Mùa Hạ Không Có Nắng - Cá Heo - Chương 10
Cầm trên tay tờ đề toán, cô hận không thể xé nó đi, giờ trong đầu cô một là Tần Nhã Dương hai cũng là Tần Nhã Dương có tâm trí đâu mà đi giải mấy cái xy phức tạp này.
Trong khi Cố Kỳ Hạ đang vắt óc tính toán, khuôn mặt nhỏ nhăn lại biểu tình không chút kiên nhẫn, tay trái bóp hai bên thái dương.
Cây bút cô cầm nãy giờ cũng chưa từng cử động. Bỗng một bên má trái cô có chút nhói, quay sang đã thấy Hàm Giai Tú đang đưa tay đùa nghịch má cô.
“Cậu xong rồi hả?” Cố Kỳ Hạ vặn nhỏ giọng thì thầm hỏi, đưa tay gạt bàn tay hư hỏng kia ra.
” Còn phải hỏi.”
” Để mình làm đi.”
” Cậu mà cũng có lúc gặp khó khăn với Toán hả?” Hàm Giai Tú bày ra vẻ mặt bất ngờ hỏi.
Cô chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng giáo viên Toán lên tiếng trước mà không ai khác đó chính là thầy Trường. Giọng ồm ồm khó nghe của thầy vang vọng hết cả lớp.
” Hai em nữ sinh ngồi bàn dưới kia có im miệng lại không? Còn bạn học Cố muốn ở lại nữa?”
Ngay tức khắc Cố Kỳ Hạ liền cúi gập đầu xuống giả bộ như đang làm bài, cô thầm mắng ông thầy mấy câu trong bụng.
Ngày đầu bị thầy Trường nhắm đến Cố Kỳ Hạ còn tự kiểm điểm bản thân không những thế còn tự trách nhưng nhiều lần sau cứ bị nhắm đến mắng cô có chút chịu không nỗi, bản tính ngông cuồng lại chân trước chân sau trỗi dậy trong ngực.
Nhưng cô nghĩ lại hôm qua ở giữa cầu người cô nhắc tên nhiều nhất không ai khác là thầy Trường nên hôm nay đành tới đây được rồi.
Cố Kỳ Hạ làm chưa được bao nhiêu cơn chóng mặt lại ập đến, cắn răng chịu đựng một chút cô bèn nhớ ra có bình nước nóng ở trong cặp cô của Tần Nhã Dương. Cố Kỳ Hạ không nghĩ ngợi gì nhiều vươn tay xuống lấy bình nước lên vặn nắp uống một hơi, động tác liền mạch nhanh gọn, lòng cô còn dâng lên một cảm giác vui vẻ.
Còn chưa tận hưởng được hương vị của sự ngọt ngào này quá lâu Cố Kỳ Hạ chưa nuốt được một nửa đã quay đầu qua phải phun hết ra cửa.
Con mẹ nó chua! Cậu ta không bỏ đường vào à?
Mặt Cố Kỳ Hạ đỏ bừng, ho sặc sụa vì bị sặc nước cũng may cô kịp quay đầu sang chỗ khác không thì bạn học ngồi phía trước lãnh đủ.
Hàm Giai Tú đang ngồi thẩn thờ cũng giật mình quay sang vội vỗ lưng cho cô, nhìn Cố Kỳ Hạ ho như sắp trút đi hơi thở cuối cùng vậy.
” Trời ơi cậu sao vậy uống nước thì uống từ từ thôi.”
Vì tiếng động thật sự quá lớn, cả lớp cũng quay đầu lại nhìn, thầy Trường cũng không thể không chú ý đến. Mặc kệ là đang kiểm tra, các bạn học khác vẫn đều quay lại nhìn cô, đúng thật là không ai có thể bỏ mặc khi thấy bộ dạng cô gái nhỏ chịu khổ của Cố Kỳ Hạ.
” Bạn học Cố, bị làm sao vậy?” Thầy Trường vừa nói vừa đi xuống, mặt thì cau chặt.
Vài bạn học khác cũng thay phiên nhau hỏi vài câu có sao không, cả Sở Tiêu từ bàn bên kia không xa cũng ngó đầu sang nhìn. Nhiều tiếng nói vang lên xung quanh đầu khiến mặt Cố Kỳ Hạ càng thêm lung túng vội giơ tay lên xua xua tỏ ý mình không sao. Bàn tay đang khua trong không khí chưa được mấy giây bỗng bị cầm lấy.
Cơn ho của Cố Kỳ Hạ đã vơi bớt, cô quay đầu xuống nhìn người đang cầm tay mình liền muốn tiếp tục ho nữa, ho hết lên cái mặt đang điềm nhiên cười kia nhưng cô biết ẩn sâu trong ánh mắt ấy đoán không chừng là có biết bao nhiêu sự cợt nhã.
Tần Nhã Dương cầm tay Cố Kỳ Hạ đặt lên đó tờ khăn giấy, miệng nở một nụ cười nhẹ như mọi lúc khi cô ấy ở trường.
” Tôi không nghĩ là cậu không tiếp nhận được độ chua này, cho tôi xin lỗi.” Tần Nhã Dương ân cần nói, không biết cô ấy đã bày ra vẻ mặt này với biết bao nhiêu người, nhưng cô, Cố Kỳ Hạ đây sẽ không dễ gì bị dính chiêu. Cố Kỳ Hạ rút tay mình ra khỏi tay Tần Nhã Dương, cô nhanh chóng lau miệng rồi liếc nhẹ Tần Nhã Dương một cái thật nhanh, nhanh tới mức dường như chỉ có người bị nhìn mới cảm nhận được, sau đó liền quay lên không thèm để ý Tần Nhã Dương nữa.
