Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại! - Ninh Ngạn - Chương 47
Bỗng cánh cửa bật mở, tiếng động làm những hình ảnh ấy tan biến vào hư vô!
– Tiểu Tịch, con về rồi sao? Sức khoẻ đã ổn chưa?
– Dì Lam, con ổn rồi!
Giọng cô đã trở nên khản đặc vì khóc quá nhiều. Dì Lam đương nhiên biết cô chẳng ổn chút nào, nhìn bộ dạng thất thần của cô là đủ hiểu, bà ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì cả, chỉ âm thầm chia sẻ nỗi buồn trong lòng cô.
– Người đó đâu rồi? – Dì Lam ngó nghiêng khắp phòng như tìm kiếm ai đó.
– Dì đang nói đến ai vậy?
– Thầy giáo của con! Ninh Tịch, người ấy có thật chỉ đơn thuần là quan hệ thầy trò với con không?
Ninh Tịch ngẩn người, không biết bà ấy rốt cuộc có ý gì nhưng với tâm trạng hiện tại của cô cũng chẳng muốn quan tâm, chỉ gật đầu câu nệ.
– Vậy thì vị thầy giáo đó quả thật rất tốt bụng. Con biết không, hai ngày con không có ở đây, là một mình người ấy lo liệu hậu sự cho mẹ con, túc trực suốt một ngày bên linh cữu cho đến khi an táng. Dì nói con nghe, con nhất định phải cảm ơn người ta thật cẩn thận biết chưa?
– Vâng…
Thật ra trong lòng cô vô cùng khó hiểu, tại sao Trầm Phong phải làm như vậy? Rõ ràng hắn hoàn toàn có thể ngó lơ nhưng lại không làm thế, lòng tốt của hắn suy cho cùng cũng chỉ khiến cô càng thêm e ngại.
Cô mải mê chìm vào mớ hỗn độn trong tâm trí, chẳng biết tự bao giờ đã thiếp đi trong mệt mỏi. Những hồi tưởng đẹp đẽ trong quá khứ cứ thế nối tiếp nhau xuất hiện trong giấc mơ của cô giống như một bộ phim không có hồi kết, cảm xúc vui buồn lẫn lộn thậm chí đến khi tỉnh dậy, cô chợt nhận ra khoé mắt đã giàn giụa, nước mắt thấm đẫm trên gối.
Mặt trời đã mọc thì cũng sẽ lặn.
Ánh tà dương cuối cùng biến mất trên bầu trời, khoan nhường cho bóng tối chiếm hữu thế gian. Căn phòng không một chút ánh sáng, Ninh Tịch cuộn mình trong chăn, đờ đẫn ngước nhìn khoảng không màu xám tro ngoài cửa sổ.
– Ninh Tịch!
Giọng nói mơ hồ xen lẫn chút hoảng sợ kèm theo tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía cô, Ninh Tịch hoàn toàn không để tâm, chìm đắm vào cảnh vật qua ô cửa kính.
Cho đến khi cô cảm nhận được chút hơi ấm từ
từ phủ xuống mái tóc loà xoà, cô hơi giật mình. Trong bóng tối cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt người ấy đang chăm chú quan sát mình.
Bàn tay mang chút lành lạnh gạt đi dòng nước mắt còn đọng lại trên má cô, bóng đen cao lớn từ từ hạ thấp xuống,bờ môi khô nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt ướt đẫm, đem theo vị mặn mà của nước mắt hoà quyện lên đôi môi mềm mại của cô.
Thời gian, cảnh vật đều như ngưng đọng, bờ môi giao nhau không còn khảng cách, trong bóng tối cô và hắn giống như đang cố gắng tìm kiếm sự cảm thông, sự chia sẻ và sự thấu hiểu từ đối phương. Cứ thế qua một vách ngăn, cảm nhận được nỗi đau bộc phát từ trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực mỗi người.
– Đừng sợ! Dù cho thế giới này sụp đổ tôi vẫn sẽ cùng em chống đỡ…
– Cảm ơn…thầy! Vì tất cả!
– Ừm…
Thật ra có chống đỡ cũng vô ích, thế giới của cô đã chẳng còn gì nữa rồi, có chăng cũng chỉ là một đống hoang tàn, đổ nát, vụn vỡ…
Đèn trong phòng sáng lên, hắn xách một túi đồ bước vào phòng tắm, chẳng mấy chốc một mùi thảo dược lan toả khắp căn phòng, mùi hương nồng nàn của Đại hồi, quế chi phảng phất trên người hắn lúc hắn quay trở lại đứng bên cạnh giường, tay áo sơ mi đã được xắn lên khuỷu tay.
Hắn bế cô từ trong chăn vào bồn tắm, không gian nhỏ hẹp bị một làn khói mỏng bao phủ, mùi hương xộc vào khứu giác khiến tinh thần vô cùng thư giãn.
