Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình - Chương 26: Phận hồng nhan (5)
“Bộ y phục hôm trước xuất cung ta mặc đâu rồi? Sao ta tìm hoài chẳng thấy…ta nhớ hôm trước mới thấy mà!” Tôi vừa lục lọi lung tung vừa nói.
Băng Tâm đi lại nói khẽ: “Người đừng tìm nữa…bộ y phục đó nô tì đã đốt đi rồi! Hôm người té xuống nước Thái Tử vội bế người về cung, ma ma thấy người mặc y phục ấy bèn trách nô tì. Bà ấy bảo nô tì mang y phục đi đốt nếu để Hoàng Hậu nương nương thấy sẽ trách tội!”
“Cái gì? Đốt? Vậy ta lấy gì mặc đây?” Tôi bực dọc đáp
Băng Tâm nhíu mày khẽ hỏi: “Công chúa không lẽ…người muốn xuất cung nữa à?”
“Không được đâu Công chúa, hôm trước người rời cung đã khiến hậu cung dậy sóng một trận rồi! Lần đó nếu không có Thái Tử điện hạ nói đỡ e rằng…công chúa đã bị nương nương trách phạt. Cũng vì thế mà Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nghĩ tình cảm hai người tăng lên, bèn lệnh cho chúng ta dọn từ Lộc Hòa cung sang Phi Vãn các của Chánh Nhân cung này. Cũng vì muốn Công chúa và Thái Tử bồi đắp thêm tình cảm a.” Băng Tâm lo lắng nói.
“Bồi đắp cái khỉ gió…cô xem hắn ta có xem ta ra gì đâu! Ta rõ là muốn đa tạ hắn, muốn kết bằng hữu với hắn. Ấy vậy mà…cô xem thái độ của hắn khi gặp ta chẳng khác gì gặp yêu quái.” Tôi tức tối đáp.
Nhắc tới tên đó là lửa giận trong tôi lại nhen nhóm, đã không có lời cảm tạ thì đã đành còn đuổi tôi như đuổi tà. Dù sau này hắn có là phu quân của tôi thì tôi cũng sẽ không vì thế mà nhúng nhường hắn đâu! Hừ…
Thấy tôi tức giận Băng Tâm vội rót tách trà đưa đến trước mặt: “Công chúa bình tĩnh đi ạ! Thái Tử làm vậy e là có nguyên do…”
“Nguyên do? Hắn mà có nổi nguyên do gì chứ? Mặc kệ cô đi lấy cho ta bộ y phục khác tối nay ta sẽ ra ngoài. Suốt ngày đi lại trong viện này ta sắp chán chết rồi này!” Tôi ra lệnh.
Băng Tâm thấy thế toang ngăn cản nhưng cũng không còn cách nào bèn nghe theo lời tôi đi lấy y phục. Lát sau cô ấy mang đến một bộ y phục màu trắng viền đỏ sẫm trông rất nhã nhặn.
Tôi đứng dậy nhận lấy y phục, xong xuôi tối đó khi binh lính đã vãn bớt tôi lại lén chuồn ra ngoài. Trước lúc đi Băng Tâm có ý muốn đi theo nhưng tôi bảo cô ấy cứ ở lại ra vào hầu hạ như lúc tôi đang ở trong phòng.
Thành Biện kinh buổi tối vô cùng náo nhiệt, lần này tôi đã rút kinh nghiệm từ lần trước nên có mang ít tiền theo. Với cái bụng không đáy của tôi thì có ăn bao nhiêu cũng không đủ. Hết ăn bánh nướng rồi lại đến kẹo đường, kẹo hồ lô,…sau đó thì vào Hương Viện nghe kinh kịch diễn xướng hát ca. Nghe các cung nữ xì xầm to nhỏ tháo nhau rằng, vào Hương Viện sẽ như một thiên đường mới, vô số vở kịch hay được dàn dựng và lan truyền khắp thiên hạ đều bắt nguồn từ đây.
Tôi lân la vào bàn ngồi xem vở kịch nổi tiếng nhất Hương Viện, vở kịch mang tên “Vọng Hương”, một nam tử và một cô nương xinh đẹp đang đứng trên đài cất giọng hát đầy mị hoặc, điệu bộ cử chỉ dứt khoát, tất cả mọi người đều tán thưởng, trầm trồ trước giọng hát của người trên sân khấu.
