Mùa Hạ Không Có Nắng - Cá Heo - Chương 8
( Khúc Thái Anh)
________________________________________
” Này cậu đứng lại đó! “
Cố Kỳ Hạ với khuôn mặt đỏ ửng, con ngươi đầy những sợi tơ đậm màu và cả dòng nước mắt còn chưa kịp khô trên má. Cô cất giọng hét lớn trong khi vẫn giữ tư thế ngồi xổm dưới đất.
” Muốn gì? ”
Tần Nhã Dương bực bội vừa quay đầu vừa hít lên một hơi thuốc. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cô với đôi mày cau chặt cùng điếu thuốc lá chả ăn nhập gì với với bộ đầm trắng tinh.
Ánh nhìn của Tần Nhã Dương là từ trên cao nhìn xuống khiến Cố Kỳ Hạ phải ngước đầu, cảm giác rất áp bách, cô không can tâm quyết đứng lên đối diện người trước mặt. Cố Kỳ Hạ xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy do đã say mèm, không khác gì một cái xác sống biết đi.
” Cậu nghe được gì rồi? “Cố Kỳ Hạ làu bàu cùng giọng điệu khàn đặc.
Tần Nhã Dương chả bận tâm, như cười như không lên tiếng.
” Chả nghe được gì chỉ nghe được hình như cậu mới vừa chửi 1 2 3 4 5 chục người cùng mấy con động vật vô tội nữa. ” Tần Nhã Dương mở lời bằng câu nói rất ngứa đòn. Tâm thần Tần Nhã Dương đang rối mù tới mức bây giờ cũng chẳng cần biết người trước mặt mình là ai, dù có là người ban chiều vừa nói chuyện đi chăng nữa thì vẫn làm cô ấy thêm bực mình.
Cố Kỳ Hạ vừa nghe tới đây có hơi lúng túng nhưng thay vào đó nó khiến cô tức giận nhiều hơn. Chắc là do đã uống quá nhiều khiến cô không còn thói quen kiềm chế được bản thân, đối diện với cái người đã nghe lén còn tự đắc thế này cô liền nổi đoá.
” Tần Nhã Dương, cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc? Dáng vẻ thục nữ đẩy nhẹ một cái là ngã của cậu đâu rồi? Cậu thế mà lại cầm điếu thuốc hút trông điêu luyện đấy. ”
Tần Nhã Dương nghe thấy thế liền giật mình, chết trân tại chỗ, tay đang cầm điếu thuốc không tự chủ rớt xuống mặt đất.
Thật là bất cẩn quá đi chẳng qua là đang không vui muốn kiếm một nơi yên tĩnh hút vài ba điếu thuốc thế mà lại gặp cái con người gì mà chửi bới om xòm giữa đêm. Lại còn bị gọi lại nói là cô ấy nghe lén, đã thế còn lỡ cãi tay đôi với cậu ta nhưng là cô ấy ngồi đây trước chả phải là cậu ta tự la hét sao? Tần Nhã Dương nghĩ.
Tần Nhã Dương nghẹn lời đứng trân trân tại chỗ.
Cả hai đăm đăm nhìn nhau, sát khí hừng hực cùng hơi thở nồng mặc mùi thuốc súng như có thể xông tới choảng nhau bất cứ khi nào.
Tần Nhã Dương lẫn Cố Kỳ Hạ không biết là đã quên hay cố tình không quan tâm đến việc họ chỉ vừa xã giao rất nhiệt tình với nhau trước đó không bao lâu. Thế mà bây giờ lại đứng đây đấu võ miệng.
” Thì sao? cậu tính làm gì tôi à?” Tần Nhã Dương cố tỏ ra bình tĩnh hết mức dù cho trong lòng cô ấy đã có chút xáo trộn.
” Cậu muốn tôi làm gì cậu sao?”
” Cậu thật sự là cái loại hận tất cả mọi thứ nhỉ?”
” Còn cậu là cái loại nghe lỏm.”
