Mùa Hạ Không Có Nắng - Cá Heo - Chương 6
” Cố Kỳ Hạ.” Thầy Trường nhấn mạnh từng chữ một cách chậm rãi.
” V-vâng.”
Ngón tay của Cố Kỳ Hạ đang co quắp lại vào nhau.
” Cái tên quen thuộc nhỉ.”
” Thưa thầy, Kỳ trong kỳ tích, Hạ trong mùa Hạ ạ.”
” Ừm tên rất hay mặc dù tôi cũng không hỏi, chưa học được mấy ngày tôi đã nhớ rõ rồi nhân tiện nhờ cô giờ ra về ở lại trực nhật cho lớp.” Thầy miệng cười nhưng lòng thì không.
Cố Kỳ Hạ thở dài trong lòng một cái, cũng may hôm nay cô không phải đi làm thêm.
Cô chưa kịp đáp lại thầy thì đã có một giọng nói vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
” Thầy ơi, cho em phụ bạn học Cố được không? “
Nối tiếp giọng nói đó là một tràng cười đùa của cả lớp, căn phòng trở nên nhốn nháo ồn ào như ong vỡ tổ. Mọi người ai nấy cũng hùa theo Sở Tiêu, người thì huýt sáo, người thì vỗ tay ủng hộ và còn có cả người khác xung phong muốn đi theo. Còn Sở Tiêu thì giang hai tay ra sau, lưng thì dựa ghế, dáng vẻ ngạo nghễ của cậu ta rất ngứa mắt.
Với lượng âm thanh ông ổng ồn ào của bọn học sinh khiến thầy Trường bực dọc. Thầy lấy thước gõ một cái thật mạnh lên bàn và gắt lên:
” Im lặng hết cho tôi.”
Cả một đám nghe theo răm rắp chẳng còn ai dám lên tiếng.
” Còn cô đi về chỗ cho tôi.”
” Em xin lỗi thầy ạ.”
Cố Kỳ Hạ cúi đầu với thầy sau đó liền đi xuống lớp. Khi sắp vào chỗ ngồi cô lướt ánh nhìn qua chạm phải đôi mắt của Tần Nhã Dương đang nhìn theo từng bước đi của cô nhưng chỉ chưa đầy một giây cô đã nhìn sang chỗ khác, cũng không thèm để ý xem cô ấy định nói gì với mình hay không.
Cô chỉ vừa mới đặt mông mình xuống ghế, thầy Trường lại thét lên một lần nữa:
” Tôi cho cô ngồi xuống khi nào hả? “
Cố Kỳ Hạ nhắm hai mắt lại vài giây, gượng cười đứng dậy lần nữa. Cô thật sự đang cố ngăn bản thân đảo mắt. Cứ như thế cô vừa đứng vừa học suốt cả hai tiết.
Cuối cùng chuông cũng reo đã tới giờ ra chơi, Cố Kỳ Hạ ưỡn người xoay lưng vài cái. Cô đã quá mệt mỏi với cơ thể này, quá nhiều thứ phải giấu diếm và chịu đựng, cô bây giờ cũng không còn biết giới hạn của nó có thể chịu tới đâu được nữa. Nhưng bây giờ cô cảm thấy vẫn ổn vẫn chịu được.
Chưa đặt mông xuống ghế được bao nhiêu phút, cô đã phát giác ra hàng loạt tiếng bước chân từ nhỏ đến lớn đang nối đuôi nhau hướng về phía này. Có một tiếng bước chân đặc biệt to, mỗi bước đi như muốn giẫm vỡ sàn.
Không cần ngước mắt lên nhìn Cố Kỳ Hạ cũng có thể đoán ra được đó là ai. Cô giả vờ như không nghe thấy, nhìn chằm chặp vào cuốn vở trên bàn.
” Này, Kỳ Hạ. Giờ ra về có cần tôi đến phụ không đây?”
Sở Tiêu khinh khỉnh cười đùa, thêm một vài đứa con trai khác kế bên phụ hoạ theo trêu chọc cô. Tiếng cười giỡn nhâng nháo của cả lũ chói tai hết mức.
Đó giờ Cố Kỳ Hạ vẫn nói chuyện với cậu ta tương đối bình thường do cô đã quen như thế chỉ trừ khi cậu ta động vào người cô giống hôm qua. Hôm nay vẫn không ngoại lệ, cô vẫn mang một bộ dạng vui vẻ đối đáp tất cả mọi người.
