Mục Tiêu 10 Tỷ - Long Thất - Chương 49
Có được số tiền này, Tiểu Da Chùy, Lam muội và Bàn Gia đều rất vui vẻ.
Bọn họ đều cấp 10, tuy rằng cấp 10 đến 20 chỉ cần vào Hắc Tràng nửa tháng một lần, nhưng chỉ cần tồn tại đến cuối thì tiền thưởng cao tới 10 vạn.
Một tháng có thể vào Hắc Tràng hai lần, lương tháng này rất kinh người.
Lam muội cùng Bàn Gia đều độc thân, thình lình có lương tháng 20 vạn, quả thật là không biết xài như thế nào.
Tiểu Da Chùy cầm phong thư tiền, kích động đến run người.
Có phần thu nhập này, người mẹ già của hắn không cần ra ngoài nhặt phế thải để duy trì sinh hoạt, hai cô con gái của hắn cũng có thể có hoàn cảnh càng tốt, không cần mặc đồ cũ do người khác tốt bụng đưa cho…
Hắn muốn sống.
Hắn nhất định phải sống thật tốt!
Hắn muốn kết thúc mọi Hắc Tràng, hắn muốn sống sót để có được tiền thưởng khả quan này!
Lê Thiếu Hi thì không có nhiều suy nghĩ về số tiền này lắm.
Không phải là cậu xa xỉ, mà là cậu nghèo quá mức, chỉ một vạn… như vậy cậu bận việc cả nửa đời vẫn không trả hết nợ được!
Trong lòng cậu có việc nhớ thương, khi thấy ba người tiếp tục học thuộc sách kĩ năng thì cậu đi tìm Tần Toái Ngọc, hỏi tình huống của Vân Duật.
Tần Toái Ngọc biết nhiều thông tin hơn Nhạc Hi.
Vân Duật không phải là người chơi có chiến lực mạnh nhất Hắc Tràng, nhưng trước khi Ác Mộng phát sinh, anh xứng đáng là người chơi đứng đầu Vết Rách.
Năng lực của anh rất thực hợp để ngăn cản Hắc Tràng tràn ra hiện thực.
Cho dù người chơi nỗ lực như thế nào, chung quy sẽ có Hắc Tràng tràn ra.
Hắc Tràng cấp thấp tràn ra thì không quản được, nhưng cỡ trung trở lên thì không thể bỏ mặc.
Để ngăn Hắc Tràng, các quốc gia đã thành lập các tổ chức chính phủ.
Quan hệ giữa họ rất vi diệu nhưng ở trước mặt cường địch, mọi người đều lựa chọn đoàn kết, nỗ lực bảo vệ hiện thực.
Đối mặt với Hắc Tràng tràn ra.
Vân Duật là ô dù cuối cùng bảo vệ hiện thế.
Anh đã vãn hồi vô số tai nạn, đủ để được xưng là người chơi đứng đầu Vết Rách.
Khi Tần Toái Ngọc nói đến Ác Mộng, lông mi cô rũ xuống: “Cơn sóng thần kia… Thật sự…”
Lê Thiếu Hi nghe được mà ngây dại: “Ba phút…”
Tần Toái Ngọc: “Ừm.”
Trước mặt thiên tai như vậy, chống đỡ được ba phút…
Thế còn chưa đủ vĩ đại sao!
Lê Thiếu Hi nói: “Sao lại vô dụng? Ba phút này tạo cơ hội để Giản Việt mở lĩnh vực a!”
Tần Toái Ngọc ngẩn người.
Lê Thiếu Hi: “Vì sao lão đại muốn tự trách, anh ấy… anh ấy đã thành công a!”
Tần Toái Ngọc hiếm khi cười một cái, cô nói: “Chúng tôi cũng nói như vậy, chỉ là anh ấy không thể tiếp thu được.”
Lê Thiếu Hi không nói lên lời.
Tần Toái Ngọc nhìn về phía cậu: “Có lẽ chờ Giản Việt đến hiện thực, để cậu ấy tự nói cho hội trưởng, anh ấy mới có thể tiếp thu.”
Vân Duật không thể tiếp thu được, vì huynh đệ đã chết trong Hắc Tràng, cũng vì Giản Việt bị nhốt trong trận.
Anh rõ ràng hơn bất cứ ai, gặp phải Hắc Tràng như vậy, mọi người đã dốc toàn lực như thế nào, cố gắng thủ vững để Hắc Tràng không tràn ra, rồi lại hi sinh nhưng không buông tay hy vọng.
Bọn họ đến chết cũng tin tưởng vững chắc — còn có Vân Duật.
Bọn họ đã dùng hết sức lực, còn lại chỉ có thể dựa vào Vân Duật.
Nhưng mà Vân Duật…
Chỉ kiên trì được ba phút.
Nếu không có Giản Việt, người ở nửa thành phố sẽ không qua được.
Trong lòng Lê Thiếu Hi rất hụt hẫng nhưng cậu không thể nói gì nữa.
Khúc mắc không phải là điều muốn cởi bỏ liền cởi bỏ.
Muốn cởi chuông thì cần người cột chuông.
Lê Thiếu Hi hít sâu: “Tôi sẽ mang Giản Việt ra!”
Đến lúc đó, hội trưởng cũng có thể thoát khỏi bóng ma của Ác Mộng.
“Ừm.” Tần Toái Ngọc gật đầu, chờ mong từ đáy lòng: “Cậu nhất định có thể.”
Lê Thiếu Hi còn đang nhớ thương: “Ngọc tỷ, Hắc Tràng chắc là có nước thuốc có thể tăng hạn mức cao nhất của mana nhỉ?”
Tần Toái Ngọc biết tâm ý của cậu, nói: “Có, nhưng mà đa số là chỉ tăng lên tạm thời thôi.”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Thiếu Hi suy sụp, mất mát nói: “Không có vĩnh viễn sao…”
Tần Toái Ngọc: “Chủ yếu là do trước kia không có ai mang chúng ra hiện thực.” Nếu dùng trong Hắc Tràng thì sẽ giống như sách kỹ năng, biến mất sao khi về Vết Rách.
Đôi mắt Lê Thiếu Hi sáng lên: “Nhất định là có!”
Tần Toái Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà nước thuộc có tác dụng vĩnh viễn có xác suất xuất hiện rất thấp.”
Ví dụ như đá tấn giai mà các người chơi đều cần, xác suất xuất hiện ở Hắc Tràng cực thấp, thường xuyên có người bị ngừng ở cấp 20, không thể tiếp tục đột phá.
Lê Thiếu Hi không sợ: “Có là được, dù hiếm đến cỡ nào, tôi sẽ mang hết về cho lão đại dùng!”
Tần Toái Ngọc nghiêm túc tự hỏi, lại nói: “Tôi nhớ bình thường một lọ thuốc có thể năng hạn mức cao nhất lên 10 điểm…”
Vân Duật mà muốn khôi phục thời kì hoàng kim thì sợ là cần một ngàn bình.
Lê Thiếu Hi: “Không sao, đừng nói là một ngàn bình, một vạn bình tôi cũng sẽ ấp ra!”
Tần Toái Ngọc không thể khong bổ sung một câu: “Lọ thuốc kia có hương vị nhưng canh trứng gà cà chua của lão đại, một ngàn bình thì…”
Lê Thiếu Hi nhớ đến tô canh trứng gà cà chua kia: “…”
Quan trọng sao?
Không quan trọng.
Người ta nói thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh!
Tuy rằng Vân Duật chỉ còn chưa tới nửa thanh mana, nhưng khi anh vào Hắc Tràng, chiến lực vẫn không giảm.
Thứ nhất là năng lực của anh bị suy yếu ở hiện thực, nhưng quay lại Hắc Tràng thì sẽ rất nghịch thiên; thứ hai là thuốc hồi mana trong Hắc Tràng có rất nhiều, đồng đội vừa thấy Vân Duật là chủ động đưa thuốc cho anh, càng khỏi phải nói tới các loại thuốc giúp tăng hạn mức cao nhất của thanh mana.
Hội trưởng Vân không biết mình sắp trở thành ấm sắc thuốc đang đánh bàn tính nhỏ trong lòng.
“Đa Đa.”
Anh hô qua bộ đàm.
Lê Thiếu Hi vội đáp: “Ơi.”
Vân Duật: “Tới phòng tôi.”
Lê Thiếu Hi: “Được!”
Tóc Vân Duật biến thành màu đen lại, chiều dài cũng chỉ tới bả vai anh, anh tùy ý vuốt tóc trên trán ra sau đầu, sợi tóc hỗn độn rũ xuống da thịt không có chút hồng hào, tăng lên vẻ bệnh trạng.
Ừm…
40 tuổi cũng không ảnh hưởng tới việc anh từng là visual của Đám Mây!
Tuy rằng sau này bị sắc đẹp của Giản Việt chụp chết trên bờ cát.
Vân Duật tiếp đón Lê Thiếu Hi: “Về cửa hàng của Đám Mây, cậu có ý tưởng gì không?”
Lê Thiếu Hi ngẩn người: “Ý tưởng gì?”
Vân Duật cầm tài liệu trong tay đưa cậu: “Không có ý tưởng thì làm theo kế hoạch của tôi.”
Lê Thiếu Hi tập trung nhìn vào,… xem không hiểu!
Chương trình rậm rạp này, Lê Thiếu Hi mờ mịt.
Dù thông minh đến cỡ nào, cậu cũng chỉ là học sinh cấp 3, sao hiểu những tri thức cơ nghiệp đó.
Vân Duật nói trọng điểm cho cậu: “Về phần phân lợi nhuận, Đám Mây lấy ba phần, cậu lấy bảy phần, Đa Bảo Các cần đá tấn giai thì Đám Mây sẽ thu thập cho…”
Không đợi anh nói xong, Lê Thiếu Hi kinh ngạc: “Không không không, sao tôi có thể lấy bảy phần chứ, không có lão đại thì…” Không nói những thứ khác, 8000 vạn kia có thể bức cậu bí quá hóa liều, sao có thể an nhàn như bây giờ.
Vân Duật: “Không có tôi thì sẽ có Tinh Trần, Lâm Nhiễm.”
Lê Thiếu Hi: “Bọn họ sao có thể đối tốt với tôi như…”
Vân Duật cười: “Đồ ngốc, nếu bọn họ gặp cậu trước, bọn họ sẽ đối xử với cậu như bảo bối.”
Lê Thiếu Hi không phục: “Đó không giống nhau!”
Thấy nhãi con vẫn hướng về anh như vậy, nói Vân Duật cảm thấy không vui là giả, anh cũng không khiêm tốn: “Cũng đúng, tính tình lão Mốc táo bạo, Đại Nãi lại là một người chơi cấp S nhát cấy, vẫn là tôi tốt, tâm địa thuần phác làm người người tin tưởng.”
Lê Thiếu Hi: “…”
Ngài đúng là rất chân thành!
Về cửa hàng của Đám Mây, Lê Thiếu Hi thật sự không để ý đến lợi nhuận.
Cậu nghèo nhưng một khi giải quyết được nợ nần trong nhà, cậu cũng không có tham lam, so với việc có vô số tiền tài vô dụng thì cậu càng muốn trợ giúp nhiều người —
“Vật phẩm tôi ấp ra cũng không có phí tổn gì, cũng không tốn sức, kỳ thật không thu phí…”
Lê Thiếu Hi còn chưa nói xong đã bị Vân Duật đập một phát.
Hài tử tuổi còn nhỏ, có suy nghĩ ngây thơ là rất bình thường, chỉ là “người già” Vân Duật không thể nghĩ ngớ ngẩn như nhãi con, anh nói: “Trang bị cấp thấp cũng tốt, sách kỹ năng cũng thế, đối với người thì chúng như dệt hoa trên gấm, điều quan trọng là sự trưởng thành của người chơi, đó mới là thứ có thể thay đổi kết quả, cho nên chúng ta cần đặt ra quy định.”
Trang bị cấp thấp miễn phí, vậy cấp cao thì sao?
Đến lúc đó đặt quy củ thì đã chậm.
Vân Duật tiếp tục nói: “Tôi biết tâm tư của cậu, so với kiếm tiền thì càng muốn hỗ trợ người chơi.”
Đặc biệt là sau khi chứng kiến tai nạn lần này, Lê Thiếu Hi càng muốn giúp người chơi ở Vết Rách.
Ở thời điểm cậu không biết, những người này đã bảo vệ sinh hoạt yên bình của cậu suốt 18 năm, cậu muốn làm gì đó cho họ.
Vân Duật nhẹ nhàng nói: “So với tặng trứng gà miễn phí, không bằng bán giá thấp cho bọn họ, đây mới là sự trợ giúp chân chính.”
Lê Thiếu Hi giật mình, mơ hồ hiểu.
Vân Duật kiên nhẫn giảng: “Dù sao cậu chỉ là một người, hiện tại thì không cảm thấy gì, nhưng nếu bắt cậu ấp hàng ngàn, hàng vạn món đồ thì sao?”
Lê Thiếu Hi là người, không phải máy móc, lại càng không thể trở thành máy móc.
Vân Duật trấn an cậu: “Cửa hàng Đám Mây tồn tại không vì kiếm tiền, mà là để phát huy giá trị lớn nhất của đồ vật cậu ấp ra.”
“Giá cả thích hợp sẽ khiến bọn họ quý trọng trang bị trong tay, càng trân trọng kỹ năng đạt được.”
“Con người cần ước thúc.”
“Cậu không cần lo lắng, lúc không có trang bị, chúng ta vẫn có thể giữ gìn cân bằng ở hiện thực và Hắc Tràng.”
Sau khi nói một phen, Lê Thiếu Hi cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Vân Duật.
Vân Duật vỗ vỗ bả vai tiểu hài tử, nói cho cậu: “Nhớ kỹ, Đa Bảo Các không nên trở thành công cụ, mà là… hy vọng.”
Lê Thiếu Hi hoàn toàn hiểu.
Đúng vậy…
Nếu tất cả mọi người đều ỷ vào Đa Bảo Các, ngược lại sẽ đánh mất động lực nâng cao thực lực của mình, hủy diệt cân bằng đã có.
Buổi tối, Lê Thiếu Hi trở về nhà.
Lê ba đúng hẹn mua tôm hùm lớn về, tự mình xuống bếp làm cho con trai.
Nguy cơ trong nhà đã qua, bọn họ khôi phục ngày tháng bận rộn lại vui sướng.
Trần Lộc Vân nhìn con trai mình: “Sao một ngày không gặp liền cảm thấy trưởng thành hơn nhiều.” Người làm mẹ luôn nhạy bén hơn người khác.
Lê Thiếu Hi ngoài miệng pha trò cười, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Ba mẹ cậu cho rằng chỉ mới một ngày trôi qua, nhưng trên thực tế, cậu đã trải qua một Hắc Tràng vô cùng dài dòng.
Ba ngày ba đêm trong Hắc Tràng.
Mỗi phút mỗi giây đều giống như cây đao tạo hình cậu.
Chỉ qua một ngày cậu đã bước qua đường sinh tử biết bao nhiêu lần.
Lê Thiếu Hi nhớ tới Tiểu Da Chùy ôm mẹ già cùng nữ nhi khóc rống, hốc mắt cậu đỏ lên, cậu cũng muốn ôm ba mẹ.
Trong lòng Trần Lộc Vân không yên: “Anh nói xem… tiểu Hi có phải là biết gì đó không?”
Lão Lê thoải mái: “Biết cũng không sao, những việc này đều đã qua!”
Trần Lộc Vân trầm ngâm dựa vào đầu giường: “Vân tiên sinh rót vốn quá đúng lúc, quả thực như có người anh ta mang ơn…”
Lão Lê cười: “Nhi tử chúng ta làm sao quen nhân vật như vậy?”
Trần Lộc Vân: “…” Cũng do cô suy nghĩ nhiều.
Lão Lê ôm cô vào ngực, vui vẻ nói: “Tiểu Hi nếu nhận thức Vân tiên sinh thì đứa con này lợi hợi hơn chúng ta nhiều, về sau chúng ta không cần làm việc, về hưu sớm!”
Trần Lộc Vân trừng ông: “Anh nghĩ tốt nhỉ!”
Lê Thiếu Hi đương nhiên không biết cha mẹ đang nói chuyện gì, cậu vẫn luôn tính thời gian mở Đa Bảo Các.
Quả nhiên, thời gian làm lạnh của M đã kết thúc.
Lê Thiếu Hi gọi Giản Việt mini ra.
Giản Việt chibi mặc áo bành tô nghiêm túc nhìn cậu: “Có gì cần phân phó sao chủ nhân?”
Tuy nghe nhiều rồi, lỗ tai Lê Thiếu Hi vẫn run rẩy: “Là Đa Đa!”
Giản Việt chibi: “Được, chủ nhân Đa Đa.”
Lê Thiếu Hi cười đến cong mắt, không hề rối rắm với xưng hô, hỏi anh: “Cậu cần ngủ không?”
Giản Việt chibi: “Cần tôi bồi ngủ à chủ nhân.”
Lê Thiếu Hi: “!”
Giản Việt chibi: “Được.”
Mặt Lê Thiếu Hi nóng lên: Cậu không cần loại phục vụ này!
Chỉ thấy Giản Việt thay thành một thân áo ngủ trắng, nằm nghiêng ở bên gối đầu của cậu, đầu gối lên tay, an tĩnh ngủ.
Lê Thiếu Hi: “…”
A.
Thật sự là bồi ngủ.
Lê Thiếu Hi mắng bản thân: Nghĩ gì vậy!
Cái kia, kỳ thật cậu không nghĩ lung tung, chỉ là cậu không thể giải thích tại sao mặt mình nóng nóng.
Tóm lại… tóm lại…
Ngủ!
Một đêm này, Lê Thiếu Hi ngủ cực kì ngon.
Ngày hôm sau, Nhạc Hi mong chờ chủ bếp M làm bữa sáng, Lê Thiếu Hi: “…” Giản Việt chibi bồi ngủ cả đêm cần thời gian làm lạnh.
Nhạc Hi nhìn cậu: “Bữa sáng đâu?”
Lê Thiếu Hi: “Tôi… chúng ta đi ăn bánh bao đi!”
Nhạc Hi: “A? Tôi không muốn ăn bánh bao, tôi muốn ăn đồ chủ bếp M…”
Chớp mắt trôi qua mười ngày.
Chỉ còn bốn ngày nữa đến lần tiếp theo Lê Thiếu Hi vào trận.
Mười ngày này cậu rất vội, rảnh liền ấp trang bị, dược phẩm… đáng tiếc không có sách kỹ năng.
Cửa hàng Đám Mây chính thức buôn bán, kinh động toàn bộ Vết Rách.
Nếu không phải Vân Duật lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bọn họ đánh không lại, phỏng chừng thật sự có người tới căn cứ của Đám Mây cướp bóc.
Mắt thấy còn dư lại ba ngày, có người lại vào trận trước Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi ngốc ngốc: “Hi ca…”
Nói là thầy trò nhưng hai người bọn họ giống bạn bè thường cãi nhau chơi đùa ầm ĩ hơn, hơn nữa người bạn chơi cùng này của Lê Thiếu Hi có đầu óc không được tốt — hai mươi tuổi, không nhớ nổi một thứ gì!
Vân Duật vội vàng làm việc, thấy cậu như vậy thì hỏi: “Lo lắng?”
Lê Thiếu Hi rất khó mà không lo lắng: “Sớm biết hôm nay có trận thì tôi tìm một ít… một ít…”
Cũng không có đạo cụ thích hợp cho Hắc Tràng cấp cao, chỉ hận cấp bậc của cậu quá thấp, ấp không ra thứ tốt.
Vân Duật thấy cậu như vậy, suy nghĩ chút: “Đi thôi, tuy rằng không có ý nghĩa dạy học gì nhưng hiểu biết thêm một chút về Hắc Tràng cũng có lợi.”
Anh gọi Bàn Gia, Lam muội và Tiểu Da Chùy, mang theo bốn ma mới đi Vết Rách.
Lúc Tần Toái Ngọc vô trận, Vân Duật còn hứng thú bừng bừng mà giảng giải cho Lê Thiếu Hi, theo lý thuyết, trận thấp hơn một tí, gần cấp Lê Thiếu Hi sẽ có lợi hơn, nhưng anh lại không có hứng thú.
Nếu không phải là Nhạc Hi thì còn đáng để giảng một chút.
Nhưng người vào trận là Nhạc Hi.
Nói cái quỷ!
Lê Thiếu Hi cùng Nhạc Hi sớm chiều ở chung, cảm tình đối với hắn rất sâu, mắt thấy tiểu hài tử thật sự sốt ruột, Vân Duật trấn an: “Được rồi, cậu lo lắng ai cũng không cần lo lắng cho nó.”
Lê Thiếu Hi không phải là mắng Nhạc Hi, mà là ăn ngay nói thật: “Đầu óc Hi ca có vấn đề, lỡ đâu gặp phải Hắc Tràng thuộc loại giải đáp…”
Lê Thiếu Hi đúng là một lời trúng đích.
Khi mở phát sóng trực tiếp, bọn họ vừa vặn thấy được giao diện hệ thống của Nhạc Hi.
Tên trò chơi: [Bàn Tròn Thẩm Phán]
Giới thiệu trò chơi: Mười sáu vị kỵ sĩ ngồi quanh bàn tròn, họ bị cướp đoạt vũ khí và pháp thuật…
Còn chưa xem xong giới thiệu của trò chơi, Nhạc Hi đã đóng giao diện hệ thống.
Lê Thiếu Hi: “…”
Vân Duật thấy nhiều rồi nên không trách: “Nhìn cũng vô dụng, nó có nhớ được đâu.”
Đầu Lê Thiếu Hi on gong: “Này, này…”
Thật sự sẽ không sao à!
Đây rõ ràng là trò chơi loại giải đố mà, Hi ca của cậu có làm được không!