Tần Nhã Dương ghét bị vu oan vào những điều mình chẳng hề làm, điều này khiến cô ấy tức sắp điên lên nhưng ở ngoài vẫn giữ bộ dạng chưa tới nỗi nào.
Tần Nhã Dương hít một hơi thật sâu nén cơn bực tức xuống dưới đáy sâu không thèm đáp lại, cô ấy cúi đầu lượm lại điếu thuốc rơi dưới đất rồi đi lại thùng rác quăng một phát thật mạnh vào trong trỏng.
Cố Kỳ Hạ lững chững đi lại gần Tần Nhã Dương, cô là đang sợ cô ấy cong giò chạy đi mất. Nhưng khác với suy nghĩ của cô, Tần Nhã Dương bỗng quay phóc người lại, hai cánh tay mảnh khảnh của cô ấy ép cô dựa ra thành cây cầu.
Dù Tần Nhã Dương đẩy một bên vai Cố Kỳ Hạ lùi về sau nhưng cô ấy dùng lực rất nhẹ không để tấm lưng Cố Kỳ Hạ đập mạnh vào thành cầu kim loại đằng sau, thậm chí lưng Cố Kỳ Hạ còn chưa cảm được độ cứng của thành cầu rỉ sét thì Tần Nhã Dương đã khoá cô lại vào bên trong. Đó là điều mà Cố Kỳ Hạ chẳng hề để ý.
Cố Kỳ Hạ nhìn lại vị trí lúc này, cô đang bị giam cầm trong hai cánh tay Tần Nhã Dương, cô lùi lại nửa bước chân để lưng tựa ép sát vào phía sau.
Tần Nhã Dương đứng trước nhìn thẳng vào mắt cô mà chưa nói lời nào.
Mắt cô ấy rất sâu và đặc biệt đen tuyền, bên trong là hình ảnh Cố Kỳ Hạ nho nhỏ tô điểm lên tròng mắt không tia hy vọng ấy.
Cố Kỳ Hạ không thích tư thế này một chút nào, như thể cô đang là phe yếu thế hơn chưa kể cô có thể thấy mình trong mắt người kia, cô rất muốn dùng hai ngón tay chọc thẳng vào trong hai con mắt ấy.
Với lại cậu ta nghĩ cậu ta là ai mà dám dùng cái kiểu cách này để nói chuyện với cô, thật khó chịu.
Cố Kỳ Hạ đẩy thật mạnh Tần Nhã Dương ra nhưng cô ấy hoàn toàn không có một sự nhúc nhích dịch chuyển nào đáng kể cả.
Sự thật là Tần Nhã Dương không hề khoẻ mà do cái đẩy “thật mạnh” của Cố Kỳ Hạ chỉ như đụng lên người cô ấy. Yếu như một con kiến nhỏ, không những thể còn để lung tung loạn xạ trên người cô ấy.
” Cậu có bị điên không, bỏ tôi ra.” Cố Kỳ Hạ nghĩ cô đã đẩy mạnh thế rồi sao con người này không có một chút gì thay đổi liền buồn bực gầm lên.
” Một là giờ tôi bị điếc và cậu bị mù, hai là chúng ta chết cùng nhau. Cậu chọn đi.” Tần Nhã Dương ghé sát vào bên tai Cố Kỳ Hạ nói bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc.
Cố Kỳ Hạ cảm nhận được bên tai mình có một luồng khí nóng thổi vào, cô cũng không phải thú cưng hay gì mà để cậu ta muốn thủ thỉ rù rì lúc nào cũng được.
Cố Kỳ Hạ cọc cằn hết cỡ liền né đầu mình qua bên phải lấy đà, sau đó dùng lực nghiêng qua bên trái đập mạnh vào một bên mặt Tần Nhã Dương.
Tới lúc này Tần Nhã Dương mới chịu buông cô ra, cô ấy ôm mặt loạng choạng lùi lại mấy bước.
Tần Nhã Dương như có cảm giác mặt lệch hẳn sang một bên, cô ấy vừa nhăn mày vừa xuýt xoa.
