Mục Tiêu 10 Tỷ - Long Thất - Chương 46
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Phí thủ công?
Quá có đạo lý, hoàn toàn bị thuyết phục.
Vân Duật chọc trán cậu: “Chẳng lẽ không phải?”
Lê Thiếu Hi ngẫm lại giá của đá tấn giai vạn năng, khuất phục trước thế lực tiền tài: “Phải!”
Vân Duật đợi nửa ngày cũng không chờ được hai người kia trả lời, anh suy nghĩ: “Phỏng chừng là đang ở trong Vết Rách, đi, qua bên đó gặp họ.”
Vì thế, hai người lại vào Vết Rách, Vân Duật lần nữa phát yêu cầu trò chuyện riêng với hai người kia.
Mạch não Lê Thiếu Hi cuối cùng cũng đuổi kịp, hỏi: “Lão đại, vì sao chỉ đổi tám viên?”
Bọn họ có rất nhiều trang bị dưới cấp 10, Đa Bảo Các không giới hạn số lượng sử dụng, có thể tùy tiện ấp.
Vân Duật buồn bã nói: “Cậu cho rằng đá tấn giai vạn năng là đồ chơi nhặt bên đường hả?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Vân Duật nói đáp án cho cậu: “Có thể lấy được tám viên từ hai người bọn họ là không tồi rồi.”
Lê Thiếu Hi đã hiểu.
Hảo gia hỏa, vẫn là hội trưởng am hiểu “tống tiền” a!
Khụ, tống tiền cái gì, đây là kiếm chút phí thủ công thôi.
Vân Duật nhìn hài tử phá của này, nói: “Yên tâm, Đám Mây còn hai viên, đủ để tấn giai.”
Lê Thiếu Hi liên tục gật đầu.
Vân Duật lại nói: “Đây là trước đây Đám Mây chuẩn bị cho tiểu Giản Việt, cậu dùng trước đi, hiện tại Giản Việt… cũng không cần món đồ chơi này.”
Cấp 99 Giản Việt đúng là không cần đá tấn giai.
Anh không có cấp cao hơn để tấn giai vào.
Qủa nhiên hai đại lão của hiệp hội lớn đều ở Vết Rách, Thần Xui Xẻo là người trả lời Vân Duật trước.
Bởi vì là ở Vết Rách, Vân Duật trực tiếp mở khung chat cho Lê Thiếu Hi nhìn, dạy cậu làm thế nào để lôi kéo đồ từ hiệp hội số một Vết Rách.
Nga, Nhạc Hi cũng ở đây nhưng hắn lại ngáp liên tục.
Giao diện nói chuyện phiếm thật ra rất giống phần mềm màu xanh lục (WeChat), biệt danh Vân Duật đặt cho Thần Xui Xẻo hoàn toàn trong dự đoán — là Thần Xui Xẻo.
Avatar của Thần Xui Xẻo là một hình chân dung, phỏng chừng là chính hắn, thoạt nhìn còn rất soái, hắn trả lời Vân Duật: “?”
Vân Duật: “Ông có mấy viên đá tấn giai vạn năng?”
Thần Xui Xẻo trả lời đến lưu loát dứt khoát: “Không bán.”
Vân Duật: “Không suy xét thêm?”
Thần Xui Xẻo: “Ha hả, nhìn tôi giống người thiếu tiền không?”
Lời này kéo đầy thù hận.
Hung hăng kích thích quần chúng Đám Mây nghèo đến mức không có gì để ăn.
Tinh Vực có tiền sao?
Có.
Thần Xui Xẻo có tiền sao?
Đứa xúi quẩy này đúng là rất có tiền!
Vân Duật vốn dĩ không nghĩ khách khí, lúc này càng không khách khí, anh lạnh tanh gửi ghi âm giọng nói: “Nga, vậy tính sau đi.”
Nếu đổi thành người khác, Thần Xui Xẻo sẽ không trả lời, nhưng đây là Vân Duật, là cá hồ ly đáng chết kia!
Đều là lão đối thủ rồi, tuy không nói là hiểu tận gốc rễ nhưng cũng đã sờ soạng thấu tổ tông mười tám đời nhà người ta.
Khi Thần Xui Xẻo thu được tin nhắn của Vân Duật liền sửng sốt.
Sao người này tìm hắn?
Sau “Ác Mộng”, Vân Duật tự bế hồi lâu, toàn bộ Đám Mây đều làm theo, cơ hồ không có liên hệ với những hiệp hội khác.