Sau khi kết thúc vở kịch, một tên béo tiến đến sân khấu hướng về cô nương kia giở giọng đểu cán nói: “Này…khoan đã…khoan đã cô nương xinh đẹp…đừng vội đi như vậy chứ! Ở đây nói chuyện với tiểu gia một lát rồi đi nào…”
Cô nương kia lúng túng lùi về sau mấy bước tránh cánh tay dơ bẩn của lão ta: “Ông chủ Dương xin hãy tự trọng!”
Ông ta cười bỡn cợt, lấy một túi tiền to quăng về phía ông chủ của Hương Viện kia nói: “Ông chủ Tiêu…ta mua cô ta bao nhiêu đó đủ chưa?”
Ông chủ Tiêu khúm núm nói: “Ông chủ Dương à! Thật ngại quá…cái này…bọn ta không bán người, chỉ bán nghệ thôi!”
Lão bụng phệ kia liếc ông chủ Tiêu rồi nhận lấy túi ngân lượng khác từ tay người hầu: “Ông chê ngân lượng ít? Bao nhiêu đã đủ mua cô ả này chưa?”
“Ông chủ Dương…Hương Viện bọn ta mở ra để biểu diễn không bán người. Ông chủ Dương thông cảm!” Ông chủ Tiêu vẫn khúm núm đáp.
Lúc này nam nhân khi nảy bước đến kéo cô nương tên Tiểu Điệp kia lại rồi nói: “Ông chủ Dương…Tiểu Điệp là đào chính ở Hương Viện nếu cô ấy đi rồi thì ai sẽ thay thế cô ấy? Nếu ông chủ Dương muốn mua người về hầu hạ thì hãy đến Bách Hoa Lâu…ở đấy có rất nhiều người thích hợp hơn Tiểu Điệp!”
Lão mập kia nghe vậy bèn tức giận quát: “Thằng nhãi ranh nhà ngươi biết ta là ai không hả? Định làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Ta không cần biết hôm nay cô ta sẽ phải theo ta về hầu hạ. Bây đâu…bắt cô ta lại!”
Ông chủ Tiêu nài nỉ vang xin: “Ông chủ Dương ta xin ông…đừng đem Tiểu Điệp đi!”
Lão bụng phệ kia hất văng ông chủ Tiêu ngã sỏng soài xuống đất, trực tiếp kéo tay Tiểu Điệp cô nương. Nam nhân kia vội ra tay ngăn cản mấy tên người hầu nhưng không thành. Hắn đánh được vài chiêu lại bị đám người đó tóm gọn đánh bầm giập.
Thấy cảnh chướng mắt ấy mà lòng tôi không tài nào nhịn được, bèn dùng ấm trà trên bàn đập vỡ, rồi dùng mảnh thủy tinh trực tiếp bay đến chỗ lão bụng phệ kia tách hắn ra khỏi cô nương đó…kề mảnh vỡ của ấm trà vào sát cổ hắn ta nói: “Dừng tay! Nếu không ta sẽ giết lão mập bụng phệ này.”
Lão ấy bất ngờ bị tôi đánh úp không dám cựa quậy miệng lấp bấp: “Dừng tay chúng bây muốn ta chết hả? Đại…đại hiệp đừng…đừng manh động…”
Bọn người hầu dừng tay nhìn về phía tôi, tôi lạnh nhạt nói: “Lần đầu ta thấy có cảnh cướp người kiểu này đấy! Thú vị thật…mà này lão mập ta thấy ngươi nên về soi lại bản mặt của mình đi. Ai đời…cô nương xinh đẹp này đã không muốn còn mặt dày bắt ép người ta. Hay để ta làm cho mặt ngươi bớt dày nhé!” Nói rồi tôi kề mảnh vỡ từ từ dịch chuyển đến gương mặt hắn ta.