– Em tự làm được… – Cô giữ lấy cúc áo vừa khi tay hắn vừa vươn tới chưa kịp chạm vào.
Trầm Phong nghiêng đầu nhìn cô, nhận ra sự ngượng ngùng trong đôi mắt đỏ ngàu của cô, hắn liền quay lưng lại.
– Được…vậy em tự cởi đồ đi!
Ninh Tịch gật đầu thế nhưng vừa cởi được nút áo đầu tiên cô liền cảm thấy cục diện hiện tại có hơi bất bình thường. Cô chần chừ nhìn bóng lưng vạm vỡ trước mặt, nhỏ giọng:
– Thầy có thể ra ngoài được không?
– Tại sao?
Thật ra có những câu hỏi, dù đã biết trước câu trả lời nhưng người ta vẫn thản nhiên hỏi, hoặc là để xác nhận câu trả lời kỹ càng hơn, hoặc là để biểu đạt thái độ không đồng tình. Với hắn, vế thứ hai có lẽ hợp lý hơn.
Hắn đứng dậy, chầm chậm bước ra ngoài, cửa phòng tắm đóng lại cũng là lúc hơi thở của cô trở nên ổn định hơn.
Cô trút bỏ hết trang phục trên người, toàn thân nặng trĩu sau mấy ngày không được gột rửa ngả mình vào bồn tắm thảo dược mà hắn đã đặc biệt chuẩn bị cho cô, một cảm giác dễ chịu chạy dọc khắp cơ thể, len lỏi vào từng tế bào trong người. Toàn thân cô bỗng chốc trở nên nhẹ tênh…
Cô vịn tay vào thành bồn tắm sứ, mặc kệ cho dòng nước thoả sức vuốt ve trên làn da trắng muốt, gột sạch hết bụi bặm trên người. Trong lòng lại thầm nhủ, giá như…dòng nước ấy có thể giúp cô cuốn trôi hết tất cả những muộn phiền trong lòng thì hay biết mấy!
Ninh Tịch như chìm vào thứ hương thơm dụ hoặc, quẩn quanh không thể nào thoát ra được…
Mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cô mới bất giác giật mình nhận ra…mình đã ở trong này quá lâu.
– Chưa tắm xong sao? – Có lẽ Trầm Phong sốt ruột, giọng nói có chút lo lắng.
– À…em chỉ là…nước tắm này dễ chịu quá nên…
– Ừm.
Cô nghe được hơi thở nhẹ nhõm của hắn, ngay khi hắn chuẩn bị quay người rời đi, cô bất chợt nhận ra mình không hề mang theo quần áo để thay, trong tình cảnh nguy cấp này cô cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là hắn.
– Khoan đã…thầy…- Bóng dáng hắn dừng lại phản chiếu qua cửa kính hoa văn, cô ấp úng. – Có thể…giúp em lấy quần áo trong tủ không?
Khỏi phải nói hắn cũng tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của cô, không biết vì nước nóng hay bởi vì ngượng ngùng đã đỏ bừng lên.
Ngược lại, hắn chẳng có chút do dự nào cả, nhanh chóng đến tủ đồ chọn lấy một bộ quần áo thường ngày của cô, cảm thấy đồ của cô cũng có chút ít ỏi, song, hắn khựng lại một chút nhìn ngăn kéo chứa đồ nội y được xếp ngăn nắp, vẫn là đưa tay chọn bừa.
Lúc quay lại phòng tắm cô đã đứng ở cửa, thò đầu ra ngoài chờ đợi.
– Cảm ơn thầy! – Ninh Tịch vươn tay ra với lấy đồ trên tay hắn, cố gắng không để bản thân bị hớ hênh.
Nhưng…ông trời sắp đặt!
Không biết vô tình hay cố ý, bộ quần áo gần chạm đến tay cô đột nhiên rơi xuống đất, Ninh Tịch đương nhiên theo phản xạ hấp tấp mở cửa.
Thân hình trần trụi được ánh đèn vàng mờ ảo lột tả một cách chân thực nhất trước ánh mắt
không-một-chút dao động của Trầm Phong.
“ẦM”
Tiếng đóng cửa rất lớn kéo theo “chỉ số” xấu hổ của cô lên đến mức cao nhất. Cô nép vào cánh cửa, ôm ngực thở gấp, trong đầu chỉ có thể xuất hiện một suy nghĩ trấn an duy nhất: dù sao cũng không phải lần đầu…
Tất nhiên, mọi hành động ngốc nghếch của cô đều thu vào ánh mắt điềm tĩnh của Trầm Phong, hắn khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa vào tường nhìn theo bóng đen của cô vẫn in trên cửa kính, trên môi kéo căng một nụ cười.