Thầy Trường đứng bên cạnh nghe được đoạn hội thoại, thắc mắc hỏi: ” Bình nước là của em sao?”
” Vâng tối qua Hạ Hạ có nói là bạn ấy đau đầu, tiện thể ở nhà nên em pha cho bạn ấy tí nước. Đúng không Hạ Hạ?” Tần Nhã Dương vừa nói vừa đưa tay lên xoa lưng Cố Kỳ Hạ.
Cố Kỳ Hạ rùng mình, lưng cô run nhẹ lên khó thấy, chỗ bị Tần Nhã Dương chạm qua đã để lại một vùng ngứa ngáy. Nãy giờ cô cũng đã chửi một tràng trong lòng rồi, lần này thật sự rất muốn quay xuống mắng thẳng, từ khi nào mà cô thành “Hạ Hạ” rồi. Cố Kỳ Hạ chắc chắn là Tần Nhã Dương đang trả đũa cô. Nhưng mà vì chuyện gì mới được, chẳng lẽ là…
Thôi được rồi cô nhịn!
Nghĩ tới đây Cố Kỳ Hạ ém lại sự khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực, không nhanh không chậm quay đầu đối diện với thầy Trường nở một nụ cười xán lạn đáp: ” Đúng rồi ạ là Tần Nhã Dương pha cho em.”
Không biết là nguyên do gì thầy Trường lại hỏi một câu: ” Hai em từ khi nào lại thân thiết như vậy?”
Câu hỏi này thật ra cũng bình thường khi chuyển đối tượng là người khác nhưng đây là con bé Tần, thầy hỏi xong có chút hối hận vì đã lỡ miệng, thầy biết Tần Nhã Dương không thích bị ai lục lọi đời tư của cô ấy, nhất là thầy.
Lời thì cũng đã nói, không thể cứ thế mà rút lại, thầy Trường vội quay sang xem sắc mặt Tần Nhã Dương. Cô ấy vẫn là nụ cười đó, nhưng thầy biết nó không đơn giản có thể cho qua như thế. Đúng như thầy dự đoán, Tần Nhã Dương vẫn treo cái đường cong ấy trên môi cất giọng đáp:
” Có nhất thiết không ạ? ”
Một câu nói của cô khiến không chỉ thầy Trường im lặng mà cả lớp cũng câm như hến. Nghe được lời này của Tần Nhã Dương, Cố Kỳ Hạ cũng mở to mắt quay đầu xuống xem.
Cậu ta có bị hỏng dây thần kinh nào không vậy? Cậu ta bị điên chưa đủ à? Đây là lão Trường, lão Trương đấy. Cố Kỳ Hạ nghĩ.
Vừa nãy cũng là Tần Nhã Dương sơ ý nói ra, nếu là trước kia cô ấy sẽ không như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy mặt thầy Trường, cơn đau quặn thắt tối qua liền rục rịch trỗi dậy, chiếm lấy tâm trí của cô ấy trong một giây phút nhất thời, sau đó lại lặng lẽ mà lắng xuống ẩn ẩn nằm yên dưới đáy sâu.
” Em đùa thôi, em và cậu ấy mới biết nhau gần đây thôi ạ.” Tần Nhã Dương lên tiếng phá tan bầu không khí im ắng này, cô ấy nói tiếp như thể chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ là một cơn ảo giác hư cấu mà toán học đã gây nên cho tất cả mọi người ở đây.
Nhưng sau tất cả thì điều mọi người không ngờ tới là thầy Trường vậy mà lại sượng sùng bỏ qua còn gật đầu quay mặt bỏ lên bục giảng hét lớn: ” Nào tập trung lại làm bài nhanh cho tôi!”
Ngay tức thì mọi học sinh đều cúi xuống tiếp tục làm bài nhưng trong lòng mỗi người đều đã soạn trước chuyên mục tám chuyện vào giờ ra chơi hoặc trên diễn đàn trường. Còn gì nóng hổi hơn lão Trường vậy mà cũng chào thua trước hoa khôi của khối, chỉ nghĩ tới thôi là cũng đã biết mọi người sẽ xôn xao bao nhiêu.
Ở bàn cuối, Lâm Giai Minh lo lắng vỗ vai Tần Nhã Dương hỏi: ” Ổn không? Có chuyện gì với lão Trường à?”
” Không có gì đâu. ” Tần Nhã Dương cười trấn an Lâm Giai Minh.
Dù Tần Nhã Dương có trả lời như vậy hàng trăm hàng triệu lần thì Lâm Giai Minh vẫn sẽ không tin vì cậu đã quá hiểu Tần Nhã Dương, cậu vừa liếc mắt nhìn sắc mặt cô ấy chút thôi đã có thể khẳng định được là có chuyện gì đó không ổn ở đây nhưng cậu biết khi này có hỏi, cô ấy cũng không hé miệng. Lâm Giai Minh chẳng biết phải làm gì chỉ có thể yên lặng ngồi một bên, cậu vẫn chờ đợi tới khi nào Tần Nhã Dương sẵn sàng chia sẻ với cậu.