Hắn ta run rẫy nói: “Đại hiệp ta…ta sai rồi…ta không dám nữa đâu! Tha cho ta…tha cho ta…”
“Tha? Một lão già khó ưa như ngươi cũng cần cái mạng này à? Ta thấy cái tay dơ bẩn này của ngươi cũng không còn xài, hay đề ta tiễn nó đi giúp ngươi vậy!” Tôi chỉ chỉ vào cái tay của hắn rồi nói
“Đừng…đừng…hay chúng ta thương lượng nha…ta sẽ không ép buộc cô nương ấy nữa! Ta sẽ trả bồi thường thiệt hại cho ông chủ Tiêu. Đại hiệp…người thấy hợp lý không?” Ông ta ra giá nài nỉ
Đúng là người có tiền muốn làm gì cũng được, kể cả tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của hắn cũng có thể thương lượng bằng tiền. Tôi nhìn về phía ông chủ Tiêu đang được Tiểu Điệp cô nương đỡ: “Ông chủ Tiêu? Ông thấy lão ta ra điều kiện vậy thế nào? Có cần thêm gì không?”
Ông chủ Tiêu vẫn run rẩy đáp: “Đại hiệp…đã đủ rồi. Hương Viện chỉ cần yên ổn làm ăn vậy là được rồi!”
“Nếu ông chủ Tiêu đã nói vậy thì ngươi đưa hết ngân lượng cho ông ấy.” Tôi lạnh nhạt nói.
Lão ta vui mừng ra mặt, tôi bèn dùng mảnh vỡ sắc nhọn rạch một đường trên tay ông ta. Máu chảy ra đầm đìa, bọn thuộc hạ vội đỡ ông ta dậy cầm máu.
Tôi lạnh lùng nói: “Ta mong đây là lần cuối ngươi đến Hương Viện này…còn nữa nếu ta mà biết ngươi ép buộc, ưac hiếp bất kì cô nương nào thì không chỉ là đường rạch này. Mau xin lỗi họ rồi cút đi cho ta!”
Lão mập chật vật bò dậy trong đau đớn, hắn cùng đám thuộc hạ cúi người xin lỗi ba người kia vô tội kia rồi vội vội vàng vàng chạy đi mất.
Tôi phủi phủi tay tiến đến đỡ nam nhân kia, mặt mày trang điểm đẹp đẽ lại bị cho đám côn đồ kia đánh cho sưng vù cả lên. Nam nhân kia vừa đứng dậy vừa nói: “Đa tạ các hạ đã giúp đỡ! Không biết nên xưng hô như nào?”
Vừa dứt câu một bóng người từ ngoài cửa bước vào, vỗ tay khen ngợi: Tiểu Hiên muội giỏi thật đấy, một mình có thể chấp cả bọn người thô bạo kia!”
Tôi cùng ba người kia nhìn về phía cửa, lúc này hắn đã đến gần tôi mới biết hắn là tên nói mấy lời kì quái hôm tôi té xuống nước. Tôi ngẫm nghĩ tên hắn hồi lâu rồi nói: “Huynh là…gì mà…Dư Minh Viễn đúng không?”
Hắn vui vẻ gật đầu đáp: “May quá cuối cùng muội cũng nhớ tên ta rồi!”
“Nhưng mà…sao huynh lại ở đây?” Tôi tò mò hỏi
Hắn không trả lời câu hỏi của tôi mà trực tiếp tiến về phía của nam nhân vừa bị đánh đập thảm thương kia, cúi người chào: “Nhị hoàng tử…Thái Tử điện hạ có việc tìm người!”
Gì chứ? Nhị hoàng tử? Cái người tôi vừa mới cứu là Nhị hoàng tử của Biện quốc ư? Sao hắn lại hóa trang thành người hát kịch? Chẳng phải hoàng tử đều được học võ công sao, người này lại trông có vẻ yếu đuối như vậy?
“Khoan đã…khi nảy huynh nói hắn chính là Nhị hoàng tử? Là huynh đệ với Thái Tử Vương Đằng? Mà khoan…chẳng phải huynh bảo huynh đi khắp nơi sao? Giờ huynh lại làm chức quan gì mà được cả Thái Tử điện hạ trọng dụng luôn vậy?” Tôi rất thắc mắc về thân thế của Dư Minh Viễn, hắn rốt cuộc là ai, sao lại nói dối tôi để che giấu sự thật vậy?
Nhị điện hạ nhìn tôi rồi nhìn Minh Viễn bèn nói: “Ta đi rửa mặt sạch sẽ trước đã…Dư tướng quân và công tử đợi ta một lát.”
