minh đặt tay lên vai Hạ Băng khiến nàng có chút giật mình.
– Thẫn thờ gì, chả qua tôi thấy cậu giàu mà keo.- Hạ Băng đánh trống lảng, liền tìm cớ che đi vẻ thất thố của mình.
Nguyệt Minh khó hiểu.
– Mua cái tivi phèn ghê á… Làm tôi mất tập trung.
Nguyệt Minh:…
Cô có nên đáp lại rằng đây là tivi hiện đại nhất hiện giờ không?
Chơi với nhau lâu năm, Nguyệt Minh thừa biết Hạ Băng đây là đang chống nhục, có nên vạch trần không nhỉ?
– Let’s shine together… together.- Đúng lúc này, bác sĩ An từ bếp đi ra với một ly cacao ấm nóng, nàng khẽ ngân nga theo bài hát chủ đề của chương trình.
Chẳng mấy chốc, cả không gian thơm lừng mùi sữa ngọt hoà quyện cùng cacao đậm đà.
– Bác sĩ An cũng biết chương trình này hả?- Hạ Băng mỉm cười.
– Ừm, có xem vài đoạn cut.- Gia An ngồi xuống cạnh Nguyệt Minh.
Nàng nhấp một ngụm liền tạo thành một vùng ria mép nâu, Nguyệt Minh tức khắc dùng khăn giấy lau đi giúp vợ mình.
Hạ Băng tiện tay cầm gối lên muốn chọi vào đầu Nguyệt Minh, nhưng sợ xíu nữa mình hứng cả ly sữa nóng thì hỏng, nàng chọn cách đốt nhà giấu tay.
– Ỏ, xem Quỳnh Chi hả? Cô ấy là HOST của chương trình á.
Quả nhiên, khi Hạ Băng vừa nói dứt câu liền thấy ánh mắt Nguyệt Minh loé sáng, nàng biết ngay cá đã cắn câu, chiếc tivi vừa bị nàng chê phèn vậy mà lại ăn ý chiếu đến đoạn zoom vào cận mặt Quỳnh Chi phát biểu. Chà, tivi xịn ghê, Quỳnh Chi rõ nét đến từng lỗ chân lông!
– Hả? À không.- Nhưng ngược lại với mong đợi của Hạ Băng, bác sĩ An bình thản phủ nhận.
Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng Quỳnh Chi là người yêu cũ của Nguyệt Minh nên cô mới chột dạ như vậy trước mặt Gia An!?
Biểu tình của Gia An khiến Hạ Băng hết sức “respect” nên cũng không tiếp tục trêu nữa dù rất muốn chọc điên Nguyệt Minh.
– Vậy chứ bác sĩ An xem ai, có phải là xem tôi không nè?- Hạ Băng nháy mắt.
– Cũng không luôn.- Gia An nhún vai.
– Cậu đáng ghét vậy ai thèm xem cậu.- Nguyệt Minh vẫn ngoan ngoãn vừa lau miệng cho bác sĩ An vừa nhận xét, lời đáp trả vừa rồi của vợ rất hợp ý cô!
– Tôi đáng ghét lắm hả bác sĩ An?- Hạ Băng tỏ vẻ tổn thương.
Dựa vào tính cách của Gia An thì Hạ Băng đoán chắc nàng sẽ không nỡ nặng lời với mình đâu, nhưng nàng lần nữa tính toán sai lầm, bác sĩ An chỉ gật gù cất tiếng.
– Cô có chút đáng ghét đấy.- Hai mắt bác sĩ An trong veo, thể hiện rằng nàng nói lời chân thật không chút nào muốn trêu đùa.
Hạ Băng lăn đùng ra sofa giãy đành đạch như cá mắc lưới.
– Rồi mắc mớ gì mọi người không yêu tui? Tui đáng yêu muốn chết!
– Tại vì Fuyu ức hiếp bias của tôi á.- Gia An từ tốn nói.
Hạ Băng ngừng giãy:…
Nguyệt Minh bất động:…
Vài giây sau đó, hai người đồng loạt nhìn bác sĩ An, không hổ là bạn thân khi cùng nhau đồng thanh “Hả?”.
– Bias?- Nguyệt Minh đột ngột ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn chị vợ.- What’s bias… honey?