” Không cần đâu, cảm ơn.” Cố Kỳ Hạ cười nói, cô chỉ không thèm nhìn lên cậu ta.
” Cậu đừng ngại nữa, thật sự là muốn tôi đến giúp mà phải không? ”
Cậu ta để cả hai tay lên bàn của cô, muốn cô chú ý đến sự hiện diện của cậu ta một chút. Nhìn cỡ nào cũng thấy cậu ta là đang ép người.
Hàm Giai Tú ngồi kế bên nghe và chắc chắn sẽ nôn ra ngay tại đây nếu ai đó cho cô ấy một cái xô. Mặt Hàm Giai Tú méo xệch qua một bên, sắp sửa không chịu nỗi mà lên tiếng.
Còn chưa đợi Hàm Giai Tú cất lời đã có một giọng nói khác vang lên. Một giọng nói lạnh tanh, lạnh tới mức khiến những người đang có mặt ở đó sởn cả gai óc.
” Không.”
Cả lũ hàng loạt quay sang với vẻ mặt bất ngờ nhìn chòng chọc chủ nhân của giọng nói ấy nhưng không một ai dám lên tiếng. Kể cả Cố Kỳ Hạ từ nãy tới giờ như người ngoài cuộc cũng phải liếc nhìn.
Tần Nhã Dương đang ung dung chỉnh lại bím tóc trên đầu mà chẳng thèm nhìn đến ai. Như thể giọng nói vừa nãy rõ ràng không phải từ cô ấy mà ra.
Cho tới khi cột lại được bím tóc hoàn chỉnh không còn một sợi tóc bị bung ra, cô ấy mới ngẩng mặt lên nhìn.
Khuôn mặt cô ấy lại quay về dáng vẻ của một đoá hoa kiều diễm yếu ớt trong màn đêm, thanh thoát như một làn gió nhẹ thổi qua. Chẳng hề ăn khớp với sự lạnh lùng ban nãy khiến ai nấy cũng đã nghĩ mình bị ảo giác.
Tần Nhã Dương chống tay lên cằm, cô ấy cười mỉm nhẹ giọng lặp lại lời vừa nãy:
” Tôi bảo là không, do tôi mà cậu ấy bị bắt gặp thì tôi phải ở lại giúp cậu ấy mới phải chứ nhỉ?”
Cố Kỳ Hạ nhìn một loạt hành động từ nãy tới giờ của Tần Nhã Dương nhưng không nói gì. Cô chỉ nghe xong rồi quay lên như thể nhân vật chính mọi người đang nói tới chẳng phải là cô. Nhưng khoé miệng cô từ khi nào đã hạ xuống không còn mỉm cười theo như thường lệ nữa.
Có lẽ chính Cố Kỳ Hạ cũng không ngờ tới, cô là đang có chút giận dỗi Tần Nhã Dương. Con người cô hiếm khi như thế hoặc nói đúng hơn là có giận thì cũng không thể hiện ra ngoài nên đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra mình là đang giận người khác.
Còn bên đây Sở Tiêu như mới tỉnh dậy sau một giấc mộng kéo dài chưa tới một phút. Cậu ta gật đầu lia lịa, chắc hẳn cũng chả nghe rõ Tần Nhã Dương nói gì. Ai mà biết được cậu ta là đang suy nghĩ có phải bạn học Cố và bạn học Tần là đang ganh tị lẫn nhau vì mình hay không?
Một sự tưởng tượng hão huyền ngu ngốc nhất trên đời đã được nảy mầm dần từ trong óc Sở Tiêu.
Vừa có ý nghĩ đó trong đầu Sở Tiêu liền vui sướng khôn nguôi. Mặt mày cậu ta sáng lên. Có lẽ vì đã có được thứ bản thân mong muốn. Cậu ta liền chào rồi rời đi cùng lũ bạn.
Cứ như vậy Cố Kỳ Hạ trải qua một ngày với một suy nghĩ giờ ra về cô phải ở lại dọn vệ sinh. Đương nhiên nó cũng không mấy vui vẻ.
Có vẻ như ai ai cũng có việc riêng của mình, thành phố này luôn vội vã như vậy. Chuông vừa reo thì học sinh chỉ có soạn sách vở cấp tốc rồi chạy một mạch ra ngoài mà chả nghĩ suy.