Tiểu Điệp và ông chủ Tiêu cũng cảm tạ tôi rồi cũng vào bên trong. Lúc này chỉ còn mình tôi và Dư Minh Viễn, hắn kéo tôi ngồi xuống bàn rồi bảo: “Thật ra ta là viên tướng dưới trướng của Thái Tử, ngày còn ở Thục quốc ta đã được lệnh bảo vệ muội. Ta và muội cũng xem như là thanh mai trúc mã, nay muội đến đây hòa thân ta cũng đi theo bảo vệ muội! Muội không nhớ sao?”
“Những chuyện trước kia ta đã quên gần hết rồi! Nếu huynh là thanh mai trúc mã của ta, vậy…những chuyện trước khi ta mất trí nhớ huynh có thể kể cho ta nghe không?” Tuy tôi vẫn còn nghi ngờ độ xác thực qua lời nói của hắn, nhưng…Băng Tâm cũng không hé răng nửa lời, vậy chỉ còn hắn là manh mối duy nhất tôi có thể bám víu vào thôi!
Hắn đưa cho tôi viên kẹo rồi bắt đầu kể: “Muội là con gái của Quốc Vương và La Quý Phi, vì sinh khó mà mẹ muội qua đời… Quốc Vương đau buồn không thôi! Ta thị vệ thân cận được lệnh bảo vệ muội, muội khi còn nhỏ rất hay chạy ra ngoài chơi không chịu học, nên lúc nào ta cũng cho muội một viên kẹo để dỗ dành. Vì không muốn hòa thân nên muội đã lén bỏ trốn, nhưng không ngờ lại gặp tặc khấu giữa đường. Muội rơi xuống vách núi đầu bị chấn thương nặng nên đã mất trí. Chắc chuyện này họ cũng đã kể cho muội nghe.”
Tôi gật đầu rồi đáp: “Theo như lời huynh kể chúng ta đúng là rất thân…nhưng thân đến mức nào?”
“Đã từng hẹn ước có được tính là thân không?” Hắn nhìn tôi cười dịu dàng đáp.
“Cái…cái gì? Thật á?” Tôi vì bất ngờ với câu nói của hắn, vừa uống ngụm trà mà khiến tôi ho sặc sụa.
Hắn vẫn dịu dàng tiến gần lại vỗ vỗ lưng tôi rồi đáp với giọng đầy cưng chiều: “Đồ ngốc…uống từ từ thôi! Rõ là muội bảo muốn lấy ta sao giờ lại quên mất rồi?”
Tôi vì cơn ho khi nảy mà giọng lạc cả đi đáp: “Đại ca ơi! Huynh…đừng làm ta sợ…ta tuy thân quên mọi thứ nhưng sao lại quên đi việc hệ trọng như vậy?”
Hắn khẽ cười rồi bảo: “Ta trêu muội thôi!”
Lúc này Nhị hoàng tử cũng đi bước ra, không còn lớp son phấn kia tuy bị mấy vết thương đỏ tím nhưng…hắn trông rất anh tuấn, điềm tĩnh lại có chút lại có chút trầm ổn. Hắn khập khiễng đi lại gọi: “Dư tướng quân…”
Dư Minh Viễn cúi chào rồi hỏi: “Nhị điện hạ đã xong rồi ư? Mấy vết thương đó…”
Nhị hoàng tử kia cười xòa gượng gạo, rồi hướng về phía tôi hỏi: “Haha, không sao vết thương nhỏ thôi không đáng lo…có điều khi nảy ta quên hỏi quí danh của vị cô nương này!”
Tôi tròn mắt bất ngờ vì không tin được bản thân đã hóa trang kĩ lắm rồi, trông cũng ra dáng nam nhi mà nhỉ.”Sao ngài biết ta là nữ nhi?”
Nhị hoàng tử Vương Ninh nhìn tôi mỉm cười rồi bảo: “Ta tuy ở ngoài cung nhưng chuyện trong cung ta biết rất rõ…ta nghe mọi người tháo nhau rằng Ngũ công chúa mới đến hòa thân không theo cung qui thường làm cho Hoàng Hậu nương nương và các ma ma tức giận…lần đó rơi xuống nước cũng may có Tam đệ ta cứu, cũng vì chuyện đó mà cả hoàng cung nhốn nháo cả lên! Ta nói đúng không Ngũ công chúa?”
