Một Đời Vấn Vương - Huân Y Thảo - Chương 50 - Một Tấc Vấn Vương, Một Tấc Sầu
Nhìn thấy tôi, ông ta cúi người cung kính:
“Thưa cô Vu, tôi là Viên Tuấn, trợ lý riêng của chủ tịch Tịch. Ông ấy căn dặn hôm nay nhất định phải mời được cô đến gặp mặt thiếu gia.”
Thời Mộng mạnh tay đẩy Đường Hi Nhiễm và Viên Tuấn lùi ra sau:
“Ở đây không hoan nghênh các người, mời đi cho.”
Đường Hi Nhiễm đứng dưới bậc thềm, gió động quét qua suối tóc đen dài:
“Phù Vân, cô có thể nghe tôi nói đôi câu được không?”
Tôi định hỏi cô ta về tình hình của Tịch Đông, nhưng vừa hé môi đã bị Thời Mộng cướp lời:
“Các người muốn nói cái gì?”
Thời Mộng chỉ tay thẳng vào mặt cô ta, đanh giọng:
“Đường Hi Nhiễm, cô hại Phù Vân suýt nữa thì một xác hai mạng, bây giờ còn đứng ở đây ra vẻ đáng thương sao? Sống chết của tên họ Tịch đó không liên quan gì đến Phù Vân nữa. Các người cút cho nhanh trước khi tôi gọi cảnh sát đến.”
Thời Mộng hung hăng khép cửa, Đường Hi Nhiễm vội vã chạy lên thềm chặn lại:
“Phù Vân, tôi biết tôi đã làm ra chuyện không đúng với cô. Nhưng xem như là vì Tịch Đông, tôi xin cô nghe tôi giải thích vài lời.”
Thời Mộng dùng sức giằng co cánh cửa với Đường Hi Nhiễm, to tiếng:
“Cút.”
Cô ta vẫn kiên trì, đôi mày thanh tú nhăn lại một vẻ đau thương:
“Phù Vân, cô có thể không tin tưởng tôi, nhưng mong cô hãy nể mặt bác Tịch.”
Người đàn ông bên cạnh đứng nghiêm chỉnh nhìn tôi, trong con ngươi già nua an tĩnh hiện lên những tia khẩn khoản. Viên Tuấn lẳng lặng cúi đầu cung kính.
Tôi cảm thấy tim mình rất nặng, nhất thời không biết phải diễn tả thế nào. Quả thật tôi không tin Đường Hi Nhiễm mang theo ý tốt, vì cô ta đã nhiều lần muốn hủy hoại mẹ con tôi.
Nhưng sự có mặt của Viên Tuấn khiến tôi phải suy nghĩ, nếu là Tịch Thiên Hạo căn dặn đến tìm ắt hẳn ông ấy đã biết hết mọi chuyện, tôi không thể không nể mặt cả người lớn.
Tôi hỏi Đường Hi Nhiễm:
“Tịch Đông thế nào rồi?”
“Đang ở bệnh viện, chuẩn bị vào phòng phẫu thuật.”
Quay sang Thời Mộng, cô ấy vẫn đang lườm Đường Hi Nhiễm bằng ánh nhìn tóe ra tia lửa. Tôi bảo:
“Cho bọn họ vào đi.”
Thời Mộng mở to mắt ngạc nhiên trước quyết định của tôi, nghiến răng:
“Phù Vân.”
Tôi biết Thời Mộng đang lo sợ điều gì:
“Đây là nhà tớ, họ không dám làm càn đâu, huống hồ còn có cậu mà.”
Sắc mặt Thời Mộng dần dịu xuống, nhưng thái độ phẫn nộ với Đường Hi Nhiễm không nguôi. Cô ấy thở ra một cách bực bội, rồi lui lại phía sau cho hai người họ bước vào phòng khách.
Đường Hi Nhiễm nhìn tôi nhỏ nhẹ:
“Cảm ơn cô.”
Bầu không khí trong ngôi nhà yên tĩnh trở lại. Tôi rót trà mời hai người họ đang ngồi đối diện trên sô pha.
Đường Hi Nhiễm im lặng hồi lâu, mới ngập ngừng lên tiếng:
“Thật ra, chuyện về chiếc nhẫn và cuộc tình năm năm mà tôi từng nói với cô, tất cả đều là giả.”
Động tác rót trà của tôi thoáng dừng lại, rồi tiếp tục và không thể hiện ra bất kỳ phản ứng gì. Thời Mộng ngồi bên cạnh không nhịn được cười khẩy.
Giọng Đường Hi Nhiễm chậm rãi:
“Vì muốn hoàn thành tâm nguyện trước lúc ba tôi qua đời, cũng để báo đáp ân tình của nhà họ Đường trong vụ kiện Chí Tinh năm xưa, nên bác Tịch đã cưu mang tôi như con gái ruột.”
Tôi nhấp một ngụm trà nóng, hương vị đắng nhẹ lan khắp khoang miệng, trầm lặng lắng nghe.