Tuy rằng Thần Xui Xẻo không ưa Vân Duật, nhưng ngẫm lại người đã từng là đối thủ một mất một còn nay lại trở thành hiệp hội tam lưu, nhiều ít vẫn có chút thương tiếc.
Vì thế hắn trả lời một dấu chấm hỏi.
Ai ngờ cá chết này vậy mà muốn mua đá tấn giai vạn năng của hắn.
Chút gia sản này của Vân Duật, anh ta mua nổi sao!
Huống hồ lấy cấp bậc hiện tại của Giản Việt, cũng không cần dùng đến món đồ chơi này, anh ta cần nó làm gì?
Từ từ, anh ta không phải là lại nhặt được bảo bối chứ!
Vân Duật cho Thần Xui Xẻo thời gian để não bổ, sau đó lại phát một câu: “Thứ này… nói thật là tôi cảm thấy ông thích hợp, nhưng nếu ông không cần, tôi đi tìm Lâm Nhiễm.”
Thần Xui Xẻo: “!”
Hắn ngồi ngay ngắn, phát giọng nói: “Thứ gì?”
Nhìn thấy cuộc đối thoại này, Lê Thiếu Hi tâm phục khẩu phục.
Nhìn đi, lão đại dùng dăm ba câu đã khiến tâm lý đua đòi của Thần Xui Xẻo lên đỉnh điểm.
Không quan tâm đồ vật là gì, nếu đồ vật rơi vào tay Lâm Đại Nãi dưới tình huống là điều hắn không thể nhẫn.
Nga…
Lâm Nhiễm là hội trưởng Thái Cổ, vị bố bỉm sữa siêu cấp kia.
Vân Duật thấy cá đã mắc câu, không chút để ý mà nói: “Muốn nhìn?”
Thần Xui Xẻo: “Chờ ông ở Tinh Vực.”
Vân Duật: “Không thể ở Vết Rách, ra hiện thực đi.”
Thần Xui Xẻo: “?”
Vân Duật: “Không tới cũng không sao, Đại Nãi vừa trả lời tôi.”
Thần Xui Xẻo: “… Chờ.”
Vân Duật cong môi: “Được, rốt cuộc quan hệ giữa hai ta rất thân cận nên tôi chờ ông.”
Thần Xui Xẻo: “…”
Quan hệ giữa hai người họ thân cận?
Thần Xui Xẻo biết Vân Duật là hồ ly nên sẽ không coi thường mỗi câu nói của anh, biết anh đang rải mồi câu.
Biết rõ là móc nhưng cũng phải cắn một cái mới an tâm.
Cáo già này tuy thích tính kế nhưng nhân phẩm vẫn còn một tí xíu.
Hố thì hố, không chết ai cả.
Vân Duật thu được địa chỉ Thần Xui Xẻo gửi cho.
Lê Thiếu Hi nhìn vào: “Thật sự có tiền.”
Vân Duật: “Ổng họ Hoàng.”
Lê Thiếu Hi cả kinh: “Là Hoàng gia hàng năm đều chiếm cứ bảng phú hào?”
Vân Duật: “Đúng vậy.”
Lê Thiếu Hi: “…” Nháy mắt cảm thấy mấy ngàn vạn sắp chảy vô túi!
Vân Duật mang theo Lê Thiếu Hi và Nhạc Hi ra cửa, đi đến trước biệt thự cao cấp hàng tỉ của Thần Xui Xẻo ở khu đỉnh cấp phú hào.
Vì sao mang Nhạc Hi?
Tai thú tuy không có não nhưng giá trị vũ lực đỉnh cấp.
Đặc biệt ở hiện thực, dẫn một mình hắn tương đương với mang theo một nhánh bộ đội đặc chủng.
Vân Duật thật ra không lo lắng Thần Xui Xẻo “giết người cướp của” nhưng tâm phòng người không thể không có, Nhạc Hi nhàn rỗi, cũng rất thích đi theo.
Tới nơi, Lê Thiếu Hi sâu sắc ý thức được: Lê gia thật nghèo, Đám Mây cũng nghèo, cậu quả nhiên là con nhà nghèo!
Sau khi vào cổng chính, phải lái xe loanh quanh lòng vòng năm sáu phút; ẩn giữa đám cây xanh, cậu nhìn thấy một lâu đài thoạt nhìn điệu thấp lại quý muốn chết.
Nhà của người khác là nhà.
Nhà của Thần Xui Xẻo là lâm viên*!
*Cấu tạo của viên lâm Trung Quốc chủ yếu dựa trên cơ sở non nước thiên nhiên, tạo dựng thêm các kiến trúc như cung điện, hành lang, lầu các v.v, thông qua các tải thể như cỏ cây hoa lá v.v làm nổi bật văn hóa tinh thần của nhân loại.
Làm Lê Thiếu Hi kinh ngạc là xung quanh có một giàn bảo tiêu mặc đồ đen, họ đứng thẳng tắp, tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi sức chiến đấu của họ.
Lê Thiếu Hi thấp giọng hỏi Vân Duật: “Tôi nghe nói Xui… khụ, hội trưởng Tinh Vực rất mạnh?”
Vân Duật: “Cực kỳ mạnh.”
Lê Thiếu Hi nhìn bảo tiêu trước mắt, ngộ ra: “Năng lực của hội trưởng Tinh Vực sẽ bị suy yếu ở hiện thực?”
Nếu không sẽ không sợ chết như thế này.
Vân Duật giới thiệu cho cậu một chút về năng lực của Thần Xui Xẻo —
Âm lóe.
Thần Xui Xẻo khi phát động năng lực, tốc độ có thể so với vận tốc âm thanh, có thể nói hắn đứng đầu nếu bàn về độ nhanh nhẹn, ngay cả Giản Việt muốn kéo hắn vào không gian cũng không dễ dàng.
Đương nhiên Thần Xui Xẻo cũng không làm Giản Việt thương được, bởi vì một khi hắn tới gần, hắn liền rơi vào không gian.
Nói xong năng lực, Vân Duật gật đầu: “Đúng vậy, suy yếu đến chỉ còn…” Anh giơ ba ngón tay.
Lê Thiếu Hi: “Ba phần (30%)?” Đúng là rất thảm, bất quá vận tốc âm thanh là 343 mét mỗi giây, mặc dù chỉ còn lại ba phần nhưng so với người bình thường thì quá nhanh, vậy sao canh phòng nghiêm ngặt như vậy?
Vân Duật cười: “Là 1/300 (0.0033%).”
Lê Thiếu Hi: “…”
Này đâu phải là suy yếu, rõ ràng là tước đoạt năng lực luôn rồi!
Vân Duật: “Nếu không tại sao ổng bị gọi là Thần Xui Xẻo.”
Năng lực này của Thần Xui Xẻo ở Hắc Tràng đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng khi về hiện thực lại có tác dụng phụ cực lớn.
Tốc độ của hắn giảm thành tốc độ của người thường, đã thế hắn vẫn bị năng lực nguyền rủa: Ra cửa sẽ không cẩn thận giẫm vỏ chuối, lại không cẩn thận bị chậu hoa trên trời giáng xuống, ngay cả khi ăn cũng bị mắc xương cá.
Lê Thiếu Hi cảm thấy đau lòng thay vị hội trưởng Tinh Vực này.
Vân Duật mang đến bốn món trang bị, đều đã tỉ mỉ chọn lựa cho Thần Xui Xẻo.
Một món có thể tăng 10% tốc độ đánh, đừng nhìn chỉ có 10%, nhưng bản thân Tinh Trần có tốc độ nhanh trong Hắc Tràng, thêm 10% sẽ càng kinh người.
Cái thứ hai là trường bào nhẹ nhàng, chỗ tốt là giá trị bảo vệ không thấp, có thể ngăn được dao chém.
Món thứ ba chỉ có thể dùng một lần, nhưng đối với Thần Xui Xẻo thì đây là bảo bối, ngọc bội màu đỏ này chỉ cần treo trên người là có thể chống được một công kích không cao hơn 300, đơn giản mà nói, Thần Xui Xẻo mà bị bắn một phát thì sẽ không bị thương.
Món thứ tư khiến Lê Thiếu Hi không hiểu lắm: “Gia tăng lượng máu tối đa, cái này ở trong hiện thực thì có ích gì?”
Thứ này khá phổ biến trong trò chơi, tỷ như ở Hắc Tràng trước, thanh máu của Lê Thiếu Hi là 150, nếu như có vòng tay này, thanh máu của cậu sẽ tăng lên thành 200.
Nhưng vấn đề là trong hiện thực không có thanh máu, gia tăng hạn mức cao nhất của thanh máu thì có ích gì.
Vân Duật: “Không biết.”
Lê Thiếu Hi: “Vậy…”
Vân Duật: “Nhưng có thể nói cho ổng món này… kéo dài tuổi thọ?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Không, hổ, là, ngài.
Lê Thiếu Hi cuối cùng cũng gặp được vị Thần Xui Xẻo đại danh đỉnh đỉnh.
Vân Duật là một người có thói quen sinh hoạt lịch sự tao nhã, Thần Xui Xẻo thì quá cao điệu, cao đến mức phù hoa.
Lâm viên này trang hoàng quá mức hoa lệ đi.
Sợ người ta không biết là ngài có tiền sao.
Phong cách cổ kính ưu nhã của Trung Quốc cùng phong cách Châu Âu rườm rà xa hoa vậy mà lại xây cùng nhau…
Như vậy không đau mắt sao!
Thần Xui Xẻo nửa dựa vào ghế thái không biết giá trị bao nhiêu số không, sau lưng vẫn là một hàng bảo tiêu.
Hắn thật sự rất trẻ, khí chất lười biếng hoa lệ, chỉ là toàn thân mang lại cảm giác “ông cụ non”, tựa như lão gia quý tộc từ triều đại nào đó, khắp người nồng đậm hơi thở giai cấp, làm người cực kỳ muốn… kéo lông dê hắn!
Khó trách Vân Duật chọn hắn trước tiên.
Nếu không hố hắn một phen, thật xin lỗi xã hội chủ nghĩa vĩ đại a!
Thần Xui Xẻo liếc mắt một cái là thấy được Lê Thiếu Hi.
Vân Duật giới thiệu: “Đa Đa, tôi… nhi tử của tôi.”
Thần Xui Xẻo nhớ tới bát quái trên kênh trò chuyện hiệp hội, sợ là người này không phải con ruột.
Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Vân Duật: “Đồ đâu.”
Vân Duật nhìn một chuỗi bảo tiêu sau lưng hắn.
Thần Xui Xẻo nâng tay, một chuỗi dài bảo tiêu đi ra ngoài, chỉ chừa một người, thẳng tắp đứng sau lưng hắn.
Lê Thiếu Hi không quen biết người này, nhưng Vân Duật lại không yêu cầu hắn rời đi.
Thần Xui Xẻo ở hiện thực rất yếu, không có khả năng không lưu lại một người.
Càng khỏi nói là Vân Duật cùng Nhạc Hi, Lê Thiếu Hi đều có thể một kiếm chọc chết hắn.
Đương nhiên, Thần Xui Xẻo chỉ để lại một người đủ để chứng minh thực lực của người này, ít nhất không thua gì Nhạc Hi và Vân Duật.
Lê Thiếu Hi nghĩ đến điểm này, không khỏi tâm phục: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, người chơi trong Vết Rách có rất nhiều, cũng không biết vị này có năng lực gì hơn người.
Vân Duật đã sớm bỏ trang bị vào rương da, lúc này Lê Thiếu Hi cùng Nhạc Hi bỏ rương lên bàn trà.
Thần Xui Xẻo nhìn chằm chằm Vân Duật: “Ông hẳn là biết, tôi cái gì cũng không thiếu.”
Vân Duật: “Tôi cảm thấy ông thiếu rất nhiều.”
Thần Xui Xẻo cười lạnh: “Lão Ngư, ông đừng nghĩ đến việc lấy một ít đồ vật nhàm chán tới làm lãng phí thời gian của tôi.”
Vân Duật: “Được rồi, đừng nhiều lời, ông muốn thì nói, không thì tôi tìm Lâm Đại…”
Thần Xui Xẻo ra hiệu với nam nhân phía sau, nam nhân tiến lên mở cái rương.
Cái rương thứ nhất là một thanh chủy thủ nhỏ, nhìn tinh xảo, trên chuôi đao khảm một đống đá quý, lưỡi đao cũng sắc bén, nhưng mà…
Thần Xui Xẻo sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Vân Duật: “Chỉ có cái này?”
Vân Duật: “Cầm thử đi.”
Thần Xui Xẻo: “Vân Duật, ông con mẹ nó…” Ừm, không giả vờ nữa, hắn chính là muốn mắng chết tên cáo già này, “Nếu chơi lão tử, lão tử sẽ…”
Vừa nói, hắn vừa cầm thanh chủy thủ lên, thanh âm liền nghẹn trong cổ họng.
Vân Duật cười tủm tỉm nhìn hắn.
Thần Xui Xẻo hít mạnh: “Đây là đồ vật của trận?!”
Bọn họ đi vào hiện thực, cho dù năng lực bị cắt đến còn 1/300, nhưng hệ thống vẫn còn ở đó, khi hắn nắm lấy chủy thủ, hệ thống đưa ra nhắc nhở —
Tên vật phẩm: Lời thì thầm (chủy thủ).
Thuộc tính: Tốc độ đánh 10.
Kĩ năng đặc biệt: Trong ba giây, tốc độ tấn công tăng lên 10%.
Cấp bậc: 10.
Đây tuyệt đối không phải chủy thủ trong hiện thế, vật phẩm trong hiện thực không có kỹ năng đặc biệt.
Thuộc tính tốc độ đánh 10 điểm kia, Thần Xui Xẻo chướng mắt, nhưng tăng 10% tốc độ đánh làm hắn động lòng.
Quả thật…
Hắc Tràng cao cấp sẽ có đủ loại chiến lợi phẩm, nhưng cửa thứ nhất thường không có cái gì cả, nhưng cửa thứ nhất lại là trạm kiểm soát có tỷ lệ chết cực cao.
Nếu vừa bắt đầu đã có một thanh chủy thủ cấp 10, đối với năng lực của Thần Xui Xẻo, khả năng sống sót tăng vọt.
Cấp bậc của Hắc Tràng ngày càng cao, kể cả hắn cũng không xác định mình có thể sống thêm bao nhiêu lần nữa.
Thần Xui Xẻo mở ba rương khác, thấy được vật phẩm bên trong, hắn đều cầm lấy, đều nhận được nhắc nhở từ hệ thống.
Tốc độ đánh, giáp bảo vệ, ngọc bảo vệ một lần, gia tăng hạn mức cao nhất của thanh máu.
Này, này…
Hắn chưa chắc đã muốn mang tất cả các món này vào Hắc Tràng, nhưng để lại ở hiện thế chúng vẫn là thần khí bảo mệnh a.
Đặc biệt là đối với người xui xẻo như Thần Xui Xẻo.
Hắn không thể tự do ra cửa, luôn phải có người đi trước dò đường, nếu mặc trường bào này, vỏ chuối, chậu hoa, ? bồ câu, đều không làm hắn bị thương được!
Nga, cái sau có thể tởm chết hắn.
Vân Duật nhìn chằm chằm vẻ mặt Thần Xui Xẻo, thấy hắn cắn câu, lạch cạch một tiếng đóng rương lại.
“Như thế nào?” Vân Duật mỉm cười nhìn Thần Xui Xẻo, “Một món một đá tấn giai vạn năng.”
Thần Xui Xẻo sửng sốt, chửi ầm lên: “Vân cá chết, sao ông không đi cướp ngân hàng luôn đi!” Đồ chó này nghèo đến điên rồi, không biết giá trị của một viên hả?
Tuy nói là 500 vạn là giá khởi đầu, nhưng ai con mẹ nó lại bán với giá 500 vạn chứ!
Đây là món đồ vô giá, Vân Duật mở miệng liền muốn bốn viên?
Vân Duật cực kì dứt khoát: “Ông không cần thì thôi, Đại Nãi còn đang chờ đó.”
Thần Xui Xẻo: “…”
Vân Duật lạnh nhạt nói: “Ông hẳn là biết, Lâm Nhiễm ở hiện thực cũng bị suy yếu cực kỳ, toàn giữ mạng bằng cách không ra khỏi cửa, trừ bỏ cái chủy thủ này, ổng chắc còn cần hơn ông…”
Thần Xui Xẻo cắn răng: “Từ từ!”
Vân Duật mỉm cười nhìn hắn.
Thần Xui Xẻo nhìn chằm chằm anh: “Đây là đồ vật từ trận, ông mang ra bằng cách nào?” Nói rồi, tầm mắt hắn khẽ dời, nhìn thẳng vào Lê Thiếu Hi.
Lông tóc Lê Thiếu Hi dựng đứng.
Đừng nhìn Tinh Trần ở hiện thực yếu đuối, đừng nhìn hắn thoạt nhìn khá “ngốc”, tất cả cái đó là đối với Vân Duật.
Khi hắn nhìn sang Lê Thiếu Hi, đôi mắt đen kia cứ như đã nhìn thấu cậu trong một giây.
Vân Duật cười khẽ, giảm bớt áp lực trên người Lê Thiếu Hi: “Tôi tìm được biện pháp mang đồ vật từ Hắc Tràng tới hiện thực.”
Tinh Trần ngẩn ra, bỏ qua Lê Thiếu Hi, đôi mắt khóa chặt Vân Duật: “Phương pháp gì?”
Vân Duật cười càng vui vẻ hơn: “Lão Mốc, hỏi cái này quá vượt rào rồi.”
Tinh Trần: “…”
F*ck! Nếu không phải do tin tức này quá mức khiếp sợ, hắn sẽ không ngu đến mức trực tiếp hỏi!
Vân Duật nhắc nhở hắn: “Đây là việc riêng của Đám Mây, nếu ông không muốn bỏ lỡ nhiều thứ thì đừng suy nghĩ lung tung.”
Cuối cùng, anh thu lại ý cười, nhìn chằm chằm Tinh Trần: “Chúng ta là lão bằng hữu, ông hẳn là hiểu tôi.”
Tinh Trần làm sao không hiểu thâm ý của anh.
Lão bằng hữu?
Đúng là lão bằng hữu.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy Đám Mây đã sớm ngã xuống thần đàn nhưng không ai sẽ coi thường bọn họ.
Người mới có lẽ không biết về thời huy hoàng của Đám Mây, bọn họ lại cực kỳ rõ.
Người mới có lẽ không biết sự khủng bố của Giản Việt, bọn họ lại cực kỳ rõ.
Càng khỏi nói Đám Mây còn có Tần Toái Ngọc, Loạn Trần, đám lão nhân Lạc, cho dù nghèo túng đến mức chỉ còn một mình Vân Duật, không ai sẽ coi thường anh.
Đã từng là người chơi đứng đầu Vết Rách, chẳng sợ mất đi một nửa lực lượng, cũng không thể bị khinh thường.
Thần Xui Xẻo thu lại vẻ sắc bén, khôi phục bộ dáng lười biếng nhàn tản: “Ông hẳn là còn đồ vật khác nhỉ?” Hồ ly đáng chết này khẳng định chỉ cho hắn coi bốn món, nhất định sẽ để lại bốn món cho Lâm Đại Nãi.
Mặt Vân Duật giãn ra: “Có a.”
Thần Xui Xẻo: “Tôi muốn.”
Vân Duật: “Tôi sợ ông mua không nổi.”
Thần Xui Xẻo cười nhạo: “Không phải chỉ là 7-8000 vạn thôi sao, tôi cho ông.”
Vân Duật: “Xin lỗi, chỉ cần đá tấn giai vạn năng.”
Thần Xui Xẻo cắn răng: “Được, tám viên đúng không.”
Mẹ nó, dù sao hắn không muốn để lại hàng cho Lâm Đại Nãi, những trang bị này Tinh Vực của hắn nuốt nổi!
Vân Duật rất kinh ngạc, lão Mốc có tiền hơn so với tưởng tượng của anh. Chẳng qua, anh hiển nhiên đã xem nhẹ “năng lực thủ công” của tiểu Đa Đa nhà mình.
Tám viên liền muốn mua đứt?
80 viên sao, thật ra có thể mua đứt một đám trang bị sắp đưa tới Thái Cổ.
Đương nhiên…
Vân Duật không đành lòng kích thích Tinh Vực, nói: “Thành giao.”
Lê Thiếu Hi vây xem toàn bộ quá trình, ngoài mặt không biểu tình, nội tâm lại phục viết hoa.
Cậu một chút cũng không nghi ngờ, Vân Duật vừa quay đầu sẽ lấy thêm tám món trang bị đi hiệp hội Thái Cổ, gõ thêm 7-8000 vạn nữa.
Vân cáo già bội ước sao?
Làm gì có ước định nào!
Anh cũng chưa nói mình chỉ có tám món trang bị, là Thần Xui Xẻo tự cho mình là thông minh mà cảm thấy Vân Duật sẽ phân đôi số lượng, bán cho hai bên.
Đúng là muốn bán cho hai bên.
Chỉ là, không phải tám món.
Sau khi trở lại Vết Rách, Lê Thiếu Hi nhìn tám viên đá tấn giai vạn năng, có chút rối rắm: “Lão đại, sau này hội trưởng Tinh Trần liệu có biết không…”
“Đơn giản là mắng lão tử vài câu thôi, dù sao cũng không đánh lại tôi, hơn nữa…” Vân Duật cười lạnh, “Tiểu Giản Việt cứu bọn họ nhiều lần như vậy, cũng nên thu một ít phí bảo hộ.”
==========
Hội trưởng Tinh Vực cứ bị gọi là Thần Xui Xẻo hoài riết quên tên thật của ổng luôn:))