Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại! - Ninh Ngạn - Chương 48
Không cần biết ngày hôm qua bạn đã hạnh phúc hay đau khổ, ngày mới vẫn sẽ bắt đầu vào khoảnh khắc mặt trời mọc!
Ninh Tịch gấp quyển sách trong tay, đặt lên đùi, ánh mắt hướng ra ngoài qua cửa kính ô tô, thế giới lại một lần nữa chìm trong ánh bình minh tuyệt đẹp. Khung cảnh lặp đi lặp lại đến chán chường.
Cũng không biết vì lý do gì mà sáng sớm Trầm Phong đã có mặt trước cửa nhà cô khiến cô được một phen hết hồn. Dù dãy trọ chẳng có bao nhiêu người nhưng cũng đủ để họ bàn tán ra vào một trận, chủ yếu là nói về hắn – vị thầy tài đức vẹn toàn. Đặc biệt là dì Lam, trước khi cô và hắn rời đi không quên tặng cô một cái nháy mắt đầy ngụ ý rồi quay sang nói với người bên cạnh “Cũng đẹp đôi đó chứ!”
Cô rất muốn hỏ họ rốt cuộc là đẹp đôi chỗ nào đây? Rõ ràng là cô không xứng với hắn – một người đàn ông hai mươi bảy tuổi với vẻ ngoài lịch lãm, sang trọng. Hắn thừa sức quen được vài cô thiên kim quý phái chứ không phải một cô học sinh mười tám tuổi có gia cảnh vô cùng khó khăn như Ninh Tịch. Ở bên nhau thật không có chút hợp tình hợp lý nào.
Chính cô cũng không hiểu thứ tình cảm hắn dành cho mình là gì, có thể là thương hại, cũng có thể vì lời hứa rằng sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô.
Nhưng khoảng cách giữa cô và hắn thật sự quá lớn, hơn nữa ở giữa còn có thêm rất nhiều người, còn có thêm một Dư Sở Hạ.
Nhắc đến Dư Sở Hạ, cô đột nhiên cảm thấy bên má lại nhói đau, nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó. Tất cả đều là cô ta gây ra, thật không ngờ người phụ nữ với vẻ bề ngoài thánh thiện ấy lại nham hiểm như vậy. Nhưng suy cho cùng, cô ta làm tất cả cũng chỉ vì Trầm Phong – người đàn ông đang ở ngay trước mắt cô.
– Nhìn đủ chưa?
Câu nói của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ trong cô, mặc dù ánh mắt không hề thay đổi hướng nhìn về phía trước song, hắn vẫn nhận ra người ngồi bên cạnh đang dành cho mình cái nhìn đầy phức tạp.
– Em…
– Có gì muốn nói sao?
– Không có!
Cô vốn dĩ không để ý, chiếc xe từ bao giờ đã tiến vào cổng trường.
Vẫn là nơi mà thường ngày cô đến hay không đến cũng chẳng có mấy người quan tâm. Nhưng hôm nay thì khác, dù vẫn còn rất sớm, học sinh cũng chỉ lác đác vài đám nhưng khi chiếc xe đặc biệt của Trầm Phong chậm rãi tiến vào, tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về đó. Quả nhiên sự xuất hiện của hắn lúc nào cũng thu hút vạn vật xung quanh…
Ninh Tịch hạ thấp người xuống để không ai trông thấy cô ngồi bên trong xe, lẽ ra cô phải xuống xe cách cổng trường một đoạn mới phải, lỡ để người khác nhìn thấy cô ngồi trên xe của hắn sẽ rất khó giải thích.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của một mình cô, hắn hoàn toàn không hề quan tâm, thậm chí còn rất nghiêm túc nói cô không cần phải làm vậy. Song cô vẫn rất kiên quyết:
– Em sợ…chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của thầy.
– Làm việc xấu, còn sợ bị bại lộ sao? – Trầm Phong nhìn cô có chút châm chọc, bàn tay xoay vô lăng một vòng.
Chiếc xe dừng lại bên dưới tầng hầm đỗ xe dành cho giáo viên, cô liếc mắt một lượt chắc chắn không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao loay hoay một lúc vẫn không tìm được khuy cài dây an toàn, bình thường đều là Trầm Phong chủ động giúp cô nên cô không hề để ý đến.
Hắn nhìn dáng vẻ lúng túng của cô vài giây, ánh mắt rõ ràng lộ ra ý cười song cũng không chờ Ninh Tịch mở lời bèn nhoài người sang, bàn tay rất thuần thục vươn qua người cô.
Ninh Tịch nín thở chờ đợi.
Một tiếng “tách” kêu lên.
Tuy nhiên hắn không hề rời khỏi mà giữ nguyên tư thế ám muội, gương mặt cách nhau trong gang tấc, hơi lạnh phả vào cổ cô.
– Thầy, tối qua ngủ không ngon sao? – Ninh Tịch vô thức đưa tay đặt lên ngực hắn, cốt để giữ khoảng cách. Chăm chú nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của hắn
– Phải. Cả đêm nằm ngoài ghế mây, ngủ không ngon!
– Ghế mây? – Ninh Tịch ngẩn ngơ rồi chợt nhận ra điều gì đó, cô đứng hình. – Thầy ở ngoài đó cả đêm?
Tại sao phải làm vậy?
Chính là dãy ghế mây trước cửa phòng cô, hắn là vì lo cho cô nên ở ngoài đó đến rạng sáng mới trở về nhà. Ninh Tịch trong giây phút trở nên bối rối nhìn vào quầng thâm trên mắt hắn.
– Sợ em nghĩ quẩn!
– Không thể nào!
