Mọt Sách - Tiên Nhi Amy - Chương 5
Thi học kỳ xong cũng là ngày 30/12. Còn một ngày nữa là đến thời khắc sang năm mới rồi. Chiều hôm đó tuyết rơi trắng xóa mang theo một luồng không khí lạnh đến thấu xương của những ngày cuối đông bao trùm khắp thành phố TTM, len lỏi vào từng ngóc ngách của những căn biệt thự, tòa chung cư đến những khu phòng trọ, cửa hàng hay quán xá,…cả thành phố như một hầm băng khổng lồ, và trường Hanik cũng không ngoại lệ.
Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, các thí sinh đặt bút xuống nộp bài rồi nhanh chóng chạy ùa ra khỏi phòng thi. Ra đến hành lang, học sinh trao đổi rôm rả ở mọi dãy phòng học. Dưới sân trường đông kín những xe hơi hạng sang của hội con nhà giàu. Những cô cậu học sinh đó khoác lên mình những chiếc áo khoác dày đắt tiền hợp thời, bước ra còn có cả vệ sĩ đi theo hộ tống. Chỉ có Thục Anh và Hải Ly là luôn cùng nhau đi bộ về nhà, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng giữ gìn mặc trong nhiều năm nay. Đương nhiên là cả hai bị bọn họ nhìn với ánh nhìn khinh thường. Nhưng thật ra, chuyện này hai người đã quen rồi nên không buồn tủi gì cả. Đang trò chuyện về bài thi vừa rồi, Thục Anh chợt nhớ ra là cuối năm rồi, cũng đến lúc phải về quê. Quay sang hỏi Hải Ly:
– “Hải Ly, kỳ nghỉ tết lần này bạn có định về quê không?”
– “Có chứ! Năm ngoái khó khăn quá không đủ tiền về quê, bây giờ mình nhớ nhà lắm rồi. Còn bạn, bạn có định về không?”
– “Chắc chắn là phải về rồi! Năm ngoái tớ cũng không về được. Tối nay mình về đặt vé xe trước, đặt chung cho tụi mình luôn. Sáng sớm ngày mai tụi mình đi.”
– “Được! Vậy thì tối nay đặt xong rồi qua phòng mình báo giờ mai đi nha!”
– “Thục Anh!” – tiếng gọi vừa rồi tạm thời cắt ngang cuộc trò chuyện của hai. Thục Anh quay đầu lại nhìn. Là Lam.
– “Mấy hôm nay trời lạnh, giữ gìn sức khỏe nha Thục Anh!”
Nói rồi, cậu lấy tay khoác chiếc áo khoác bông lên người cô.
– “Tặng cậu đó, mặc vào cho không bị lạnh!”
– “Nhưng mà, chắc là ba mẹ tớ sẽ không nhậm đâu!” – Thục Anh từ chối khéo.
– “Không sao! Coi như tớ cảm ơn cậu băng bó vết thương cho tớ, còn giúp đỡ tớ học tập nữa và cũng xin lỗi vì tớ đã không dám bảo vệ cậu.”
– “Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu, không để cậu chịu thiệt thòi!” – Lam nói với giọng chắc nịch.
Hải Ly lẳng lặng quan sát, nhếch mép thầm nghĩ: – “Nói chung là chỉ giỏi nói cái miệng thôi!”
***
Một tuần nghỉ tết đối với mọi người là những ngày được tụ họp đầy đủ, cùng ăn uống trò chuyện, đi dạo vui vẻ. Năm nay, Lam vẫn cùng với nhóm bạn rong chơi trên khắp các con phố, hòa mình vào bầu không khí nhộn nhịp ngày xuân, nhưng tâm trí cậu cứ luôn nghĩ đến Thục Anh. Trong lòng có cảm giác hối hận vì sự hèn nhát lần đó của bản thân nên cứ đăm chiêu suy nghĩ suốt từ đầu buổi đi chơi.
– “Không trả được cái ơn chữa thương thì thôi, còn khiến người ta gặp rắc rối nữa. Mày đúng là ăn hại mà!” – cậu thầm tự trách mình.
– “Nè, sao tớ thấy cậu từ sớm đến giờ hồn để đâu đâu không vậy. Chẳng lẽ cậu đang có chuyện gì à? Hay là đang ‘trồng cây si’ cô nào rồi?” – Gia – bạn thân của Lam lên tiếng hỏi sau khi thấy cậu nãy giờ cứ trông đang suy tư, không giống với dáng vẻ vô tư thường thấy như trước đây khi đi chơi cùng.
– “Ừ thì…ừm…không có gì đâu.” – Lam ấp úng.
– “Thật chứ?”
– “Thật mà! Không có gì đâu?”
– “Cậu đừng có giấu! Trông cậu rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa. Chứ không thì sao lại cứ cúi mặt xuống thế kia?”
Lời nói vừa rồi của Gia làm cho Lam không còn biết phải nói lại thế nào nữa. Rốt cuộc, cậu cũng không thể chối được nữa đành phải thừa nhận là cậu đang nghĩ đến Thục Anh.
– “Cậu có nhớ đến chuyện lần trước tớ chạy giỡn bị thương ở đầu gối, được Thục Anh giúp băng bó vết thương không?” – cậu hỏi cầm chừng trước để xem tình hình rồi mới nói.
– “Có chứ. Nếu không có Thục Anh thì lúc đó cậu chảy máu nhiều quá chúng tớ cũng không biết phải làm sao nữa. Không lẽ cậu tương tư người ta rồi?” – Gia nói với một cái giọng rõ ràng muốn trêu chọc Lam.
– “Cũng không hẳn là vậy…”
– “Ý của cậu là sao?”
– “Cũng vì tốt bụng giúp đỡ tớ mà Thục Anh trở thành mục tiêu bị bắt nạt. Chắc hẳn cậu còn nhớ chuyện Thục Anh bị xịt nước ướt quần áo chứ?”
– “Tớ…tớ…đã không dám đứng lên bảo vệ cậu ấy. Tất cả mọi chuyện đều do tớ mà ra. Thậm chí khi cậu ấy bị đặt điều nói xấu, tớ cũng hèn nhát không nói giúp cậu ấy được. Đến cả bạn thân của cậu ấy cũng bị liên lụy vì chuyện này.” – Lam tiếp tục nói với giọng áy náy.
– “Tớ nghĩ là do ghen ghét nhất thời thôi. Đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống, Thục Anh sẽ không còn bị gây sự nữa đâu. Tớ tin chắc là như vậy mà!” – Gia an ủi cậu.
…
Buổi tối hôm ấy, cả thị trấn cùng nhau tụ họp đông đúc đếm ngược thời gian đến năm mới. Không khí ấm cúng của sự sum họp làm cả Thục Anh và Hải Ly như quên mất sự mệt mỏi khi phải đi một chặng đường dài trên xe khách hơn nửa ngày trời từ 4 giờ sáng đến 5 giờ chiều, và tựa hồ như bao nỗi tủi nhục uất ức ở trường như được xóa sạch.