Một Chút Ngọt Ngào - Chương 26
Hễ Quý Nhuệ mở miệng là luyên thuyên không ngừng, tin tức mà cậu chàng muốn nghe ngóng rất nhiều nên cứ đặt câu hỏi liên tục. Dịch Nhiên nghe đến phiền nên thẳng tay cúp máy, để ngăn thằng nhóc đó tiến hành lần quấy rầy thứ hai, anh tạm thời kéo Quý Nhuệ vào danh sách đen.
Mục Đồng đứng trên hành lang giữa nhà vệ sinh và phòng khách, thoáng ngỡ ngàng ngơ ngác, rồi lại hơi xấu hổ. Hai tay cậu rũ xuống, bối rối miết hai bên mép quần, cậu nói với Dịch Nhiên: “Em nghĩ chắc cậu ấy thấy em mặc đồ ngủ của anh nên đã hiểu nhầm… Lát nữa em nhắn tin cho Quý Nhuệ, giải thích rõ ràng với cậu ấy.”
Dáng vẻ im lặng của Dịch Nhiên làm Mục Đồng cảm thấy anh như đang giận. Mục Đồng liếc nhìn Dịch Nhiên một cái thật nhanh, cậu hơi cúi đầu xuống, xin lỗi anh: “Em xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”
“Không sao.” Dịch Nhiên chỉ trả lời một câu ngắn gọn, giọng điệu của anh khá bình tĩnh, nói xong thì khom eo cầm bát ăn của Mỹ Mỹ lên, chuẩn bị thức ăn cho nhóc chó.
Tính cách của Dịch Nhiên có vẻ không lạnh lùng như sự xa cách mà anh biểu hiện ra bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng, Mục Đồng vẫn thấy mình khó mà đoán được suy nghĩ của người này. Rõ ràng đều là anh em cùng cha cùng mẹ với Quý Nhuệ, sao tính cách của hai anh em lại khác biệt nhiều đến vậy?
Mục Đồng vừa đánh răng, vừa suy nghĩ trước gương, mãi mà vẫn không suy nghĩ được gì, nhưng vệ sinh cá nhân một hồi, tinh thần cả người sáng sủa hơn nhiều.
Lúc cậu ra khỏi nhà vệ sinh, Dịch Nhiên đang ngồi xổm trong phòng khách cho chó ăn. Mục Đồng đến trước bàn ăn, lấy đồ ăn sáng trong túi ra — Xôi gà lá sen[1], bánh cuốn thịt[2], và cả sữa đậu nành ngọt, vừa khéo, mỗi một món đều hợp khẩu vị của cậu.
Mục Đồng không nghĩ nhiều về điều này, bây giờ bụng cậu đói meo, sau khi kéo ghế ra ngồi xuống thì cậu ăn một mình luôn, ăn được một nửa mới nhớ ra Dịch Nhiên còn đang cho chó ăn ở bên cạnh.
“Anh Nhiên ơi, anh không ăn hả?”
“Hồi nãy lúc tôi về đã ăn ở ngoài rồi.” Cho Mỹ Mỹ ăn xong, Dịch Nhiên tiện thể dọn đồ chơi của nhóc chó rơi rớt trên sàn.
“Đồ ăn có hợp khẩu vị không?” Anh chợt hỏi.
Mục Đồng đang nhai xôi gà trong miệng, tạm thời không nói chuyện được, cậu khẽ gật đầu như trả lời: “Dạ.”
Điện thoại của Dịch Nhiên lại vang lên lần nữa, cuộc gọi trước đó của Quý Nhuệ đã làm Mục Đồng cứ nghe thấy tiếng chuông là lại thoáng phập phồng lo sợ, cậu dè dặt nhìn Dịch Nhiên ấn nút nghe, nâng điện thoại đến bên tai.
“A Bân, bên chỗ cậu sao rồi?”
Biết không phải Quý Nhuệ gọi đến, cậu thầm thở phào một hơi trong lòng.
Mục Đồng yên lặng ăn bữa sáng, dù vô ý nhưng cậu vẫn nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Dịch Nhiên. Anh thảo luận với người bên kia điện thoại về triển lãm trò chơi Ai là kẻ giết người lần này, không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như người được gọi là A Bân rất sốt ruột.
Dịch Nhiên an ủi: “Cậu đừng hoảng, thế này đi, đợi chút nữa tôi qua chỗ cậu, giúp cậu tìm tiếp xem sao.”
