Mục Tiêu 10 Tỷ - Chương 29 - Chương 29
Ở đây có Lê Đa Đa đã từng chơi trăm ngàn trò chơi, chỉ là chưa có đi mạo hiểm ở Hắc Tràng; hoặc là nhóm người chơi cao cấp dù không chơi trò
chơi nhưng đã sờ soạng rõ rành mạch quy tắc của Hắc Tràng.
Bốn người bọn họ, bao gồm Nhạc Hi không đầu cũng hiểu ý nghĩa của mấy câu chữ này.
Đây là một món vũ khí được cô đọng từ máu của Ma Thần Tinh Hồng, loại hình vũ khí có thể trưởng thành trong truyền thuyết!
Xem xuống phía dưới, thuộc tính hiện tại của nó rất bình thường, so với
pháp trượng gỗ mun cấp 5 thì chỉ nhiều hơn 50 điểm công kích.
Nhưng chữ bên trong dấu ngoặc lại ẩn giấu quá nhiều tin tức.
Cấp 1 (mới bắt đầu).
Công kích vật lý 100 (mới bắt đầu).
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cấp bậc của ma kiếm có thể tăng lên, thuộc tính cũng sẽ theo cấp bậc mà tăng lên, thậm chí là kỹ năng đặc
biệt — hiện tại chỉ có mỗi hút máu, mà mỗi mười cấp sẽ có một lần tấn
giai, đến lúc đó vô cùng có khả năng mở ra kỹ năng đặc biệt mới!
Không hổ là vũ khí của boss cấp 69.
Không hổ là thần khí cấp 70 cho vòng cuối của Hắc Tràng!
Lê Thiếu Hi chỉ cần chân hóa nó, chẳng sợ không còn năng lực Đa Bảo Các,
cậu vẫn có thể đứng ở hàng ngũ cao thủ ở ‘Vết rách’ (đương nhiên, phải
chờ cấp bậc tăng lên).
Vân Duật nhìn chằm chằm vào thẻ bài ma
kiếm một lúc lâu, líu lưỡi: “Vẫn là tiểu Giản Việt tàn nhẫn.” Tùy tay
ném cho Đa Đa một món ‘đồ chơi’ nghịch thiên đến mức này.
Có ma kiếm này, trái tim luôn treo cao của Vân Duật cuối cùng cũng thả xuống một nửa.
Tố chất cá nhân của Lê Thiếu Hi không tồi, chỉ là khuyết thiếu năng lực
chiến đấu, hiện tại… có một món thần khí, có thể quét ngang Hắc Tràng
cấp thấp.
Vân Duật: “Đi thôi, về căn cứ.”
Phần còn lại chân hóa không được, chỉ có thể tạm thời vứt ở ‘Vết rách’.
Trở lại hiện thực, Lê Thiếu Hi gấp không chờ nổi mà chân hóa ma kiếm tinh hồng.
Món thần khí cấp truyền thuyết, thời gian chân hóa thế mà chỉ cần… một giây đồng hồ!
Lê Thiếu Hi: “…”
Đừng hỏi, hỏi chính là Việt ca của cậu thật tốt!
Cũng may là đang ở trong căn cứ, nếu không Lê Thiếu Hi thình lình xách ra
một thanh trường kiếm như vậy, có thể dọa ngốc người qua đường.
Vân Duật đánh giá ma kiếm, bình luận: “Hình thái của kiếm ở cấp 1 vẫn hơi…” đơn sơ.
Anh còn chưa dứt lời, Lê Thiếu Hi đã đưa chuôi kiếm cho anh.
Vân Duật: “?”
Lê Thiếu Hi: “Thử xem xem.”
Vân Duật: “…”
Cái hành động này của Lê Thiếu Hi bày ra thái độ hoàn toàn tín nhiệm.
Nơi đây không ở trong ‘Vết rách’, đây là thế giới hiện thực.
Không cần lắm lời, ai cũng biết thanh thần khí này rất có giá trị trong hiện thực.
Vân Duật vui mừng tiếp nhận thanh ma kiếm giá trị liên thành này — không uổng công anh đau lòng nhãi con này.
Quả nhiên…
Vật phẩm Lê Thiếu Hi chân hóa ra là thuộc về hiện thực.
Giống như đám lam ngọc kia, thanh ma kiếm tuyệt đối không nên tồn tại ở hiện thế, lại có thể tồn tại trong hiện thực.