” Cậu có còn là con người không?” Tần Nhã Dương tay vẫn giữ mặt đau nhức, đôi mắt tràn ngập lửa giận cất tiếng, cô ấy gằn từng chữ, một cách chậm rãi như muốn dằn xé nó ra.
Cố Kỳ Hạ thấy mình dùng sức hơi quá liền có chút vội tiến lại gần xem thì đập vào tai cô lại là câu hỏi này của Tần Nhã Dương.
Cô chưa bước được tới đâu thì liền dừng lại cách xa Tần Nhã Dương tầm một mét.
Chả hiểu làm sao vào đúng lúc cô đứng yên thì một cơn choáng đầu cùng trận buồn nôn kéo ào ào tới mà không hề báo trước.
Cố Kỳ Hạ bụm miệng nuốt ngược lại vào trong, cô cố gắng hết sức để thần sắc mình không quá khó coi.
” Chết chung đi.” Cố Kỳ Hạ cất tiếng với khuôn mặt vừa đỏ vừa xanh như vừa đội mồ sống dậy.
Cô biết Tần Nhã Dương chỉ hỏi cho có vậy thôi vì cô ấy biết cô sẽ lựa chọn cái gì có lợi cho cả hai.
Nhưng Tần Nhã Dương chẳng hay biết, thần trí của Cố Kỳ Hạ khi say rất không được bình thường nếu không nói là khùng.
Chính vì vậy Cố Kỳ Hạ mới có câu trả lời đó, cô không muốn người trước mặt đây toại nguyện hay thoả mãn bất cứ điều gì.
” Muốn chết thì chết mình đi, tôi không quản cậu.” Tần Nhã Dương là đang nghĩ không biết con người lơ tơ mơ như trên mây này có bị ngốc thật hay ngốc giả. Mấy việc cậu ta làm hay cậu ta nói cũng ác liệt không kém gì cô ấy đâu mà bày đặt đòi chết chung.
Chưa có lời đáp lại của Cố Kỳ Hạ thì một sự việc mà cả hai đều chẳng ngờ tới xảy ra.
Cố Kỳ Hạ ấy vậy mà thật sự lăn đùng ra, nằm như một cái xác chết trên nền đất cứng cỏi và có đôi phần dơ bẩn.
” Đừng nói với tôi là cậu chết thật đấy?” Tần Nhã Dương há hốc mồm hỏi được một câu nhưng không có ai đáp lại.
Mấy giây đầu khi thấy Cố Kỳ Hạ thật sự không trả lời cũng chẳng thèm mở mắt Tần Nhã Dương bị bất ngờ đến mức chân như hoá đá tại chỗ nhưng rất nhanh cô ấy chạy tới ngồi xuống nâng đầu Cố Kỳ Hạ lên.
Vừa mới qua một khoảnh khắc chưa được bao lâu thì không ngờ Cố Kỳ Hạ lại mở mắt vừa đúng lúc đầu cô dựa trên đùi Tần Nhã Dương. Thậm chí là cô chưa xỉu được mấy phút. Con người cô thật phi thường hết biết.
Tần Nhã Dương còn chưa hoàn hồn lại thì tới phiên Cố Kỳ Hạ vừa mới tỉnh lại hai bên má liền phồng to ra.
Tiếp theo đó là hàng loạt những thứ không biết diễn tả sao tràn lan ra khắp váy của Tần Nhã Dương. Màu trắng thuần khiết giờ đây bị nhuốm một màu ô uế kinh khủng khiếp cộng với mùi hôi thối chả ai chịu nỗi.
Tần Nhã Dương thất thần không dám cử động mấy giây tiếp đó là những cơn giận sôi sùng sục nườm mượp kéo tới. Cô ấy chẳng màng tới Cố Kỳ Hạ nhìn như sắp chết tới nơi mà vươn tay đẩy phăng cô ra khỏi đùi.
Cô ấy đứng phắt dậy cùng theo đó là những thứ trong bụng Cố Kỳ Hạ vừa nãy trào ra chảy xuống khỏi váy để lại một lớp màu trăng trắng vàng vàng.