” Mình về nhé, ở lại dọn dẹp vui vẻ.” Hàm Giai Tú nháy mắt một cái với Cố Kỳ Hạ kèm theo là một câu nói rất ngứa đòn.
” Ừm cậu về cẩn thận.”
” Không phải là mình đây vô tâm, tình nghĩa bạc bẽo chỉ là mình nghe nói có người ở lại phụ cậu đấy nhá.”
” Cậu không muốn sống nữa phải không?”
” Nhưng mà người kia đâu nhỉ, đừng nói là bỏ cậu lại đây một mình thật à.” Hàm Giai Tú ngó nghiêng khắp nơi, chỉ vài phút trôi qua mà chả thấy bóng dáng của Tần Nhã Dương đâu. Cô ấy đã mất hút lúc nào không hay.
” Mình tự dọn được không cần đến cậu ấy, còn cậu mau mau đi về dùm.” Cố Kỳ Hạ giang hai tay đẩy cả người Hàm Giai Tú ra bên ngoài cửa.
” Được rồi, mai gặp.”
” Mai gặp.”
Tạm biệt Hàm Giai Tú xong, cô ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn xung quanh lớp học. Mới vừa chỉ năm phút mà căn phòng ban sáng ầm ĩ như vỡ chợ giờ đã trống không im ắng.
Cố Kỳ Hạ lia mắt một hồi như đang tìm kiếm thứ gì đó dù khung cảnh vẫn y như vậy không thay đổi. Cô lắc đầu, bắt ép bản thân ngưng nghĩ về người đã bảo sẽ ở lại giúp mình.
Cô ở một mình đã quen nhưng thật chất khi có ai đó chủ động ở lại cùng mình, cô cũng có chút vui vẻ mà hi vọng. Vì sự thật là hai người làm sẽ tốt hơn một người mà phải không?
Mang theo tâm trạng có phần bực dọc khó hiểu trong người, Cố Kỳ Hạ làm từ việc này đến việc khác. Cô đi giặt khăn lau bảng, dọn khay phấn, thay các phấn mới cho ngày mai. Một khi đã tập trung làm gì đó cô sẽ không chú ý đến thời gian.
Cố Kỳ Hạ có một thói quen khi làm việc nhà hay dọn dẹp đều rất ít khi nhìn thời gian cho đến khi đã làm xong xuôi hết thảy.
Trong lúc cô đang quét được phân nửa lớp học thì nghe âm thanh cửa mở một cái thật mạnh cùng với đó là tiếng thở hổn hển không ngừng.
” Xin lỗi, ban nãy tôi có chút chuyện nên giờ mới quay lại được.”
Tần Nhã Dương đầu tóc có chút rối, cô ấy vừa nói vừa nặng nề thở có vẻ như cô ấy đã chạy rất nhanh về lớp, phần bím tóc của cô ấy cũng có phần bị xệ xuống nhưng vẫn không mất đi tính thẩm mỹ của toàn bộ khuôn mặt.
” Cậu về đi.”
” Tại sao?”
” Tôi sắp xong rồi, không sao.”
Cả hai đều không nhận ra Cố Kỳ Hạ là đang dùng giọng điệu hờn dỗi để nói chuyện.
Tần Nhã Dương chỉ nhìn Cố Kỳ Hạ một cái, cô ấy không trả lời nữa mà bước đi lấy một cái chổi khác bắt đầu quét phần còn lại của lớp. Cố Kỳ Hạ bất lực nhìn cô ấy cứ thể mà cắm cụi quét, đầu tóc còn chưa chỉnh lại. Để nhanh hơn cô cũng đi dọn dẹp các nơi khác trong lớp. Cả hai cứ thế im lặng việc ai người nấy làm.
Tới khi đã xong xuôi hết không còn việc gì để làm trong lớp, Tần Nhã Dương mới đi đến kế bên Cố Kỳ Hạ. Cô ấy nhìn cô đang đứng im quét đi quét lại một nơi mà chẳng có tí bụi nào. Tần Nhã Dương khẽ bật cười vì dáng vẻ này của Cố Kỳ Hạ.
Cố Kỳ Hạ đã làm xong từ lâu nhưng vì thấy Tần Nhã Dương vẫn còn tập trung làm việc nên cô cũng không biết phải làm sao. Đứng yên khiến cô không tự nhiên nên cứ làm lại một hành động như thế.
