Một Trăm Ngày Bên Anh - Dyung - Chương 39: Bữa ăn
– Ăn uống như lợn bị bỏ bữa ấy!
Tuấn lấy tay gõ nhẹ vào trán cô, Huyền bặm môi.
Đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
Rồi ai cãi lại được cô.
Lã Thanh từ nhà vệ sinh đi ra, cặm cụi với chiếc điện thoại.
Thanh cậu đang nhắn tin với bạn trai à?
Cô bỏ điện thoại xuống mỉm cười.
Không có mà. Thầy giáo nói trong nhóm hỏi lớp chúng ta về hướng nghiệp. Cậu chưa đọc tin nhắn trong lớp đúng không?
Huyền nghe vậy vội lấy giấy ăn lau tay, chùi miệng xem điện thoại, đọc tin nhắn mà cô ngỡ ngàng.
Sao nhà trường hướng nghiệp sớm vậy? Tớ chưa biết chọn trường nào, ngành gì.
Lã Thanh lắc đầu, thở dài.
Tính ra không còn sớm nữa đâu, thi học kì II rồi thi Tốt nghiệp là nhanh lắm!
Hai chàng trai nghe học sinh cấp 3 nói chuyện mà như nói chuyện đại cục.
Thầy giáo nói như nào các em cứ làm thế. Thầy cũng chỉ định hướng cho học sinh một phần còn lại là phải dựa vào thực lực của các em.
Tuấn Trần nhìn hai đứa gương mặt đầy sự nghiêm túc, hai cô nhóc gật gật tỏ ra rất hiểu những gì Tuấn nói. Thanh nhìn sang Nguyễn Hoàng, anh cũng đang nghe nhưng ánh mắt lại nhìn vào một khoảng vô định không rõ anh đang nghĩ gì.
Em tò mò là các anh có sợ không khi thi tốt nghiệp ấy. Người ta hay nói ” Học tài thi phận “.
Lã Thanh chống cằm hướng nhìn về phía Hoàng tỏ ra muốn nghe câu trả lời từ anh hơn.
Cứ bình tĩnh là được. Hãy cứ coi nó là một bài kiểm tra bình thường như mọi hôm chỉ cần em nắm vững kiến thức đủ tự tin.
Hoàng nhìn cô như một lời khuyên chân thành. Cô mỉm cười hài lòng với câu nói của anh. Tuấn khoác vai thằng bạn giọng điệu đầy tự hào.
– Chưa kể cho bọn em biết, Hoàng là một học sinh vượt cấp đấy!
Huyền và Thanh sốc mà che miệng luôn, ánh mắt đầy kinh ngạc người đứng trước mắt họ là một gương mặt đẹp nam thần bao nhiêu cô gái đều mê mẩn, đã vậy còn là một người tài giỏi. Nguyễn Hoàng nhấc cốc nước trên môi uống để che đi nụ cười cong môi của mình khi thấy biểu cảm của Lã Thanh.
– Học giỏi, tài năng, giàu có, đẹp trai pha chút lạnh lùng anh Hoàng có thứ gì anh không có không?
Huyền thở dài với câu hỏi này. Lã Thanh cũng có cùng suy nghĩ với bạn của mình. Nhưng Hoàng im.
Anh cũng vậy mà. Sao không hỏi anh?
Huyền ngao ngán nhìn Tuấn.
Đơn giản là em không muốn hỏi anh?
Ai vừa giúp cô một việc lớn hả, đúng kà ” ăn cháo đá bát ” xì.
Thanh nhìn hai người đấu mồm qua lại mà cứ cười cười nên lên tiếng giải vây.
Hai người thôi được chưa? Thế về được chưa ạ?
Đi chơi nữa, ăn xong phải đi lại cho tiêu hao chứ? Bọn em đợi ngoài kia.
Huyền đứng dậy đúng nghĩa ăn xong phủi mông đi về kéo tay cô bạn còn chưa kịp phản ứng đi ra ngoài cửa. Hai anh chàng không nói năng gì ngầm là thừa nhận đồng ý đi chơi tiếp. Ra khỏi nhà hàng Tuấn nhìn Hoàng nói.
Cậu thấy chán thì về trước đi!
Ai nói đi với hai em thì ngại mà. Tôi đi theo cho cậu bớt ngại.
Hoàng mặt tỉnh bơ nhìn hai cô nhóc đang đứng đợi ngoài vỉa hè vừa nói chuyện vừa cười. Tuấn thở dài nói:
Cậu nói gì chả hợp lí.
Hai chàng trai dừng xe trước mặt Thanh và Huyề, đi lại biết bao ánh nhìn để ý đến hai chiếc xe siêu sang đang dừng cùng khuôn mặt đầy đẹp trai. Lã Thanh và Thanh Huyền đứng nhìn.
Huyền em còn đứng đó lên xe đi!
Thanh cậu đi xe với anh Hoàng đi như thế hai đứa mình mà ngồi xe với anh Tuấn thì hơi kì.
Thanh kiểu bị dồn vào đường cùng nhưng cô vẫn thấy hơi ngượng. Hôm trước ngồi xe anh một lần rồi nhưng giờ cô vẫn thấy ngại.
Em lên xe đi!
Nguyễn Hoàng nhìn ra nói với cô đầy nhẹ nhàng. Huyền đã nhanh chân vào xe Tuấn trước, Thanh nhìn qua nhìn lại rồi cũng lên xe của Hoàng.
Em ngồi ghế trước đi!
Hả? Dạ…
Thanh đang định vào ghế sau thì nghe anh nói vậy cũng từ bỏ ý định mà ngồi lên ghế trước, tim cô đập mạnh mấy cái. Lần thứ hai ngồi xe anh, và lần đầu ngồi cùng anh ở ghế lái thế này tay cô run run khi tìm dây thắt an toàn. Tuấn và Huyền đã khởi động xe đi trước. Nguyễn Hoàng quay người về phía cô, lấy dây thắt lại cho cô.
Bây giờ Thanh càng cảm nhận ra mùi hương của anh thật dễ chịu mà ấm áp nhưng vô cùng là nam tính. Cô cảm nhận được hơi thở của anh tỏa ra xen lẫn cùng mùi hương nước hoa đầy hài hòa. Hơi thở cô thật nặng nề, người anh cúi sát lại người cô, chất vải áo cả hai cọ sát vào nhau. Cô tự nhiên muốn nín thở vì sự thật tim cô không ngừng đang nhảy loạn. Cô cứ cứng người mặc cho anh thắt dây cho mình. Chỉ mấy dây ngắn ngủi nhưng cô có thể cảm nhận được tất cả mọi chi tiết trên người anh. Từ mùi hương, hơi thể đến cả gương mặt góc cạnh đó. Cô điên thật rồi. Nói Thanh Huyền mê trai thì cô cũng chả ra gì vì chính ra bản thân còn mê trai có phần quá độ này.
Em thấy ổn chưa? Có thấy nóng không để anh chỉnh điều hòa?
Nguyễn Hoàng hỏi cô như vậy làm cô tỉnh táo lại, ấp úng.
Dạ…em..anh cứ giảm đi ạ. Em thấy hơi nóng.
Ánh mắt có phần thẹn thùng cô sợ anh phát hiện ra nên chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay còn ngồi gần anh nữa thì càng khó chịu. Nhưng khi nhìn cánh cửa đó lại phản chiếu gương mặt anh đang chuyên tá lái xe. Không thể nhìn ra ngoài đường xe cộ đi lại, hay các tòa nhà lớn mà lại chỉ mỗi gương mặt anh. Giờ trong mắt cô chỉ có anh. Lã Thanh chửi thầm chính mình:
Thanh ơi là Thanh sao có thể nhìn con trai như vậy. Chơi với Thanh Huyền nhiều nên bị nhiễm cái thói đó rồi “.