Vân Duật thử thử rồi nói: “Trọng lượng không nhẹ, cậu sẽ cần phải cường hóa bắp thịt ở cổ tay, một trăm điểm công kích vẫn rất khả quan, lượng máu
của Boss ở Hắc Tràng cấp thấp cũng chỉ đến một ngàn là cùng; về kỹ năng
đặc biệt của kiếm, hút máu, cậu chỉ có thể đi vào Hắc Tràng để thí
nghiệm, tôi có một vài số liệu liên quan đến năng lực, cậu có thể trước
tiên tham khảo…”
Anh nói một đống lớn, Lê Thiếu Hi đều ghi tạc trong lòng.
Ma kiếm này ứng với suy nghĩ trong lòng cậu, là bùa hộ mệnh, cậu cần trong vòng một ngày, tận lực làm quen với thanh kiếm này.
Vân Duật đưa ma kiếm lại cho Lê Thiếu Hi, Lê Thiếu Hi liền nhẹ nhàng thu nó vào Đa Bảo Các.
Đương nhiên lần này nó không còn là hình thái thẻ bài, mà là thu nhỏ lại vô số lần, đáng yêu lơ lửng trong ô vuông.
Ma kiếm tinh hồng cấp 1 còn lâu mới bá khí trắc lậu như cấp 70.
Chuôi kiếm của nó vẫn được làm bằng xương như cũ, trong sáng trắng muốt;
Thân kiếm là máu đỏ tươi lưu động, chỉ là màu sắc điệu thấp hơn nhiều, không bắt mắt, huyết tinh như trước;
Tổng thể bớt tinh xảo hơn nhiều, lưỡi kiếm cũng càng mỏng manh.
Phỏng chừng theo cấp bậc tăng lên, nó sẽ chậm rãi khôi phục đến trạng thái cường thịnh.
Lê Thiếu Hi không kiềm được mà nghĩ đến một màn kia —
Giản Việt nắm ma kiếm tinh hồng, giống một tia chớp nhắm về hướng Ma Thần, kết thúc Hắc Tràng cấp 69 đáng sợ kia.
Qúa ngầu!
Lê Thiếu Hi nhiệt huyết sôi trào, nhìn về ma kiếm tinh hồng một cái — càng xem càng thích!
Vân Duật gõ đầu cậu: “Học kỹ năng.”
Lê Thiếu Hi hoàn hồn: “Nga nga nga!”
Chỉ lo cho thần khí, lỡ ném sách kỹ năng ra sau đầu.
Sau khi lấy ra sách kỹ năng, Lê Thiếu Hi mờ mịt chớp mắt một cái: “Này… học như thế nào?”
Đây đúng là một vấn đề khó.
Bọn Vân Duật cũng có sách kỹ năng, nhưng đều là ở trong trò chơi.
Trong trò chơi rất đơn giản, trực tiếp ấn vào sách kỹ năng là sẽ tự động học
tập, chỉ là khi ra trò chơi thì sẽ tự động quên, giống với vật phẩm,
chúng không thể được mang ra hiện thực.
Ở trong hiện thực học kỹ năng của trò chơi…. Lê Đa Đa là người độc nhất, không có kinh nghiệm của người đi trước.
Vân Duật nghiền ngẫm: “Thử ấn vào nó xem?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vườn Bách Thảo
2. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
3. Bông Hồng Cuối Cùng
4. Ánh Trăng Nơi Thiên Đường
=====================================
Lê Thiếu Hi ấn rồi ấn trên sách kỹ năng, không phản ứng.
“Bỏ lại vào Đa Bảo Các thử xem?”
Bỏ vào, tiểu ma kiếm lơ lửng bên cạnh sách kỹ năng, tiểu ma kiếm thật đáng yêu… Dừng lại! Trọng điểm hiện tại là sách kỹ năng.
Lê Thiếu Hi đành phải mang sách kỹ năng hoa hòe lòe loẹt ra: “Không có phản ứng gì.”
Vân Duật trầm ngâm: “Ừm…”
Nhạc Hi dùng một câu bừng tỉnh người trong mộng: “Mở ra nhìn xem.”
Cái này…
Cũng đúng!
Sách kỹ năng ở trong trò chơi không thể mở ra, nó là một món đạo cụ, ấn là dùng được.
Sau khi đưa tới trong hiện thực, nó nhất định sẽ “hiện thực hóa”, trong hiện thực, sách vở có thể được lật xem.
Ai nói tai thú của chúng ta không có đầu óc, này rõ ràng là đại, trí, giả, ngu!
Lê Thiếu Hi vội vàng lật thử, đúng là mở ra được.