” Ban sáng xin lỗi cậu.” Tần Nhã Dương đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
” Dù gì cũng là tôi tới trễ nên không sao đâu.” Cố Kỳ Hạ khách sáo mỉm cười với cô ấy mặc cho hồi sáng trong lòng cô đã có giận Tần Nhã Dương chút ít.
” Chưa giới thiệu đàng hoàng với cậu, tôi họ Tần tên Nhã Dương.” Tần Nhã Dương lại treo trên môi nụ cười hiền lành ấy. Khiến người đối diện dù có đang không vui cũng trở nên thoải mái.
” Ai cũng biết cậu mà.”
” Không có đâu.”
” Chắc cậu cũng biết, tôi là Cố Kỳ Hạ hay được thầy Trường ưu ái gọi tên.” Cố Kỳ Hạ gãi đầu nói.
” Sao mà nghe có vẻ không được tốt lắm nhỉ.” Tần Nhã Dương lại lần nữa cười tươi khi nghe lời giới thiệu của Cố Kỳ Hạ.
Cả hai cùng cười nói với nhau một chút, đã không còn ngượng ngùng như lúc ban đầu nữa nhưng cũng chỉ là ở mức xã giao thông thường mà thôi. Tuy nhiên cả hai lại không hề hay biết những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong tương lai sau cuộc trò chuyện hoà thuận này.
” Tôi phải về đây.”
” Ừm cậu về trước đi.”
” Cậu không về sao?” Cố Kỳ Hạ nhìn Tần Nhã Dương thắc mắc. Cô đã vác ba lô lên vai chuẩn bị đi bất cứ lúc nào còn người con gái ấy vẫn tư thế đó, đứng im tại chỗ không nhúc nhích một bước.
” Tôi còn có chút việc.”
” Ừm vậy cậu nhớ về sớm.”
Cố Kỳ Hạ nhìn nụ cười lúc này của Tần Nhã Dương, trong một khoảnh khắc thoáng qua cô đã nghĩ cô ấy đang che giấu cái gì đó vì không phải chỉ có cô ấy sử dụng nụ cười như thế nhưng rất nhanh cô đã gạt qua một bên.
Cô không muốn nghĩ ngợi những gì không cần thiết. Cố Kỳ Hạ quay người chuẩn bị rời đi, vừa mở cửa cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Tần Nhã Dương vẫn đứng nơi đó, mỉm cười nhìn về phía cô. Cô có một loại cảm giác rất lạ không thể lý giải nỗi. Cô nhìn về phía Tần Nhã Dương đứng một mình ở trong lớp học, có sự cô đơn đang điên cuồng vẫy vùng thoát ra từ người cô ấy mà chỉ có những ai có chung cảnh ngộ mới mang máng cảm nhận được.
Chính vì vậy Cố Kỳ Hạ không thể ngăn bản thân mình lên tiếng nhưng thứ phát ra từ miệng cô lại là:
” Cậu nhớ chỉnh lại bím tóc đằng sau đầu.”
Vừa nói xong Cố Kỳ Hạ liền ngoảnh đầu bước ra khỏi lớp để lại Tần Nhã Dương một mình đứng đó.
Khi căn phòng giờ đây chỉ còn một mình Tần Nhã Dương, không một tiếng động, không một bóng người và không một nụ cười nào cả. Cô ấy nhớ lại câu nói cuối khi Cố Kỳ Hạ bước ra nhưng cũng chẳng thèm để ý tới tóc nữa.
Tần Nhã Dương đứng đó với mái tóc vẫn còn rối nhìn chằm chằm vào khung cửa vừa được đóng lại bởi Cố Kỳ Hạ. Cô ấy hít thở đều đều, mặt cúi xuống nhìn dưới sàn, bộ dạng khiến ai cũng phải quay đầu nhìn khi đi qua.
Cô ấy đưa tay sờ vào thứ đang cộm lên trong túi quần, lấy ra một điếu. Sau đó không hề chần chừ hay chậm trễ dù chỉ một giây, cô ấy châm lửa lên và đặt điếu thuốc vào miệng nhỏ ngậm. Vẫn mang bộ đồ học sinh, vẫn đang còn ở trường nhưng Tần Nhã Dương cũng chẳng hề để ý mà bắt đầu nhả ra từng làn khói bay lượn trong không khí.