Hắn nói hàng loạt chuyện đó ra làm tôi cũng thẹn vô cùng. Chẳng biết ở Tư Thục tôi đã có công danh chiến tích gì, nhưng đến Biện quốc thì những công trạng tôi gây ra cũng dài như sớ, kể mãi cũng không hết.
Tôi ngại ngại gãi gãi đầu đáp: “À thì…cũng đâu đến nỗi như vậy!”
Thấy hắn ta cũng hòa đồng thân thiện tôi cũng đỡ phải giả vờ khách sáo nữa. Tôi hắn giọng trêu chọc: “E hèm…Cũng không biết khi nảy là ai đã cứu ngài vậy? Chỉ mấy tên côn đồ đó ngài cũng không đánh lại được, khiến bản thân cũng bị đánh cho tơi tả như thế. Chuyện này mà đồn khắp kinh thành e rằng…”
Thấy tôi cười nham hiểm Nhị điện hạ bèn hạ giọng: “Ấy…cô đừng như vậy chứ, nhưng hôm nay cô ra ngoài cùng có phải là không ai biết không nhỉ?”
Tôi cười hì hì đáp: “Haha…ta đùa thôi! Chuyện hôm nay xem như là bí mật giữa ba người chúng ta nha!”
Dư Minh Viễn xoa đầu tôi bảo: “Nha đầu…Muội giữ bí mật của Nhị điện hạ…còn điện hạ cũng giữ bí mật của muội. Vậy còn ta thì sao? Ta đâu có bí mật gì cần giữ đâu nhỉ?”
Nhị điện hạ lại lên tiếng: “Dư tướng quân nói vậy cũng không đúng…dù sao ngài cũng biết hết mọi chuyện, sao có thể nói là không có?”
“Đúng, đúng…nếu Phàn ma ma biết ta trốn ra ngoài thế nào cũng đi mách với nương nương, khi đó ta lại bị phạt nữa đấy! Dư Minh Viễn huynh bảo huynh là thị vệ thân cận của ta cơ mà…” Tôi nhìn Dư Minh Viễn ra sức nài nỉ, hắn cũng bất lực mà gật đầu đồng ý.
Sau đó, ba người bọn tôi định ngồi lại Hương Viện nói chuyện nhưng vì hai người họ có việc nên tôi và họ đã tách nhau ra. Tôi đi quanh phố chợ nhộn nhịp, đang đứng lựa món ngon thì thấy bóng dáng trông rất quen mắt. Hai người một nam một nữ nói cười vui vẻ đang lựa chọn giấy mực gì đấy trong cửa hàng Duy Phẩm Các.
Vâng…không ai khác chính là Vương Đằng Thái Tử. Tôi không khỏi tò mò bước vào trong giả vờ lựa chọn vật phẩm, rồi len lén nhìn hai người kia. Nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc nói nói cười cười, ánh mắt bọn họ tràn ngập ý tình. Đôi ba phần tôi cũng nhìn ra cô nương bên cạnh là Lương cô nương, là thanh mai trúc mã của hắn, Băng Tâm từng bảo hắn và cô nương này qua lại rất thân thiết. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy cô ấy rất đẹp, đẹp đến động lòng người, khiến cho biết bao nam nhân muốn được che chở a!
Đang suy nghĩ bâng quơ thì bà chủ Duy Phẩm Các nhẹ nhàng bước đến vỗ vai tôi nói: “Chà…công tử đúng là có mắt nhìn, miếng ngọc bội này là vật phẩm duy nhất chúng tôi vừa mới nhập về từ Tư Thukc đấy!”
Bà ta lớn giọng như vậy làm cho tôi giật cả mình, bất giác tôi quay sang nhìn hai người kia thì bắt gặp họ nhìn về phía này. Tôi chột dạ bỏ miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích xuống rồi vội vàng rời đi. Vừa ra khỏi Duy Phẩm Các đã bị một lực kéo, kéo mạnh về phía sau. Thế là tôi bị mất đà ngã người về sau, cũng may có một cánh tay đỡ lấy nếu không tôi đã nằm sỏng soài trên nền đất cát rồi!
Lúc ấy trước mắt tôi là khuôn mặt của tên đáng ghét Vương Đằng kia, hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, mắt đối mắt. Dừng khoảng mấy giây…tôi vội bật ra khỏi vòng tay hắn nói: “Ngài làm gì vậy? Giữa đường giữa sá lôi lôi kéo kéo còn ra thệ thống gì?”