Không thể trách cậu cùng Vân Duật không nghĩ ra, quyển sách kỹ năng này lớn lên nhìn không giống sách.
Bìa sách đúng đắn nào sẽ được khảm một đống đá quý đủ mọi màu sắc? Bốn phía của quyển sách còn là một vòng viền vàng không hề có khe hở!
Nếu không phải Đa Bảo Các phán định nó là quyển sách, nó càng nhìn giống một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
Vừa lật ra, Lê Thiếu Hi liền mộng bức.
Vân Duật đã sớm có phỏng đoán, sau khi chân chính nhìn thấy cũng: “….” Đau đầu.
Lê Thiếu Hi ngẩng đầu, thê thảm nói: “Không cần thật sự học thuộc cả quyển sách đi…”
Vân Duật: “Cái kia… Thành tích của cậu hình như không tồi?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Vân Duật: “Tôi nhớ rõ kiểm tra học kì lần trước cậu đứng thứ ba trong ban?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Vân Duật đập bả vai cậu: “Nhãi con, học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước!”
Lê Thiếu hi trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu trốn được lớp học, lại bị sách kỹ năng rậm rạp này quấn chân!
Mở ra sách kỹ năng, trang đầu chính là một dòng chữ to —
Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải học thuộc qua.
Học thuộc qua cái quỷ á!
Này này này…
A, thật sự không dày như vậy, mỗi tấm đều là phiến vàng, nhìn một quyển
sách dày như vậy, kỳ thật cũng chỉ có mười lăm tờ, hơn nữa ở mặt sau là
hình minh họa.
Nhưng mười lăm trang này đều là chữ rậm rạp a!
Đọc thuộc toàn bộ quyển sách là gãy lưng luôn đó!
Vân Duật nhìn thời gian: “Nắm chặt thời gian, nhanh chóng học thuộc, ngày
mai còn phải huấn luyện tỉ lệ chính xác của kỹ năng, chạng vạng tối cậu
sẽ vào trận.”
Thời gian không đợi người, Lê Thiếu Hi vì muốn hạ Hắc Tràng, cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Tuy có ma kiếm, nhưng có nhiều kỹ năng vẫn tốt hơn, ở trước mặt sinh tử, sách kỹ năng có vẻ… có vẻ…
Có vẻ cái quỷ á, cậu quá khó khăn!
Không hổ là sách kỹ năng “đâm mù”, học thuộc xong thì con mắt cũng mù.
Nhìn qua thì nó chẳng khác gì sổ tay công tác của bác sĩ.
*Chữ bác sĩ be like:)))
Trên đời này Nhạc Hi sợ nhất là đọc sách, đừng nói học thuộc, kêu hắn xem
hai hàng cũng đủ để hắn ngủ, hắn không chút khách khí mà vứt bỏ “đồ đệ”: “Cố lên, sau khi học thuộc thì tôi bồi cậu luyện kĩ năng.”
Không đợi Lê Thiếu Hi mở miệng, tai thú đã bỏ trốn mất dạng.
Tần Toái Ngọc thanh giọng, nói: “Cái kia… Tôi có việc vội.”
Lê Thiếu Hi: “…”
Nhìn bộ dáng này của Tần cha, cậu có cảm giác như đang nhìn học tra!
Vân Duật cũng muốn chạy, Lê Thiếu Hi gọi anh lại: “Hội trưởng…”
Vân Duật: “Ừm?”
Lê Thiếu Hi: “Cùng tôi làm thí nghiệm nào.”
Sắc mặt Vân Duật biến đổi.
Lê Thiếu Hi cảm thấy học thuộc một mình không bằng cùng nhau học thuộc,
cậu nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta cùng nhau học, xem coi liệu cả hai đều có thể học được kỹ năng đâm mù hay không.”
Vân Duật: “…” Nhãi con này!
Cố tình Vân Duật không thể cự tuyệt.
Tuy nói kỹ năng cấp 2 này không có tác dụng với người chơi cấp bậc như anh, nhưng đây lại là một cái thí nghiệm, lỡ đâu thật sự có thể cùng nhau
học kỹ năng, vậy về sau…
Họ có thể kiếm tiền bằng cách dạy sách kỹ năng.
Vân Duật nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Được được được, tôi bồi cậu.”
Lê Thiếu Hi lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Vân Duật: “…”
Tiểu hồ ly này, làm thí nghiệm chỉ là cái cớ, kéo người cùng nhau chịu tội mới là thật!
Khá đáng tiếc là, bọn họ không thể mở sách kỹ năng ra khi ở ‘Vết rách’. Nếu không lấy tốc độ dòng chảy thời gian ở ‘Vết rách’, học thuộc chỉ bằng
một giây đồng hồ ở hiện thực, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Vân Duật đi theo Lê Thiếu Hi nhìn về phía sách kỹ năng, anh có chút lo
lắng: “Lỡ đâu tôi học xong, cậu liền không thể học thì sao?”
Lê Thiếu Hi: “Vấn đề không lớn, tôi còn có ma kiếm.”
Vân Duật: “…”
Cũng đúng, tiểu tử này có ma kiếm kèm thân, thiếu một cái kỹ năng cấp 2 cũng sẽ không lật xe.
“Đến đi.” Vân Duật cắn răng.
Cũng may…
Vân Duật chỉ nhìn thoáng qua đã không nhìn được nữa.
Quả nhiên sách kỹ năng chỉ có thể dùng cho một người duy nhất.
Cũng không phải là chỉ có Lê Thiếu Hi mới có thể học, mà là phải xem nó đang ở trong tay ai.
Lê Thiếu Hi cầm lấy, chỉ có Lê Thiếu Hi nhìn thấy rõ chữ viết;
Vân Duật cầm lấy, chỉ có Vân Duật nhìn thấy rõ chữ viết;
Hai người cùng nhau cầm, cả hai đều không thấy rõ.
Lê Thiếu Hi lại động não: “Nếu tôi đọc cho anh thì sao?”
Vân Duật: “…”
Rốt cuộc thì hùng hài tử này cũng không có ý muốn buông tha anh.
Căn cứ vào nguyên tác nghiên cứu năng lực cơ bản của Đa Bảo Các, Vân Duật kiên nhẫn nói: “Thử xem.”
Đáng tiếc.
Kể lại cũng không được.
Thứ Lê Thiếu Hi nói ra, Vân Duật đừng nói là nhớ kỹ, anh căn bản nghe không hiểu.
Lê Thiếu Hi tiếc hận nói: “Xem ra chỉ có một người được học thôi.”
Vân Duật rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi vận rủi bị ép học thuộc, đứng dậy nói: “Cố lên, học thuộc xong thì qua ăn cơm chiều.”
Lê Thiếu Hi: “…”
Tại sao còn cắt xén bữa cơm!
Vân Duật chạy rất nhanh, dù sao cũng là năng lực giả hệ gió, chạy của anh cứ như là thuấn di biến mất vậy.
Lê Thiếu Hi chỉ có thể đau khổ học thuộc.
Cũng may cậu thật sự có khả năng “học tập”, mặc dù không tính là học thần level max, nhưng cũng có thể miễn cưỡng gọi là học bá.
Loại chuyện học thuộc này, đối với học sinh cấp ba mà nói, thật đúng là…
Kinh nghiệm đầy mình!
Mới đầu Lê Thiếu Hi học thuộc rất gian nan, ai ngờ cậu học thuộc xong một
tờ, trên trang sách lại bắn ra một thanh tiến độ, nhắc nhở cậu: “Đã học
tập 1/15”
Không tồi không tồi, có tiến độ thì có động lực, hơn
nữa việc học thuộc này cũng không cứng nhắc đến mức phải nhớ từng chữ,
chỉ cần có thể lý giải nội dung và thuật lại thì tính là học thuộc xong.
Tuy đây là sách khoa y nhưng nội dung cũng không quá cao thâm, lý giải được nội dung cũng rất dễ dàng.
Lê Thiếu Hi dùng gần hai tiếng, học thuộc hết cả quyển.
Trong chớp mắt thanh tiến độ đầy, sách kỹ năng biến mất.
Cùng lúc đó…
Ban đầu cậu chỉ có vòng tay Đa Bảo Các, bây giờ rốt cuộc cũng hiện ra nút kỹ năng.
Tên kỹ năng: Đâm mù.
Khoảng cách tấn công: 1 mét.
Hiệu quả kỹ năng: Sau khi kỹ năng trúng đích, mục tiêu sẽ bị mù 5 giây ngắn ngủn.
Hạn chế cấp bậc: 50
Thời gian làm lạnh: 30 phút
Về phần miêu tả của kỹ năng, Lê Thiếu Hi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đâm mù sao, khẳng định là làm người khác mù.
Làm cậu ngạc nhiên là cái hạn chế cấp bậc kia.
50?
Chút kỹ năng cấp 2 tài mọn này của cậu, có thể khiến tai thú cấp 30 mù một lúc ngắn?
Cái này…
Thật thú vị!