Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng - Tuýt Tuýt - Chương 61 - Hôn mê sâu
Chỉ biết lấy tay quẹt lẹ để thấy đường đi dìu cô vào nhà, đưa San vào phòng ngủ thì cũng là lúc cả người cô nóng hổi vì phát sốt.
Bà sờ vào trán liền giật mình đứng dậy luống cuống không biết phải làm sao: “Sốt rồi! Làm sao đây? Ngôi nhà này lạ quá, biết kiếm đồ ở đâu đây!?”
Thấy phòng tắm đang mở bà liền chạy vào tìm kiếm khăn, vì ngôi nhà quá hiện đại bà đã quá lâu không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cho nên chỉ biết cầm khăn nhúng vào nước lạnh ở vòi nước chạy ra đắp lên trán San, nhìn cơ thể cô run lên vì đau đớn bà mới đau khổ tự trách chính mình.
“Con gái ngoan, mẹ phải làm sao đây? Chỉ là ký ức thôi mà, con hãy cố quên nó như lúc nhỏ đã từng làm không được sao?” Lúc nhỏ khi xảy ra sự việc, San đã tự quên đi ký ức lúc đó, bà cứ tưởng đó là một điềm tốt.
Ai lúc đó cũng suy nghĩ rằng, có lẽ con bé quá sốc vì bị XHTD, đối với một đứa trẻ thì việc đó quá sức tưởng tượng với nó.
Có thể sau hôn mê, nó đã tự chữa lành cho chính mình, bằng cách lãng quên đi và thay thế phần ký ức lạ lẫm vào đại não.
Nhưng cũng có một rủi ro to lớn, đó là nếu như sau trưởng thành gặp phải tác động nào đó có chứa phần ký ức đau khổ kia
Dù chỉ là một ít thì ký ức cũng sẽ quay trở lại, nhưng hành trình tiếp nhận sẽ khá là đau khổ vì những thứ bản thân đã cố quên đi lại quay trở về.
Hai luồng ký ức đấu tranh với nhau để giành vị trí độc nhất ở trong não, sẽ khiến cho San rơi vào hôn mê sâu.
Tai vẫn nghe nhưng chẳng thể trả lời, bản thân cứ rơi vào khoảng không tự đấu tranh với chính mình.
Bà nhớ lúc ấy, vị bác sĩ đó có nói, con bé có thể được liệt vào bệnh ‘tâm thần phân liệt’ hạng nhẹ. Nhưng ông ta cũng bảo rằng, bà đừng vui mừng sớm.
Vì khi hai luồng ký ức bị xung đột, con bé sẽ bị rơi vào hôn mê, nếu như tình trạng đó xảy ra thì khả năng lớn nhất San đang tiếp xúc với nửa kia ký ức đã bị lãng quên của mình.
Và bây giờ bà đang chứng kiến tất cả lại không làm gì được, bà chỉ biết nắm lấy bàn tay của cô chân thành nói:
“Mẹ biết con rất đau khổ, nhưng bây giờ hiện đại rồi. Không có con thì ta nhận nuôi, Luân nó yêu con như vậy, mẹ chắc chắn khi nó biết được sẽ thấu hiểu cho con thôi.”
Bàn tay San vô thức nắm chặt lấy tay mẹ mình, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không có động tĩnh.
Thanh Vân như nhận được tín hiệu tốt bà vui sướng tiếp tục nói: “Con quên mình còn có mẹ sao? Còn có em Linh nữa, San à! Mẹ già rồi, cũng sắp phải ra đi, điều mẹ muốn thấy nhất chính là con gái của mẹ phải hạnh phúc. Những năm qua con cực khổ mẹ biết chứ! Nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì, bây giờ mẹ nghĩ lại thấy hối hận vô cùng.”
Nhắc đến khi xưa, bà liền gục mặt xuống giường cô đơn khóc. Lúc ấy, bà vì không có tiền nên từ chối trị liệu cho San, nếu như lúc ấy bà không đi ra khỏi nhà trong đêm tối. Thì con bé đâu có ra nông nổi như thế này… tất cả đều một tay bà gây ra, bà không xứng đáng làm mẹ…
“Bác… gái… Cháu xin phép được đưa San đến bệnh viện.”
Luân xử lý xong đám người ở ngoài cũng kịp lúc điện cho đồng đội đến, cậu để cho họ và Linh ở lại lấy lời khai. Còn mình thì lo lắng chạy vào trong, lúc nãy San vẫn đang rất tỉnh táo.
Nhưng không hiểu sao bây giờ lại nằm im bất động, lý trí mách bảo cậu rằng ‘hãy đưa cô ấy đến bệnh viện mau’. Điều mà cậu lo lắng nhất cuối cùng đã đến, người mà cậu dốc lòng để yêu thương đang đau khổ vì điều gì đó, mà bản thân cậu lại không thay cô ấy chịu đựng được.
Luân xin phép bác gái, rồi nhanh chóng bế San lên, đầu cậu khẽ tựa vào đầu San chân thành nói: “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, dù có chuyện gì xảy ra thì trái tim này vẫn yêu em nhất. Cho nên… anh xin em hãy cố gắng lên một tí, đừng bỏ cuộc nhé!”
…
Xuân sắp đến rồi, lá cũng dần rụng hết, những khu rừng cao su mới đó mà đã thay lá mọc ra những mầm non xanh tươi trông vô cùng đẹp mắt.
Luân đưa San đến bệnh viện của bác mình, xung quanh nơi đây bạt ngàn cây cao su. Vì lá rụng khá nhiều nên những công nhân thay nhau thổi lá, quét gọn lại một hàng dọc theo con đường nhựa.
Cứ canh mỗi buổi sáng đi qua, họ sẽ đốt đám lá đó. Trời chuyển lạnh cũng may vì vậy mà con đường ấm áp hơn rất nhiều.
Luân ngày nào cũng vậy điều độ đến thăm San, cô thì vẫn vậy, ngủ mãi không chịu thức.
Từ hôm đó trở đi, công việc càng bận hơn, cho nên thời gian đến thăm cũng vô cùng gấp rút. Bác gái vẫn là người xuyên suốt ở cùng San, còn Linh sau tăng ca sẽ đến thăm chị mình.
Mỗi ngày đều có một câu chuyện hay, cậu cập nhật từ tin tức Showbiz cho tới cuộc sống đời thường, kể cho San nghe.
Luân đi đến bên giường bệnh đặt một bó hoa sen mà San rất thích ở trên đầu giường nói: “Hôm nay anh lại đi qua con đường đó, thấy họ bán sen đẹp quá nên có ghé mua ủng hộ. Chợt nhớ ra em bảo rằng rất thích sen, ước gì em có thể thấy được nó tuyệt đẹp đến mức nào…”
Thanh Vân nghe thôi mà cũng thấy đau lòng, bà tiến lên cầm bó hoa có chút khen ngợi: “Hoa đợt này đẹp quá, Luân đúng là chu đáo, nếu San nó biết được sẽ nhảy cẫng lên cho xem.”
“Cháu cắm hoa không được đẹp, bác cắm hộ cháu nhé!” Luân cười tươi quay sang nhờ vả.