Cố Kỳ Hạ chán nản nhìn đề toán đã nộp đi xong mà chẳng có nỗi tí cảm xúc hưng phấn nào với nó như trước kia nữa, hôm nay có quá nhiều chuyện khiến cô phân tâm. Thầy Trường sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Tần Nhã Dương thế. Không lỗi nào của cô mà ông không biết mà cũng không ai khác chính ông là người bắt tận tay. Cố Kỳ Hạ khóc thầm trong lòng nhưng vẫn không quên nổi nhục sặc nước ho bay nóc ban nãy. Cô cau mày bất chấp quay đầu xuống nhìn Tần Nhã Dương, ai mà ngờ là cô ấy cũng đang nhìn cô. Không những thế Tần Nhã Dương còn nhướn nhẹ lông mày.
Hành động này là có ý gì? Nếu không phải vì chuyện kia thì cô thật sự sẽ quyết chiến với cô ấy một trận ra trò. Nếu không có đêm hôm qua dại dột nốc nhiều như thế thì đã không có ngày hôm nay, cũng là tại mình mà ra nên phải chịu đựng thôi. Với lại nếu không có Tần Nhã Dương đem cô về thì không biết bây giờ cô có còn ở trên thế gian này hay không nữa.
Sự khó chịu trong lòng Cố Kỳ Hạ cuồn cuộn trào dâng nhưng bất quá cô vẫn áp chế xuống được. Nghĩ lại thì vẫn thấy rõ là Tần Nhã Dương đã giúp cô nhưng còn chuyện kia sao cậu ta có thể hờ hững như vậy? Cái này thì cô nghĩ bao nhiêu cũng không biết.
Lâm Giai Minh bên cạnh nhìn hai người một bên thì liếc một bên thì nhướn, cậu ái ngại hỏi: ” Hai người có chuyện gì à?”
” Là thú vui của bọn tôi.” Tần Nhã Dương đáp gọn, mắt vẫn dán trên người Cố Kỳ Hạ.
” Được.” Cố Kỳ Hạ nói bằng chất giọng cam chịu. Cô cố gắng hết sức rặn ra nụ cười nhẹ.
Tần Nhã Dương hơi bất ngờ môi khẽ giật khi nghe Cố Kỳ Hạ đáp, vậy mà lại thuận theo như thế à. Sao đột nhiên cậu ta lại ngoan như vậy?
Hàm Giai Tú lẫn Lâm Giai Minh đều nghệch mặt ra khó hiểu quay đầu nhìn Tần Nhã Dương xong lại quay sang nhìn Cố Kỳ Hạ. Lâm Giai Minh cảm thấy hôm nay hai người này có vẻ lạ lạ, không phải là mấy bữa trước còn rất bình thường sao.
” Các cậu từ khi nào mà tình thú nhanh như vậy.”
” C-cậu từ khi nào mà đã hoang dại đến cỡ này.”
” Bình thường mà đúng không?” Tần Nhã Dương vẻ mặt vô tội nhìn Hàm Giai Tú.
Hàm Giai Tú quay đầu trả lời đã thấy Cố Kỳ Hạ nhanh miệng nói lại: ” Đúng đúng.”
“??? “
Để nhanh chóng thoát khỏi sự ngượng ngùng này Lâm Giai Minh vội nói: ” Thôi hay là giờ xuống ăn trưa lẹ đi. Cả hai cậu nữa, để mình đi gọi tiểu Kỳ luôn.”
” Được được đi ăn đi, mình đói bụng lắm rồi đã vậy chiều còn thêm tiết thể dục, phải ăn để bồi bổ sức không tí có mà nằm lăn. Kỳ Hạ đi thôi.” Hàm Giai Tú vừa nói vừa kéo cánh tay Cố Kỳ Hạ lên.
” Ừm được.” Cố Kỳ Hạ đứng lên nói, tay cũng cầm theo bình nước của Tần Nhã Dương. Cô tự nhiên ôm nó trước ngực mà không biết rằng đằng sau lưng đang có một ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Giờ nghỉ trưa, hàng loạt học sinh kéo nhau ra các hành lang đứng tụm năm tụm bảy lại với nhau, tụ thì nói chuyện, tụ thì vừa nói chuyện vừa chửi thề. Còn một tụ nữa là tụ gồm những thành phần lớp chọn, đang cắm cúi ngoáy viết trong lớp, dù là giờ ra chơi hay nghỉ trưa họ cũng mặc kệ. Quả là hai thái cực khác nhau. Nhìn vào các bộ não thiên tài của đất nước, Lâm Giai Minh chỉ biết thở dài ngán ngẫm, làm gì làm cũng phải đi ăn đi chứ.
Đảo mắt một vòng quanh lớp 11a1 không thấy Kỳ Tuyết, Lâm Giai Minh đi vào hỏi một bạn nữ gần nhất: ” Cậu có thấy Kỳ Tuyết đâu không?”
Bạn nữ kia đang làm bài tập bỗng nghe người gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Giai Minh đứng trước mặt, vừa thấy cậu, cô có chút ngơ ngác, sau đấy mới nhỏ giọng lên tiếng: ” Hình như cậu ấy ở thư viện với Từ Thần thì phải, dạo này hai người ấy hay nói chuyện với nhau chắc là trao đổi việc học.”
