Một Cốc Bia Một Bí Mật - Hạo Thạc - Chương 39: Không thể trốn chạy (1)
Đường Song Nguyệt quay lại Nhất Niệm khi trời đã sẩm tối. Tịnh Nhã ôm Tịnh Tâm ngồi ở sân sau, vừa thấy bóng nàng xuất hiện liền vội vã hỏi thăm: “Mọi người không sao chứ? Sao lại đi lâu như vậy? Mấy người làm ta ở nhà lo muốn chết.”
Nàng cười hì hì mấy cái đáp lại: “Không có gì, chỉ là giữa đường phát sinh chút chuyện thôi mà.” Tịnh Tâm trượt xuống khỏi vòng tay mẹ, trực tiếp đu bám Đường Song Nguyệt, Tịnh Nhã liền mắng nó: “Đừng bám lấy Nguyệt tỷ của con nữa. Mau xuống đây để tỷ ấy nghỉ ngơi.”
Đường Song Nguyệt ôm lấy Tịnh Tâm giải vây: “Tịnh Nhã, ta có hơi đói, ngươi giúp ta chuẩn bị chút đồ ăn nhé.” Sau khi Tịnh Nhã rời đi, nàng chơi với Tịnh Tâm một lúc.
Trẻ nhỏ mà chơi đùa dễ thấm mệt, bé con cứ như vậy mà lăn ra ngủ. Nàng bế Tịnh Tâm về phòng, lúc trở ra đã thấy Tịnh Nhã mang đồ ăn tới. Trong lúc ăn nàng chợt nhớ ra một chuyện liền dặn: “Nếu có ai hỏi Tuyết Liên sinh tử thì dẫn đến gặp ta nhé.”
* * *
Vài ngày trôi qua, sau khi bữa tiệc của Thủy tộc kết thúc, phần lớn khách mời đã trở về nước chỉ có Hạ Tử Phong vẫn đang ở lại “tham quan” Lương quốc. Nghe thì có vẻ vô hại nhưng mục đích của hắn là chờ thông tin từ Chu Tước.
Tối đến, Chu Tước tìm tới như lời hẹn. Hạ Tử Phong nhận lấy thông tin từ trong phong thư nàng ta đưa.
Trong thư viết: “Huynh muội Phong Vũ hôm đó cùng biểu tỷ đã đưa Mạc Liễu cô nương tới y quán. Mạc cô nương vì bị kinh hãi, trên tay lại có vết bầm tím nên đến tận xế chiều mới tỉnh lại.”
Hạ Tử Phong vô cùng ngạc nhiên, nếu Mạc Liễu bị bất tỉnh kia là thật vậy người biểu diễn hôm đó là ai? Hắn cũng biết Phong Vân, Phong Vũ là cô nhi vậy người biểu tỷ này từ đâu mà xuất hiện?
Trang tiếp theo không đề cập tới tại sao hai người họ lại ở Lương quốc mà chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ: “Hai người họ hiện đang sống ở Nhất Niệm.” “Nhất Niệm?” Hạ Tử Phong đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Tước.
Nàng ta hiểu ý liền đáp: “Nhất Niệm vốn là một tửu lầu vô danh ở Thủy tộc nhưng chỉ sau ba tháng thì trở nên vô cùng nổi tiếng, đặc biệt là rượu. Tửu lầu không phải khách điếm nên thường không có phòng nghỉ. Nhưng thần nghe nói ở tầng cao nhất của Nhất Niệm chỉ có những người mang thân phận đặc biệt thì mới được nghỉ lại.”
Sau khi nhìn bóng lưng Chu Tước rời đi, Hàn Kỳ hô lên một tiếng: “Đúng rồi, Nhất Niệm. Bảo sao ta nghe cái tên này thật quen tai.” “Ngươi cũng biết sao? Ta không ngờ ngươi lại lén lút đi chơi sau lưng ta đấy.”
Hàn Kỳ nhanh miệng thanh minh: “Ta nào có. Vào hôm ngài bảo ta gửi thư cho Chu Tước ta vô tình nghe thấy Đạm Cảnh Dương đối thoại với một cô nương. Cô nương đó nói nếu muốn cảm ơn thì tới Nhất Niệm gọi một bát Tuyết Liên sinh tử.”
“Tuyết Liên sinh tử sao? Cái tên cũng thật kì quặc.” Hạ Tử Phong lẩm bẩm rồi hắn chợt quyết định: “Ngày mai chúng ta tới đó xem sao.”
Ngày hôm sau, Hạ Tử Phong cùng Hàn Kỳ tới Nhất Niệm vào ngang chiều. Vốn tưởng thời gian này sẽ ít người nhưng có lẽ hắn nhầm rồi. Các bàn tầng dưới gần như đã kín chỗ.
“Phiền công tử nhường đường một chút.” Phía sau hắn có vài cô nương xuất hiện. Hàn Kỳ còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn thì một nha hoàn từ bên trong đon đả chạy tới tiếp đón: “Nhạc tiểu thư, Trần tiểu thư mọi người đã tới rồi sao? Xin mời đi lối này.”
Hạ Tử Phong nói nhỏ với Hàn Kỳ: “Nữ nhân khuê các lại chọn tửu lầu làm nơi hội họp ư? Lương quốc cũng mới mẻ thật đấy.” “Haha, công tử nói thế là không đúng rồi. Chính xác hơn là chỉ có Nhất Niệm mới làm được như thế.”
Tịnh Nhã vô tình nghe thấy bọn họ thì thầm liền đứng ra giải thích: “Các vị là người mới tới lần đầu đúng không? Nếu chưa có lựa chọn gì thì hãy tới đây xem một chút.”
Nàng dắt bọn họ tới trước quầy, chỉ vào mấy cái bảng trước mặt nói: “Nếu công tử không vội có thể lựa chọn theo ý thích, còn nếu ngài muốn được gợi ý hãy hỏi trưởng quầy.”
Trưởng quầy là một nam nhân trẻ tuổi nhưng cách nói chuyện lại vô cùng khéo léo. Hạ Tử Phong nhìn mấy tấm bảng trước mặt đọc một hồi.
Tấm thứ nhất viết: Đây là tửu lầu không phải khách điếm, không phải võ đài. Mọi phát sinh xảy ra không thuộc về phạm vi tửu lầu có thể làm, quan khách sẽ bị cấm cửa và phải bồi thường chi phí liên quan.
Tấm thứ hai viết: Các chức quan từ tam phẩm trở lên có thể sử dụng phòng nghỉ trên lầu ba với giá 20 lượng bạc cho nửa canh giờ. Các chức quan từ lục phẩm trở lên cũng có thể sử dụng phòng nghỉ ở trên với giá 40 lượng bạc cho nửa canh giờ. Vui lòng xuất trình lệnh bài để nhận quyền lợi.
Tấm thứ ba viết: Lầu hai là phòng riêng. Nữ nhân phía Tây, nam nhân phía Đông. Mỗi phòng sử dụng không quá hai canh giờ. Phía Đông không phạm phía Tây và ngược lại. Giá chung cho một phòng là 50 lượng bạc. Nếu vi phạm quan khách sẽ bị cấm cửa.
Tấm thứ tư viết: Đối với khách cũ: Sau hai mươi lần tích điểm sẽ được đổi màu thẻ. Màu thẻ càng đa dạng càng nhận được nhiều phúc lợi. Đối với khách mới: Nên làm thẻ khách hàng, chỉ với giá 2 lượng bạc. Có thể thử rượu miễn phí.
Tấm thứ năm viết tên các món ăn. Chữ to nhất trên bảng ghi món được bán chạy dạo gần đây.
Trường quầy nở nụ cười: “Các vị hãy qua bên này thử chút rượu đi, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.” Hạ Tử Phong nhìn mấy chén nhỏ được đưa đến trước mặt, cảm thấy chỗ này làm ăn thật thú vị.
Hàn Kỳ cầm cái chén có thứ nước màu hồng nhàn nhạt lên thử trước. Con ngươi liền dao động, thứ này sao vị lại quen đến như vậy. Hắn kéo áo chủ tử nhà mình: “Công tử, cái này..”
Hạ Tử Phong nhìn biểu hiện của hắn thấy hơi kì lạ thì cũng cầm lên thử: “Hàn Kỳ, cái vị này là thứ đó đúng không?” Hàn Kỳ không nói gì chỉ cho hắn một cái gật đầu làm tin.
Rượu hoa quả thứ khiến cả An vương phủ nhớ mãi không quên. Hắn cũng vậy, Hàn Kỳ cũng thế. Hạ Tử Phong dò hỏi: “Xin hỏi, loại nước uống này là do ai làm ra?”
“Ồ, công tử có hứng thú với rượu hoa quả sao? Thứ này đặc biệt do chủ tiệm của chúng tôi ủ. Đây là loại rượu được các cô nương vô cùng yêu thích.” Trưởng quầy nhiệt tình giới thiệu.
Sau khi thử xong, Hạ Tử Phong lướt qua bảng thứ năm, nhìn một hồi mà không thấy món Tuyết Liên sinh tử như Hàn Kỳ nói. Hắn thắc mắc có phải Hàn Kỳ nghe nhầm rồi không.
Tuy trong lòng có chút nghi hoặc như hắn vẫn nói với trưởng quầy: “Có người bảo ta có thể đến đây gọi một bát Tuyết Liên sinh tử..” Hắn còn chưa nói hết câu, nụ cười trên mặt trưởng quầy chợt ngừng lại: “Xin công tử chờ một chút.”
Trưởng quầy nhanh chóng rời khỏi, lúc sau Tịnh Nhã xuất hiện: “Mời ngài đi theo ta. Còn vị công tử này hãy chịu khó chờ ở đây.” Hạ Tử Phong và Hàn Kỳ cứ thế bị tách ra. Quả nhiên Tuyết Liên sinh tử giống một ám hiệu hơn là tên một món ăn.
Hạ Tử Phong đi theo Tịnh Nhã lên lầu ba, băng qua nhiều căn phòng rồi tới một góc khuất. Phía sau có một cái thang nhỏ, Tịnh Nhã nói: “Chủ tiệm của chúng tôi đang đợi ngài ở trên đó.”
Hắn ta leo lên, trước mặt hiện ra khoảng không nhỏ chỉ đủ một người đứng, phía trước còn có cánh cửa. Hạ Tử Phong nhẹ nhàng mở, tiếng kẹt, kẹt vang lên. Bên kia, ánh sáng dần hiện ra kèm thoe thân ảnh của một cô nương.
Bên này, Đường Song Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt vừa xuất hiện, cả người lập tức cứng đờ lại. Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?