Một Chút Ngọt Ngào - Chương 29
Dù Mục Đồng nói khá uyển chuyển, nhưng Dịch nhiên vẫn hiểu được ý của cậu.
Có lẽ cậu lo anh sẽ đột tử bất ngờ, để xác nhận tình hình nên cậu nghe thử xem nhịp tim của anh còn không.
Một tay khác của Mục Đồng vẫn đang cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại hiện giao diện cuộc gọi đi, có phải cậu dự định nếu xác nhận nhịp tim của anh đã ngừng thì lập tức gọi 120 cầu cứu không?
Nghĩ đến đây, anh thấy hơi buồn cười.
Dịch Nhiên liếc nhìn phòng của A Bân một cái, lúc này A Bân đang quay lưng lại với họ, vẫn loay hoay trước máy tính sửa bản thảo kịch bản. Cái tên đó thích bông đùa, nếu cảnh tượng vừa nãy bị cậu chàng thấy, có lẽ cậu chàng sẽ trêu anh chủ nhà mình bị người ta sờ ngực mất thôi.
Phản ứng của Mục Đồng vẫn trì trệ như trước, dù bị người ta phát hiện mình “sờ ngực”, tay Mục Đồng vẫn chưa dời đi, dừng chừng hai ba giây, cậu mới thấy không hợp lẽ nên từ từ rụt tay về.
Dịch Nhiên khẽ dụi mi mắt, quả thực làm việc cật lực mấy ngày liền đã tiêu tốn không ít sức lực của anh. Để bắt kịp tiến độ, anh vẫn tiếp tục kiên trì nhờ vào cà phê, nhưng khi cơ thể suy yếu đến một mức độ nhất định, cà phê cũng khó mà chống đỡ nổi, anh vốn định chợp mắt một lúc, nhưng hình như bây giờ đã tỉnh táo nhiều.
Dịch Nhiên không nhịn cười được, anh cử động cánh tay giãn cơ xương một chút: “Đừng lo, tôi chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút mà thôi.”
“Thế chẳng phải em làm ồn đánh thức anh à, em không cố ý đâu ạ.” Mục Đồng đầy hối hận.
“Không sao, bây giờ không buồn ngủ vậy nữa.” Dịch Nhiên vô thức cầm cà phê trên bàn lên chuẩn bị uống một ngụm, lúc đưa đến bên miệng, anh chợt dừng động tác, đặt ly về chỗ cũ.
Mấy hôm nay lượng cà phê nạp vào gần như gấp hai lần bình thường, làm việc nghỉ ngơi thiếu hợp lý cộng với bỏ bữa, bụng anh đau lâm râm.
Mục Đồng tưởng Dịch Nhiên chê cà phê để lâu nguội nên không muốn uống, cậu chủ động đề nghị: “Em giúp anh pha một ly khác nhé, dù sao bây giờ em cũng rảnh.”
“Không cần đâu, mấy hôm nay uống hơi nhiều cà phê nên bụng tôi không dễ chịu lắm.”
“Anh muốn uống thuốc đau bụng không ạ?” Mục Đồng lo lắng hỏi han: “Nếu anh muốn thì em có thể ra hiệu thuốc mua về cho anh.”
Dịch Nhiên thong thả nói: “Trong nhà A Bân có thuốc đau bụng, không cần đi mua, lát nữa em tìm hỏi cậu ấy là được.”
“Có việc gì em giúp được thì anh cứ nói nha.”
“Vậy em xoa giúp tôi một chút nhé?” Dịch Nhiên hạ thấp giọng nói.
Xoa một chút sẽ thoải mái hơn hả? Cơ mà hồi trước cậu nghe bác sĩ trị liệu nói, quả thực xoa bóp hợp lý sẽ giúp cơ thể thả lỏng.
Mục Đồng nghe theo Dịch Nhiên, đặt tay lên bụng dưới của anh, xoa nhẹ mấy cái: “Ở đây ạ?”
Dịch Nhiên không trả lời, thực ra vừa nãy anh chỉ trêu cậu cho vui mà thôi.