Điều đáng nói ở đây là chiếc đầm này cô ấy đã nhắm tới từ rất lâu, ngày nào cũng ngắm trên web mãi mới mua được vào tuần trước vậy mà giờ đây nó không khác gì cái giẻ lau.
Hôm nay cô ấy ăn trúng cái gì rồi mà xui hết nói nỗi, cả đống chuyện ập đến mà chả kịp trở tay.
Tần Nhã Dương đau khổ nhìn chiếc đầm thân yêu của cô ấy rồi liếc ánh mắt chứa đầy căm phẫn nhìn đăm đăm về phía cái người đang nằm chèm bẹp đối diện.
” Để tôi giết chết cậu.” Tần Nhã Dương lạnh giọng nói.
” X-xin lỗi.” Cố Kỳ Hạ đầu đau như búa bổ nhưng vẫn ráng lên tiếng cùng với chất giọng có lúc nghe được có lúc không.
” Bỏ đi xin lỗi cũng không biến đầm của tôi thành nguyên vẹn như ban đầu.” Tần Nhã Dương nói bằng một tông giọng trầm thấp như dưới đáy băng lạnh, cô ấy vô cùng phẫn uất sắp vượt quá giới hạn chịu đựng khi món đồ mình yêu thích nhất bị vấy bẩn.
” Tôi tôi g-giặt cho-o c-cậu.” Cố Kỳ Hạ không còn bướng bỉnh vô cớ như ban đầu vì cô đang bị cơn đau chiếm lấy toàn tâm trí nhưng cô vẫn là rất cố gắng muốn xin lỗi Tần Nhã Dương bằng chiếc giọng nghèn ngẹt.
Vì cô cũng biết ban nãy mình đã ói ra một đống chất dơ bẩn lên người cô ấy. Thật sự là Tần Nhã Dương chưa quăng cô xuống sông đã là rất nhân từ rồi.
” Mặc xác cậu.” Tần Nhã Dương lạnh lùng quay người chẳng thèm để tâm tới cô đang yếu sức ráng chống hai cánh tay ngồi dậy nhưng vật vả mãi chẳng được.
” Đợi đã.”
Nhưng mặc kệ lời kêu gọi mệt mỏi cùng hơi thở nặng nhọc của cô, Tần Nhã Dương vẫn cứ thế bước tiếp cách xa khỏi cô dần dần cho tới khi cô ấy nghe một tiếng bụp vang lên.
Tần Nhã Dương chưa đi được bao xa, cô ấy quay đầu lại liền thấy thân thể nhỏ bé kia một lần nữa ngã xuống, lần này còn là úp hẳn mặt xuống đất. Cố Kỳ Hạ ngã kiểu gì mà cả áo khoác lẫn áo thun bên trong đều kéo lên tới tận gần giữa lưng trông vô cùng thê thảm khiến Tần Nhã Dương không muốn nhìn cũng phải nhìn.
Tân Nhã Dương ngỡ ngàng khi chỉ chưa đầy một giây cô ấy liếc mắt qua đã trông thấy một mảng lớn vết bầm đang trong quá trình nhạt dần nhưng vẫn còn khá rõ ràng để nhận ra trên bờ lưng trắng nõn của cô.Đèn màu bên đường mờ mờ ảo ảo khiến cô ấy nghĩ mình bị hoa mắt.
Tần Nhã Dương đi lại gần muốn nhìn rõ hơn vào nó, càng nhìn cô ấy càng không nghĩ ra có tai nạn va đập sau lưng vô ý nào có thể gây ra một vết thương khiến người khác nhìn vào còn rùng mình như vậy. Chỉ có thể là bị ai đó cầm vật nặng đánh lên nhưng đây lại là đáp án cô ấy không mong muốn nhất.
Người lớn còn chưa chắc chịu nỗi sự đau đớn này, làm sao mà một cô gái người không có mấy phần thịt dư như Cố Kỳ Hạ chịu đựng được đây.
Tần Nhã Dương ngừng suy nghĩ, không muốn đào sâu chuyện cá nhân của người khác nhưng cô ấy đã chắc chắn được một điều là không thể bỏ mặc Cố Kỳ Hạ ở đây một mình nữa.