Đường Hi Nhiễm mím môi như chạnh lòng, rồi tiếp tục:
“Trong suốt ngày tháng đó, Tịch Đông chưa từng nảy sinh tình cảm với tôi, anh ấy chỉ xem tôi như em gái, không có hơn.”
Cô ta cười chua chát:
“Bác Tịch cũng chưa bao giờ có ý định sẽ cưới tôi cho Tịch Đông làm vợ. Vì thời trẻ, bác ấy và Tịch phu nhân đến với nhau không có tình yêu, vả lại ông ấy cũng biết trong lòng anh đã có người thương nhớ.
Không mong hôn nhân sau này của con trai mình đi theo vết xe đổ, nên bác ấy đối với Tịch Đông hết mực bao dung, chưa hề gượng ép.”
Tay tôi bỗng nhiên lạnh toát, chất lỏng sóng sánh trong tách trà khẽ lăn tăn.
Đường Hi Nhiễm thoáng nhìn tôi bằng vẻ ngậm ngùi:
“Chỉ là tôi đã không kiềm chế được cảm xúc đặc biệt đối với Tịch Đông. Lúc biết cô đang sống cùng như vợ chồng với anh ấy, tôi rất tức giận. Cho nên mới bịa chuyện, nhằm muốn cô thất vọng rời khỏi Tịch Đông.”
Tim tôi hẫng đi vài nhịp. Lấy ra chiếc nhẫn, đưa nó đến trước mặt cô ta:
“Vậy còn cái này?”
Đường Hi Nhiễm nhìn nó một chút, chẳng nói gì, rồi chậm rãi uống một ngụm trà, sắc mặt buồn bã không có nhiều thay đổi.
Viên Tuấn tiếp lời:
“Đây là di vật mà Tịch phu nhân để lại trước khi lâm bệnh qua đời. Bà ấy mong thiếu gia hãy trao cho người mà anh thật sự muốn cưới làm vợ, dành cả đời để nâng niu.”
Ông ta ngừng đôi giây, lại nói:
“Ban đầu mặt trong chiếc nhẫn chỉ khắc bốn chữ “một đời vấn vương”, áng mây lồng vào nét chữ là sau này thiếu gia đã tự tay khắc vào. Áng phù vân đó chính là tên cô.”
Viên Tuấn lẩm bẩm:
“Một tấc vấn vương, một tấc sầu
Nhờ mây hỏi núi, cố nhân đâu?
Phù Vân trên đỉnh tan sẽ tụ
Ai thấu lòng ai còn đậm sâu?
Bốn câu thơ này hàm chứa ý nghĩa tình yêu vương vấn khó quên, khao khát một ngày có thể gặp lại người xưa, nhưng chẳng biết đối phương còn sâu đậm đợi chờ hay không? Đây là những gì tôi may mắn được nghe thiếu gia chia sẻ.”
Tròng mắt tôi nứt ra như kính vỡ, lòng thắt chặt không biết nên khóc hay nên cười.
Đường Hi Nhiễm lặng lẽ cầm chiếc nhẫn lên, chậm rãi đeo nó vào ngón áp út cho tôi. Hoàn toàn vừa vặn.
Cô ta nhẹ giọng:
“Tịch Đông nhớ rõ kích cỡ tay của cô, lúc ở Mỹ đã đặc biệt mang nó đi chỉnh lại. Từ đó chủ nhân của chiếc nhẫn vĩnh viễn chỉ có một người.”
Tôi bần thần nhìn nó phát sáng trên tay mình, từng tia lấp lánh như xuyên qua tâm can, đau đớn khó bì.
Đường Hi Nhiễm tiều tụy, lưu luyến ngắm chiếc nhẫn như vật báu:
“Vẫn còn một chuyện. Thật ra, Tịch Đông không cố ý muốn làm tổn thương cô.
Sau khi tìm gặp cô một ngày, tôi có đến nhà muốn thuyết phục Tịch Đông về Mỹ lần nữa. Nhưng lúc tới nơi đã phát hiện anh ấy nằm bất tỉnh giữa sàn nhà, tôi rất hoảng sợ, lập tức đưa anh ấy vào bệnh viện.”
Tôi bàng hoàng nhớ lại, hôm đó là ngày Thời Mộng rủ tôi đi mua sắp, sau thì phát hiện mình mang thai, khi trở về Tịch Đông đã biến mất.
Đường Hi Nhiễm thấy nét mặt tôi không ổn, cô ta nâng tách trà nóng đưa tới cho tôi, mi ngấn nước:
“Bác sĩ nói trong não Tịch Đông đang có một khối u, dù là lành tính nhưng kích thước khá lớn, vả lại còn nằm sâu trong não, cần phải được tiến hành phẫu thuật ngay, bảo người nhà nhanh chóng sắp xếp.”
Tôi đón lấy tách trà từ cô ta, cảm thấy bàn tay mình lỏng lẻo vô lực.