Mục Đồng rất nghiêm túc, vừa xoa vừa nói với anh: “Mỗi lần em đi bệnh viện tập luyện phục hồi, bác sĩ vật lý trị liệu đều giúp em xoa bóp cơ thể, bác ấy còn dạy em cách xoa bóp nữa, như vậy thì bình thường em có thể tự làm ở nhà.”
Dù cách một lớp áo thun, nhưng khi ngón tay của cậu chạm vào vùng bụng của Dịch Nhiên, cậu vẫn có thể chạm được mấy đường rãnh cơ bụng.
Ban đầu Mục Đồng lo mình dùng nhiều lực, cứ dè dặt mãi, nhưng rồi cậu phát hiện dùng ít lực căn bản không ấn được. Cậu thấy có lẽ là vì cơ bắp của Dịch Nhiên quá rắn chắc, nên cậu nói với Dịch Nhiên: “Anh thả lỏng một chút được không ạ?”
“Thả lỏng lắm rồi.”
“Nhưng sao em sờ vẫn thấy cứng thế này?”
Câu này có nghĩa khác, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lệch lạc. Mục Đồng không thể rút lại lời đã nói ra, nên chỉ đành đính chính: “Ý em là cơ bắp của anh hơi căng cứng, không dễ xoa bóp lắm.”
“Dùng lực mạnh hơn cũng được.”
Mục Đồng bĩu môi, chỉ đành tăng thêm sức lực trên tay.
Cánh tay đặt trên vùng bụng cứ xoa bóp cái có cái không, đã mấy lần Dịch Nhiên cố gắng cầm kịch bản lên tiếp tục nghiên cứu nhưng từ đầu đến cuối vẫn khó tập trung chú ý được. Anh cúi đầu nhìn một cái, cắn chặt răng.
“Bây giờ đỡ hơn hồi nãy nhiều rồi, em không cần bóp nữa.”
“Đã đỡ rồi hả anh?”
“Ừ.”
Thực ra bụng vẫn hơi khó chịu, nhưng so với cái kiểu xoa bóp khiến người ta phân tâm thế này, anh vẫn nên hỏi xin A Bân thuốc đau bụng thì hơn.
Vội vàng kiểm tra bổ sung khuyết thiếu xong, ngay sau đó họ bước vào giai đoạn kiểm thử nội bộ cuối cùng.
Trước đó kịch bản đã được kiểm thử nội bộ mấy lần, hiệu quả vẫn khá tốt, lần này chốt bản thảo cuối cùng, một số phần suy luận đã được chỉnh lại, phải xem lại xem hiệu quả cuối cùng như thế nào.
Địa điểm bắt đầu kịch bản được dời về CR, xuất phát từ cân nhắc khách quan, người tham gia kiểm thử nội bộ đều thuần người chơi, Mục Đồng thấy mấy vị khách hay gặp lúc thường, trong đó có cả Quý Nhuệ.
Quý Nhuệ vừa tan làm đi từ công ty qua đây, lúc này vẫn đang mặc trang phục công sở. Buổi sáng chỉ vội vàng chạm mặt rồi đi, bây giờ Mục Đồng mới có cơ hội quan sát kỹ cách ăn mặc của cậu chàng.
Quý Nhuệ rời trường học bước chân vào xã hội vẫn đang trong thời kỳ chuyển giao dần trở thành người lớn, cậu chàng mặc âu phục màu đen chính thống vừa người, nhưng ít nhiều gì vẫn giữ được đôi phần sức sống chỉ có ở thời niên thiếu.
Còn một người chơi đang trên đường đến, trước khi bắt đầu kịch bản thì mọi người tự do hoạt động.
Quý Nhuệ vẫn chưa ăn cơm, hồi nãy trên đường đi cậu chàng đã mua ít thức ăn mang qua đây.
“Đồng Đồng, chỗ tớ có bánh kem nè, cậu ăn không?”
“Có.” Mục Đồng lanh lẹ gật đầu, nhận lấy miếng bánh phô mai cháy[1] cậu chàng đưa.
“Ờ thì, cậu với anh tớ không phải quan hệ đó à?” Quý Nhuệ lấy điện thoại ra, xem lại một lượt tin nhắn gửi cho Mục Đồng hồi sáng.
“Không phải thật mà, cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm.”
Quý Nhuệ sờ cằm cân nhắc: “Cũng đúng nhỉ, tớ không thể vì mình yêu đương với con trai nên cứ tự nhiên xem mọi người xung quanh thành gay được.