– Tôi bắt nạt Bias của chị? Bias của chị là ai? Tôi bắt nạt nhiều quá không nhớ được!- Dù nói như vậy nhưng Hạ Băng đã nghĩ ngay đến một người.
– Summer, bé ấy tên thật là Lam Hạ đúng không? Từng nằm viện ở HOPE một thời gian.- Gia An nói xong quay sang Nguyệt Minh rồi nói tiếp.- Honey, Bias là kiểu thành viên yêu thích của chị á.
Hạ Băng:…
Nguyệt Minh bấy giờ vẫn giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm gào thét hỗn loạn, cô còn bận kẹt trong hai chữ “yêu thích”.
– Đúng rồi, khác một trời một vực nhỉ?- Hạ Băng sau một hồi đơ người liền lấy lại tinh thần.
Nàng sao có thể quên, thậm chí nàng xem khoảng thời gian đó chính là một bước ngoặt quan trọng nhất đời mình, có một người xa lạ đã sẵn sàng xả thân chống đỡ cho nàng.
– Không, gương mặt có nét sẵn, giảm cân nhìn rất xinh.- Bác sĩ An gật gù, tiếp tục khen ngợi Lam Hạ. – Tôi thích kiểu gương mặt như vậy, lành tính, ngoan ngoãn như em gái nhà bên, ai cũng muốn bảo vệ.
Bác sĩ An nói lời này, giọt ngọt ngào như ly sữa nàng đang uống, vậy mà qua tai Nguyệt Minh bấy giờ chỉ có tiếng sét đánh đùng đoàng.
– Honey… em… em không lành hả? Chị không muốn bảo vệ em hả- Đồng chí Nguyệt Minh dở khóc dở cười chen vào.
– Cục cưng, chị chỉ đang bàn về chương trình mà, em ngoan đi.
Nguyệt Minh:…
Nàng đối với mấy chương trình kiểu này không mấy mặn mà, cũng chẳng quan tâm đến xu hướng, nhất là khi còn có sự xuất hiện của Quỳnh Chi,… nhưng cô em đồng nghiệp chuyên bắt trend Uyên Hà thì cứ luôn mồm nhắc đến và khen ngợi. Hơn nữa Gia An phải dành lời khen cho đạo diễn Vy, cô ấy thật sự rất chuyên nghiệp.
Trong một lần dùng cơm trưa, Gia An có xem được một đoạn nhỏ trong phòng tập của Lam Hạ. Nàng vốn rất thích các bạn trẻ tự thân vận động đi lên và sở hữu một ý chí nghị lực to lớn, vậy nên, nàng để ý ngay đến Lam Hạ.
Gia An không có ý bảo các bạn nhỏ khác không phấn đấu tiến lên, chỉ là, hình ảnh cô nhóc Lam Hạ ngồi một mình buồn bã trong phòng tập nhưng miệng và tay luôn lẩm bẩm và luyện vũ đạo khiến nàng vừa buồn cười vừa thương.
Nụ cười của nàng lọt vào mắt của Uyên Hà, cô dùng hết nội công mà phổ biến lý lịch của cô nhóc nhỏ này, bao gồm cả chuyện cô nhóc này từng nằm bệnh viện HOPE một thời gian và là bệnh nhân quen thuộc bên khoa dinh dưỡng.
– Đây, chị xem đi, từ cân nặng này mà con bé giảm còn nhiêu đó, đỉnh!- Bác sĩ Hà tận tâm đưa hình minh hoạ cho Gia An xem.
Đó cũng là lúc bác sĩ An đặt sự chú ý vào Lam Hạ, thi thoảng rảnh sẽ xem vài đoạn cut. Hiện tại, chương trình đã chiếu đến phần tập luyện cho vòng loại 2, lúc Gia An xem đến tập công bố kết quả loại vòng 1, nàng đã suýt khóc chương trình biên tập cũng quá ác rồi đi! Mà khoan, Hạ Băng ác hơn!
– Tuy tôi không rành về chuyên môn lắm, nhưng tôi nghĩ cô không nên nặng lời với mấy bạn nhỏ như vậy.- Gia An thành thật.- Mà tôi cảm thấy cô hay nặng lời với em ấy nhất nhỉ?