Ninh Tịch nhíu mày, cô vốn dĩ không phải người có suy nghĩ cực đoan như vậy, cuộc sống này là mẹ cho cô, ngay cả đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng mong cô hãy sống thật tốt, nếu cô có suy nghĩ tiêu cực như vậy chẳng phải lại một lần nữa làm mẹ buồn sao?
– Thật ra…thầy không cần phải vì em mà làm những chuyện này, em thật sự không xứng đáng.
Hắn cười lạnh nhạt. – Được, vậy lần sau tôi sẽ ngủ cùng em!
– Ý em không phải…
– Thầy Trầm!
Giọng nói có chút kinh ngạc từ bên ngoài vọng tới khiến cô giật mình, hai tay vẫn giữ trước ngực hắn vội đẩy thân hình to lớn về phía sau nhưng vô ích, đôi môi hắn trượt xuống một đường ngắn ngủi chạm vào môi cô, dường như cố tình để người bên ngoài nhìn thấy.
– Thầy…thầy Nguỵ! – Ninh Tịch bối rối nắm lấy vạt áo nhàu nát, đầu cúi rạp không dám ngẩng lên.
Nguỵ Quảng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho bất động, khoé môi giật giật nhất thời mất đi thanh âm trong cổ họng.
– Thầy Nguỵ, có chuyện gì? – Trầm Phong ung dung kéo kính xe xuống, một tay chống lên thành, hất hàm về phía Nguỵ Quảng.
– Không…không, thấy cậu đến sớm tôi định mời cậu tới văn phòng uống cà phê. À, thôi, cũng không tiện lắm! Tôi đi trước!
Vài giây sau, Nguỵ Quảng liền biến mất không còn chút dấu vết, bỏ lại sau lưng nụ cười đắc ý của Trầm Phong và gương mặt gần như hoá đá của Ninh Tịch.
——————————-
– Thầy Trầm, cậu không ngờ lại thích gặm cỏ non! – Nguỵ Quảng vẫn chưa hết bàng hoàng, trong đầu vẫn còn cảnh tượng môi chạm môi, ánh mắt tràn đầy ngờ vực nhìn Trầm Phong.
– Thì sao? – Trầm Phong vẫn cặm cụi vào đống tài liệu không hề rời mắt.
Nguỵ Quảng cẩn thận liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai mới thì thầm một câu:
– Cô bé đó liệu có chịu nổi sự giày vò của cậu không? Non nớt như vậy có khi…
Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Trầm Phong, Nguỵ Quảng còn chưa dứt câu đã nhất thời á khẩu. Cái ánh mắt này giống như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, chỉ cần lướt qua sẽ khiến toàn thân ớn lạnh, nổi gai ốc.
Trầm Phong đứng lên thu tập tài liệu vào trong cặp táp, trước khi đi còn không quên vỗ vai Nguỵ Quảng, giọng nói vô cùng kênh kiệu:
– Có chịu nổi hay không thì hormone Oxytocin vẫn được sản sinh một cách triệt để!
– Trầm Phong, cậu được lắm! Haha…
Hắn thong thả bước trên hành lang, không biết có bao nhiêu cặp mắt say mê ngắm nhìn bóng dáng lãnh đạm ấy qua cửa kính, nhưng cũng chỉ có thể là ngắm nhìn trộm, giống như trăng trong nước, ảo cảnh, rất đẹp nhưng không thể chạm tới.
Bước chân bỗng chậm lại một chút, ánh mắt mang một tia đỏ rực nhìn qua ô cửa kính.
– Ninh Tịch, cậu thật sự ổn rồi chứ? – Gia Thiên Vũ nằm rạp xuống bàn quan sát nét mặt của Ninh Tịch, những ngón tay nghịch ngợm vuốt mấy sợi tóc bên mang tai cô.
– Tôi ổn rồi! Cảm ơn cậu! Chỉ là…cậu mau về chỗ đi, giáo viên sắp lên rồi đó.
– Thì sao chứ? Tôi đâu có sợ!
Không ngờ hắn vừa kịp dứt câu nói, Trầm Phong đã ung dung đứng trên bục giảng, không gian tràn ngập mùi thuốc súng.
– Gia Thiên Vũ, lần sau không mặc đồng phục tự giác ra khỏi tiết học của tôi, không cần nhiều lời nhắc nhở.
– Mới sáng sớm đã nổi điên gì vậy? – Gia Thiên Vũ vẫn lười biếng không thèm nhấc mình lên, giọng cằn nhằn.
Đúng là không ai dám hành động như cậu ta khi trước mặt giáo viên chẳng có chút tôn nghiêm nào. Đương nhiên người đủ bản lĩnh để thuần phục bản tính ngông cuồng vô độ của cậu ta cũng chỉ có một mình Trầm Phong.
Ánh mắt như dao của hắn chỉ cần lướt qua một cái đã mang đầy uy lực, mọi người xung quanh thậm chí cả Ninh Tịch cũng bị doạ theo.
Gia Thiên Vũ chẳng có chút sợ hãi nào, còn trêu chọc xoa đầu Ninh Tịch một cái rồi thì thầm: “Sức khoẻ cậu chưa tốt, có muốn xuống phòng y tế ngủ một giấc với tôi không?”
– Gia Thiên Vũ, cậu lo cho bản thân trước đi. – Giọng cô còn run run vì sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên.
Gia Thiên Vũ cười tinh nghịch, đem vẻ mặt chống đối ra khỏi lớp còn không quên nói vọng vào một câu:
– Cảm ơn thầy Trầm, vừa hay tôi cũng không có tâm trạng học môn Toán!
Trầm Phong vẫn giữ phong thái điềm tĩnh vốn có, nhìn vào chỗ trống bên cạnh rồi nhìn cô, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt cũng không rõ hỉ nộ nhưng lại khiến người khác có cảm giác vô cùng đáng sợ.