Đường Hi Nhiễm hít sâu, lau nước mắt:
“Nhưng Tịch Đông biết rõ dù là u lành tính, thì tất cả các cuộc phẫu thuật não đều mang rủi ro tiềm ẩn và nguy hiểm, hơn nữa khối u nằm sâu trong não, phẫu thuật càng khó khăn và khó lường hơn.
Vì sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho cô, sợ cô không chịu được cú sốc tinh thần này, nên bắt đầu từ hôm đó, Tịch Đông đã buộc mình đưa ra một quyết định nhẫn tâm, bảo tôi cùng anh phối hợp.”
Tôi cố gắng điều hòa hơi thở:
“Lý do vì sao hôm nay cô nói ra những chuyện này, cô vốn căm ghét tôi lắm cơ mà?”
Đường Hi Nhiễm cong khóe môi nhợt nhạt, không tô màu son nổi bật, trông khuôn mặt nhu mì càng thêm mềm mại:
“Bắt đầu từ khoảnh khắc Tịch Đông liều mạng cứu cô ra khỏi container, thì tôi đã biết để so sánh với cô trong tim anh, tôi mãi mãi cũng chỉ là một kẻ thua cuộc.”
Tôi sững sờ, cảm thấy có điều gì chưa đúng:
“Cô nói Tịch Đông là người đã tìm thấy tôi sao? Không phải anh Lệ Phong ư?”
Thời Mộng nhìn tôi bằng biểu cảm khó hiểu:
“Lệ Phong? Không thể nào, lúc tớ và anh ta cùng cảnh sát đến nơi thì đã thấy cậu nằm trên mặt đất, bên ngoài thùng container, xung quanh có những vết máu lốm đốm. Mọi người còn tưởng là cậu bị thương, kiểm tra lại rất nhiều lần.”
Tôi ngỡ ngàng dời ánh mắt vào Đường Hi Nhiễm, trông ngóng câu trả lời rõ ràng hơn.
Cô ta thủng thẳng:
“Đáng lẽ ba ngày trước Tịch Đông đã phải lên bàn phẫu thuật như dự định. Nhưng không ngờ anh ấy lại trốn khỏi đám vệ sĩ mà bác Tịch sắp xếp canh chừng ở bệnh viện, chạy tới thành phố S tìm cô. Còn làm bản thân bị thương, ảnh hưởng đến sức khỏe, khiến cuộc phẫu thuật phải dời lại tới ngày hôm nay.”
Viên Tuấn trầm ổn tiếp lời:
“Lúc thiếu gia cố thuyết phục tôi để anh ấy ra khỏi bệnh viện, thiếu gia có nói rằng muốn gặp cô Vu một lần trước khi tiến hành phẫu thuật, vì rất có thể sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đường Hi Nhiễm cúi mặt, nước mắt lã chã rơi.
Tôi từng nhìn thấy những bệnh nhân mắc bệnh nan y chật vật thế nào, cũng từng bắt gặp hình ảnh đau đớn của Tịch Đông đến cắn môi bật máu.
Làm sao dám tưởng tượng một người bệnh đến mức thân thể gầy gò, vật lộn với những cơn đau bằng tấm thân bải hoải. Vậy mà có thể bất chấp lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, vượt hai thành phố chỉ để gặp mặt một người.
Nghĩ bấy nhiêu thôi tôi đã nát lòng, nát dạ.
Viên Tuấn lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo, cung kính đưa cho Đường Hi Nhiễm. Cô ta ngồi gục đầu lau nước mắt, rồi lại nói:
“Phù Vân, cô biết không? Tịch Đông mà tôi quen không sợ trời, không sợ đất, đĩnh đạc, quả quyết. Sáu năm trước khi Chí Tinh gặp chuyện, đứng giữa sảnh công ty bị khách hàng đánh ném hành hung tới vỡ đầu, đổ máu cũng chẳng hề có một cái cau mày.
Vậy mà sau khi gặp lại cô, Tịch Đông nói với tôi rằng anh ấy sợ chết.”
Dần bình tĩnh hơn Đường Hi Nhiễm lấy ra từ trong ví một tờ giấy đưa cho tôi.
Sau khi nhận lấy, tôi bàng hoàng đọc hai chữ “di chúc” in to rõ giữa trang giấy trắng tinh.
Bên dưới dòng “tôi là” ghi rõ họ tên “Tịch Đông”.
Tôi run run hỏi:
“Đây là sao?”
Đường Hi Nhiễm sụt sịt:
“Nếu Tịch Đông xảy ra mệnh hệ, bản di chúc này lập tức có hiệu lực.”
Đường Hi Nhiễm nói:
“Trong đó ghi rõ, sau khi anh ấy qua đời, số cổ phần thuộc sở hữu của Tịch Đông trong công ty Chí Tinh, và toàn bộ tài sản hiện có sẽ lập tức được chuyển tên người sở hữu thành Vu Phù Vân.”