Mục Đồng nuốt bánh kem xuống bụng, trầm mặc một hồi.
Cậu chưa bao giờ nói rõ với Quý Nhuệ xu hướng tính dục của mình. Thuở còn đi học thì cân nhắc đủ đường, sau này biết Quý Nhuệ yêu con trai, cậu lại cảm thấy chẳng cần phải cố ý nhấn mạnh chuyện này làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, mãi cho đến giờ phút này cậu mới quyết định nói: “Thực ra, tớ cũng chưa bao giờ nói tớ thích con gái.”
Biểu cảm của Quý Nhuệ sáng bừng, cậu chàng hơi bất ngờ, trong phút chốc lại nhanh chóng chấp nhận chuyện này: “Hoá ra là vậy, nhưng tớ tò mò lắm, rốt cuộc cậu có thích anh tớ không?”
“…” Tâm trạng của Mục Đồng rất phức tạp, cậu không rõ tại sao Quý Nhuệ cứ phải dùng từ “thích” để định nghĩa quan hệ giữa cậu và Quý Nhuệ, tại sao Quý Nhuệ không hỏi thử xem cậu nhận ra xu hướng tính dục của mình từ khi nào.
Lời cậu muốn nói rất nhiều, nhưng thấy biểu cảm chỉ quan tâm hóng hớt trên mặt Quý Nhuệ, trong nháy mắt cậu chẳng muốn nói gì nữa.
“Nếu cậu thích anh tớ, tớ không ngại làm mối giúp hai người đâu.” Quý Nhuệ càng nói càng hăng: “Cậu đừng thấy bình thường anh tớ trông lạnh lùng quá trời, nhưng con người anh ấy không tệ, vả lại tính cách của ba mẹ tớ cực kỳ thoải mái, sẽ không phản đối mấy chuyện này đâu.”
“Thôi tụi mình nói chuyện nào khác nhé?”
Mục Đồng không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, nhưng Quý Nhuệ chẳng có mắt nhìn tí nào, cứ nói mãi chưa xong: “Tớ nghiêm túc đó, dù sao anh tớ cũng chưa có người yêu, cậu có thể cân nhắc thử xem. Nếu ngày nào đó hai người thật sự thành đôi, vậy tớ có thể sửa miệng gọi cậu là chị dâu rồi, sau này đón Tết nhớ phát lì xì cho tớ nhé!”
Một nỗi ấm ức khó có thể miêu tả len lỏi khắp lồng ngực, Mục Đồng không kiểm soát được cắt ngang lời cậu chàng: “Quý Nhuệ, cậu đừng có lấy tớ ra đùa cợt như thế được không?!”
Cậu quen Quý Nhuệ lâu vậy rồi, hiếm khi hai người cãi nhau vì việc gì, nhưng bây giờ cậu thật sự không thích Quý Nhuệ bày cái kiểu thái độ hóng hớt tin nhảm giống vậy để trêu đùa cậu. Bực tức trong lòng, cậu đặt bánh kem lên mặt bàn, đẩy ghế đứng lên ra khỏi phòng.
Trong khoảnh khắc bước ra khỏi phòng, đúng lúc cậu bắt gặp Dịch Nhiên chuẩn bị vào phân phát kịch bản. Mục Đồng cúi đầu, nghiêng người né tránh, đi xuống phía cuối rẽ vào nhà vệ sinh.
Những người khác đều đang chơi điện thoại, bây giờ trong phòng chỉ có một mình Quý Nhuệ, Dịch Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, anh vừa nghe thấy một câu sau cuối là Mục Đồng nói Quý Nhuệ đừng có đùa cợt cậu.
Khỏi phải nghĩ cũng biết hoạ từ cái miệng thối của Quý Nhuệ mà ra.
Dịch Nhiên đi đến trước mặt Quý Nhuệ – người đang bày ra khuôn mặt sững sờ, ngay sau đó anh cầm xấp kịch bản vừa dày vừa nặng trong tay, vỗ “bụp” một cái thật mạnh lên mặt Quý Nhuệ: “CMN mày đã nói gì?”
***
Chú thích:
[1] Bánh phô mai cháy: