Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng - Tuýt Tuýt - Chương 59 - Bí mật, bật mí
“Đây không phải nhà tôi, bà muốn trình bày thì cứ đứng ở đây mà nói!” Mặc kệ mẹ đang kịch liệt phản đối, cô vẫn muốn nghe thử xem bí mật bà ta muốn tiết lộ là gì, mà khiến mẹ điên cuồng bảo vệ như vậy.
“Tệ thật đó.” Ngọc Phượng tỏ ra tiếc nuối vì không được vào nhà uống trà. Bà cầm từng tấm hình mà mình đã nhờ thám tử thu thập được, từng tấm, từng tấm giơ ra trước mặt của San nói: “Thật là tội nghiệp, đứa bé trong hình mới bốn tuổi thôi mà…”
Từng tấm ảnh chụp kinh khủng hiện ra trước mặt cô, đứa bé trong hình từ bị trói cho tới không còn mảnh vải trên thân. Thần kinh cô như bị kích thích, gân xanh trên tay bất giác nổi lên hàng loạt, càng lúc hình ảnh bên trong càng ghê tởm khiến cho đầu óc cô muốn nổ tung.
San giận giữ tiến lên gằn giọng giật lấy xấp hình nói: “Chuyện này là như thế nào hả? Bà đưa đây!!!”
“Đừng… San!!” Thanh Vân giành lại thứ đồ trong tay con mình liên tục cầu xin, bà muốn đốt tất cả, nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi, nhìn con gái đang điên cuồng lật ảnh để xem, bà chỉ biết cúi đầu nài nỉ: “Mẹ xin con… San à! Đừng xem nữa!!!”
Từng tấm ảnh ghê tởm như vậy cứ thế được cô lật xem hết toàn bộ, những thứ cần biết và nên nhớ lần lượt xuất hiện mập mờ trong trí nhớ của cô.
Mặc kệ lời cầu xin của mẹ, cô chỉ biết ngã khụy xuống đất, mơ màng nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của bà mà hờn trách: ” Mẹ muốn giấu con đến khi nào nữa? Mẹ làm như vậy sẽ tốt sao!?”
Thanh Vân khóc lóc lắc đầu, bà tiến đến muốn ôm lấy con gái mình nhưng lại bị cô từ chối.
“San… làm con trai không tốt hay sao? Đâu nhất thiết phải làm phụ nữ… trước giờ vẫn luôn tốt mà, không phải sao?”
Trước giờ vẫn luôn tốt sao? Cô sống có tốt không tại sao bản thân lại không biết chứ!
Nhìn xuống bàn tay chai sạn thô kệch của mình, lệ dần vươn đầy mắt. Cô nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi!
Hình ảnh khi nhỏ cứ như một thước phim quay chậm chiếu thẳng vào đại não, cô thấy được lúc đó trời đang rất tối, ba mẹ con lang thang khắp ngõ.
Mặc cho tuyết rơi phủ kín khắp lối đi, bàn chân nhỏ bé của cô vẫn kiên cường bước tiếp. Nhưng lại có một chuyện kinh khủng xảy ra, khiến cho những năm tháng trưởng thành cô phải sống với hình hài của một đứa con trai.
Từng câu nói nức nở của mẹ cứ lần lượt vang lên trong đầu cô:
“San bé bỏng của mẹ… sau này con không phải khổ sở nữa, đừng như mẹ cưới phải người chồng vũ phu.”
“San… con tỉnh táo lại đi!” Thanh Vân nhìn con gái mình đang ôm đầu đầy đau đớn, bà không chịu nổi nữa đành chạy lại muốn làm cho cô tỉnh táo.
Ngọc Phượng thấy vậy, cố tình thêm dầu vào lửa nói ra hết bí mật khi xưa: “Lúc ấy không phải do chị bốc đồng đi ra khỏi nhà, thì bây giờ San nó đã có thể mang thai. Nhưng đời mà, đâu như là mơ, trinh tiết của một người con gái cũng mất, vậy mà đến cả việc mang thai cũng không thể làm, đáng trách nhất vẫn là chị đó.”
Lời nói như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào tim, khiến cho bà đau nhói. Bao nhiêu năm dằn vặt lương tâm cũng vì vậy, mỗi lần thấy San ăn diện đẹp đẽ tô son trát phấn, bà lại nổi điên lên muốn cô phải ra dáng một người con trai trụ cột của gia đình.
Không muốn cô trở về giới tính thật của mình và tìm ra bạn đời cho bản thân, nhớ ra phần ký ức bị lãng quên đó. Lúc ấy cô sẽ đau đớn, làm một người mẹ bà không muốn nhìn thấy con mình đau khổ.
Nhỡ đâu con bé lấy phải người chồng như bà và có một gia đình chồng cổ hủ, thì họ sẽ lấy việc không đẻ được ra để sỉ nhục và phỉ báng, bà không muốn… mãi mãi cũng không muốn.
“Đừng nói nữa… cô muốn gì ở mẹ con chúng tôi hả? Chồng con, gia đình, tiền bạc… cô đều có đủ, chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi, không được sao!!?” Thanh Vân khổ sở la lớn, bà chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi, là được sống hạnh phúc bên con cái.
Nhưng đời lại cứ đưa đẩy, khiến cho bánh xe vận mệt lệch khỏi quỹ đạo bà từng vạch ra.
Ngọc Phượng hả hê cười lớn, mục đích của bà chính là nhìn đám người bần hèn này đau khổ. Chỉ cần bọn họ biến mất khỏi thế giới này, thì con trai bà sẽ ngoan ngoãn chịu nghe lời lại như lúc trước thôi.
“Muốn gì sao? Nhìn bà nhu nhược đến đáng ghét, còn con gái bà thì thuộc dạng đê tiện quyến rũ con trai tôi. Nếu như mấy người biến mất khỏi thế giới này, thì cuộc sống của tôi sẽ trở về quỹ đạo ban đầu vốn có.” Ngọc Phượng nói xong, vẫy tay gọi đám côn đồ lại, sỡ dĩ bà to gan làm càn vì có gia đình bố mẹ mình chống lưng.
Có tiền, quen biết, là sẽ có được quyền. Đó chính là lẽ sống của bà, tiêu diệt hết những thứ cản trở bà tiến đến con đường giàu sang, người xưa có câu ‘diệt cỏ phải diệt tận gốc’. Tuy họ chưa đụng chạm gì đến bà, nhưng lỡ đâu một ngày mẹ con bọn họ có ý định quay lại muốn phân chia tài sản thì sao, cho nên bà phải ra tay trước ngăn chặn rủi ro, tạo cho mình một bước đệm hoàn hảo.
“Haha… đúng là thảm hại.” Ngọc Phượng cười lớn, nhìn hai mẹ con đang run rẩy ôm nhau, bà cố tình làm ầm ĩ nãy giờ nhưng vẫn không thấy ai đi ra can ngăn, càng làm cho bà khoái chí muốn làm càn.