Nói chuyện với đối phương xong rồi cúp máy, Dịch Nhiên vào phòng thay quần áo, xem chừng anh lại chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi, Dịch Nhiên đưa một chùm chìa khoá dự phòng đến trước mặt Mục Đồng, nói với cậu: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, đây là chìa khoá nhà, em cầm đi, thuận tiện ra vào.”
“Công tác chuẩn bị triển lãm xảy ra vấn đề hả anh?” Mục Đồng quan tâm hỏi thăm một câu, nhưng sau khi lời ra khỏi miệng, cậu lại thấy hối hận, thấy có vẻ mình đã lo quá nhiều.
“Cũng gần thế, có một nhân viên bất cẩn lạc mất mèo của cậu ấy.” Dịch Nhiên nói còn cặn kẽ hơn cả tưởng tượng của cậu.
Cậu trai tên A Bân ở đầu bên kia điện thoại là nhân viên kiêm tác giả của phòng làm việc CR, dựa theo kế hoạch ban đầu, kịch bản mới của A Bân sẽ đảm nhận vị trí sản phẩm chính của CR trong triển lãm lần này.
Gần đến triển lãm, kịch bản của A Bân vẫn còn đôi chỗ cần sửa đổi hoàn thiện lần cuối, tối qua Dịch Nhiên vốn định qua tìm cậu chàng bàn bạc chuyện này, kết quả tình huống bất ngờ xảy ra, anh ở ngoài tìm mèo với A Bân cả một đêm.
Mục Đồng chưa từng nuôi thú cưng nên không thể hiểu được trải nghiệm như thế, nhưng cậu biết rất nhiều người đối xử với thú cưng của mình như người nhà. Lúc nhỏ cậu cũng từng vì mải chơi nên đi lạc, đến tận bây giờ cậu vẫn không thể quên biểu cảm lo sợ bất an như gặp nạn trên gương mặt mẹ vào hôm đó khi mẹ tìm thấy cậu.
Có lẽ, cậu có thể sử dụng khả năng hiện tại để giúp họ một chút.
Mục Đồng ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Em có thể đi cùng anh không?”
“Em cũng muốn đi?”
“Có thêm một người giúp đỡ thì có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm, xác suất đưa mèo về cũng cao hơn đôi chút.”
Cũng không phải không có lý, Dịch Nhiên gật đầu: “Cũng được.”
Mỹ Mỹ đang ăn ở một bên nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì ngẩng đầu, sủa gâu gâu hai tiếng: “Em cũng đi em cũng đi!”
Nhóc chăn cừu giương mắt nhìn Mục Đồng, tỏ ý cậu hãy phiên dịch lời vừa rồi của nó cho Dịch Nhiên nghe.
Mục Đồng không thể nào phớt lờ thỉnh cầu của nhóc chó, cân nhắc đến tình bạn chân thành giữa họ, cậu vẫn bất chấp đề cập với Dịch Nhiên: “Chi bằng, mang cả Đa Đa đi nhé? Khứu giác của chó nhạy hơn con người, không chừng cũng có thể phát huy chút chút tác dụng.”
Dịch Nhiên lia mắt lên người Mỹ Mỹ, tốt xấu gì cũng là chó do một tay anh nuôi lớn, thân là chủ, sao anh không biết rõ chó nhà mình có bao nhiêu bản lĩnh cơ chứ?
Nhóc này chỉ tổ làm rối chuyện, dưới tình huống bình thường Dịch Nhiên sẽ không đồng ý, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, còn phải xem là ai nữa.
Chỗ ở của A Bân nằm ở phía Tây thành phố, nói chỗ này là khu dân cư cư trú nhưng toàn là nhà tầng kiểu cũ của thời trước, hoàn toàn áp dụng cách quản lý mở, xung quanh còn có rất nhiều đường nhỏ ngõ nhỏ, hễ mèo nhà chạy ra ngoài, muốn tìm về quả thực không mấy dễ dàng.
Mèo bị lạc vào trưa hôm qua, lúc đó A Bân xuống lầu đổ rác quên khoá cửa, lúc quay lại thì phát hiện cửa chính bị mở ra một khe. Khi tìm được lịch sử camera để kiểm tra, cậu chàng thật sự không ngờ vậy mà mèo nhà mình lại nhảy lên vặn mở cửa.
Tên của bé mèo đi lạc là Mi Mi, do một người bạn Đài Loan tặng cho cậu chàng. Nhìn từ bức ảnh trên thông báo tìm mèo thì đó là một chú mèo giống Himalaya rất xinh đẹp, nhưng tính tình hơi lạnh lùng, bình thường ngay cả chủ của nó gọi tên mà nó cũng chẳng sẵn lòng đáp lại, điều này càng tăng độ khó cho việc tìm mèo.
