Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió - Phong Diệp - Chương 37 - Chương 37
Bỏ lại quán, Lam lang thang bước vô định trên vỉa hè. Cũng chẳng có điểm đích cần phải đến, cô cứ thế bước đi. Thong dong, nhưng chẳng hề tự tại.
Không biết mình đã đi bao lâu, qua bao nhiêu con phố. Chỉ đến khi bàn chân cảm thấy rã rời, không thể bước tiếp, Lam mới chịu dừng lại.
Cô nhìn xung quanh một lúc, để có thể định hình được vị trí của mình. Nơi này quen thuộc quá, sau từng đó năm, nó vẫn chẳng hề thay đổi. Cũng đã nhiều lần đi ngang qua đây, nhưng chưa một lần cho xe dừng lại, hay đúng hơn là, cô còn chạy xe nhanh hơn, để khỏi phải khơi lại những kỷ niệm mà cô đã từng có nơi này.
Lam ngước mắt về phía căn phòng đã từng thân thuộc với mình. Cô thấy có ánh sáng được chiếu ra từ trong đó. Hy vọng, đó sẽ là một gia đình hạnh phúc, họ cũng sẽ cùng nhau xây dựng lên những kỷ niệm đẹp cho riêng mình ở nơi này. Cô mỉm cười với chính mình, khi tự nghĩ ra những hình ảnh ấm cúng đang được diễn ra trong căn phòng mà mình đã ở trước kia.
Lam như kẻ mộng du, không thể điều khiển được hành động của chính mình. Bàn chân cô cứ thế mà bước tiếp, cho tới khi dùng lại, trước cửa phòng số 429. Nó vẫn vậy, không hề có một chút khác biệt. Có lẽ, người chủ mới cũng chẳng có hứng thú để mà thay đổi. Cô đứng ngoài, khẽ chạm tay lên cửa phòng, để cảm nhận lại những kỷ niệm trong quá khứ đã từng trải qua nơi đây.
Tiếng “cạch” cửa vang lên, giúp Lam thoát khỏi cơn mộng mị. Cô bối rối đến ngượng ngùng, nhanh chóng quay mặt, bước vội đi. Cô sợ, người chủ mới kia, sẽ cho rằng mình có hành động xấu, nửa đêm còn tới đứng trước của nhà họ mà rình rập.
“Lam.”
Chân Lam khựng lại, không thể tiếp tục nhấc bước. Cô không dám quay lại. Mắt nhắm thật chặt, rồi hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình. Trong lòng tự nhủ, chắc chắn là ảo giác, nên cô mới nghe được thứ thanh âm quen thuộc đó. Cô còn chẳng thể hiểu được tại sao, mình lại có thể có mặt được trước cửa căn phòng đó cơ mà. Thế nên, tiếng gọi kia, chắc chắc là do bản thân cô tự mình huyễn hoặc nên mới có thể nghe nhầm thành ai đó gọi tên mình. Lam lắc đầu thật mạnh, tự chế giễu bản thân mình mộng tưởng, rồi lại nhấc bước đi tiếp.
“Lam. Đừng đi nữa.”
“Là thật sao?” Lam lại tự hỏi mình, khi vòng eo của cô bất chợt bị vòng tay của ai đó ôm siết lại từ phía sau. Trái tim cô bỗng nhiên thổn thức đến nghẹn ngào. Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, không ngăn lại được.
Chẳng mấy chốc, lưng áo của Lam cũng trở nên ướt đẫm. Đang là mùa hè, mà cô cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, toàn thân cứ thế mà run lên từng nhịp.
“Xin lỗi. Mình không biết là Hạ đang ở đây.”
Lam gỡ tay Hạ ra khỏi người mình, rồi quay người lại, nhìn trực diện cô ấy.
“Vậy tại sao Lam lại tới?”
Hạ không tin vào lời giải thích của Lam. Cô gặng hỏi.
“Cũng không biết là tại sao lại tới nữa. Mình đi dạo qua đây, rồi cứ thế mà vô thức có mặt ở chỗ này.”
“Đi dạo? Nơi này không gần nhà, không gần chỗ làm việc, không gần quán cafe của Lam. Vậy Lam đi từ đâu tới?”
“Đi từ quán.”
“Lam đùa mình phải không? Từ quán của Lam ra tới đây, cũng phải qua mấy con phố. Tính quãng đường, nó cũng phải hơn 5km. Vậy mà Lam nói là đi dạo.”
“Hạ không tin cũng được, nhưng mình không có lời giải thích nào khác. Muộn rồi, Hạ vào nhà đi. Mình về đây.”
Lam cũng chẳng muốn giải thích thêm nữa. Cô biết, dù mình có nói thế nào, thì có lẽ Hạ cũng chẳng tin. Bởi ngay đến cô, cũng thấy việc mình xuất hiện ở nơi này là một sự vô lý, không thể lý giải được cơ mà.
“Mình tin. Lam nói gì mình cũng tin.” Hạ lại nắm chặt lấy tay Lam, không chịu để cho cô rời khỏi mình. “Dù sao cũng đã tới đây rồi, có thể ở lại một chút được không?”
“Muộn lắm rồi. Ngày mai mình sẽ tới sớm hơn.”
“Nhưng..”
Hạ giật nảy mình, khi một vệt sáng dài vừa lóe lên trên bầu trời, kèm theo đó là tiếng nổ đến inh tai. Cô sợ hãi nép sát vào người Lam.
“Trời sắp mưa to rồi.”
Được Lam ôm trọn trong vòng tay, toàn thân Hạ không khỏi rung lên vì hạnh phúc.
“Mình sẽ gọi taxi.”
Lam lúng túng, vụng về buông tay ra khỏi người Hạ. Khi nghe thấy tiếng sét vang lên ngoài trời, theo bản năng, Lam cứ thế mà ôm Hạ vào lòng để mà che chở, chứ không nghĩ được gì nhiều.
“Được, nếu Lam vẫn muốn về, mình cũng sẽ đi theo Lam.”
Hạ trở nên ương bướng, cô liền bước trước Lam một bước.
Biết chẳng thể làm khác được, Lam đành phải miễn cưỡng cùng với Hạ quay trở lại phòng.
Lam lặng người, nhìn ngắm toàn bộ căn phòng, mà trước kia, nó vỗn dĩ thuộc về mình. Không có bất cứ sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất. Cô cảm giác như, ngày hôm qua, mình vẫn còn ở nơi này.
“Sao Hạ lại ở đây?”
Nhận lấy cốc nước từ trong tay Hạ, Lam nói lên thắc mắc của mình.
“Đây là nhà của mình, mình không ở đây thì ở đâu.”
“Là Hạ đã mua lại nó?”
“Nhà của mình, thì sao mình lại phải mua lại?”
Lam cau mày, có chút khó hiểu trước lời giải thích của Hạ, nhưng cô cũng không muốn hỏi thêm nữa. Dù sao, giờ căn hộ này cũng chẳng thuộc về cô. Nên nó là của ai, cô cũng không cần phải quan tâm.
“Thằng bé ngủ rồi?”
“Vậy là tối nay, Lam vẫn chưa về nhà?”
Hạ không trả lời câu hỏi của Lam, mà hỏi ngược lại.
“Nó ở bên đó sao?”
“Ừ, tối nay mình cũng về muộn, nên mẹ bảo cứ để Bin ngủ lại bên đó. Hơn nữa, thằng bé cũng rất quý ông bà. Mình gọi điện hỏi nó có muốn về không, nó nhất định không chịu, cứ khóc qua điện thoại, nói là muốn được ngủ cùng với ông bà.”
“Chẳng phải là nó cũng chỉ mới gặp bố mẹ mình thôi mà. Sao lại?”
“Vì nó biết đó là người thân của mình.”
Hạ chẳng ngần ngại mà đưa ra câu trả lời của mình.
Lam cười nhạt. Cô đứng lên, đi về phía ban công, ngắm nhìn những tia chớp dài, sáng rực trên bầu trời.
“Sáng nay bố mẹ Hạ có tới gặp mình.”
“Họ tới gặp Lam làm gì? Không phải là?”
Hạ đứng bật dậy. Cô lo sợ bố mẹ mình lại tiếp tục muốn gây khó dễ cho Lam.
“Không có gì. Hai bác đến hỏi mình là có biết Hạ đang ở đâu không thôi.”
Lam quay người lại, mau chóng giải thích cho Hạ rõ.
“Vậy thì kệ họ đi. Mình không muốn gặp.”
“Vì một người dưng như mình, mà phải đối xử tệ bạc với người đã sinh ra Hạ như vậy, có đáng không?”
“Người dưng?” Hạ đau đớn, nhắc lại câu nói của Lam. “Kể từ khi quen nhau, chưa bao giờ mình coi Lam là người dưng. Huống chi với mình, Lam còn quan trọng hơn cả bản thân mình nữa.”
“Hạ đừng nói vậy. Mình chỉ là một người bạn, thì sao có thể quan trọng bằng bố mẹ Hạ chứ. Trong suốt cuộc đời, bạn bè có thể có nhiều người. Mỗi một ngày, ta đều có thể quen biết được với những người bạn mới khác nhau. Nhưng bố mẹ thì chỉ có một. Họ là người đã sinh ra ta, nuôi ta không lớn. Khi bản thân chỉ là một giọt máu ở trong con người mẹ, cả bố và mẹ đều vui mừng, hạnh phúc, để chờ mong đến khi chúng ta có được một hình hài cụ thể. Sinh ra con cái rồi, họ lại nâng niu, chăm sóc, lo lắng đến từng miếng ăn, giấc ngủ cho chúng ta. Bao nhiêu khó khăn, vất vả như thế, nhưng họ vẫn nắm chặt lấy tay của con cái mình. Vậy mà, chỉ vì một vài chuyện không hợp với ý mình, mà Hạ không cần nhìn tới bố mẹ mình trong suốt thời gian qua. Như vậy có phải là rất quá đáng không? Hạ không có quyền được đối xử với người đã sinh ra mình như vậy.”
Vì cảm thông với sự mong ngóng của bố mẹ Hạ, mà Lam trở nên nghiêm khắc, phê bình cách hành xử của cô ấy đối với họ. Từng lời nói của Lam, đều giống như dao nhọn, đâm sâu vào da thịt Hạ.
“Lam trách mình là đứa con bất hiếu phải không?”
Hạ nhìn Lam hờn giận. Cô cho rằng Lam đã không chịu đứng trong hoàn cảnh của mình, để có thể hiểu và thông cảm cho lý do vì sao mà cô lại làm như vậy.
“Mình không trách, mà chỉ nói ra sự thật. Hạ, quả thực là rất không phải với bố mẹ của mình.”
“Phải, Lam nói không sai. Là bố mẹ đã sinh ra mình, là họ đã nuôi dạy mình khôn lớn. Nhưng không phải vì thế mà họ có quyền quyết định cuộc sống của mình, có quyền chà đạp và làm tổn thương đến người mà mình yêu thương. Mình biết ơn công sinh thành, dưỡng dục của bố mẹ, nhưng không phải vì thế, mà mình có thể nhắm mắt làm ngơ trước những việc làm sai trái mà họ đã tạo ra. Thà họ đừng sinh ra mình, để rồi sau đó, cho mình cơ hội được gặp Lam thì tốt biết mấy. Mình sẽ không phải đau khổ, khi chứng kiến những người mà mình yêu thương nhất đang làm tổn thương lẫn nhau. Mình là người ở giữa, cũng đâu thể tránh được những vết thương. Nếu là Lam, Lam sẽ làm như thế nào? Nếu như chỉ được chọn đứng về một phía, thì Lam sẽ chọn mình hay chọn bố mẹ?”
Hạ thổn thức không ngừng, tâm can cô như bị xé ra thành trăm mảnh, đau đớn vô cùng.
“Mình chọn bố mẹ, bởi vì họ đã lựa chọn mình trước. Hạ mau quay trở về, xin lỗi hai bác, mong họ tha thứ cho những lỗi lầm mà Hạ đã gây ra với họ đi. Suốt thời gian qua, hai bác đã mong chờ tin tức của Hạ tới mỏi mòn, giờ sức khỏe của hai người cũng không còn được như trước nữa. Họ cần có Hạ ở bên để chăm sóc.”
“Lam nhất định không chọn mình?”
“Vấn đề ở đây không phải là nằm trong sự lựa chọn, mà nó nằm ở lương tâm. Mình tin rằng, suốt thời gian qua, Hạ cũng đã chịu đựng đủ nỗi day dứt, giày vò cho những hành động của mình với bố mẹ rồi. Gia đình mình cũng không còn muốn nhắc lại những chuyện đã qua đó, thì việc gì mà Hạ cứ phải ôm giữ lấy chúng. Em trai mình dù sao cũng không thể sống lại được, việc bố mình mất cửa hàng cũng chẳng thể lấy lại về được nữa. Thế nên, tất cả mọi người đều muốn quên đi, để mà có thể sống vui vẻ hơn cho những ngày sau này.”
Hạ thẫn thờ, tự rơi mình xuống ghế. Lam nói đúng, suốt thời gian qua, cô lúc nào cũng nghĩ về bố mẹ. Nhưng càng nghĩ về họ, cô lại càng nhớ Lam khôn nguôi. Cô sợ, nếu như nói chuyện, hay gặp lại bố mẹ mình, thì cô lại càng cảm thấy có lỗi với Lam nhiều hơn. Tâm trạng cô luôn luôn bị giằng xé, trong sự lựa chọn của chính mình. Cô không muốn để mất Lam, nhưng lại không biết làm cách nào, để có thể chuộc lại lỗi lầm mà bố mẹ mình đã gây ra cho gia đình cô ấy, Vậy nên, việc cô không muốn gặp lại bố mẹ, không hẳn là cô giận họ, mà nguyên nhân chính, là do bản thân cô không có đủ dũng cảm để đối diện với thực tế.
Mưa mỗi lúc một lớn, sấm sét rền vang khắp trời. Những âm thanh ồn ào ngoài kia, dường như đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ này. Hai người phụ nữ, kẻ đứng, người ngồi, cứ thế mà lặng nhìn nhau, chẳng ai nói với nhau một lời, dù trong tâm trí lúc này, họ cùng đang nghĩ về người ở phía đối diện.
“Hạ vào ngủ đi, gần 1 giờ rồi.”
“Lam vào phòng đi. Mình ngủ ngoài này cũng được.”
“Ngủ ngoài này sẽ lạnh, dễ bị cảm. Hơn nữa, Hạ cũng mới về, vẫn chưa quen được với khí hậu trong nước, nên càng cần phải cẩn thận hơn.”
“Không sao đâu, mình dễ thích nghi lắm. Với lại, mình là chủ nhà, không thể ngược đãi khách được. Lam vào trong đó ngủ đi. Nếu không ngại, thì thay đồ của mình vào cho thoải mái.”
“Vậy mình cũng không khách sáo nữa. Ngủ ngon.”
Lam cứ thế đi vào trong, bỏ lại Hạ ngồi đó, với nỗi thất vọng tràn trề. Dù miệng nói vây, nhưng trong lòng Hạ vẫn thầm mong, Lam sẽ không nỡ để cô ngủ một mình ngoài này. Cô hy vọng, Lam sẽ để cô cùng vào trong đó, chỉ cần nằm chung giường thôi, cô cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Ai ngờ, cô ấy lại vô tâm, nỡ để cô phải nằm trên ghế suốt đêm như thế này.
Lam mở cửa bước vào phía trong. Một mùi hương nhè nhẹ, lan tỏa khắp căn phòng. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để tận hưởng.
Lam giật mình quay lại, khi cánh của phòng bật mở. Hạ giậm chân, bước mạnh vào trong, với vẻ mặt trông rất khó coi.
“Không phải nhìn mình với ánh mắt đó. Mình vào lấy gối và chăn rồi sẽ ra ngay.”
Hạ cảm thấy bực bội trong người. Cô kéo cánh tủ thật mạnh, lôi ra đống chăn gối, ôm vào người, rồi lại đóng sập nó vào.
Lam bật cười thành tiếng với sự giận dỗi trẻ con của Hạ. Cô biết rõ, ý đồ mà Hạ muốn là gì, nhưng cô không thể đáp ứng. Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, để có thể gần gũi với Hạ hơn nữa. Cô cần phải giữ khoảng cách với Hạ thêm một thời gian nữa, để tự tìm cho mình, và cả cô ấy, câu trả lời thích hợp nhất.
++***++
Không biết là do mùi hương đặc biệt trong căn phòng của Hạ, hay bởi quá mệt mỏi, mà Lam có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đã lâu lắm rồi, cô mới có thể ngủ được một giấc sâu và thoải mái đến như vậy.
Nếu như tiếng chuông điện thoại không vang lên liên hồi, thì có lẽ, Lam sẽ ngủ luôn một mạch đến trưa mất.
“A lô.”
Mắt nhắm, mắt mở, Lam với lấy chiệc điện thoại, rồi đặt nó lên tai.
“Em đang ở đâu vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Đừng có nói là em quên mất cuộc họp quan trọng sáng nay với Ban Giám Đốc đấy nhé.”
Giọng Sơn oang oang bên tai, khiến Lam giật nảy mình, ngồi bật dậy,
“Em xin lỗi, em tới ngay đây.”
Lam vứt điện thoại sang một bên, rồi lắc đầu vài cái thật mạnh để có thể tỉnh táo hơn.
“Á.”
Hạ hét toáng lên, khi chiếc điện thoại của Lam rơi trúng vào trán cô. Cô đưa tay lên xoa xoa đầu. Đau đến có thể khóc được.
“Sao lại nằm đây?”
Lam lúc này mới quay sang bên cạnh mình. Hạ vẫn đang nằm đó, nhăn nhó vì bị đau.
“Ném người ta đến trọng thương, không chịu xin lỗi, lại còn hỏi một câu rất vớ vẩn. Yên tâm đi, mình mới vào đây nằm được 5 phút, chưa hề làm gì đâu.”
“Ai khiến Hạ chui vào đây nằm, giờ còn trách cứ gì nữa? Tự làm thì cố mà tự chịu đi.”
Lam chẳng một chút mảy may thương xót, hay là có cảm giác có lỗi với hành động vô ý vừa rồi của mình. Cô bỏ mặc Hạ nằm đó, vội vàng chạy vào toilet làm vệ sinh cá nhân, để còn đến công ty cho kịp giờ.
“Sao vậy? Bị chấn thương sọ não thật à?”
Đánh răng rửa mặt xong, vẫn thấy Hạ còn ngồi trên giường để ăn vạ mình, Lam không khỏi châm biếm.
“Ừ, chấn thương sọ não thật rồi. Chuẩn bị tinh thần mà nuôi mình đến cuối đời đi.”
Hạ phụng phịu, lồm cồm bò ra khỏi giường. Cũng chẳng thể đổ hoàn toàn lỗi về Lam được. Chỉ tại cô, không kiềm chế được lòng mình, nên mới cố tình mò vào đây mà ngắm nhìn người ta trong lúc ngủ. Thế nên, cô bị thế này cũng là đáng lắm.
“Chuyện đó tính sau. Mình phải đến công ty đã.”
“Không ăn uống gì à?”
“Không kịp. Để trưa ăn một thể. Mình đi đây.”
Lam định lao nhanh ra khỏi phòng, nhưng Hạ vẫn không chịu buông tha.
“Khoan đã,”
“Gì nữa?”
Hạ đứng dậy, bước lại gần gương mặt đang cau có của Lam.
“Nhìn lại bản thân mình đi. Quần áo nhàu nát thế kia à? Hay là đến công ty, tiện thể lấy luôn đồ trưng bày bán cho khách rồi mặc vào?”
“Nhưng..”
Lam lúc này mới nhìn lại bộ quần áo mặc từ sáng hôm qua trên người mình. Đã vậy, sau một đêm nằm ngủ, nó lại càng thêm nhàu nhĩ, trông rất khó coi.
“Mình cho mượn tạm bộ đồ, chiều về phải mang tới đây trả ngay.”
Cực chẳng đã, Lam đành phải chấp nhận lấy quần áo của Hạ để mặc vào, rồi nhanh chóng gọi taxi, đi thẳng đến công ty cho kịp giờ họp.
++***++
“Chị Lam, có người gửi đồ cho chị này. Khai mau, là ai vậy?”
Vừa thấy Lam bước vào phòng, Lâm liền lên tiếng.
“Khai cái gì? Đang mệt và đói muốn chết đây.”
Chẳng để ý đến lời nói của Lâm, Lam tiến về vị trí của mình, rồi thả người xuống. Đứng gần 3 tiếng đồng hồ để giới thiệu về ý tưởng cho bộ sự tập sắp tới với Ban Giám Đốc công ty, Lam gần như kiệt sức. Đã vậy, sáng nay cô còn chẳng kịp ăn uống gì, vội vã đến đây, là lao ngay vào phòng họp.
“Khai cái này.”
Lâm đặt túi đồ mà cô nhân viên lễ tân vừa mang tới, lên phía trước mặt Lam.
“Cái gì vậy?”
Lam cũng tò mò, chẳng biết đó là cái gì. Cô cầm lấy, mở túi ra xem phía trong là thứ gì. Một tờ giấy được gấp ngay ngắn đặt ở phía trên. Lam liền mở ra xem.
“Sáng không ăn gì, dạ dày sẽ rất khó chịu, nên trưa nay không được ăn cơm. Cố gắng ăn hết chỗ cháo này đi. Tiền cháo và tiền cho thuê quần áo sáng nay, nhớ thanh toán luôn cùng một lúc cho mình.”
Lam nhoẻn cười khi đọc xong mảnh giấy mà Hạ viết cho mình. Cô lôi chiếc cặp lồng ở phía trong ra, mau chóng mở nắp, tận hưởng mùi thơm đang tỏa ra từ trong đó, mà chẳng hề quan tâm đến sự có mặt của Lâm ở nơi này.
“Bà chị đáng nghi lắm. Có tình yêu mới rồi hả?”
Không có được câu trả lời thích đáng, Lâm quyết không chịu rời đi.
“Ăn nói linh tinh. Mau đi ra ngoài, để tôi còn ăn.”
“Chị mà không nói cho em biết là ai gửi cho chị cặp lồng cháo này, thì em nhất định sẽ không đi.”
Lâm lì lợm, kéo lấy chiếc ghế, ngồi xuống đối diện với Lam.
“Không liên quan tới cậu. Đi hay không thì tùy. Tôi vẫn có thể ăn được.”
“Là chị ấy phải không? Em mới nghe tin là chị ấy về Việt Nam rồi. Hai người đang ở cùng với nhau à?”
Lâm nháy mắt, tinh quái nhìn Lam.
“Cút ngay ra khỏi đây. Tôi đếm từ một đến ba, nếu như vẫn còn để tôi nhìn thấy mặt cậu, tôi đảm bảo, Phương sẽ được biết chính xác, lương hàng tháng của cậu là bao nhiêu ngay lập tức.”
Sự xấu hổ, khiến Lam trở nên hung dữ bất thường.
“Đừng, đừng. Em đi ngay đây.”
Chẳng đợi Lam kịp đếm, Lâm nhanh chóng biến mất trước mắt cô. Quỹ đen mà anh lập ra, nhất định không thể để vợ biết được, nếu không thì tiền trà đá cũng không có mà thanh toán.
“Ăn xong rồi à?”
Sơn ngó đầu vào trong, hỏi.
“Sao anh biết em ăn rồi?”
“Thì mùi thức ăn vẫn còn ám khắp phòng còn gì. Cháo ngon không?”
Nhìn cái mỉm cười đầy ẩn ý của Sơn, Lam không khỏi đỏ mặt. Cô thầm mắng Lâm trong bụng.
“Anh cũng mau đi ăn đi. Còn ở đây làm gì?”
“Ừ anh cũng đi đây. Số anh khổ, không được hưởng diễm phúc như em. Đi làm, còn có người mang đồ ăn tới tận nơi cho.”
“Đi ngay đi cho em nhờ. Còn đứng đó mà ca thán gì nữa.”
Lam đứng dậy, đẩy Sơn ra khỏi phòng làm việc của mình.
“Rồi, anh đi đây. Không phải đuổi.” Như chợt nhớ ra điều gì, Sơn liền quay lại ngay. “À, Khang nói với anh là chiều nay cậu ta bay ra Hà Nội đấy. Nó ngỏ ý muốn đến quán của em ngồi.”
Việt Khang là giám đốc kinh doanh mới trong chi nhánh phía Nam của công ty, mà Sơn phải mất khá nhiều công sức mới có thể mời anh quay trở về Việt Nam để làm việc cho mình.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Lam, Sơn đã tinh ý nhận thấy sự quan tâm đặc biệt mà Khang dành cho cô. Anh cũng ra sức vun vén, cố gắng tác hợp cho hai người họ, nhưng cô em gái của anh thì luôn tránh né, giữ khoảng cách an toàn với một thanh niên đẹp trai, phong độ, tài giỏi như Việt Khang.
“Thì anh cứ mời anh ấy đến thôi. Nhưng anh Sơn này, em không muốn anh tiếp tục gán ghép, hay giới thiệu em với bất cứ ai nữa đâu.”
Một lần nữa, Lam lại phải lên tiếng nhắc nhở sự nhiệt tình của Sơn. Thời gian qua, không biết đã có bao nhiêu người, được anh cố tình đưa tới để cho cô gặp mặt rồi. Dù biết anh làm như vậy, cũng chỉ là vì muốn tốt cho mình, nhưng quả thực, Lam chẳng thấy thoải mái một chút nào.
“Được rồi. Nếu con bé đã quay trở về, anh cũng không còn lý do nào để làm cái việc vô ích đó nữa. Thôi, em nghỉ ngơi đi, anh đi ăn trưa đây.”
Lam thầm cảm ơn tình cảm mà Sơn và cả gia đình anh đã dành cho cô. Nếu như không có sự giúp đỡ và động viên của vợ chồng anh, thì có lẽ, cô không có đủ nghị lực để mà có thể sống tốt được như ngày hôm nay.
Vừa tan làm, Lam nhận được tin nhắn, từ một số điện thoại mà cô không lưu, nhưng nhìn nó lại rất quen thuộc, chỉ có khác số điện thoại của cô một số cuối cùng.
“Tối nay mình và mấy người bạn có tổ chức một buổi gặp mặt. Nhớ để dành chỗ ở quán cho mình nhé. Hạ”
“Ok.”
Lam nhắn lại chỉ có vậy. Cô thầm phục khả năng của Hạ, dù chỉ mới về Việt Nam có mấy ngày, mà lại có thể tìm được một số điện thoại giống hệt với cô thế này.
++***++
Buổi tối, Lam ăn cơm với mấy nhân viên của quán xong, liền lên phòng mình ngồi làm việc. Cô cũng không quên dặn dò lại nhân viên, xếp cho Hạ và bạn bè cô ấy một chỗ thích hợp.
“Chị sợ hai bác ở nhà biết được mình kiếm được quá nhiều tiền hay sao, mà còn mang công việc tới tận đây làm.”
Lâm chẳng thèm gõ cửa, cứ thế mà thản nhiên bước vào.
“Tài khoản ngân hàng của tôi đều đưa hết cho mẹ quản lý, không như ai đó đâu. Mà cậu tới đây làm gì? Mới đầu tuần mà đã tìm lý do để trốn vợ con rồi à?”
“Sao lúc nào chị cũng có thể nghĩ xấu về em như vậy được nhỉ? Em đâu có đi một mình. Hoàng hậu và công chúa nhà em cũng đang ở ngoài kia kìa.”
“Tại vì tôi chưa tìm thấy điểm tốt nào của cậu để mà khen ngợi cả. Mà sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy? Ăn mừng gì à?”
“Cái bà này, đến đây thăm chị không được sao?”
Lâm bắt đầu phát bực vì cách vặn vẹo của Lam đối với mình.
“Chẳng phải cả ngày nay cậu quấy nhiễu tôi vẫn chưa đủ sao?”
“Thôi được rồi, không cãi nhau với chị nữa. Một nhân vật rất nổi tiếng đã có lời mời cả gia đình em tới đây để gặp gỡ, chứ không thì em cũng chẳng muốn đến đâu.”
“Là ai mà lại hào phóng với cậu thế?”
“Cố nhân.”
“Cố nhân? Hóa ra bạn bè mà cô ấy mời tới là mọi người à?”
Lam nhanh chóng hiểu được, “cố nhân” mà Lâm đang nhắc tới là ai.
“Ý chị là sao? Bọn em không thể làm bạn với chị ấy được à?”
“Ý tôi không phải vậy. Thôi, cậu ra ngoài với mọi người đi, tôi còn làm nốt mấy việc đã.”
“Chị đùa em à? Em vào đây để gọi chị ra mà. Mọi người ai cũng đang hỏi chị kia kìa.”
“Tôi đâu có được cô ấy mời, ra ngoài đó, lỡ bị đuổi thì sao?”
“Cái bà này, già rồi nên mắc chứng lẩm cẩm thì phải. Được, nếu chị muốn, để em xuống nói với chị ấy, trịnh trọng lên đây có lời mời bà chủ quán hạ cố xuống uống nước cùng.”
Lâm nhăn mặt, ngán ngẩm trước sự cố chấp đến ấu trĩ của Lam.
“Đùa thôi. Xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay. Nhớ nhắc với người đã mời cậu, ai mời thì người đó trả tiền, chủ quán không liên quan nhé.”
“Chị yên tâm đi. Người ta là đại gia đấy.”
Lâm bỏ mặc Lam ở lại, đi xuống trước. Cô cũng nhanh chóng thu dọn lại đống tài liệu ở trên bàn, rồi mới xuống góp mặt cùng mọi người.
Vừa trông thấy Lam, đứa bé nhà Lâm đã lon ton chạy tới đón cô. Bế nó trên tay, Lam kề miệng vào má nó nựng yêu. Dù gì, nó cũng đã rất thân quen với cô, sau hai năm được mẹ cô chăm sóc. Giờ đến tuổi đi nhà trẻ, nên vợ chồng Lâm mới không để nó bên nhà cô nữa.
Vợ chồng Lâm, Bình, Vy cũng có mặt đủ cả. Lam đứng từ xa, đếm đi đếm lại vẫn thấy có 6 người. Vậy ra, là có thêm một người bạn mới của Hạ. Nhìn từ đằng sau, Lam thoáng nhận ra một bóng lưng quen thuộc, đang ngồi chụm đầu vào với Hạ, thì thầm điều gì đó. Cô không khỏi hiếu kỳ, đoán định xem người đó mình có quen không? Rồi vội lắc đầu phủ nhận. “Không thể. Con bé vẫn còn ở bên Anh mà. Sao có thể về được chứ?”
“Bạn bè mà Hạ nói, chỉ có mấy người này thôi hả?”
Hạ quay lại, khi nghe thấy tiếng Lam vang lên phía sau mình.
“Thì ngoài bọn họ ra, mình đâu có quen thân với ai nữa.”
Hạ cũng tự biết, bản thân mình là người trầm tính, khó gần. Nếu như không quen với Lam, chắc cô cũng chẳng có được người bạn nào để có thể cùng ngồi nói chuyện phiếm với nhau được như thế này.
“Vẫn còn có em nữa mà.”
Cái bóng lưng mà Lam thấy quen thuộc ấy bất ngờ đứng dậy, quay lại nở một nụ cười rạng rỡ để chào đón cô.
“Em?” Lam không khỏi bất ngờ với sự xuất hiện của Jenny. “Về khi nào? Sao không báo một tiếng?”
“Em mới xuống sân bay hồi chiều. Cần gì phải báo, cứ về là về thôi. Em cũng về qua nhà rồi, chị khỏi cần phải nhắc nhở nữa.”
Đoán biết thế nào Lam cũng sẽ hỏi mình là “về nhà chào bố mẹ chưa mà đã có mặt ở đây”, nên Jenny liền giải thích luôn.
“Chỉ được cái ham chơi. Có công ty riêng rồi, không lo ở bên đó mà làm ăn, về đây làm gì?”
“Này, có phải từ khi chị về, bà chị em mới trở nên khó tính như vậy không?”
Jenny chẳng trả lời Lam, mà lại quay sang hỏi Hạ.
“Anh có thể chắn chắn, đó chính là nguyên nhân. Vì cả ngày hôm nay, anh cũng bị chị ấy hành hạ cả buổi rồi. Em nghĩ, chị Hạ nên phải đưa ra phương án để ứng phó với chứng bệnh mới phát tác này của bà Lam.”
Lâm được thể, cũng đứng ra tố cáo Lam với mọi người.
“Phương này, tiền lương hàng tháng mà Lâm đưa cho em, có đủ để mua sữa cho con bé không?”
Lam đưa đứa bé trên tay mình trao cho vợ Lâm, rồi mới ngồi xuống, giả bộ quan tâm đến cuộc sống của gia đình họ.
“Chị Lam. Chị uống gì, để em chạy xuống kêu nhân viên làm cho?”
Lâm nhanh chóng, chạy sang ngồi gần Lam. Anh hiểu rõ ý đồ của cô sau câu nói hết sức nhẹ nhàng vừa rồi.
“Cảm ơn. Đây là quán của tôi mà.”
Tất cả mọi người đều biết được lý do vì sao mà Lâm thay đổi thái độ nhanh như vậy, nên không khỏi bật cười trước hành động nịnh bợ vừa rồi của anh. Duy chỉ có Phương, vợ Lâm là vẫn còn tỏ ra ngờ vực.
Ngồi nghe Hạ và mọi người kể cho nhau nghe về công việc và cuộc sống của mình trong mấy năm qua, Lam cũng chẳng có hứng thú. Hay nói đúng hơn, là cuộc sống của cô chẳng có gì nổi bật để mà có thể kể lại. Lam lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi bàn, tiến về sân khấu mini của quán, rồi với lấy chiếc đàn ghita gẩy vài nốt để kiểm tra thử. Coi như, mấy bài hát này, là để chào mừng sự trở về của Hạ.
Giọng hát của Lam vang lên, cũng là lúc mọi người dừng ngay câu chuyện của mình lại, chăm chú hướng về phía cô để lắng nghe.
Hạ nhìn Lam không chớp mắt. Vẫn là giọng hát mà ngày nào cô cũng nghe qua chiếc máy ghi âm luôn mang theo bên mình, nhưng cái cảm giác vừa được nhìn, vừa được nghe cô ấy hát trực tiếp như thế này, nó khác rất nhiều, so với khi cô ngồi một mình, nhét chiếc headphone vào tai. Nước mắt Hạ bất giác lăn dài trên má.
Chẳng mấy chốc, trên tầng hai đã chật kín khách. Những người khách thường xuyên đến đây, họ đều biết rằng, nếu may mắn, sẽ có cơ hội được vài lần ngồi nghe cô chủ quán ôm đàn hát. Nên họ lại càng muốn tới đây nhiều hơn, chỉ để đợi cho đến một ngày đẹp trời nào đó, cô chủ quán xinh đẹp lại có nhã hứng ngồi đàn và hát cho khách nghe. Những ai đã từng được nghe cô ấy hát, thì đều có ý định quay trở lại đây thêm nhiều lần nữa. Thế nên, dù không được nằm ở một vị trí đẹp, nhưng quán của Lam lúc nào cũng có đông khách tới uống cafe.
“Em hát hay quá.”
Việt Khang mạnh dạn cầm bó hoa hồng đến trước mặt Lam. Anh cùng với Sơn đến đây cũng được một lúc, nhưng vì không còn chỗ ngồi, nên đành phải đứng ở ngoài mà chiêm ngưỡng cả giọng hát lẫn gương mặt xinh đẹp của Lam. Đợi cho tới khi Lam buông đàn xuống, anh mới có thể tới gần, để thể hiện sự thán phục đối với cô.
“Em cảm ơn. Anh đến từ khi nào vậy?”
Lam lịch sự đón lấy bó hoa từ tay Việt Khang, mà không biết rằng, ở một góc nào đó, có một đôi mắt rực lửa, đang nhìn về phía mình.
“Đủ để được nghe và cảm nhận giọng hát truyền cảm của em.”
Việt Khang chẳng ngại ngần, vòng tay qua eo, dìu Lam bước xuống phía dưới.
“Mình xuống dưới nói chuyện vậy nhé. Trên này, khách ngồi kin hết chỗ rồi.”
Lam ái ngại đưa ra đề nghị, sau khi nhìn bao quát một vòng, cũng không thể tìm ra một chiếc ghế trống.
“Ừ. Anh Sơn chắc cũng xuống dưới tầng ngồi rồi.”
“Vâng. Vậy anh xuống trước đi. Em qua chỗ mấy người bạn một lát rồi xuống ngay.”
Lam tìm cách thoát khỏi vòng tay của Việt Khang. Cô cầm theo bó hoa hồng mà anh tặng, bước về phía mấy người bạn của mình.
“Mọi người cứ ngồi nói chuyện nhé. Mình xuống dưới kia, bàn công việc với anh Sơn.”
“Giám đốc mới cũng tên là Sơn à? Bó hoa hồng đẹp quá, cho em mượn để chụp ảnh cái nào.”
Bình đá mạnh vào chân Lâm để cảnh cáo cái sự vô tư của anh.
“Lam cứ đi đi. Chúng tôi cũng đâu phải là người ngoài.”
Lam cười gượng sau câu nói đùa của Lâm. Cô quay sang Hạ, thấy nét mặt cô ấy đang tối sầm lại.
“Anh bị sao vậy? Nói ít một chút không được à?”
Vợ Lâm cũng biết được chuyện của Lam và Hạ qua lời kể của chồng, nên khi thấy anh nói vậy, cô cũng không khỏi trách móc sự vô duyên của anh.
“Anh ta là ai vậy?”
Jenny tò mò.
“Anh không biết.”
Lâm tự ái, khi cùng một lúc có đến hai người chỉ trích mình.
“Yên tâm đi. Lần này thì anh được phép nói.”
Jenny ra sức khích lệ.
“Không nói là không nói. Em muốn biết thì xuống đó mà hỏi.”
“Anh có biết không?”
Gặng hỏi Lâm không được, Jenny lại quay sang Bình. Nhưng cái mà cô nhận được, cũng chỉ là cái lắc đầu của anh mà thôi.
“Anh không làm ở đó nữa, nên cũng không rõ.”
“Còn chị? Chắc là phải biết thông tin gì chứ?”
Jenny lại quay sang Vy.
“Anh ấy là Việt Khang, Giám đốc kinh doanh mới của công ty ở khu vực phía Nam.”
Đợi đến lượt mình được hỏi, Vy mới chịu đưa ra câu trả lời.
“Còn gì nữa không?”
“Chị cũng chỉ biết được là anh ta đã từng du học bên Mỹ, đang là CEO cho một công ty tài chính ở bên đó. Anh Sơn cũng phải mất khá nhiều công sức, mới mời được anh ta quay về Việt Nam để làm việc.”
“Có vẻ như anh chàng này đang muốn theo đuổi” chị đại “nhà ta. Nhìn cũng phong độ, đẹp trai, lại còn rất biết lấy lòng phụ nữ nữa. Không biết chị Lam có đổ không nhỉ?”
Jenny nháy mắt cho tất cả mọi người, trừ Hạ. Bởi vì từ lúc nhìn thấy Lam và anh chàng kia thân mật, cô ấy vẫn cứ cúi gầm mặt xuống mà tức giận.
“Thì ra người mà Lam nhắc tới với tôi mấy hôm trước là vị Giám đốc này. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao, mà Lam luôn miệng khen ngợi anh ta rồi.”
Bình cũng phụ họa thêm vào.
“Mọi người không biết đấy chứ, mỗi lần ra Hà Nội, Việt Khang đều dẫn chị Lam đến mấy nhà hàng sang trọng để ăn tối. Quà cáp thì liên tục được gửi đến. Dạo này, phòng làm việc của chị Lam ngày nào cũng có một bó hoa tươi. Anh ta hình như đang thực hiện mục tiêu” hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn “thì phải. Đã thế lại còn được sự ủng hộ ngầm từ anh Sơn, thế này thì chẳng mấy chốc, anh ta rước được chị Lam về nhà.”
Được sự gật đầu cho phép của vợ, Lâm cứ thế mà tuôn ra một tràng.
“Đúng chuẩn” soái ca “cần tìm rồi.”
Jenny chốt câu cuối cùng.
Hạ cảm giác như có hàng vạn con sâu đang bò lổm ngổm trong ruột gan mình, không những thế, chúng còn cố tình chích, đốt, và cắn cô nữa. Rất đau, rất khó chịu. Nước mắt của sự tủi hờn tuôn ra dào dạt.
“Chị cứ để vậy sao? Mình không can thiệp gì à? Hay là thôi, cứ buông tay, nhường chị ấy cho người ta. Dù sao thì anh ta cũng quá ưu tú, chắc chắn chị Lam cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi làm vợ người ta.”
Lời kích động của Jenny, như châm ngòi cho quả bom đang chực nổ ở trong Hạ. Cô vùng đứng dậy, gương mặt đỏ gay gắt.
“Không được. Cái gì vốn đã là của chị thì mãi mãi phải thuộc về chị. Không bao giờ chị nhường cho ai cả.”
Hạ chẳng còn kiềm chế được chính mình nữa. Như có một lực đẩy vô hình, đẩy cô lao nhanh xuống phía dưới.
Còn lại mấy kẻ vô tâm kia thì cười ngặt nghẽo, khi được chứng kiến hành động vừa rồi của một nhân vật hết sức nổi tiếng, có thể nói là thần tượng của rất nhiều người.
“Lam Phương ơi là Lam Phương, anh không nghĩ là em lại ác vậy? Có biết là, từng lời nói của em, rất có thể sẽ khiến cho án mạng xảy ra không?”
“Em chính là đang muốn kích động chiến tranh từ bọn họ đấy. Không thể để cả hai người đó, cứ lập lờ, giằng co mãi được. Cần phải có một yếu tố tác động lớn, thì họ mới nhận ra được rằng, hai người chẳng thể tiếp tục rời xa nhau thêm bất cứ lần nào nữa.”
Mọi người nhìn Jenny với vẻ thán phục, không nghĩ rằng, cô lại thông minh mà kịp nghĩ ra được kế sách hay như thế.