Sau khi Ninh Tịch mặc quần áo trở ra đã thấy hắn ngồi bên bàn ăn, trên bàn chỉ bày biện vài món đơn giản nhưng mùi thơm vô cùng hấp dẫn. Hắn hất hàm ra hiệu cho cô ngồi xuống, Ninh Tịch lặng lẽ làm theo, chỉ là không dám đối diện với hắn, cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.
– Ăn một chút lấy sức. – Hắn vừa nói vừa đẩy một bát đầy đồ ăn đến trước mặt cô.
Ninh Tịch không thể khước từ, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, mùi vị quả thật không tồi nhưng cũng chẳng gắp thêm lần nào nữa, tâm trạng nặng trĩu nhìn xuống chiếc ghế đối diện – nơi mà thường ngày mẹ cô vẫn hay ngồi cùng cô dùng bữa tối.
– Lần đầu nấu ăn, có vẻ không hợp khẩu vị của em?
– Là thầy nấu sao? – Ninh Tịch sững sờ lần lượt nhìn lại những món ăn trước mắt, không thể tin được đây lại là thành quả của một người lần đầu vào bếp, còn chưa kể đến mùi vị. – Em…chỉ là không muốn ăn. Nhưng đồ ăn thật sự rất ngon.
– Ừm, buổi tối không nên ăn đồ ăn quá giàu chất dinh dưỡng ảnh hưởng đến hệ tiêu hoá vì vậy tôi chỉ làm vài món đơn giản. Những món này đều là học được từ mẹ tôi khi bà ấy còn sống.
Ninh Tịch nhìn hắn lại bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang hướng về phía cô từ khoảng cách rất gần. Lòng cô lại trùng xuống. Cô chợt cảm thấy, có phải bản thân mình đã quá ích kỉ rồi không khi chỉ biết đến nỗi đau của riêng mình mà không màng rằng hắn cũng đã từng phải chịu sự mất mát chẳng thua kém gì cô cả.
Cô gắp thêm một miếng cải xanh, vị đắng ngọt hoà cùng vị mặn của nước mắt.
Hắn cũng trầm tĩnh, đưa ngón cái khẽ quệt giọt nước mắt vương trên khoé môi cô.
Hoá ra họ đều là những người đáng thương trên thế giới này…
—————-
– Ngày mai em muốn đến trường!
– Không cần vội, cứ nghỉ thêm vài ngày đợi tâm lý ổn định mới có thể chuyên tâm học hành được. – Hắn vừa nói vừa hạ thấp độ sáng của đèn ngủ, căn phòng chỉ còn lại một màu vàng mờ ảo.
– Em ổn rồi, hơn nữa kì thi cũng sắp đến, nếu còn không ôn tập sẽ không kịp nữa.
– Làm theo ý em!
Đoạn hắn đến bên giường, chỉnh lại vài thứ không còn ngay ngắn đồng thời kéo chăn phủ lên vai cô. Ninh Tịch cuộn mình trong sự ấm áp, lén nhìn hắn. Từng đường nét được khắc hoạ qua ánh đèn, ngũ quan giống như một sự kết hợp hoàn hảo không góc chết, mái tóc hơi rũ xuống mang vẻ đẹp hết sức phong trần.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại đánh thức sự say mê nhìn ngắm của cô.
Hắn nhấc máy, chỉ buông một câu “Vẫn ổn!” rồi tắt vụt, cô chỉ kịp nhìn thấy ba chữ “Gia Thiên Vũ” hiện lên trên màn hình.
– Là Gia Thiên Vũ! – Hắn không để cô kịp nghi ngờ, đặt điện thoại trở lại túi quần rồi ngồi xuống bên cạnh cô. – Cậu ta hỏi thăm em!
– Vâng. – Cô thật không ngờ hai người họ lại có thể giữ liên lạc. – Không phải thầy và cậu ấy luôn có xích mích sao?
Trầm Phong khẽ nhếch môi. – Chỉ là một thằng nhóc xốc nổi, tôi chưa bao giờ để tâm.
– Nhưng thầy luôn gây khó dễ cho Gia Thiên Vũ, điều này không phải không có.
Trầm Phong lạnh nhạt hừ một cái, bàn tay đã luồn vào mái tóc còn thơm mùi hương thảo của cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đang cắn chặt của Ninh Tịch, giọng nói mang thanh âm ôn nhu vô cùng.
– Đó là vì trước đây người con gái cậu ta theo đuổi nói thích tôi, còn bây giờ, tôi và cậu ta lại cùng thích một người!
Bàn tay hắn bất chợt dừng lại động tác vuốt ve, Ninh Tịch ý thức được hành động hắn sắp làm đã vội vàng kéo chăn che lên mặt nhưng không kịp, đành nhắm mắt lại.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán Ninh Tịch, giống như mang hết cảm tình mãnh liệt đặt vào trái tim cô.
– Ngủ ngon!
Cô hé mắt nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa, trái tim như bị một lượt lông vũ mềm mại quét qua…