Hạ Băng mỉm cười gượng còn Nguyệt Minh đã gục ngã.
– Mọi người đang nói về ai vậy? Có thể cho tôi biết một chút không?- Cô dùng chút hơi tàn chen vào.
– Hả? À ừ…- Hạ Băng cầm lấy remote, canh đoạn có Lam Hạ rồi ấn Pause.
Nguyệt Minh chăm chú nhìn vào màn hình, một cảm giác quen thuộc hiện lên như làn gió độc thổi vào cánh tay từng bó bột của cô, trong phút chốc, cả người cô run lên và đau nhói. Nguyệt Minh vội vàng cầm lấy gối, bọc tay mình lại hệt như đang bảo hộ.
– Cô bé này… cậu có từng chở qua nhà tôi đúng không?
– Cậu từng gặp, lúc cứu tớ ở chỗ Jackson là Lam Hạ chưa giảm cân và…- Hạ Băng chột dạ, lảng sang chuyện khác, nếu đồng ý với lời Nguyệt Minh nói chắc chắn nhỏ sẽ nhớ đến vế sau, là nàng xô Nguyệt Minh gãy tay… gãy cả cây mai tiền tỷ…
– Và lúc giao thừa, cậu đẩy tôi gãy tay đúng không!?- Nguyệt Minh nghiến răng, dù Hạ Băng né cỡ nào cũng đừng mơ cô quên!
Hạ Băng đổ mồ hôi hột trước ánh nhìn này, tự nhủ bạn thân cũng thù dai quá đi, nàng nhìn sang Gia An giải vây.
– Em ấy thuộc Four seasons à?- Bác sĩ An nhận thấy không khí khác lạ, nhanh chóng đổi chủ đề.
– Ừm… ừm.- Hạ Băng như nắm được chiếc phao cứu sinh, khẽ thở phào.
– Tính tình ngoài đời thế nào? Có thật sự ổn không?- Gia An đối với cô nhóc này thật sự rất thích nên muốn hỏi nhiều hơn một chút, dù sao cũng cảm thấy chương trình rất đáng xem, khá tốt để giết thời gian.- Hay là diễn kịch?
– Hiền lắm, hiền đến phát bực.- Hạ Băng hồi tưởng lại.
– Ừm, nhìn mặt cũng đoán được Lam Hạ rất hiền, nét mặt nhu hòa dễ chịu, có khả năng được top đó.
Hai người bắt đầu bàn luận về chương trình, hiếm khi Gia An lại chủ động nói chuyện với Hạ Băng nhiều như vậy, cả hai say sưa đến mức không để ý bình dấm chua bên cạnh đã đổ tự lúc nào.
Nguyệt Minh tuy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng đang khóc ngập chục dòng sông, chưa từng nghe bà xã khen một cô gái nào nhiều như vậy!
Sau khi Gia An quay về phòng để ngủ tiếp thì Nguyệt Minh và Hạ Băng cũng đi lên phòng làm việc. Tổng giám đốc dường như vẫn không cam lòng, tay cầm iPad tìm kiếm hết thông tin về Summer Lam Hạ.
– Này, nhìn kiểu gì cũng không xinh bằng tớ mà!- Nguyệt Minh nâng iPad hướng về phía Hạ Băng.
Hạ Băng vốn đang tựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài liền ngoái đầu lại, đập vào mắt nàng là bức ảnh profile khi tham gia chương trình của Lam Hạ, cái kiểu chụp như hình thẻ, cô nhóc làm mặt nghiêm túc nhưng không giấu được hết vẻ lo lắng cùng bối rối, thoạt nhìn rất ngố.
– Mũi không cao bằng tớ đâu, nhìn tổng thể vẫn không nổi bật lắm… Bác sĩ An thích vì điều gì vậy? Cậu nói xem?
– Cậu nói phải ha…- Hạ Băng chẹp miệng, nàng chầm chậm đứng lên, cầm lấy iPad nhìn một chút, lại đưa mắt nhìn sang Nguyệt Minh.-Đúng rồi, làm sao sắc nét bằng cậu.
Nguyệt Minh hết sức hài lòng, nhưng chưa được vài giây, cô bạn thân lại tiếp tục bồi thêm một câu.
– Nhưng mà nhìn cậu không mang lại cảm giác dễ chịu bằng khi nhìn em ấy.
