Mùa Hạ Của Tôi - Tác giả: Vân - Chương 16: Hết
Hôm nay tôi đến lớp bình thường. Thấy tôi, vài người vẫn bàn tán to nhỏ về chuyện đã xảy ra. Nhưng tôi chẳng quan tâm nó nữa. Đó là những gì tôi không muốn nhớ lại, cũng không muốn nhắc tới.
– “Cậu khoẻ hơn chưa?” Lâm Thảo Chi lo lắng hỏi han tôi.
– “Mình khoẻ rồi. Cảm ơn cậu!” Tôi gật đầu đáp lại lời hỏi thăm của Lâm Thảo Chi.
Kể từ lúc sự việc diễn ra, tôi đã không gặp Lâm Thảo Chi hai ngày. Bản thân luôn thắc mắc tại sao cậu ấy có thể tìm được tôi và quay lại toàn bộ quá trình tôi bị bắt nạt ngày hôm ấy để đưa lên nhà trường.
– “Hôm đấy mình đã lén nhìn trộm tin nhắn của cậu với Ngô Phương Thảo. Ban đầu là tò mò nhưng mình nghĩ những dòng tin nhắn đó không hề đơn giản. Vậy nên mình đã âm thầm đi theo cậu.” Lâm Thảo Chi như đoán được câu hỏi tôi định hỏi cậu nên đã tự mình giải thích tất cả: “Mình cũng xin lỗi vì đã lén đọc tin nhắn của cậu!”
– “Thật ra mình nên cảm ơn cậu mới đúng. Nhờ cậu ghi lại bằng chứng mà đám người kia mới không thể chối được hành động mình đã gây ra. ” Tôi nghiêng đầu cười nhẹ. Tôi nên cảm ơn Chi vì sự tò mò của cậu ấy đã cứu lấy tôi.
– “Hôm đấy mình đã rất run sợ khi chứng kiến cậu đối đầu với đám Ngô Phương Thảo. Sợ đến nỗi chân mình mềm nhũn không dám động đậy. Bản thân mình vốn là đứa nhát gan, không đủ can đảm để có thể chạy đến chiến đấu cùng cậu.” Thảo Chi cúi đầu, gương mặt dần đỏ lên vì xấu hổ. Cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Mình không biết phải làm gì khi đó ngoại trừ việc gọi cho cô chủ nhiệm nhưng cô không bắt máy. Và lựa chọn mình đặt cược vào đó là Lê Viết Hoàng Long.”
Vậy là chính Thảo Chi đã gọi cho Long. Người mà cậu ấy đặt cược sẽ chạy đến cứu tôi.
– “Thay vì lên sân khấu nhận giải thưởng thì cậu ấy đã chạy đến bên cậu ngay sau cuộc điện thoại. Hẳn là cậu rất quan trọng đối với cậu ấy.”
Nghe Thảo Chi nói hết mọi chuyện, tôi vội lên mạng tìm thông tin về giải đấu bóng rổ của tỉnh. Tuy chiến thắng chung cuộc thuộc về trường tôi nhưng giải cầu thủ xuất sắc nhất vốn định trao cho Lê Viết Hoàng Long nhưng vì sự vắng mặt của cậu nên đã được trao cho người khác. Ngoài ra tất cả các bức ảnh chiến thắng của đội đều không có mặt của Long. Có lẽ lúc họ ăn mừng thì cậu đang chạy đến chỗ của tôi.
Bỗng thấy bản thân tôi thật có lỗi vì không để cho cậu hưởng một chiến thắng trọn vẹn.
Hôm nay không thấy Long đi học.
Tan học, tôi quyết định lần theo địa chỉ đến nhà của Long. Cậu ấy sống trong khu tập thể, cách trường chừng mười lăm phút đi xe.
Khu tập thể gồm năm tầng. Tôi hỏi bảo vệ ở đó thì họ chỉ cho tôi căn phòng mà Lê Viết Hoàng Long cùng mẹ cậu ấy đang sống. Đứng trước cửa phòng 202, tôi hít thở sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Lần một.
Lần hai.
Lần ba.
Tôi định rời đi vì nghĩ không có ai ở nhà thì cánh cửa phòng đã mở ra một tiếng “cạch”. Lê Viết Hoàng Long thấy tôi thì có vẻ bất ngờ. Ánh mắt đảo vào trong phòng rồi quay ra nhìn tôi.
– “Sao cậu lại đến đây?”
– “Vì không thấy cậu đi học nên tôi lo lắng.” Tôi thành thật trả lời.
Từ bên ngoài, tôi có thể thấy được một góc phòng hơi bừa bộn, có cả mùi của thuốc sát trùng đâu đây. Nhưng tôi nhanh chóng đặt ánh mắt của mình lên người Long. Cậu ấy ở nhà mà vẫn mặc quần áo dài như vậy sao?
– “Cậu ổn chứ?” Tôi nghi ngờ hỏi.
– “Cậu nói xem tôi đang đứng trước mặt cậu thế này là ổn hay không ổn?” Long cười cốc đầu tôi trêu ghẹo.
– “Khách đến nhà cậu không tính mời một ngụm nước à?”
– “Được thôi. ” Long hơi lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng mở rộng cánh cửa cho tôi vào: “Nhà có chút bừa bộn. Mong cậu không chê.”
Căn phòng không quá rộng nhưng đủ để hai người sinh hoạt thoải mái. Xung quanh giày dép và quần áo đặt để có chút tự do nên nhìn khá bừa bộn. Nhưng riêng góc tủ cất những tấm ảnh gia đình lại sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi nào dám bám vào.
Tôi rút khăn giấy trên bàn thấm qua mồ hôi trên trán. Lúc vừa bỏ vào sọt rác thì phát hiện bên trong đầy ắp những miếng băng gạc vải còn dính máu.
– “Cậu thấy hết rồi sao?” Lê Viết Hoàng Long vừa lấy chai nước trong tủ lạnh ra thấy tôi đã mở nắp sọt rác ở đó. Cậu tiến lại gần, nhẹ nhàng lên tiếng.
– “Cậu lại đánh nhau à?” Đó là điều nảy lên trong đầu tôi lúc này. Tôi biết đám người kia với cậu vẫn chưa thể dừng lại sau cái ngày bị tôi bắt gặp đó. Chỉ có thể là đánh nhau thì Long mới ăn mặc kín cổng cao tường che đi những vết thương trên người.
– “Tôi giải quyết chúng xong rồi. Cậu không cần lo lắng đâu.” Long bình tĩnh mở chai nước rót ra cốc cho tôi. Tôi không quan tâm sự việc xong xuôi thật chưa nhưng nếu nó phải trả giá bằng chừng ấy thương tích thì không đáng.
– “Lo cho cái thân cậu trước đi!”
Tôi tỏ ra không mấy quan tâm, đá vào chân cậu một cái khiến cậu bạn mất thăng bằng ngã phịch xuống sàn nhà. Cậu bạn nhăn mặt la oai oái. Tôi định không quan tâm nhưng chợt nhớ có thể vết thương trên người của cậu chưa lành nên vội ngồi lại gần xem xét.
– “Cậu còn đau không?”
– ” Còn, đau lắm!” Lê Viết Hoàng Long xuýt xoa chỉ vào lồng ngực trái:” Đau ở đây này.”
Tôi lại gõ cho cậu một cái vào đầu vì tội thích làm màu. Song, vẫn phải đỡ cậu bạn ngồi dậy.
– “Cảm ơn cậu vì ngày hôm đó đã đến.” Tôi ngôi trên ghế, hai tay ôm chặt cốc nước. Nói ra mấy lời này có chút ngại ngùng nhưng đó cũng là lý do hôm nay tôi tới đây. Tôi muốn đích thân cảm ơn cậu. Và cũng muốn xin lỗi cậu nữa:”Vì tôi mà cậu không được bước lên bục nhận giải. Tôi thật sự thấy rất áy náy.”
– “Giải thưởng thì có nhiều nhưng Khánh An thì chỉ có một và duy nhất.”
Long xoa đầu tôi, nhìn tôi bằng tất cả sự dịu dàng của cậu. Còn tôi, gương mặt đã đỏ lên từ lúc nào không hay.
– “Năm ấy, chẳng phải tôi đã nói sẽ bảo vệ cậu suốt đời sao?” An cười ngây ngô. Cái nụ cười của cậu bé sáu tuổi năm ấy vẫn trong veo trong đáy mắt.
– “Vậy hứa với mình từ giờ đừng để bản thân bị thương nữa.”
– “Được, mình hứa.”
-Hết-