Một Trăm Ngày Bên Anh - Dyung - Chương 47: Giả tạo
– Ôi ông chủ và phu nhân đã về.
Quản gia mừng ra mặt tiến lại cầm va li đồ đạc của họ rồi đưa cho người làm mang lên lầu. Hai vợ chồng về cũng đã khuya, cô con gái đã ngủ.
– Ông tôi lên gọi cô Thanh xuống bảo ông bà đã về rồi.
– Thôi giờ này đã khuya vậy rồi để con bé ngủ mọi người cũng nghỉ ngơi hết đi.
Mẹ cô nói vậy nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn hồn về việc xảy ra khi nãy cùng chồng khi về nhà. Tính ra họ không về muộn như vậy mà là…
Tại khu nghỉ dưỡng cao cấp.
– Anh nay chúng ta về sớm vừa đến nhà là bữa tối luôn đó. Mất nay đi chơi mà em nhớ Thanh Thanh lắm rồi.
Mẹ Lã Thanh nói với Lã Huỳnh, hai vợ chồng đi nghỉ dưỡng cũng đã lâu nên nhớ con cáu là chuyện bình thường đã vậy Thanh còn là con một của họ bao nhiêu tình yêu sự quan tâm là dành hết cho cô con gái.
Trên đường về đang đi được nửa đường trên đoạn đường vắng xung quanh là cây bạt ngàn ít người qua lại, thỉnh thoảng có xe cộ đi qua.
– Em nghĩ sao khi anh định đưa Lã Thanh sau khi tốt nghiệp cấp 3 sẽ cho con đi du học nước ngoài?
Bà ngạc nhiên vì dự định à không quyết định này của chồng mình. Là một người mẹ mà phải xa con gái thì thật buồn nói gì đến chuyện nhà mỗi một đứa con.
– Với khả năng của con thì chọn một trường Đại học top đầu trong nước là rất dễ dàng, em sợ mình không thể xa con.
Coi cứ nghĩ đến chuyện lúc còn nhỏ mà thấy thương con gái nhỡ đâu một ngày con gái nhớ lại gì đó và ghét luôn bố mẹ thì sao và bỏ mặc lại họ.
– Anh biết em nghĩ gì nhưng chuyện đã gần chục năm rồi mọi thứ đã hoàn toàn khác sẽ không có gì thay đổi. Con gái sẽ tốt hơn khi được học ở môi trường mới.
– Nhưng còn ý kiến của con bé nữa anh à? Ở đây nó có bạn bè như Thanh Huyền với tính cách của Thanh nó sẽ khó mở lòng mà kết bạn mới.
– Nói đến Thanh Huyền anh lại đau đầu, cái người bố nó dính dáng đến tên đàn ông lạ mặt mấy năm trước. Không hề tốt đẹp gì! Con gái mình tránh xa con gái hắn cũng tốt.
Lã Huỳnh vừa nói vừa chuyên tám lái xe thì từ đâu một chiếc xe hơi lao đến chèn ép với xe ông. Lã Huỳnh khí hiểu, Ngọc Mai lo lắng nhìn chồng.
– Chuyện gì vậy anh?
– Để anh!
Lã Huỳnh đã cố gắng bẻ lái tránh cú va chạm của chiếc xe hơi vì là đường Quốc lộ về đêm vắng vẻ nên cứ thế hai chiếc xe va chạm vào nhau. Xe ông càng tránh thì chiếc xe hơi bó ẩn càng ép vào lề đường. Lã Huỳnh chuyên tâm lái xe cố gắng nhìn người lái xe nhưng tên đó đeo kính và mặc đồ đen giống vệ sinh hơn thì phải. Ngọc Mai nắm chặt dây thắt an toan, cả người bị lắc theo tiếng va chạm và bẻ lái người đổ hết mồ hôi.
– Để em gọi cảnh sát.
– Không được, không chết dễ vậy đâu!
– Anh đừng nói mấy lời xúi quẩy đó..Xe hơi bí ẩn cứ thế trêu chọc xe của họ gần tiếng làm họ vừa sợ hãi, bực tức làm một cú mạnh bạo đâm xe Lã Huỳnh vào lề đường. Hai người đường bụ làm sao rồi thù chỉ bị đấy vào lề đường. Hai vợ chồng thở phào tay ai cũng đổ mồ hôi.
– Em ổn chứ!
Ngọc Mai hoàn hồn, giọng nói có phần lạc đi.
– Em ổn.
Lã Huỳnh thấy rất khả nghi khi chiếc xe của họ bị ” va chạm” như vậy nhưng đó là sự chơi đùa, mèo vờn chuột chẳng hạn làm họ có cảm giác như tính mạng đang bị đe dọa. Ông không thể bỏ qua việc này được.
– Chúng ta tạm nghỉ đây đã. Anh nghĩ đây là một lời đe dọa.
Vợ anh ngỡ ngàng, nghi hoặc.
– Lại là ai nữa? À anh gọi điện về cho quản gia xem ở biệt thự vẫn ổn chứ?
Nghe vợ nói vậy Huỳnh mới nhớ đến vội lôi điện thoại gọi cho quản gia mấy giây sau bên kia bắt máy.
– Chủ tịch gọi có việc gì gấp sao?
– Tiểu thư đang ở nhà chứ?
– Vâng, cô chủ đang trên lầu ạ.
Hai vợ chồng thở phào.
– Hôm nay nói cô chủ ở nhà đừng đi chơi nhé. Chúng tôi sắp về rồi. Đừng nói chúng ta về hãy làm con bé bất ngờ.
Quản gia mừng rỡ, reo lên.
– Vâng vâng để chúng tôi đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng khi trên đường về nhà họ lại bị một chiếc xe nữa lao đến và làm y hệt chiếc xe trước nhưng không xảy ra tai nạn nào, chỉ có điều đến tận khuya khi thức ăn đã nguội, người hầu vẫn trông ngóng đứng đợi. Lã Thanh thì không hay biết gì cứ thể học xong là đi ngủ.
– Quản gia có phải ông bà chủ xảy ra chuyện gù không?
Một người hầu mặt đầy lo lắng ghé lại nói với quản gia. Ông trừng mắt nhìn người hầu.
Ăn nói linh tinh. Mọi người dọn dẹp đi ngủ đi tôi ở lại mở cửa cho họ.
Quản gia không dám gọi vì nghĩ ông bà chủ đang lái xe nên chỉ nghĩ đợi mở cửa là hợp lý nhất nếu có chuyện gù thì sẽ gọi cho mình rồi.
Một lúc sau, đèn xe ô tô dừng trước cổng sáng lên, cánh cổng tự động mở ra. Quản gia thở phào chạy ra.
– Cậu chủ chúng tôi xong việc rồi ạ!
Nguyễn Hoàng đang ngồi trên tầng sán thượng cao nhất của biệt thự, dù đã khuya nhưng nay trắng rất sáng và đẹp chắc trời sắp chuyển thu. Những làn gió mát về đêm thổi qua từng kẽ lá, vài lọn tóc của anh vừa mới tắm xong còn đọng vài giọt nước cũng vì vậy mà rơi tách xuống vầng trán. Ngồi tựa vào chiếc ghế tay cầm ly rượu nhìn ra Thành phố về đêm không ai thể hiểu được ánh mắt sâu thẳm đó.
Nhìn ly rượu trên tay, anh trầm ngâm…
Họ đã về đến nhà chưa?
Giọng nói không phải là sự quan tâm mà là châm chọc.
– Đã về đến nhà nhưng có vẻ họ hơi bất thương.
Vệ sĩ khó hiểu nói với Nguyễn Hoàng.
– Bất thường ở đâu?
– Tại sao khi chúng ta làm vậy họ không báo cảnh sát?
Họ dám?
Giọng nói bình thản của Hoàng như đã đi sâu trong bụng của họ vậy. Hiện tại anh đang muốn trêu đùa hai vợ chồng họ rồi chí ít là làm những việc như vậy, làm họ ngày một sợ hãi, hoảng loạn.
– Còn về đứa con gái của họ thì sao ạ?
Hoàng nghe đến ” con gái của họ ” trên tay cầm ly rượu có vẻ không được bình tĩnh, ngón tay miết thân ly đang cầm.
– Tính sau.