Mục Tiêu 10 Tỷ - Chương 26 - Chương 26
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều lệ nóng doanh tròng.
Qúa
Soái đủ chất phác, trực tiếp gào khóc, miệng dong dài, miễn cưỡng có thể nghe được: “Giản thần….. Ô…. Tôi Giản thần…. Ô ô vận khí cả đời
của lão tử đều….. dùng tại nơi này đi!”
Tổ hai người Hài Tử
càng suy yếu hơn, chớ nhìn lúc đánh nhện mặt người bọn họ đứng tại vị
trí an toàn nhất, không phải đi dụ quái cũng không phải kháng chịu tổn
thương, nhưng bọn họ bị “nội thương” không nhẹ.
Bọn họ hao hết
tất cả khí lực, đến cả mạng cũng hận không thể góp vào mới phóng xuất
năng lực, đoán chừng cả đời cũng chỉ dùng được như vậy một lần.
Nếu có lần sau sẽ mất mạng.
Trước đó họ còn cứng rắn treo một hơi, không dám ngất đi, sợ lần nhắm mắt này chính là nhắm mắt cả đời, bây giờ thấy Giản Việt, lại được Tần Toái
Ngọc xác định.
Mắt hai người bọn họ tối sầm lại, bất tỉnh với tạo hình độc đáo chó ăn shjt.
Lại nhìn theo bốn người Lăng Học đi theo Giản Việt, trạng thái quá tốt, nói bọn họ lông tóc vô thương là khách khí, cái này quả thực là tinh thần
hào hứng gấp trăm lần!
Lăng Học chạy nhanh đến, dàn xếp hai người té xỉu, lấy dược tề mình tích trữ trước đó cho bọn họ dùng.
Một đại lão gia như Qúa Soái gào thành như vậy, cũng không có ai chê cười.
Mắt thấy hắn sắp phải tiến vào tử cục, lại có một tôn đại thần tới, có thể không cảm động gào khóc sao!
Đào Tử cũng là một phen nước mắt nước mũi, Lăng Học an ủi bọn họ: “Mọi người… đều không dễ dàng.”
Một câu là Đào Tử càng chảy nước mắt dữ dội hơn, hắn nghẹn ngào: “May mắn tôi có thể được ghép chung trận với Tần cha.”
Trong lòng Lăng Học cũng xúc động: “Chúng tôi cũng may mắn gặp được Giản thần.”
Qúa Soái cũng tốt, Đào Tử cũng được, còn có tổ hai người Hài Tử, đều là người chơi cao cấp có chút danh khí trong ‘Vết rách’.
Tinh Vực cùng Thái Cổ đều là công hội có tiêu chuẩn tham gia rất cao, những
người đứng sau lưng tổ chức đều rất có danh vọng ở hiện thực, bọn họ
cũng đều là cốt cán trong công hội, không giống với bọn Lăng Học chỉ là
thành viên của tổ chức nhỏ, trước đây bọn Lăng Học chỉ có thể ngưỡng mộ
ao ước.
Hiện tại…
Đổi thành Qúa Soái và Đào Tử ao ước bọn họ.
Đám tiểu tử này rốt cuộc là có vận khí cứt chó gì thế!
Bọn họ gặp được Tần Toái Ngọc đã là đại may mắn rồi, bốn mặt hàng này thế
mà lại rơi xuống đất gặp được Giản thần… Bọn họ đời trước đã cứu vớt
dải ngân hà đi!
Đương nhiên, lúc này tất cả mọi người đều cân bằng.
Có Giản Việt là sẽ ổn.
Không chỉ có mạng của bọn họ được bảo đảm, mà còn là mạng của mấy trăm vạn người thường bên ngoài.
Không thể nghi ngờ, cái Hắc Tràng này nếu tràn ra ngoài, lực sát thương sẽ không thua gì động đất sóng thần.
Thật tốt a.
Mấy đại nam nhân sôi nổi nhìn về phía thiếu niên, vui mừng như gặp được Thượng Đế.
Thật sự tốt.
Thế gian này có Hắc Tràng, nhưng cũng có Giản Việt.
Xem hình ảnh này cách một màn hình nhìn khá buồn cười.