Bình thường A Bân xem bé mèo nọ như cục vàng cục bạc cưng chiều lên tận trời, bây giờ cục cưng đi lạc mất rồi, cậu chàng bắt đầu xuất hiện hội chứng hoang tưởng bị hại: “Đã gửi thông báo vào nhóm và tường Wechat rồi, sao vẫn chưa có tin của Mi Mi? Chắc nó sẽ không bị người ta bắt rồi chứ? Nếu bị bắt vẫn còn ổn, nhỡ đâu nó nó gặp tai nạn xe ở ngoài kia thì biết làm thế nào?” Bây giờ cậu chàng to khỏe cao một mét tám mấy cứ nói rồi nước mắt nước mũi lại rơi không ngừng.
Dịch Nhiên đưa cho cậu chàng một gói khăn giấy, bảo cậu chàng mau lau sạch nước mũi: “Đừng ở đó nghĩ lung tung nữa, lo tìm mèo đi, bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn sớm lắm.”
A Bân vừa xì mũi vừa gật đầu, thút thít một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.
Phân tích từ thời gian đi lạc, hẳn Mi Mi sẽ không đi quá xa, nhưng ngóc ngách trong khu lân cận khá nhiều, để tìm kiếm cũng hơi phiền.
Quả thực nhiều người làm việc cũng tốt hơn, A Bân lập một nhóm tạm thời, ba người chia nhau đi tìm, có tin tức gì cứ lập tức thông báo vào nhóm.
“Bây giờ tụi mình phải tìm hướng nào đây?” Mục Đồng hỏi Mỹ Mỹ tham khảo ý kiến.
Mỹ Mỹ nói: “Em cũng không biết, thôi thì bắt đầu từ bên trái con đường này nhé.”
“Chẳng phải em nói em là bạn thân của bé mèo kia à?”
“Đúng rồi.”
“Thế em hẳn phải biết mùi của nó, sau đó dựa theo mùi của nó rồi phân biệt phương hướng mới đúng.”
“Chuyện này phải là chó từng được huấn luyện nghiệp vụ mới làm được, em chỉ là một nhóc chăn cừu bình thường mà thôi.”
Ủa? Mục Đồng ngạc nhiên: “Trước đó em tích cực kêu gào đòi đi chung như thế, anh còn tưởng em giỏi mấy chuyện thế này…”
“Không có đâu, vì ở nhà chán lắm á.” Nhóc chó thành thật trả lời.
Vậy mà lại là lý do này…
Mục Đồng cầm dây dắt chó, cẩn thận tuần tra trên con đường nhỏ hẹp. Mỹ Mỹ lại nói: “Em rất hiểu cái nết của A Nhiên, anh ấy biết thật ra em chẳng làm được mấy chuyện như này, nhưng anh ấy vẫn đồng ý cho anh dẫn em theo. Mộc Dũng ơi anh biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Không biết.” Mục Đồng lắc đầu: “Nghĩa là gì thế?”
“Nghĩa là anh đặc biệt.”
Mục Đồng vô thức liên tưởng tới Quý Nhuệ, cậu thở dài một hơi cảm khái: “Hồi trước anh cũng tưởng anh là sự tồn tại đặc biệt trong mắt một người, nhưng mãi sau này anh mới phát hiện, thật ra anh chỉ tự hiểu nhầm, nghĩ quá nhiều mà thôi.”
“Chắc chắn là vì người kia vẫn chưa đủ thích anh, A Nhiên không giống người khác.” Mỹ Mỹ tin chắc.
Giống như thật sự có thần giao cách cảm, nhóc chó vừa nhắc đến chủ của nó xong, Mục Đồng liền nhận được tin nhắn Dịch Nhiên gửi đến.
[R]: Đa Đa có gây phiền phức cho em không?
Mục Đồng trả lời: Không ạ.
[R]: Thế thì tốt.
Tiếp đó, Mục Đồng nhận được một bức ảnh quán trà sữa bên đường, và một tin nhắn thoại từ Dịch Nhiên, đối phương hạ thấp giọng hỏi: “Lúc trước lỡ vứt trà sữa của em, tôi vừa đi qua con đường này, mua bù cho em một ly nhé?”
***
Chú thích:
[1] 糯米鸡 (Lo Mai Gai): là một món có nguồn gốc từ Quảng Đông. Cách làm món này là cho các loại nhân như thịt gà, thịt heo, sườn heo, lòng đỏ trứng muối, nấm vào gạo nếp, sau đó gói trong lá sen rồi cho vào nồi hấp để hấp.
[2] Bánh cuốn thịt: