Mục Tiêu 10 Tỷ - Long Thất - Chương 45
Vân Duật cùng Tinh Trần là lão oan gia.
Đám Mây, Tinh Vực và Thái Cổ đều là phái hòa bình, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ chán ghét nhau.
Đặc biệt là ở việc đoạt người.
Tinh Vực cùng Thái Cổ đều giăng lưới bắt nhiều cá, người chơi trong hiệp hội nhiều đếm không xuể, chỉ có Vân Duật, nhân số của hiệp hội Đám Mây chỉ là 1% số lượng của họ, nhưng thành viên trong hiệp hội đều là người chơi cấp thần, cho dù là năng lực hay tố chất cơ sở, thậm chí là tâm tính đều có thể treo đánh vô số người chơi.
Tinh Trần hận Vân Duật nhất là vì Giản Việt năm đó.
Rõ ràng Tinh Vực phát hiện Giản Việt trước, là thành viên của bọn họ ghép cùng một Hắc Tràng với Giản Việt trước, chứng kiến năng lực của anh trước, cực lực mời anh trước…
Kết quả Vân Duật chắn ngang một đao, đoạt người đi rồi!
Tinh Trần mới đầu còn chê cười Vân Duật: “Đường đường là hội trưởng mà lại tự mình đi mời chào người mới, không có đẳng cấp gì hết.”
Sau đó…
Tinh Trần hối hận đến mức xanh ruột!
Nào có mời chào người mới?
Đây rõ ràng là mời chào thần!
Vốn dĩ hai bên nhìn nhau không thuận mắt, sau một đợt này, Tinh Trần càng nhìn Vân Duật không vừa mắt.
Cáo già!
May mà Vân Duật chỉ kế thừa cái gia nghiệp phổ thông, bằng không anh ta sẽ xốc ra một trận tinh phong huyết vũ.
Vân Duật tới gần cửa, lại dừng lại.
“Ục ục…”
Anh quay đầu nhìn về phía Lê Thiếu Hi: “Đói bụng?”
Lê Thiếu Hi: “Không có việc gì, đoạt… khụ, kiếm tiền quan trọng hơn!”
Cậu có chút đói, tuy tốc độ của dòng chảy thời gian của Hắc Tràng khác hiện thực, nhưng thân thể cậu trải qua cả hai dòng chảy thời gian.
Lê Thiếu Hi chỉ ăn một bữa cơm mỗi ngày lúc ở Hắc Tràng, lúc này không đói bụng mới là lạ.
Vân Duật: “Ăn cơm rồi đi Vết Rách.”
Không vội, người coi tiền như rác rất nhiều, một đứa chạy thì còn có đứa tiếp theo.
Nhạc Hi vừa nghe phải ăn cơm, nhảy lên: “Tôi không đói bụng!”
Hắn thật sự chịu đủ món ăn hắc ám của Vân Duật rồi, tình nguyện ra ngoài ăn cũng không muốn chịu tội ở căn cứ.
Lê Thiếu Hi vẫn đau lòng sư phụ, nói: “Tôi…”
Cậu còn chưa dứt lời, Vân Duật cười lạnh: “Nếu một lát cậu về lại đây ăn thì cậu là chó.”
Lê Thiếu Hi: “…”
Lỗ tai Nhạc Hi run run, le lưỡi nói: “Lêu lêu lêu, không ăn không ăn mới không ăn đâu!”
Lê Thiếu Hi rất muốn nhắc nhở sư phụ, nói lời tạm biệt như vậy rất đáng bị đánh, đáng tiếc Vân Duật không cho cậu cơ hội.
Cũng không có việc gì.
Toan Nghê là hỗn huyết giữa sư tử và rồng.
Sư tử…
Cũng được, sư tử là động vật họ mèo, không phải động vật họ chó.
Bàn về ý xấu.
Hội trưởng Vân Duật tích thủy bất lậu!
*Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
Lê Thiếu Hi tuy rằng không biết dùng thẻ M như thế nào, nhưng cậu đã ăn qua đồ ăn của chủ bếp M, thỏa mãn nhân gian mỹ vị, mặc dù kỹ năng Trù Thần không lợi hại bằng đồ ăn chủ bếp M tự mình xuống bếp, nhưng tuyệt đối hơn đồ ăn hắc ám của hội trưởng.
Thôi.
Lần này ăn không được, lần sau Nhạc Hi có thể ăn.
Dù sao… Giản Việt mini đang an toàn đợi trong Đa Bảo Các.
Vân Duật đã đem tình huống của Giản Việt nói cho Tần Toái Ngọc, cô cũng rất tò mò, hỏi: “Sử dụng như thế nào?”
Vân Duật: “Đi phòng bếp trước.”
Lê Thiếu Hi: “Ừm ừm!”
Ba người nguyên bản không có hứng thú gì với phòng bếp, giờ hứng thú bừng bừng đi vào phòng bếp trong căn cứ.
Vào phòng bếp, trước mắt Lê Thiếu Hi sáng ngời.
Hiện tại Đám Mây rất nghèo, trước kia Đám Mây một chữ cũng không dính dáng tới từ nghèo.
Vân Duật là người rất chú trọng phẩm chất sinh hoạt, xem anh ta trang trí phòng ngủ là biết.
Quy mô phòng bếp không tính là lớn, phỏng chừng hội viên thường xuyên lưu lại trong căn cứ không nhiều lắm, sau khi Giản Việt và Nhạc Hi nhập hội, Vân Duật phát hiện tiểu hài tử không có nhà để về nên mới dựng lên căn cứ.
Khi có tiền, còn có thể mời đầu bếp, nhưng giờ Đám Mây nợ ngập đầu, chỉ có thể để Vân Duật cầm muỗng.
Hiện tại thì…
Lê Thiếu Hi lấy ra thẻ Trù Thần, nhìn M nho nhỏ mặc áo bành tô, có chút khẩn trương: “Dùng như thế nào?” Không phải lại là lời kịch của Thủ lĩnh thẻ bài Sakura chứ.
Vân Duật nhắc nhở cậu: “Nhìn thanh kỹ năng đi.”
Lê Thiếu Hi: “A được!”
Hiện tại cậu có thanh kỹ năng, nó được kích hoạt sau khi học kỹ năng đâm mù, cậu nhanh chóng ấn mở, phát hiện bên trong quả nhiên có kỹ năng mới.
– — Triệu hoán Trù Thần.
Tim Lê Thiếu Hi run lên, ý là có triệu hồi chủ bếp M ra?
Kích thích!
Lê Thiếu Hi ấn dùng kỹ năng, hệ thống lại nhắc nhở: [Xung quanh không có nguyên liệu nấu ăn cần thiết.]
Cũng đúng, không bột đố gột nên hồ.
*Không bột đố gột nên hồ: Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.
Chủ bếp M có thần đến cỡ nào thì cũng không thể biến đồ ăn ra từ không khí.
Lê Thiếu Hi báo tình huống cho Vân Duật.
Vân Duật dẫn cậu đi vào tủ lạnh: “Tùy tiện lấy!”
Lê Thiếu Hi nhìn nhìn, chọn vài thứ mọi người đều thích ăn, bỏ toàn bộ vào Đa Bảo Các.
Vân Duật trầm ngâm: “Không biết là sau khi tấn giai, số lượng ô vuông của Đa Bảo Các có mở rộng hay không.”
May mà Lê Thiếu Hi kéo đầy phụ trọng ở Quảng Trường Đỏ, nếu không đã không đủ dùng.
Lê Thiếu Hi: “Có thể tăng số lượng ô vuông thì tốt quá.”
Càng lớn càng tốt, 8000 vạn kia của cậu còn chưa kiếm lại được, lại sắp phải tiêu thêm 5-6000 vạn nữa…
Chi tiêu lớn như vậy, không đi kiếm tiền thì không được!
Có nguyên liệu nấu ăn, Lê Thiếu Hi lần nữa ấn nút sử dụng kỹ năng Trù Thần, lần này hệ thống nhắc nhở: [Sử dụng thành công.]
Rồi sau đó, ba người ở đây đều ngẩn ngơ, trong lòng tràn đầy “tiểu hoa hoa”.
Tần cha cao lãnh cũng nhịn không được mà nói: “Thật đáng yêu!”
Lê Thiếu Hi cảm thấy Tần Toái Ngọc quá hàm súc, cái gì mà thật đáng yêu, rõ ràng là đáng yêu siêu cấp vô địch!
Cậu đúng là triệu hồi ra chủ bếp M, nhưng là bản siêu cấp mini.
Anh chỉ to bằng một bàn tay, anh còn mặc áo bành tô tinh xảo, tóc đen hơi xoăn vẫn ngăn nắp không chút cẩu thả, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, biểu tình nghiêm túc một chút cũng không có cảm giác cự tuyệt người cách ngàn dặm, ngược lại có cảm giác dễ thương khiến tim gan run loạn!
Anh mơ hồ ở giữa không trung, cánh tay nhỏ vung lên, nguyên liệu nấu ăn ở trong ba lô Lê Thiếu Hi bay ra.
Thay vì nói anh đang nấu ăn, thì nhìn giống người chỉ huy đội hòa âm hơn, vẫy vẫy tay chỉ một chút, nguyên liệu nấu ăn như một đám nhạc cụ, leng ka leng keng nhảy vào bồn tự rửa sạch sẽ, rồi lưu loát vọt vào trong nồi.
Vân Duật, Tần Toái Ngọc, Lê Thiếu Hi xem đến choáng váng.
Thẳng đến khi mùi thơm phức của đồ ăn đánh úp lại, Vân Duật và Tần Toái Ngọc nguyên bản không đói đều không chờ được!
Hương vị, màu sắc đều đủ hết.
Không hổ là Trù Thần!
Không tốn bao lâu, nguyên liệu nấu ăn đầy trong ba lô Lê Thiếu Hi đều bị làm thành từng món mỹ thực.
Tiểu Trù Thần làm xong rồi, liền ở giữa không trung nhìn Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi: “!”
Cậu không có can đảm… nhưng cậu không khống chế được tay của mình, cậu vươn ngón tay, đại nghịch bất đạo mà chọc gương mặt nho nhỏ của Việt ca một chút!
Thật mềm!
Giống kẹo bông gòn!
Tiểu chủ bếp M nhíu mày, nãi thanh nãi khí nói: “Chủ nhân còn có điều cần phân phó sao?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Tần Toái Ngọc & Vân Duật: “…”
Lê Thiếu Hi đè lại trái tim đang nhảy bang bang, vội nói: “Không cần xưng hô như vậy, kêu kêu kêu tôi là Đa Đa là được.”
Lỗ tai cậu tê rần rồi!
Tiểu chủ bếp M: “Được, chủ nhân.”
Lê Thiếu Hi lúng túng: “Là Đa Đa.”
Tiểu chủ bếp M: “Được, chủ nhân Đa Đa.”
Lê Thiếu Hi che mặt lại: Xong rồi, cậu nhất định sẽ bị Giản thần đánh chết!
Vân Duật không hổ là người vừa làm cha vừa làm mẹ, anh cũng duỗi tay, có ý đồ chọc chọc “đại nhi tử”.
Khuôn mặt nhỏ này nhìn mềm, có thể so với đậu hủ sữa bò luôn nhỉ?
Đáng tiếc…
Ngón tay Vân Duật vậy mà đụng phải không khí.
Vân Duật: “?”
Lê Thiếu Hi: “??”
Vân Duật: “Không phải là vừa rồi Đa Đa còn chọc được sao?”
Lê Thiếu Hi: “Đúng… đúng vậy…”
Vân Duật: “Vậy sao tôi… Đa Đa thử lại đi.”
Lê Thiếu Hi: “…” Lão đại sợ là muốn cậu chết.
Nhưng Lê Thiếu Hi đúng là ngứa tay, cậu không dám chọc khuôn mặt anh, nên cậu chọc chọc ngực anh.
Đầu ngón tay cậu đụng phải tiểu chủ bếp M, quần áo anh còn bị lõm một khối, anh trưng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lê Thiếu Hi: “Còn có gì cần phân phó sao chủ nhân?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Đừng hỏi, hỏi chính là lỗ tai tê rần!
Vân Duật thử lại, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chỉ có Đa Đa mới có thể đụng được tiểu Giản Việt.”
Lê Thiếu Hi nếu nói là không vui vẻ thì là giả, cậu rụt rè nói: “Có thể là do tôi là người sử dụng?”
Vân Duật suy nghĩ: “Phỏng chừng là chỉ cho chủ nhân chạm vào đi.”
Lê Thiếu Hi: “!”
Cứu mạng, buông tha cậu đi, xưng hô chủ nhân này, cậu thật sự không phải biến thái!
Hỏi hai lần, Lê Thiếu Hi không đưa thêm nguyên liệu nấu ăn từ trong ba lô, chủ bếp M nho nhỏ cúi mình vái chào, nói: “Nếu không có phân phó khác, M nghỉ ngơi trước.”
Câu vừa dứt, Giản Việt mini liền biến mất, thay thế là thẻ bài M nằm trong Đa Bảo Các.
Lê Thiếu Hi nhanh chóng lấy thẻ bài ra, nhìn thấy hình chính diện của thẻ bài thay đổi, ban đầu là chủ bếp M đứng dậy, biến thành chủ bếp M ngủ trên giường.
Đúng là đang nghỉ ngơi.
Mặt sau của thẻ bài cũng có thêm một hàng chữ.
Thời gian làm lạnh: 3 tiếng.
Quả nhiên có thời gian làm lạnh.
Ba giờ cũng không tính là quá dài, đủ một ngày ba bữa.
Thật tốt.
Lê Thiếu Hi cảm thấy đây mới là bảo bối lớn nhất, tiểu ma kiếm, nhẫn nhỏ, Đa Bảo Các… chỉ có thể tạm thời đứng thứ hai thứ ba và thứ tư!
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn nhiều nên có nhiều món được làm.
Chủ bếp M ở Hắc Tràng vẫn luôn làm cơm tây, đại khái là do bối cảnh của trò chơi, nguyên liệu nấu ăn cũng thích hợp để làm những món đó.
Lần này Lê Thiếu Hi bỏ nguyên liệu nấu ăn kiểu Trung Quốc vào ba lô nên đồ ăn cũng là món ăn Trung Quốc.
Vân Duật gọi tổ ba người đang học thuộc sách ra ăn cơm.
Ba người học thuộc sách đến mức mơ màng hồ đồ, bụng đói kêu vang, vừa thấy bàn ăn, mặt ba người đều mộng bức.
Phúc lợi của hiệp hội tốt quá đi!
Bao kỹ năng rồi lại còn bao ăn!
Ba người cảm thấy vận khí cả đời đều được tích góp cho bây giờ…
Gặp được Tụ thần, nửa đời sau bọn họ có thể ăn ngon uống sướng!
Mùi cơm này rất khó không kinh động Nhạc Hi.
Nhạc Hi vẻ mặt khiếp sợ đi bộ lại đây.
Vân Duật không cho hắn đôi đũa: “Chó.”
Một Toan Nghê tốt sẽ không chịu thiệt thòi, Nhạc Hi: “Uông!”
Lê Thiếu Hi: “…”
Đây không phải là sư phụ cậu, thật, sự, không, phải!
Đừng nói là Nhạc Hi, đến cả Loạn Trần cũng ngửi mùi mà xuống lầu.
Anh ta nửa ngủ nửa tỉnh, hỏi: “Đổi đầu bếp mới.”
Vân Duật: “Đa Đa làm.”
Loạn Trần cầm đũa lên, hiếm khi nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Lê Thiếu Hi: “Có yêu cầu thì tìm tôi, giảm giá 30% cho cậu.”
Lê Thiếu Hi: “???”
Loạn Trần ăn một thìa nước canh, đậu hủ mềm mại vừa vào miệng là tan: “Tôi là bác sĩ, muốn nuôi gia đình.”
Tiểu Da Chùy nghe hiểu.
Loạn Trần là bác sĩ nên chữa bệnh là phải thu phí.
Cũng đúng, người ta là bác sĩ khoa ngoại đỉnh cấp, một lần giải phẫu cũng phải… không được…
Thực xin lỗi, Tiểu Da Chùy cũng không biết là tốn bao nhiêu tiền!
Vân Duật nói: “Không cần hoảng, trị liệu cho thành viên đều là do tôi chi trả.”
Trước kia không thiếu tiền, tùy tiện để Loạn tham tiền hố, hiện tại…
Thịt, đau!
Một đứa hai đứa đều đốt tiền!
Nghe được Vân Duật nói, ba người mới rất là kính nể —
Hội trưởng, người tốt.
Lam muội nhạy bén, cô ăn ra hương vị quen thuộc: “Đa Đa… đồ ăn cậu làm ngon thật…”
Lê Thiếu Hi sẽ không nói tình huống của Giản Việt cho mọi người nhưng cậu nói: “Tôi đem kỹ năng Trù Thần của M ra.”
Ba ma mới: “!”
Này cũng được hả.
Lam muội sửng sốt, lại nhịn không được mà hỏi: “Vậy chủ bếp M…”
Đáy lòng cô gái rất mềm mại, đau lòng người đáng thương lại đáng kính như M.
Lê Thiếu Hi an ủi cô: “Không có việc gì, anh ấy là NPC của Vết Rách, Hắc Tràng đã kết thúc, anh ấy được tự do.”
Lam muội thở phào, cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Ăn cơm xong, Vân Duật đã có chủ ý mới.
Kiếm tiền kiếm tiền, nhanh chóng kiếm tiền.
Nếu muốn làm, thì không bằng chơi một vố lớn.
Anh trở về Vết Rách, chọn tám trang bị rồi đưa Lê Thiếu Hi: “Ấp hết.”
Lê Thiếu Hi: “Được được.”
Sau khi ấp xong, Vân Duật nhìn tám món trang bị, cân nhắc: “Một món một viên đá tấn giai vạn năng, không quý nhỉ?”
Lê Thiếu Hi: “…”
Một món 500 vạn?
Không quý?
Ặc… ngẫm lại đây đều là đồ vật không thuộc về hiện thực, giá cả này cũng không tính là quý.
Vân Duật trò chuyện riêng với hội trưởng Tinh Vực và Thái Cổ.
Lê Thiếu Hi nhìn thao tác của anh, cậu nhịn không được nhắc nhở anh: “Lão đại, những món này là do bọn họ đưa chúng ta…”
Đúng là thành viên Tinh Vực cùng Thái Cổ dùng bao tải to, xe ba bánh kéo trang bị sáng long lanh đến kho hàng của Tần Toái Ngọc.
Vân Duật: “Đúng vậy.”
Lê Thiếu Hi rốt cuộc vẫn còn trẻ: “Chúng là bán lại cho họ…”
Vân Duật không tán đồng: “Cái gì mà bán lại? Chúng ta chỉ kiếm tiền thủ công thôi mà.”
Lê Thiếu Hi: “…”