Chỉ là, sẽ không có ai cười.
Thiếu niên là Giản Việt.
Là nam nhân đã tồn tại giữa Hắc Tràng không biết bao lâu.
Hình dạng của anh bây giờ chỉ có 17-18 tuổi.
Linh hồn lại đã sớm trải qua bao nhiêu năm tháng.
Bọn Qúa Soái, Hài Tử còn có bọn Lăng Học, cả tám người đều nằm ngửa ra.
Nằm bất động, chỉ cần bọn họ không sao thì đó là trợ giúp lớn nhất với Giản thần.
Rõ ràng là đang ở nơi có boss hung hiểm nhất trận, nhưng bọn họ còn thư thái hơn khi ngủ trên giường ấm nhà mình.
Duy nhất Tần Toái Ngọc, miễn cưỡng đứng lên, nói với Giản Việt: “Tôi có thể hỗ trợ…”
Cô đích xác là có thể giúp một tay.
Thuần thuẫn có thể gia tăng giá trị kỹ năng, đối với Giản Việt cũng có hiệu quả.
Giản Việt cự tuyệt: “Lưu chút sức lực.”
Tần Toái Ngọc tạm ngừng, rốt cuộc cũng đồng ý: “Được.”
Lá chắn có thể đề cao trạng thái của Giản Việt, nhưng vấn đề là… Trước
mắt, Hắc Tràng này chỉ có cấp 60, các chỉ số hiện tại của Giản Việt cũng đủ để nghiền áp nó.
Lại cao thêm một đoạn, vẫn là nghiền ép.
Nhất là khi anh mở lĩnh vực, nháy mắt miểu sát boss, có lá chắn hay không
đều không quan trọng, ngược lại Tần Toái Ngọc đã là nỏ mạnh hết đà,
không thể tiếp tục tiêu hao năng lượng.
Tần Toái Ngọc lại nói: “Đúng rồi…”
Nàng muốn nói cho Giản Việt sự việc liên quan đến Lê Thiếu Hi, cho anh biết
người trong lời tiên đoán đã xuất hiện, anh có hi vọng về nhà.
Nhưng mà cô vừa há miệng, đã ngửi thấy một mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Lời đã đến bên miệng, lại không thể nói nên lời, trong mùi tanh hôi này có khí độc, Tần Toái Ngọc không thể không ngừng thở.
Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm sét vang lên, từng đạo tia chớp nện ngay trên sân vận động cũ nát.
Tám người bị hù dọa, kinh ngạc nhìn về phía boss cuối cùng của Hắc Tràng này.
Lê Thiếu Hi trước màn hình không khỏi hít mạnh.
Vân Duật nhíu mày lại: “Hắc Tràng này, quả nhiên không đơn giản.”
Hắc Tràng có rất nhiều loại hình, căn cứ vào sự bất đồng giữa các trò chơi, chúng được thô sơ giản lược thành: Loại hình chiến đấu, loại hình thăm
dò giải đáp, loại hình sắm vai nhân vật.
Hắc Tràng trước mắt này
rõ ràng là loại hình chiến đấu, nó không hề có cốt truyện chủ tuyến gì,
mục tiêu duy nhất là chiến đấu, sinh tồn.
Độ khó khăn của Hắc
Tràng cùng loại hình của nó không có quan hệ, đặc biệt là với Hắc Tràng
đẳng cấp cao, bất luận là loại hình gì thì cũng không nên có tâm lý may
mắn.
Vòng ngoài Huyết Ảnh, vòng giữa nhện mặt người, đều có sức chiến đấu đạt đến trần nhà, tỉ lệ tử vong của người chơi cao đến 90%.
Trước mắt có tận mười người vào vòng trong, có thể nói là họ có vận may cấp S.
Lăng Học nhặt được một lọ thuốc hiện hình ở vòng trong, hắn ném về phía
boss, cả mười người trong trận, những người nhìn phát sóng trực tiếp từ
‘Vết rách’, hội trưởng và nòng cốt công hội Tinh Vực, Thái Cổ đều thấy
được tin tức cơ bản của boss.
Danh hiệu: Ma Thần Tinh Hồng.
Cấp bậc: 69.
HP: 100 000.
Cái cấp bậc cùng lượng máu này làm tất cả mọi người hít mạnh.
Mấy cái hội trưởng đều có thần sắc nghiêm trọng, trình độ hãi hùng khiếp viá không khác gì lần đầu tiên bị kéo vào Hắc Tràng.
Cấp 69!
Cái Hắc Tràng này chỉ còn kém một bước là có thể đột phá cấp 70!
Hắc Tràng vẫn là người chơi, mỗi mười cấp sẽ có một lần đột phá.
So sánh với người chơi, cấp 49 chỉ cách cấp 50 một bậc, nhưng thực tế năng lực gần như kém gấp đôi.
Mỗi mười cấp sẽ đột phá một lần, không chỉ có thể tăng các chỉ số, mở rộng
phạm vi năng lực, tuy rằng năng lực sẽ không thay đổi, nhưng vô luận là
phạm vi, thời gian thi pháp, cường độ… cái nào cũng tăng lên rất
nhiều.
Người chơi như vậy, Hắc Tràng cũng như vậy.
Một cái Hắc Tràng cấp 70 có thể treo một trăm người chơi cấp 70 lên đánh!
Nếu lần này không có Giản Việt, nó sẽ thành công lên cấp và tràn ra ngoài, hủy đi tuyệt đối sẽ không chỉ một thành thị.
Vân Duật tự lẩm bẩm: “Hắc Tràng tiến hóa càng lúc càng nhanh…”
Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu*.
*山雨欲来风满楼: nghĩa là cơn giông trước giông bão. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.
Vân Duật nhịn không được mà nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
– — Năng lực của Lê Thiếu Hi, khiến người chơi trong ‘Vết rách’ cảnh giác, càng là quà tặng lớn nhất với hiện thế.
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm màn hình gắt gao, khẩn trương hỏi: “Không thành vấn đề nhỉ, lĩnh vực của Giản thần có thể nháy mắt hạ gục nó đúng
không?”
Vân Duật không lên tiếng.
Lực chú ý của Lê Thiếu
Hi bị màn hình lớn cướp đi, cậu phảng phất như đang ở trong đó, cảm nhận được cảm giác áp bách của boss cuối cùng.
Tia chớp tan đi, Ma Thần Tinh Hồng dần hiện ra hình thái dữ tợn.
Hắn là quái vật hình người hiếm thấy, có thân thể của nhân loại nam giới,
chỉ từ cái bóng có thể nhìn thấy tỉ lệ hoàn mỹ của hắn: Vai rộng eo hẹp, cơ ngực cơ bụng, thậm chí có một đôi chân dài thẳng tắp, đều có thể so
với tỉ lệ hoàng kim của pho tượng.
Nhưng hắn ta tuyệt đối không phải người.
Trên người quái vật không mặc gì cả, màu da là màu đỏ tươi, mặt ngoài bị
mạch máu nhiều không đếm nổi quấn quanh, từ cổ đến phần eo lại đến đùi.
Mạch máu rậm rạp, chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo đó, kích thích mạnh mẽ giác quan của người xem.
Đầu của hắn cũng như vậy, chỗ miệng và mũi có vô số mạch máu thon dài rũ
xuống như chòm râu, đôi mắt màu đỏ tím, không có tròng trắng mắt, con
ngươi dựng đứng nhìn quỷ quyệt âm trầm.
Hắn lơ lửng ở giữa không trung, sau lưng còn có ba đôi cánh xương đầm đìa máu tươi, không ngừng tản sương đỏ ra ngoài.
Chính là làn sương đỏ này khiến bọn Tần Toái Ngọc không thể không ngừng thở.
Tinh Hồng nhìn về phía Giản Việt, miệng nhấp nháy một chút, phát ra một trận ngôn ngữ khó nghe.
Lê Thiếu Hi nghe không hiểu hắn đang nói gì, quay đầu nhìn về phía Vân Duật.
Vân Duật lắc đầu, anh cũng không hiểu.
Tiếp theo sương đỏ nháy mắt nổi lên, trong chớp mắt đã tràn ngập toàn sân vận động.
Tần Toái Ngọc không thể không dùng sức lực cuối cùng để lập lớp bảo vệ cho mọi người.
Đáng sợ chính là, sương đỏ làm lơ lá chắn, xâm lấn vào cơ thể bọn họ qua lỗ chân lông trên da thịt…
Vân Duật: “Hỏng rồi!”
Boss này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của anh, nó vậy mà có phạm vi lớn như vậy, có thể phóng độc xuyên giáp.
Nếu như bọn Tần Toái Ngọc đang ở trạng thái mạnh nhất, còn có thể chống đỡ
được, hiện tại… Cho dù Giản Việt mở ra lĩnh vực, giết chết Tinh Hồng,
thì sương đỏ này cũng đã tràn ngập toàn bộ sân vận động, bọn Tần Toái
Ngọc sẽ không sống qua hai giây.
Chẳng sợ thời gian cooldown của Giản Việt ngắn, cũng không ngắn hơn hai giây.
Hiển nhiên mấy người Tần Toái Ngọc cũng ý thức được điểm ấy.
Bọn họ ngược lại là rất thản nhiên.
Chết thì chết, bọn họ tin tưởng Giản Việt nhất định có thể giết chết Tinh Hồng.
Chỉ cần Hắc Tràng không tràn ra.
Bọn họ chết cũng không lỗ!
Trong giây lát, lĩnh vực của Giản Việt đã sớm mở ra, anh ngược lại không vây
khốn Tinh Hồng, mà là ném về phía chín người đang cuộn tròn bên nhau.
Lê Thiếu Hi: “!!!”
Vân Duật: “…”
Đến cả tai thú không đầu cũng nhảy dựng lên: “Không hổ là lão Việt!”
Lĩnh vực có thể giết chết Tinh Hồng, nhưng chín người Tần Toái Ngọc nhất định sẽ chết ở trong khói độc.
Lĩnh vực có thể giúp chín người Tần Toái Ngọc sống sót, nhưng Tinh Hồng sẽ không bị lĩnh vực làm khó.
Lĩnh vực quyết định sinh tử.
Hoặc là sống, hoặc là chết.
Giản Việt chọn sinh cơ, cho nên anh phải giết chết Tinh Hồng ở bên ngoài lĩnh vực.
Vân Duật cuối cùng không kiềm được: “Tiểu tử này!”
Lê Thiếu Hi khẩn trương cắn môi dưới, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình mệt đến phiếm hồng: “Anh ấy có thể, đúng không?”
Giản Việt có thể.
Anh có thể giết chết con quái vật này mà không cần lĩnh vực.
Vân Duật khẽ thở dài, đau lòng nói: “Có thể thì đúng là có thể… chỉ là…”
Anh nói không được nữa, chỉ có thể chờ mong Lê Thiếu Hi có thể nhanh chóng
mang Giản Việt ra, ít nhất tiểu tử này nếu bị thương còn có người chiếu
cố.
Thằng quỷ này rất liều mạng, nếu tiếp tục vào nhiều Hắc Tràng như vậy, không biết sẽ nửa chết nửa sống bao nhiêu lần!
Không sống cũng không chết.
Nhưng không có nghĩa là khi bị thương sẽ không đau a!
Lần này Giản Việt không có đóng quyền hạn của Vân Duật, đóng cũng vô dụng,
còn có thị giác của Tần Toái Ngọc, bọn họ vẫn có thể thấy rõ ràng.
Ở trong lĩnh vực không có nghĩa là không thấy tình huống bên ngoài, vừa
vặn tương phản, bọn họ sẽ nhìn qua đôi mắt Giản Việt, nhìn càng thêm rõ
ràng.
Tinh Hồng lại phát ra một trận ngôn ngữ quái dị, rồi sau đó cánh xương phía sau kích động, sương đỏ càng thêm nồng đậm.
Sân vận động không lớn lắm phảng phất như đang ngâm trong máu đậm đặc,
quanh mình đều là không khí tanh hôi khiến người hít thở không thông.
Y phục Giản Việt dần dần bị ăn mòn, lộ ra da thịt trắng nhợt.
Vóc dáng anh cao, hình thể tốt, là thiếu niên thon gầy, có cảm giác tràn
đầy lực lượng, làn da xinh đẹp lộ ra từ quần áo tàn tạ, thế mà lại có vẻ gợi cảm.
Không có năng lực thì làm sao đánh chết con quái vật này?
Vật lộn cận chiến.
Sương đỏ hoàn toàn không ảnh hưởng đến Giản Việt, chỉ thấy có ngân quang hơi
lóe trong tay anh, chủy thủ sắc nhọn cùng anh hóa thành một vệt ánh
sáng, nhắm về phía Tinh Hồng.
Tinh Hồng tuy là boss tấn công từ xa với phạm vi lớn, nhưng lại có lượng máu mười vạn nhiều đến kinh người.
Đây là khái niệm gì, nhện mặt người trước đó bị bọn Tần Toái Ngọc liều mạng giết cũng chỉ có ba vạn giọt máu.
Tinh Hồng trực tiếp nhiều hơn nó gấp ba lần có thừa, càng đáng sợ là lực
công kích của nó rất bưu hãn, chiêu thức phong phú, phạm vi công kích to lớn không có chỗ trốn.
Phốc một tiếng giòn vang.
Chủy thủ của Giản Việt đâm vào cánh tay phải của hắn.
Máu cuồn cuộn chảy ra, thần sắc của Tinh Hồng càng trở nên dữ tợn, cánh sau lưng hắn huy động, ý đồ kéo dài khoảng cách với Giản Việt.
Thân
hình thiếu niên nhanh như tia chớp, nhanh đến mức người khác còn chưa
kịp chớp mắt, Tinh Hồng khó khăn lắm mới chống đỡ được, mỗi lần đều chỉ
có thể dùng tứ chi để bảo vệ chỗ trí mạng.
Giản Việt toàn đâm đao về hướng trái tim hắn, Tinh Hồng cũng phản ứng rất nhanh, không ngừng
dùng các bộ phận khác của thân thể để đón đỡ.
Thanh máu nằm ngang trên đỉnh đầu hắn, rất rõ ràng đang tụt xuống với biên độ lớn.
Mười vạn giọt máu, dày đến mức này, thủy chủ bình thường làm sao có thể phá vỡ.
Cũng nhờ tố chất thân thể của Giản Việt quá mạnh, tổng hợp thuộc tính quá cao, đổi thành người khác đã sớm phơi thây tại chỗ!
Tinh Hồng mắt thấy sương đỏ vô dụng với Giản Việt, chỉ có thể dùng chiêu khác.
Hắn thật ra không dám thu lại sương đỏ, hắn rất rõ ràng, một khi không còn
khói độc, đám người Tần Toái Ngọc sẽ được thả ra, như vậy không bao lâu
nữa Giản Việt có thể mở ra lĩnh vực một lần nữa.
Lĩnh vực cấp 99 —
Không ai có thể trốn, chỉ có thể thần phục.
Màu sắc của sương đỏ phai nhạt một chút, Tinh Hồng duỗi năm ngón tay sắc
nhọn như ngà voi, vô số huyết dịch từ vô số mạch máu trải rộng trên cơ
thể hắn chảy về hướng lòng bàn tay, máu đỏ ngưng tụ, màu sắc ngày càng
đậm, có xu hướng biến thành màu đen đặc.
Nhạc Hi liếc mắt một cái là nhìn thấu: “Thần Khí a.”
Lê Thiếu Hi cũng thấy được, vô số máu ngưng tụ lại thành một trường kiếm màu đỏ tỏa ra ánh sáng đen.
Thân kiếm hút đầy máu, giống như có sinh mệnh mà ào ào kích động; chuôi kiếm chính là xương tay của Tinh Hồng, đây là Tinh Hồng tự dùng bản thân để
cô đọng ra vũ khí.
Căn bản không cần xem xét phẩm cấp, nhắm mắt cũng biết nó mạnh đến nghịch thiên.
Sau khi huyễn hóa ra trường kiếm màu đỏ, Tinh Hồng bắt đầu phản kích.
Hắn không theo kịp tốc độ của Giản Việt, cũng không so được khả năng phản
ứng của anh, nhưng phạm vi công kích của hắn cực lớn, vung kiếm lên chém một phát, có thể quét ngang mọi thứ nó đi qua.
Cái kiếm này chỉ cần quét đến Giản Việt một lần là đủ để cho anh một đòn trí mạng.
Thật mạnh!
Boss của Hắc Tràng thật mạnh, Giản Việt càng mạnh hơn!
Lê Thiếu Hi nhìn thấy trận đấu này, sâu sắc cảm nhận được [Thợ mỏ đào bảo] đơn giản đến mức nào.
Giản Việt tiến vào trận loại tân thủ thế này, cần gì chú ý điểm thuộc tính?
Anh chỉ để lại cho bản thân một giọt máu, Trân Châu, Hồng Ngọc, Lam Ngọc đều nên cảm thấy được sủng ái mà lo sợ đi.
Cấp bậc boss như tụi nó, nằm mơ cũng đừng nghĩ tới việc chạm vào một ngón tay của Giản Việt.
Tinh Hồng này có phạm vi công kích khủng bố, lực sát thương kinh người, công kích vô hạn không cần dừng lại để cooldown, cũng không thể tổn thương
Giản Việt.
Nhìn đến đây, Lê Thiếu Hi không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Tuy rằng máu dày, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị hao tổn hết đi.”
Cậu đã nhận ra, mỗi lần phóng thích kỹ năng, lượng máu của Tinh Hồng sẽ
giảm bớt, con boss này có lượng máu kinh người nhưng lại không có thanh
mana, phỏng chừng là huyết dịch quanh người hắn là nguồn suối năng
lượng, một mực dông dài như thế, sớm muộn gì cũng có thể mài chết hắn.
Vân Duật cùng Nhạc Hi không lên tiếng, Lê Thiếu Hi nghĩ đến chiêu bộc phát cuối cùng của nhện mặt người, lại nắm chặt tay.
Đúng rồi, đại đa số boss trò chơi, khi gần chết sẽ có trạng thái cuồng bạo.
Con nhện mặt người kia thả một vòng nhện con khiến bọn Tần Toái Ngọc suýt
bị cắn chết, nay Ma Thần Tinh Hồng không biết sẽ làm ra chuyện xấu gì.
Giản Việt chỉ có một người, dù có mạnh đến mức nào cũng không dùng được năng lực, sẽ có thời điểm tiêu hao hết năng lượng, đến lúc đó…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tất cả người nhìn phát sóng trực
tiếp, cùng với chín người Tần Toái Ngọc đang ở trong trận, tinh thần của tất cả mọi người đều căng chặt, tầm mắt không nhúc nhích một chút nào.
Tố chất thân thể của Giản Việt quá khủng bố.
Trước khi bị nhốt trong Hắc Tràng, anh đã dùng lực lượng của bản thân để chém giết vô số boss cấp thấp, hiện tại trải qua sự gột rửa của Hắc Tràng,
cấp bậc đã tăng lên max cấp, năng lực vượt ra khỏi cực hạn của nhân
loại, Ma Thần trước mắt cũng không gánh được anh.
Lượng máu của Ma Thần Tinh Hồng tụt xuống nhanh chóng.
Bảy vạn.
Sáu vạn.
Năm vạn…
Quá nửa rồi!
Theo lượng máu giảm xuống, công kích của Tinh Hồng càng thêm cuồng loạn, hắn hiển nhiên rất nôn nóng, ý thức được phạm vi công kích lớn của hắn cũng không thể bắt giữ nhân loại đáng chết này, hắn không thể không từ bỏ
loại công kích hao máu này, chuyển sang loại công kích phạm vi nhỏ với
độ chính xác cao hơn.
Thứ hắn cần không phải là phạm vi công kích lớn hơn, mà là công kích dồn dập hơn.
Chỉ cần một lần, một lần đánh trúng “con kiến” này, hắn liền có thể đánh giết anh!
Sau khi giết anh, những nhân loại khác cũng chỉ là món ăn trong mâm hắn,
đến lúc đó hắn có thể tăng đến cấp 70, hắn có thể tiến về… Thánh Vực.
Vào thời khắc hai chữ này nổ tung trong đầu hắn, lượng máu của Tinh Hồng cũng rớt xuống hai vạn.
Lê Thiếu Hi minh bạch, nếu boss muốn cuồng nộ, nó sẽ chọn thời điểm này.
Cậu nhìn chằm chằm Giản Việt.
Kỳ thật thị lực của cậu đã sớm không thể theo kịp hành động của Giản Việt, nhưng cậu vẫn nỗ lực nhìn, nhìn xem trạng thái của anh như thế nào, xem anh có thể chống được chiêu hao tổn HP của boss không.
Tinh Hồng lại bắt đầu nói ngôn ngữ quỷ dị, lời hắn nói không ai có thể hiểu, giọng điệu của hắn lại rất có sức cuốn hút.
Hắn phảng phất như đang thành kính ngâm xướng cái gì, phảng phất như đang cầu nguyện một cách trung thành cái gì đó.
Lượng máu rơi xuống một vạn.
Mạch máu thon dài từ miệng mũi của Tinh Hồng bỗng kích động, trên khuôn mặt
dữ tợn của hắn hiện lên một nụ cười quái dị, sau đó…
Sương đỏ quanh thân hắn đột nhiên tụ lại, một đạo ánh sáng đen từ trên trời giáng xuống.
Tinh Hồng phát ra thanh âm vui vẻ bén nhọn, khói đen xen lẫn với sương đỏ
vùn vụt ùa vào thân thể hắn, mạch máu màu đỏ chảy trên cơ thể Tinh Hồng
biến thành máu đen, nhuộm cả người hắn thành màu đen nhánh.
Đôi
cánh xương giãn ra, thân thể mở ra, trường kiêm màu đỏ ngòm cũng phát ra âm thanh theo hắn, sau đó công kích của hắn tăng gấp đôi, cường độ công kích cũng mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Dù vậy, Giản Việt vẫn có
thể chống đỡ như cũ, khiến tất cả mọi người đang xem một màn này nơm nớp lo sợ chính là… Tinh Hồng không còn mất máu.
Hắn điên cuồng
phóng ra công kích có phạm vi và tần suất cao hơn trước đó, mà lại không còn cố ngăn công kích của Giản Việt, hắn mạnh mẽ nhận tất cả tổn
thương, nhưng một tia máu cũng không rớt.
Vân Duật cắn chặt răng phun ra vài chữ: “Thế mà còn có thể vô địch.”
Đây thật sự là phá vỡ tưởng tượng của mọi người, cho dù Lê Thiếu Hi mới trải qua một Hắc Tràng cũng muốn chửi tục.
Mẹ nó, được thiết lập phá hoại game như vậy sao?
Điều này hợp lý sao?
Phạm vi công kích lớn, lượng máu nghịch thiên, lực sát thương bưu hãn, giờ còn có trạng thái vô địch!
Như thế này thì đánh sao!
Lê Thiếu Hi: “Hẳn là có thời hạn nhỉ.” Không có khả năng mãi vô địch đi!
Vân Duật: “Không biết.”
Hầu kết Lê Thiếu Hi lăn lộn, lại hỏi: “Giản Việt… sẽ không chết đúng không?”
Không sống cũng không chết, đây là điều Vân Duật nói cho cậu, Giản Việt tồn
tại như con mèo của Schrodinger, không mở hộp, sẽ không biết sống hay
chết.
Vân Duật: “…”
Lỡ đâu đây là thời khác mở hộp.
Tất cả mọi người đều an tĩnh, mấy người Tần Toái Ngọc nguyên bản đang an tâm đợi trong lĩnh vực cũng lau mồ hôi.
Bọn họ không sợ chết, bọn họ có thể đi chết.
Chỉ cần…
Đừng để con quái vật này tràn ra ngoài hiện thế.
Tinh Hồng rốt cuộc cũng bắt được sơ hở của Giản Việt, tốc độ của nhân loại
này chậm lại, nó đang mệt mỏi… Tinh Hồng thấy được ánh sáng rạng đông, thấy được hy vọng, thấy được Thánh Vực mở cửa lớn vì hắn.
Chỉ cần… chỉ cần…
Giết, chết, nó!
Tinh Hồng dùng hết lực lượng, đem trường kiếm màu đỏ đâm vào lồng ngực Giản Việt.
Thời gian như dừng lại ngay lúc này.
Sắc mặt Lê Thiếu Hi trắng bệch, sức lực quanh người bị đào rỗng, hô hấp cũng đình chỉ.
Trong sân vận động tối tăm, thiếu niên thon gầy, bị trường kiếm đâm thủng lồng ngực, dừng lại giữa không trung.
Dòng máu màu đỏ nhuộm đỏ da thịt tái nhợt, thân thể bị ép ngửa ra sau, rất có cảm giác yếu ớt bị hiến tế cho Tà Thần.
Mái tóc đen dày đặc hơi vểnh giờ hơi rủ xuống, lộ ra cái trán trơn bóng
trắng nõn, lông mi che khuất đôi mắt đen, đôi môi mỏng dưới sống mũi bị
nhuộm thành màu đỏ bệnh trạng.
Giản Việt…
Chết rồi?
Bỗng nhiên, cánh tay chật vật rũ xuống kia đột nhiên nâng lên, một màn kia
cứ như bông tuyết hạ xuống trong đêm tối — thoạt nhìn thì chỉ một
mảnh, nhưng khi ngẩng đầu lên đã thấy cả Ngân Hà sụp đổ.
Giản Việt bắt được Tinh Hồng, đôi môi mỏng hơi cong: “Bắt được mày.”
Đôi mắt màu đỏ tím của Tinh Hồng trợn tròn, ngôn ngữ hỗn loạn vang lên, giọng điệu tràn đầy sợ hãi: Quái vật… Quái vật…
Giản Việt giơ tay chém xuống, chặt đứt trường kiếm của Tinh Hồng, rồi sau đó anh cầm lấy “chuôi kiếm”, trực tiếp rút trường kiếm đâm vào lồng ngực
mình ra.
Máu tươi chảy ào ạt từ ngực, quần áo trên người bị tàn
phá bất kham, nhân loại rõ ràng nên ngã lúc này lại đứng trong làn sương đen.
Tay trái anh cầm kiếm, tóc đen hỗn độn bị anh tùy ý vuốt ra sau đầu, lông mi nửa che khuất đôi mắt đen nhánh, trong con ngươi đó
thâm thúy không có ánh sáng.
Chỉ nghe vèo một tiếng, Giản Việt đã ở giữa không trung, đem trường kiếm Ma Thần biến ảo từ vô số lực lượng
đâm vào trái tim bản thân nó.
Không có vũ trí, Giản Việt cũng có thể mài chết Tinh Hồng.
Có cái chuôi Thần Khí này, Tinh Hồng không có sức chống cự, hắn đánh mất
trạng thái “vô địch”, lượng máu một giây đã thấy đáy, trong một tiếng
rên rỉ không cam lòng, hóa thành một làn sương đỏ, biến mất tại sân vận
động cũ nát.
[Hệ thống: Chúc mừng ngài đạt được thành tựu hoàn mỹ đánh giết, thu hoạch được đánh giá cấp bậc S.]
Trước màn hình, Lê Thiếu Hi bịch một tiếng ngã ngồi lên sô pha, mới phát giác được sau lưng mình đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Kết thúc…
Giản Việt kết thúc Tinh Hồng, đóng cửa cái Hắc Tràng cao cấp khủng bố này.
Sương đỏ từ đầu đến cuối vẫn vờn quanh sân vận động, Giản Việt đứng dậy đi vào lĩnh vực của mình.
Đám người Tần Toái Ngọc hoàn toàn mộng bức, ước chừng năm sáu giây sau, Tần Toái Ngọc mới phản ứng lại, cấp cho Giản Việt một cái thuần thuẫn, cấp
xong mới ý thức được mình ngớ ngẩn đến mức nào.Cuộc chiến đã kết thúc,
thuần thuẫn của nàng lại không thể cầm máu.
Lăng Học vội nói: “Giản thần, tôi có dược tề khôi phục này…”
Giản Việt: “Không cần.”
Anh nhìn về phía Tần Toái Ngọc, hỏi: “Tiểu hài tử kia, ở Đám Mây sao?”
Anh không biết tình huống ở hiện thế, không biết Vân Duật đã mời Lê Thiếu Hi.
Anh chỉ là nhớ…
Tiểu hài tử đang chờ anh liên hệ.