Chỉ vừa nghe tới tên Từ Thần thôi, Lâm Giai Minh đã khó chịu trong lòng chứ đừng nói là nghe tới vế đằng sau, bàn tay sau lưng cũng vô thức nắm chặt. Nhưng cậu vẫn tươi cười đáp lại: ” Cảm ơn cậu.” Sau đó quay lưng đi về hướng ba người kia.
Cậu vừa ra khỏi lớp chưa được mười giây đã nghe tiếng rì rào của đám con trai trong lớp.
” May là tên đó đi rồi không thôi thì nữ lớp này có tinh thần nào để làm bài sao?” Một đứa con trai trong lớp lớn tiếng cười trêu chọc.
Nhưng không có tiếng nói nào đáp lại cậu ta, chỉ có một sự lặng im thinh thít nhưng lại có sát thương cao ngất ngưỡng.
Dù có là lớp chọn đi chăng nữa thì vẫn chỉ bằng tuổi với mọi người cùng khối mà thôi, đêm đêm cũng sẽ hiện nguyên hình đi viết vài ba câu trên mạng xã hội. Có khi còn là người khơi mào cho các cuộc bàn luận xuyên đêm trên diễn đàn.
Từ xa xa Tần Nhã Dương đã thấy nét mặt Lâm Giai Minh không được vui, đợi cậu chạy lại gần cô ấy mới dùng ánh mắt dò hỏi. Lâm Giai Minh nhìn Tần Nhã Dương rồi lắc đầu, một hành động chỉ hai người biết, siêu nhanh gọn.
Tần Nhã Dương vừa nhìn liền biết không phải cậu muốn nói ” Không có gì.” mà thật ra cậu muốn nói ” Ở đây không tiện phát tiết.”
” Kỳ Tuyết đang ở thư viện học bài hay là ba cậu đi trước đi để mình đi gọi cậu ấy.” Lâm Giai Minh đưa mắt nhìn sang Cố Kỳ Hạ cùng Hàm Giai Tú nói.
” Được.” Vừa nghe Tần Nhã Dương trả lời dứt câu, Lâm Giai Minh ngay lập tức bước nhanh xuống cầu thang đi khuất, cũng không để ý tới nét mặt ngỡ ngàng của hai người còn lại.
” Cậu ấy vội vàng như vậy làm gì? Chẳng phải bạn gái cậu ấy đang ở đây hay sao? ”
Vừa nãy trông thấy Lâm Gia Minh hấp tấp chạy xuống cầu thang còn mém trật chân té ngửa không khỏi khiến cho Hàm Giai Tú thêm hứng đùa vui.
Tần Nhã Dương nhìn hàm ý trong đôi mắt của Hàm Giai Tú liền hiểu được, cô ấy đưa tay lên miệng che đi khuôn miệng nhỏ đang cong lên đáp: ” Tôi và cậu ấy, không phải.”
” Không phải á? Chẳng phải hai người các cậu trông rất thân thiết sao, trên diễn đàn trường ai cũng nói hai cậu là một cặp. ” Hàm Giai Tú thoáng sửng sốt, đó giờ chẳng lẽ bao công sức cô đi hóng trên diễn đàn trường lâu như vậy hóa ra lại sai bét sao.
” Tôi không phải thân với một mình Giai Minh mà còn có Kỳ Tuyết nữa hơn nữa hai người đó cũng rất rất thân. ”
” À cũng phải, vậy ba người chơi với nhau lâu rồi à?”
” Từ cấp 1.”
” Hèn gì trông giao tình của cả ba tốt như vậy.” Hàm Giai Tú gật gù đáp.
Cố Kỳ Hạ ở một bên nãy giờ chưa từng lên tiếng chỉ im lặng lắng nghe. Ở chung một chỗ với Tần Nhã Dương khiến cô không được tự nhiên cũng không muốn mở miệng lỡ đâu chọc cô ấy lên cơn bệnh nói ra chuyện gì đó động trời thì chết mất. Cô vẫn nên cẩn thận thì hơn, không thể để cơn giận đánh mất lý trí.
Từ lúc đi xuống căn tin, Cố Kỳ Hạ và Tần Nhã Dương chưa nói với nhau câu nào, nhìn cũng chẳng hề nhìn nhau. Chỉ có Hàm Giai Tú đi ở giữa hai người lâu lâu sẽ đùa vài câu với Tần Nhã Dương nhưng cũng chỉ khiến Tần Nhã Dương cười nhẹ một tí rồi không khí lại rơi vào trầm mặc.
Hàm Giai Tú vốn đã rất để ý đến Tần Nhã Dương, từ ngày dò danh sách lớp có tên cô ấy, trong lòng Hàm Giai Tú như nở hoa ngàn sắc rồi, lại còn được giao tiếp gần cô ấy như thế này nên bây giờ Hàm Giai Tú chỉ lo suy tư không chú ý gì đến sự kỳ quái ở ngay đây.
Có một chuyện ít ai biết được là bài đăng đầu tiên về Tần Nhã Dương ở mục tỏ tình trong diễn đàn trường cũng chính là do Hàm Giai Tú đăng ẩn danh để xin phương thức liên lạc của cô ấy.
Hôm đó Hàm Giai Tú đi vào thư viện tìm sách tham khảo, ánh mắt đang tìm kiếm trên kệ sách lại tình cờ nhìn trúng hình ảnh Tần Nhã Dương nhắm mắt khoanh tay dựa vào ghế ngủ. Sau lần đó cứ mỗi khi vào thư viện lại được chứng kiến cảnh này khiến Hàm Giai Tú càng ngày càng tò mò về người ấy không thôi, dần dần sự thôi thúc không xác định trong lòng ngày một tăng, thế nên bức ảnh cô gái an tĩnh ngủ trong thư viện liền được ra đời.
Điều mà Hàm Giai Tú chẳng ngờ tới là bức ảnh chụp Tần Nhã Dương ngủ trong thư viện không chỉ được nhiều lượt chia sẻ mà cả lượt bình luận cũng tăng nhanh chóng mặt.
Dung mạo thanh khiết đơn thuần mà lại nhẹ nhàng cướp đi hồn phách của biết bao nam sinh. Chỉ là một bức ảnh thôi nhưng lại tỏa ra một khí tức khiến cho mọi người nhìn vào phải ngắm nghía không biết bao nhiêu lần để xem đây có phải là thật hay không.
Các bạn học lúc đó của Tần Nhã Dương không ngừng nhắc tên tài khoản của cô ấy trong phần bình luận nhưng người trong bức ảnh thì chưa một lần lên tiếng trả lời.
Cũng chính lúc đó biệt danh “người đẹp họ Tần” của Tần Nhã Dương được ra đời từ vô số các lời thảo luận khác nhau của các học sinh toàn khối.
[ Ông bạn à ông kiếm đâu ra công chúa ngủ trong rừng ở trường mình thế? ]
[ Này chẳng phải là Tần Nhã Dương lớp mình hay sao. ]
[ Lớp ông là lớp nào? Nói rõ được không? Ngày mai tôi qua.]
[ Đậu xanh trường mình nhiều người đẹp sống ẩn à? Trong trường mà chả bao giờ thấy.]
[ Ngày mai ai đi thư viện với tôi không? ]
[ +1 ]
[ +2 ]
[ +3 ]
[ +4 ]
[ +… ]
[ Con mẹ nó cái lũ mê gái, thường ngày thì chả thấy mống nào vô thư viện đâu nay thì nhanh phết, có gì kêu tôi. ]
[? ]
[ Người đẹp như này nhìn là biết đã có chủ, các ông đừng mơ mộng nữa, tỉnh ngủ đi. ]
Nhớ lại chuyện lúc ấy làm Hàm Giai Tú hối tiếc tột độ vì kể từ ngày hôm đó cô ấy chẳng còn thấy bóng dáng Tần Nhã Dương xuất hiện ở thư viện lần nào nữa. Nhưng không để Hàm Giai Tú hối tiếc quá lâu, một chuyện vui khác lại ập đến. Thật ra nghe có vẻ hơi ấu trĩ nhưng cái cảm giác được chung lớp với người được nhiều sự quan tâm khiến Hàm Giai Tú có cảm giác tự hào không thôi mà cô ấy cũng dám chắc cả lớp hồi ấy đều có chung cảm xúc như thế.
Trong lớp cô ấy năm ngoái, vậy mà lại có một người y hệt cô em gái nhà bên mang phong thái dịu dàng thanh thoát lại có dáng vẻ thanh xuân ấm áp khiến người khác có cảm giác vô cùng gần gũi. Nhất là đôi mắt trong veo như nước, cứ hễ ai vô tình nhìn phải thì cũng đủ chết chìm trong sự long lanh ấy.
Người đó không ai khác chính là Cố Kỳ Hạ. Sở dĩ mọi người gọi cô là cô em gái nhà bên cũng bởi vì trong bức ảnh được đăng tải trên mạng là lúc cô mặc đồng phục trường đi mua đồ ăn ở siêu thị. Đã thế người đăng còn ghi thêm dòng trạng thái.
[ Vô tình nhìn thấy em ấy đi vào siêu thị gần nhà mấy lần, hôm nay mới biết được thì ra em ấy học chung trường, có chút để ý biểu cảm đáng yêu của em ấy khi lựa đồ, không biết có cao nhân nào có thể cho biết tài khoản của em ấy hay không, đa tạ. ]
[ Cho tôi hỏi siêu thị này ở đâu? Đường nào, hẻm nào? Không thì nhà ông anh ở đâu thế? ]
[ Mẹ tôi vừa nhờ tôi ra siêu thị mua đồ, tôi tới ngay, siêu thị này chỗ nào? ]
[ Cho các ông hay thì đây là bạn học lớp tôi nhé. ]
[ Lại nữa à, thêm một người đẹp tôi chưa từng gặp qua trong trường. ]
[ Ông anh cố lên, viết tiếp chuyện tình với cô em gần nhà nhá. Em nào thì không biết chứ em này tôi thấy là ông anh không được rồi đó. ]
Ngày hôm sau kể từ khi bài đăng đó xuất hiện, trong lớp Hàm Giai Tú được một phen xôn xao rất lâu, mặt mày tụi trong lớp đứa nào đứa nấy cũng hớn hở, mũi phồng to, ra vẻ hãnh diện như thể chính tụi nó mới là người trong bức ảnh.
Chính ngay lúc đó Hàm Giai Tú mới phát hiện ra trong lớp mình có một người sở hữu diện mạo xuất chúng như thế, qua một thời gian cô còn phát hiện được Cố Kỳ Hạ không những có ngoại hình xinh đẹp như ánh nắng ban mai mà còn có tính cách ôn hòa tốt bụng. Chỉ điều này thôi cũng đủ để Hàm Giai Tú nở mày nở mặt với không ít người.
Hàm Giai Tú liếc nhìn Cố Kỳ Hạ đang ngồi ăn kế bên, thầm nhủ trong lòng thật may mắn khi được làm bạn của cô. Nhưng mặc dù Hàm Giai Tú và cô đã biết nhau từ năm lớp 10 nhưng Hàm Giai Tú vẫn luôn cảm thấy Cố Kỳ Hạ đang giữa một khoảng cách không quá gần mà cũng không quá xa với tất cả các mối quan hệ, cho nên để mà nói có ai hiểu về Cố Kỳ Hạ hay không thì có lẽ hoàn toàn không.
Cố Kỳ Hạ có một bức tường ngăn cách giữa mình và mọi người xung quanh.
Bức tường ở giữa ấy vô hình tới độ dù có để ý đi chăng nữa cũng khó có thể phát hiện vì cô thể hiện quá tốt, Cố Kỳ Hạ nhìn thì có vẻ luôn thân thiện với mọi người nhưng thật chất Hàm Giai Tú cảm giác chưa ai có thể lại gần cô, kể cả cô ấy.
Nhưng hôm nay, ngay vào thời điểm này, khi đang ngồi ăn cùng Cố Kỳ Hạ và Tần Nhã Dương, Hàm Giai Tú mới nhớ lại cảnh tượng ban nãy khi ở lớp. Không biết có phải cô ấy nhìn lầm hay không nhưng có vẻ như Cố Kỳ Hạ khi tiếp xúc với Tần Nhã Dương đã vô ý để lộ ra rất nhiều phần tính cách chân thật của bản thân.
Hàm Giai Tú vô cùng thắc mắc giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới hôm nào còn không quen không biết vậy mà giờ đây lại trông có chút gì đó như đã quen thuộc từ lâu, hơn nữa còn thản nhiên đùa bỡn nhau.
Ôm hàng tá những suy đoán nhọc nhằn trong đầu khiến tâm tình của Hàm Giai Tú càng thêm mờ mịt. Mà vốn dĩ Hàm Giai Tú không thích những điều không rõ ràng, bằng mọi giá cô ấy rất muốn được biết đầu đuôi ngọn ngành sự việc.
” Hai người từ khi nào đã quen thuộc vậy?” Hàm Giai Tú bâng quơ giả vờ như thể không quan tâm hỏi, ánh mắt thì vẫn y nguyên dán chặt vào khẩu phần ăn ra vẻ tự nhiên.
Quen thuộc? Cô và Tần Nhã Dương quen thuộc sao, còn lâu.
Hay là Hàm Giai Tú đã nhìn ra chuyện gì rồi.
Cố Kỳ Hạ có chút thấp thỏm ngước đầu lên nhìn Tần Nhã Dương. Không ngờ lại thấy Tần Nhã Dương với ánh mắt mang theo ý vị thâm tình nhìn cô chăm chú. Cố Kỳ Hạ hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Tần Nhã Dương, cậu ta như vậy là đang có ý gì? Lúc thì lạnh nhạt lúc thì lại nhiệt tình. Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì?
Không quá một giây sau, một ý niệm xẹt ngang qua đầu Cố Kỳ Hạ, cô liền hiểu ra. Tần Nhã Dương là đang muốn cùng cô diễn cho trót vai diễn trước mặt mọi người à. Nếu như đúng là vậy thì cô cũng chẳng ngại.
” Hôm qua dọn lớp, nói chuyện mới phát hiện khá hợp nhau.” Cố Kỳ Hạ cười tự nhiên nói.
Tần Nhã Dương phía đối diện vừa nghe đã gật đầu đồng ý, nét mặt cô ấy vẫn một vẻ ôn hoà không thay đổi.
” Vậy các cậu đã kết bạn với nhau rồi phải không?”
” Chưa.” Cố Kỳ Hạ không nghĩ ngợi nhiều trả lời.
” Vậy tại sao cậu ấy lại biết tối qua cậu đau đầu?”
” À thì là..” Mặt Cố Kỳ Hạ xịt keo cứng đờ, quả thật là cô chưa nghĩa đến vấn đề này, bị Hàm Giai Tú hỏi có chút đột ngột làm cho Cố Kỳ Hạ không khỏi chần chừ. Trong lúc Cố Kỳ Hạ ngần ngừ đang không biết phải trả lời sao đã nghe thấy giọng nói Tần Nhã Dương vang lên
” Tối qua lúc đi mua đồ về vô tình đụng phải Kỳ Hạ đang chạy xe đạp, ngã xuống rất mạnh, cậu ấy cứ luôn miệng xin lỗi bảo là do cậu ấy đau đầu nên không cẩn thận đụng phải tôi, tôi thấy có lỗi nên sau khi về nhà liền chuẩn bị cho cậu ấy nước chanh nóng, chưa kịp kết bạn.”
” À ra là vậy.”
Hàm Giai Tú gật đầu xong lại nghiêng đầu nhíu mày như phát giác điều gì đó, cô ấy là chú ý đến chi tiết Cố Kỳ Hạ hôm qua bị té ngã, liền quay qua cầm cổ tay Cố Kỳ Hạ vừa lắc vừa nói:
” Đã gầy như này cậu còn không ở nhà nghỉ ngơi cứ thích đi ra ngoài đường lại hậu đậu như vậy.”
” Có sao đâu, không tới mức như cậu nói đâu.” Cố Kỳ Hạ đáp.
” Cái gì mà không sao? Cậu xem cậu gầy tới mức này, để tớ xem coi hôm qua ngã có sao không?”
” Thôi không sao mà.”. Ngôn Tình Sắc
Hàm Giai Tú không cam tâm vẫn muốn kiểm tra thử xem trên người Cố Kỳ Hạ có vết thương nào hay không. Bàn tay Hàm Giai Tú nhanh nhẹn đang thuận thế có đà liền nắm tay áo khoác của Cố Kỳ Hạ kéo lên.
Cố Kỳ Hạ chưa kịp phòng bị đã nhìn thấy phần da thịt sáng chói mắt của mình đang dần lồ lộ ra ngoài, cô tức tốc hốt hoảng đưa tay nắm chặt bàn tay đang hoạt động kia của Hàm Giai Tú. Tay Cố Kỳ Hạ run nhè nhẹ, chỉ vừa nghĩ đến những vết hằn đỏ nổi bần bật trên lớp da trắng của cô lộ rõ rệt ra ngoài ánh sáng dù có ấm áp đi chăng nữa cũng vẫn khiến cô lạnh cả người mà khó chịu.
Không cần nói cũng biết trong tâm Cố Kỳ Hạ đang lục bục cỡ nào, nỗi sợ hãi như sắp bị bắt quả tang thứ gì đó xấu ca mình đang che giấu hiện lên rõ lên trong đôi mắt to tròn của cô. Nhưng Hàm Giai Tú không hề để ý tới ánh mắt hoảng loạn ấy mà chỉ chăm chú nhìn vào người Cố Kỳ Hạ, nằng nặc đôi co muốn nhìn xem.
” Hàm Giai Tú, chẳng phải là tụi mình chưa kết bạn hay sao? Bây giờ kết bạn luôn đi.” Một giọng nói lặng lẽ vang lẻn ngay bên cạnh như thể đang muốn cắt ngang hành động của Hàm Giai Tú.
Vốn dĩ Hàm Giai Tú chỉ muốn đùa một chút, cũng đang chuẩn bị dừng tay lại nghe được yêu cầu hấp dẫn này của Tần Nhã Dương, ngay tức khắc cô ấy không nghĩ ngợi gì liền buông tay Cố Kỳ Hạ ra.
Bàn tay Hàm Giai Tú vừa dời đi, áo khoác đang xộc xệch lại được quay lại vị trí ban đầu, Cố Kỳ Hạ như vừa được giải thoát, cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cố Kỳ Hạ không biết vừa rồi là Tần Nhã Dương vô ý hay cố tình giúp đỡ cô, nếu là thật sự cô ấy đã giúp cô thì chẳng phải là Tần Nhã Dương đã biết được thứ gì đó rồi hay sao.
Nghĩ đến đây Cố Kỳ Hạ liền ái ngại ngẩng đầu nhìn xem Tần Nhã Dương nhưng chỉ thấy cô ấy đang trao đổi tài khoản cá nhân cho Hàm Giai Tú, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm đến chuyện vừa rồi, ánh mắt cũng không hướng về phía cô.
Nhưng không hiểu vì sao Cố Kỳ Hạ vẫn cứ có cảm giác Tần Nhã Dương cơ hồ không có đơn giản mà lên tiếng đúng ngay thời điểm ấy như thế, nhìn cô ấy cũng không phải kiểu người chủ động trao đổi tài khoản của mình cho người khác như vậy.
Cố Kỳ Hạ đang mờ mịt suy đoán chưa đưa ra được kết luận đã nghe thấy âm thanh hối thúc của Hàm Giai Tú vang lên:
” Cậu cũng kết bạn với cậu ấy đi.”
” À ừ được.”
Cố Kỳ Hạ lục túi quần lấy ra chiếc điện thoại, cô mở mật khẩu rồi đưa cho Tần Nhã Dương, cô ấy bấm rất nhanh chẳng mấy chốc đã xong. Vừa lúc Tần Nhã Dương trả lại điện thoại cho cô, chuông hết giờ nghỉ trưa chuẩn bị vào tiết vang lên truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong trường. Tiếng chuông cứ réo lên làm Cố Kỳ Hạ theo thói quen cất luôn điện thoại vào túi, cô chỉ kịp liếc thấy tên của tài khoản là The Fallen Angel cùng với ảnh đại diện trắng đen hình một thiên thần nào đó.
Chuông kêu thì cứ kêu còn tụi học sinh ở trường trung học Chung Thi số 2 vẫn cứ ngả ngớn ngồi trò chuyện, có đứa thì còn ngồi bấm điện thoại chẳng thèm bận tâm tới tiếng chuông, đứa khác thì nằm ngủ hẳn ra ghế. Hình ảnh này đã quá quen thuộc ở nơi đây, phải mất 15 phút thầy giám thị đi ra chửi hết một đám, lùa đi vô lớp thì tụi nó mới chịu vào học còn không thì cúp luôn cả tiết.
Cố Kỳ Hạ lắc đầu, cô mỉm cười bất lực nhìn xung quanh mọi người vẫn còn bình thản như chẳng hề có tiếng ồn nào có thể làm phiền họ. Thực chất Cố Kỳ Hạ vẫn luôn thích mọi người như vậy vì có những hôm cô cũng chẳng muốn vào tiết, chỉ muốn đánh một giấc sau khi ăn xong. Vừa hay tất cả cũng đều mang chung một suy nghĩ khiến cô cũng không phải lo lắng gì mà cứ thế hoà theo đám đông.
Song Cố Kỳ Hạ lại cảm thấy như vậy khá mất quy tắc cộng thêm tinh thần học tập chạy đua vẫn còn đâu đó nhen nhóm trong cô khiến cô cũng không thể nán lại ở đây quá lâu. Cũng chính vì điều đó mà đa phần Cố Kỳ Hạ sẽ lên lớp đúng giờ nhất là những hôm đã trải qua một bài kiểm tra như hôm nay, chỉ có những hôm quá mệt mỏi thì cô mới buông xuôi không lo sợ gì mà trốn tiết.
Hiện tại tại sâu trong thâm tâm Cố Kỳ Hạ vẫn muốn nán lại ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc nhưng vừa nghĩ tới đề bài Toán sáng nay cô liền xem xét lại quyết định. Cố Kỳ Hạ không chần chừ nữa mà đứng dậy dọn đồ ăn tiện thể cầm theo bình nước của Tần Nhã Dương đi bỏ thêm đường.
” Hôm nay lên lớp sớm à?” Hàm Giai Tú thắc mắc hỏi, cô ấy thấy Cố Kỳ Hạ dọn dẹp cũng đành làm theo chứ cũng không muốn lên tiết một tí nào.
” Hôm nay không có tinh thần chơi cho lắm.”
” Vậy là có tinh thần học à?”
” Cũng không phải.”
” Vậy rốt cuộc là như nào? Hôm nay có Tần Nhã Dương, hay là ở lại chút đi ” Hàm Giai Tú cười trêu.
” Tôi cũng muốn lên lớp.” Chưa để Cố Kỳ Hạ kịp trả lời, Tần Nhã Dương đã đứng dậy lên tiếng trước.
” Thấy chưa.” Cố Kỳ Hạ nghe vậy liền quay sang cười nói với Hàm Giai Tú, cô cười tươi đắc ý không những thế còn tự nhiên đưa tay đánh nhẹ lên cánh tay Hàm Giai Tú một cái.
Nhìn hành động gần gũi này của Cố Kỳ Hạ, Tần Nhã Dương không khỏi thắc mắc tự hỏi. Lúc này đây là tính tình thật của cô hay chỉ là giả. Hoặc cũng có thể Hàm Giai Tú là một ngoại lệ làm cho Cố Kỳ Hạ thoải mái chăng. Khi đã chứng kiến một màn con người gai góc tối qua của người này làm cho Tần Nhã Dương không thể không liếc mắt tới biểu hiện của cô khi ở bên ngoài.
Có một loại cảm giác hai người khá giống nhau nhưng lại có điểm gì đó ở Cố Kỳ Hạ làm cho Tần Nhã Dương cảm thấy khác biệt. Có lẽ là Cố Kỳ Hạ ở ngoài vẫn mang lại một cảm xúc chân thật hơn cô ấy, đôi khi đó thật ra cũng chính là cô nhưng có phần nhẫn nhịn hơn không có vẻ bốc đồng như con người bên trong. Còn Tần Nhã Dương cảm thấy cô ấy hoàn toàn khác biệt xa lạ với con người ở đáy sâu kia.
Trên suốt đoạn đường đi về lớp khoé mắt Tần Nhã Dương không biết sao lại vẫn luôn liếc nhìn từng cử chỉ, từng hành vì của Cố Kỳ Hạ. Cho đến khi Tần Nhã Dương nhận ra mình để mắt tới người này quá lâu thì mới dời đi tầm mắt, chân dừng bước một lúc, lùi về sau một khoảng không xa.
Từ nãy tới giờ chỉ có Hàm Giai Tú cùng Cố Kỳ Hạ nói chuyện với nhau, lúc này Hàm Giai Tú chân dài nhất đã tung tăng nhảy bước tới trước cửa, đi vào lớp đầu tiên trong ba người họ. Tiếp đến là Tần Nhã Dương không biết từ khi nào cũng sải chân bước nhanh vượt lên phía trước Cố Kỳ Hạ.
Tần Nhã Dương vừa mới đặt một chân đến cửa lớp bỗng dưng cảm thấy góc áo của mình như bị ai đó kéo lại. Cô ấy quay đầu ra sau nhìn xuống liền thấy hai ngón tay nhỏ của Cố Kỳ Hạ đang níu chặt áo của mình. Tần Nhã Dương vô cùng khó hiểu còn người kia thì vẫn cứ chăm chăm cúi đầu xuống không hề nhìn lên.
” Làm sao vậy?” Tần Nhã Dương trầm giọng hỏi. Giọng điệu cũng không lạnh băng cộc cằn mà chỉ đơn giản hỏi.
Cố Kỳ Hạ vẫn nắm chặt góc áo của Tần Nhã Dương, cô đã ngẩng đầu lên nhưng mặt vẫn tuyệt nhiên không nhìn về phía trước. Cố Kỳ Hạ ngoảnh mặt sang bên phải nhìn về hướng xa xăm ở hành lang, chỉ để cho Tần Nhã Dương thấy được góc nghiêng của sóng mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi hồng nhạt đang mấp máy mở hờ, cô nhỏ giọng nói.
Âm thanh nhỏ nhẹ tới mức hoà lẫn vào tiếng ồn ào xì xào của đám học sinh nói chuyện trong lớp nhưng cũng dường như đang tung hoành trong không khí cố tách biệt rồi lại êm ái truyền đến bên tai của Tần Nhã Dương.
” Cảm ơn.”