Và hơn hết Tần Nhã Dương hoàn toàn quên đi sự việc chiếc đầm của mình, bây giờ trong thâm tâm cô ấy chỉ có một ý nghĩ là phải đem Cố Kỳ Hạ về nhà an toàn.
” Này, ngồi dậy đi, nhà cậu ở đâu?” Giọng cô ấy giờ đây không còn khó nghe nữa thay vào đó là một âm thanh nhè nhẹ.
Tần Nhã Dương vừa nói vừa cúi xuống kéo phần áo đang giở lên ngay ngắn lại cho Cố Kỳ Hạ, che đi những vết tích trông rất đáng kinh sợ bên trong nó, có lẽ là những bí mật Cố Kỳ Hạ mãi không muốn nói với ai. Tiếp đó cô ấy ra sức kéo cánh tay đang buông lơi của cô lên.
Phải sau một lúc lâu cô ấy mới đỡ được Cố Kỳ Hạ đứng dậy. Tần Nhã Dương với mồ hôi nhễ nhại đang chống hết người mình làm chỗ dựa cho cô, cô ấy bây giờ nhìn cũng thảm không kém Cố Kỳ Hạ là bao.
” Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.” Tần Nhã Dương thở hồng hộc, giọng nói đứt quãng nghe rất kiệt sức.
“…”
” Này! Cậu tỉnh lại ngay, mới tuổi ăn tuổi lớn mà bày đặt uống bia hả? Đã thế còn đi ra đây một mình buổi tối. Tôi hết nói nỗi với người như cậu. Rồi rốt cuộc nhà cậu ở đâu, có gần đây không? Cậu nói ngay.” Tần Nhã Dương sắp sửa gục do phải vác cả người Cố Kỳ Hạ cùng với bịch đồ ăn của cô.
Cô không thể nào đứng im mà cứ nghiêng qua nghiêng lại, đầu thì gục lên gục xuống khiến cho cô ấy bắt đầu cáu gắt xả một tràng mà không hề cảm thấy ngượng miệng tẹo nào
” K-không muốn.” Cố Kỳ Hạ cuối cùng cũng thều thào chậm rãi lên tiếng. Cô lắc lắc đầu biểu hiện phản đối.
” Không muốn gì cơ?”
” K-không có.” Giọng nói cô bỗng chốc chả hiểu sao như em bé đang nhõng nhẽo không chịu về, vừa te té vừa khó nghe. Cô nhắm chặt con mắt cứ thế mà ra sức lắc đầu qua lại.
” Không có gì cơ?” Tần Nhã Dương cũng có chút đau đầu theo khi nghe giọng điệu này của cô, cô ấy khó hiểu quay sang nhìn Cố Kỳ Hạ.
” Nhà.”
Một tia kỳ lạ ánh lên đôi mắt đen kịt của Tần Nhã Dương khi nghe câu trả lời vừa khó hiểu nhưng cũng rất dễ hiểu của Cố Kỳ Hạ. Cô ấy cứ thế nhìn cô mà không đáp lại.
Tần Nhã Dương không muốn hiểu ý nghĩa của câu nói này. Nó mang lại cho cô ấy một cảm giác khó diễn tả.
Cả hai cứ như thế, một người kéo, một người gục, không ai nói chuyện với ai trong cả một quãng đường dài.
Qua tầm một tiếng Tần Nhã Dương cật lực hết mức thì cũng đã tới được trước cửa nhà. Đương nhiên không phải đi về nhà Cố Kỳ Hạ mà là về nhà cô ấy.
Bên trong căn nhà vẫn sáng đèn choi chói, Tần Nhã Dương cũng có thể đoán được là ba đang đợi, ông ấy lúc nào cũng vậy phải đợi được cô ấy về nhà mới chịu đi ngủ.
Từ lâu về trước có những đêm cô ấy không về nhà, không nhắn tin báo trước với ông ấy, tới tận gần sáng khi cô ấy len lén nhìn qua ô cửa sổ liền thấy ông ấy ngồi trên ghế tựa, đầu gục lên gục xuống nhưng ánh nhìn vẫn một mực dán chặt vào khung cửa chờ đợi cô con gái của mình về. Thói quen này Tần Hải mãi về sau cũng chẳng hề đổi thay.
” Trời ơi chuyện gì vậy con? Ai đây?” Tần Hải kinh ngạc khi nhìn thấy hai người, ông ấy hớt ha hớt hởi chạy lại đỡ Cố Kỳ Hạ đã gục từ lâu qua một bên.
” Bạn học trong lớp, không được bình thường lắm.”
Sau khi trút được mọi gánh nặng Tần Nhã Dương ngồi bịch ra ghế thở đều đều lấy lại hơi.
” Mà có chuyện gì vậy con?”
” Con từ nhà tiểu Giai về thì thấy cậu ta lê lết ở ngoài đường, không thể không tới giúp.” Giọng điệu cô ấy ngoan hiền trở lại trong chớp mắt. Tần Nhã Dương bày ra vẻ mặt như vừa cứu giúp dẫn lối cho một sinh mạng sa đoạ, nhìn có vẻ rất giàu lòng nhân ái.
” Đứa nhỏ này sao lại uống nhiều thành ra như vậy đây? Vào ban đêm như vậy lại còn là con gái. Nguy hiểm thật cũng may con bắt gặp, đúng là tuổi dậy thì mà, thôi thì con dẫn bạn vào phòng trước đã.”
” Vâng ạ.”
” Để ba vào giúp.”
” Thôi ạ, con lo được mà ba đi nghỉ ngơi đi.” Tần Nhã Dương đứng dậy giành lại Cố Kỳ Hạ từ tay ông ấy.
” Được không?” Tần Hải vẫn có chút lo lắng.
” Được mà.”
” Thôi được rồi vậy ba về phòng, có gì cứ gọi ba.” Tần Hải cũng không còn đôi co gì với cô thêm nữa, vẫn là con gái với nhau tiện chăm sóc hơn.
Sau khi Tần Hải đi, cô ấy đanh mặt lại đảo mắt nhìn Cố Kỳ Hạ đang còn lâng lâng chưa tỉnh. Tần Nhã Dương đưa cô vào trong phòng, vừa có ý định hung bạo ném Cố Kỳ Hạ thẳng xuống đất thì cô ấy như chợt nhớ ra gì đó liền đẩy cô nằm lên trên giường.
Cố Kỳ Hạ nằm dang chân dang tay chiếm gần cả một chiếc giường của cô ấy. Tần Nhã Dương khó chịu nhìn cô nằm không yên, cô ấy nhìn vào chiếc áo khoác có chút vướng víu có thể khiến cô khó ngủ. Có một ý nghĩa nhảy ra từ đầu cô ấy.
Cô ấy có nên cởi chiếc áo khoác này ra hay không? Tần Nhã Dương đăm chiêu một hồi lâu nhưng đáp án của cô ấy vẫn là không. Cô ấy không cởi, chỉ trong tíc tắc thôi Tần Nhã Dương đã không chứng kiến được những thứ kinh hoàng hơn ban nãy.
Tần Nhã Dương quay đi cất bước vào phòng tắm thay đồ tắm rửa, tiếp theo đó cô ấy mất hơn 30 phút cuộc đời để giặt đồ. Chiếc đầm này của cô ấy còn chưa mặc được nhiêu lần.
Cô ấy bước ra nhìn kẻ tội phạm đã gây ra điều đó đang nằm ngủ phè phỡn như một bé mèo trên giường mình.
Vẫn là không thể tha thứ cho cậu ta. Tần Nhã Dương nghĩ bụng.
Tần Nhã Dương đi lại bàn học lấy ra một quyển sổ nhỏ, bìa hồng trên đó còn có những chú thỏ trắng trông vừa trẻ con vừa ngây thơ. Cô ấy đặt bút lên viết ra vài nét chữ nguệch ngoạc rất khó đọc.
Tháng 09 hơi lạnh, Cố Kỳ Hạ, rắc rối.