Bây giờ trong đầu cô ấy chỉ toàn những lời nói nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nó đã đâm toạc vết thương đã đóng vẩy lâu năm của cô.
Tần Nhã Dương ngậm điếu thuốc trong miệng, chân bước lại bàn giáo viên. Cô ấy chả bận tâm mà ngồi xuống chiếc ghế của các bậc nhà giáo và bắt đầu lục lọi từng ngăn bàn, mở ra từng ngăn tủ không chừa một cái.
Tần Nhã Dương lục tung tất cả giấy tờ trong hộc tủ dù cô ấy biết chắc chắn trong đây sẽ không có thứ gì. Nhưng cô ấy vẫn muốn tìm ra được thứ gì đó để trả lời cho cô ấy.
Dường như Tần Nhã Dương bắt đầu hoảng loạn khi không thể tìm ra thứ mình muốn. Mắt cô ấy vậy mà đã đỏ lên trong gang tấc nhưng không có một hơi nước nào bên trong. Chỉ đơn giản là đỏ lên. Những sợi dây đỏ nối đuôi nhau hiện lên trong con ngươi ấy. Từng sợi từng sợi là biểu hiện cho sự tức giận đang rục rịch trong tâm Tần Nhã Dương.
Qua một hồi lâu Tần Nhã Dương ngả lưng ra ghế, cau mày ngón tay siết chặt thứ đang kề bên môi, chân ngồi bắt chéo chõng chệ. Cô ấy đăm chiêu nhìn về một hướng không xác định.
Mắt cô ấy liếc qua chậu hoa trước mặt mình. Trong chốc lát bàn tay đã nắm chặt lấy nó, chặt tới mức như có thể bóp nát nó.
” Ý ông ta là gì cơ chứ?”
Tần Nhã Dương thở khó khăn hơn ban nãy khi nói ra câu hỏi dù biết không ai có thể trả lời cô ấy. Được một lúc cô ấy dường như muốn vứt đi vật đang cầm trên tay. Tần Nhã Dương nâng nó lên cao, chỉ cần cô ấy thả tay nó có thể vỡ ngay lập tức.
Nhưng cô ấy không làm thế vì trong một giây hình ảnh người con gái nhỏ nhắn ban nãy hì hục dọn dẹp cả lớp đã hiện lên trong đầu cô ấy. Đặt bình hoa xuống bàn, Tần Nhã Dương đứng dậy khỏi ghế giáo viên đi lại chỗ ngồi của mình.
Cô ấy cứ ngồi im thay đổi từng điếu thuốc như thế cho đến khi đã hết bao. Ngày hôm nay thật sự đã hút quá nhiều, Tần Nhã Dương cau mày khi cảm nhận hơi thở nồng nặc mùi thuốc của mình.
Cô ấy ngước lên bầu trời đã buông xuống màu tối đen kia, tay lấy điện thoại ra chọn vào một dãy số quen thuộc. Tần Nhã Dương gửi một dòng tin nhắn vào tài khoản nọ.
” Bố nhớ ăn cơm nhé không cần chờ con, con qua nhà tiểu Giai làm bài tập, tối con về.”
Tần Nhã Dương nhắn xong liền xách ba lô lên vai và lấy vật kia ra khỏi miệng. Cô ấy đứng dậy bước ra khỏi lớp, không một cái ngoảnh đầu mặc cho giờ đây căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc.
Một con người thật sự của cô ấy đã hiện lên trong lớp học ban nãy. Một người không có hơi ấm, một người lạnh nhạt, một người thoát ra mùi đăng đắng và có những vết xước trong lòng không được chữa lành. Và hơn hết là một con người tràn ngập cô đơn.
Con người như vậy cứ thế biến mất sau khi cô ấy mở cánh cửa và bước ra ngoài. Nhìn lên bầu trời, cô ấy, Tần Nhã Dương lại biến thành cô gái với vẻ ngoài mong manh vô ưu vô lo.
Tần Nhã Dương không nghĩ chỉ vài tiếng nữa cô ấy cũng sẽ chứng kiến một phiên bản khác của người con gái nọ, một người với dáng vẻ tươi sáng ngồi phía trước cô ấy.
Cố Kỳ Hạ.