Nguyệt Minh vốn còn định gân cổ cãi lại, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Hạ Băng dường như dịu dàng gấp vạn lần khi nói lời này. Một cảm giác kỳ lạ xộc thẳng vào đại não, lần đầu cô thấy nàng nhận xét một người bằng giọng điệu thế này.
Nhưng mà… tạm bỏ qua vấn đề ấy đi…
– Sao không dễ chịu? Tôi rất rất dễ chịu đấy, nếu không tôi đã nhét cái gối này vào mồm cậu rồi!
– Vậy mà dễ chịu á?
– Cậu nói con bé này nhìn dễ chịu vậy sao vợ tôi bảo cậu toàn bắt nạt em ấy?
Hạ Băng:…
– Sao, nói gì đi chứ? Đúng quá cãi không được hả?
Hạ Băng nghiến răng nhìn cái vẻ vênh váo của Nguyệt Minh, thật muốn đấm một cái, nhưng lại sợ cô bạn mỏng manh này gãy thêm cái tay cái chân gì nữa thì hỏng…
– Rồi, cậu là nhất, cậu số hai không ai số một.- Hạ Băng nhún vai, sau đó đi về phía ban công.
– Dạo này có gì lạ không?- Nguyệt Minh cũng không làm loạn nữa, ghen tuông trẻ con một chút rồi lại thôi.
Nguyệt Minh cũng đi về ban công, hơi hé cửa để nói chuyện chứ không muốn đặt chân ra, cô ghét mùi thuốc lá.
– Cũng không, sao vậy?- Hạ Băng nhả làn khói vào không trung, sau đó thu tầm mắt nhìn về phía Nguyệt Minh.
Điếu thuốc vừa hút được một phần ba trên tay nàng bị dập tắt.
– Không, hỏi vậy thôi.- Nguyệt Minh khẽ lắc đầu.
Hạ Băng nhíu mày, trong lòng có chút khó hiểu.
– Có gì giấu tớ hả?
– Không.- Nguyệt Minh quay đi, lần nữa quay lại chỗ ngồi.
Hạ Băng cũng đi vào.
– Này, mùi thuốc lá thật sự khó ngửi à?
– Cậu thừa biết nó không tốt cho sức khoẻ của cả người hút và người ngửi.- Thanh niên nghiêm túc họ Hoàng như dò đúng đài, bắt đầu phổ cập cho Hạ Băng một loạt kiến thức.
Hạ Băng có chút nhức đầu, nàng lại lần nữa nhìn bao thuốc trong tay mình, trong lòng không chút dễ chịu. Thuốc lá quả thật là thứ có hại, nhưng lại như liều thuốc cứu mạng những lúc cõi lòng nàng buốt giá.
– Mà này, cái chương trình đó, làm sao để chị An không chú ý nữa đây?
Nguyệt Minh dường như không để ý đến gương mặt đăm chiêu của Hạ Băng, cô vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
– Hưm… Ghen à?- Hạ Băng mỉa mai.- Cũng phải, mấy em gái mới lớn thơm thơm~
– Nói bậy.- Nguyệt Minh quay mặt đi, tránh ánh nhìn dò xét của Hạ Băng.
– Mấy em gái xinh tươi mơn mởn như vậy, ai lại không quan tâm cơ chứ! Biết đâu bác sĩ An nhìn cậu chán rồi nên muốn tìm của lạ…- Hạ Băng được nước làm tới, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Nguyệt Minh:…
– Chắc bác sĩ An không ngoại tình đâu ha, còn nếu có thì cậu chuẩn bị tinh thần cưới thêm vợ cho bà xã đi!- Hạ Băng cười ha ha, sau đó quay lưng rời đi.
Chỉ là, sau khi bạn thân rời đi, Nguyệt Minh ấy vậy mà lại thở dài, đủ loại chuyện, đủ loại cảm xúc…
Bóng lưng của Hạ Băng lại khiến cô nhớ đến đề nghị của Thiên Hương.
– Đã qua một đoạn thời gian rồi, con định trả lời dì thế nào?
*****
Hỏi: Sao mấy tháng trôi qua rồi mà Quỳnh Chi không có động tĩnh gì?
Đáp: Bận đi làm MC show tuyển tú