Hắn ta cũng đâu có vừa gì còn chế giễu tôi: “Hừ…ta đã bảo là ai trông quen mắt thế, thì ra là kẻ bám đuôi!”
“Ngài nói ai là kẻ bám đuôi chứ? Ta chỉ tình cờ ghé qua thôi, ngược lại là ngài không biết người quen hay lạ đã kéo người ta vào lòng ôm ấp. Điện hạ đúng là đào hoa thật đấy!” Tôi nào có chịu thua gân cổ cãi lại
Hắn nhếch mép cười: “Ta có đào hoa chắc gì đã đến lượt cô, người muốn hầu hạ bổn Thái Tử xếp hàng cả đống kia kìa!”
Tôi trề môi dè bĩu: “Úi…vậy quá vinh hạnh cho bổn công chúa rồi! Có điều ngài có biết ngài và cái nhà khác nhau chỗ nào không? Chính là không có cái cửa đấy!”
“Cô…” Hắn tức giận định nói gì đấy thì Lương cô nương kia đi đến.
Cô ấy ngơ ngác khó hiểu hỏi: “Vương Đằng ca ca…sao vậy? Vị công tử này là…”
Lúc này sắc mặt hắn đã không còn vẻ tức giận khi nảy nữa mà cố kiềm chế bảo: “À không có gì…cô ấy là…”
“Chào cô nương…ta là bằng hữu của Điện hạ, đúng không Điện hạ?” Tôi trực tiếp ngắt lời hắn, rồi vỗ vai nhướng mày với hắn.
Cô ấy mỉm cười dịu dàng, cúi đầu hành lễ: “Chào công tử…tiểu nữ là Lương Nhã Tịnh, không biết quí danh của công tử là…”
Tôi vừa định trả lời thì một giọng nói khác vang lên: “Tiểu Hiên lại gặp nhau rồi!”
Thì ra là Dư Minh Viễn và Nhị hoàng tử, tôi cười cười gượng gạo, hướng ánh mắt cầu cứu về hai người họ.
Lương tiểu thư khẽ hỏi: “Nhị điện hạ cát tường! Hai người…quen nhau sao?”
“Đúng vậy! Tiểu Hiên là bằng hữu của ta, nghe bảo Tam đệ tìm ta có việc. Chi bằng có mặt đông đủ…hay chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện đi!” Nhị điện hạ mỉm cười vui vẻ nói.
Thế là chúng tôi vào một quán trà gần đấy, không khí có chút ngượng ngùng tôi bèn nói nhỏ với Nhị điện hạ: “Sao ngài kêu ta là Tiểu Hiên vậy?”
Nhị điện hạ vừa nhấp ngụm trà vừa nói: “Ta nghe Dư tướng quân gọi cô như vậy…có điều sao cô lại gặp Tam đệ ta ở đây vậy?”
Tôi thở dài thườn thượt: “Haizzz…chuyện dài dòng lắm, có thời gian ta sẽ kể cho ngài nghe.”
“Vương Đằng ca ca…đây là bánh hoa tươi ngon nhất ở Tiêu Hồng Các, huynh nếm thử xem.” Lương tiểu thư ân cần đưa bánh cho hắn.
Tôi và hai người kia nhìn bọn họ mà muốn cẩu huyết, thấy thế Nhị điện hạ lên tiếng trêu chọc: “Nghe bảo đệ có việc tìm ta…không phải muốn ta đến xem màn ân ái này của hai người chứ?”
“Nhị ca…huynh lại khéo trêu đệ. Đệ tìm huynh là vì mấy hôm nay bận bịu chính sự không có thời gian huynh đệ cùng trò chuyện. Nghe bảo dạo này huynh thường đến Hương Viện?” Vương Đằng nhận miếng bánh từ tay người đẹp rồi khẽ hỏi.
Nhị điện hạ cười cười đáp: “Chỉ là đến xem kịch thôi!”
“Vậy sao? Phụ hoàng nhờ đệ khuyên răng huynh, nhưng đệ biết huynh không màn chính sự. Chi bằng huynh có thể đến Chánh Nhân cung cùng đệ bàn việc, như vậy vừa tránh được sự nghi kị của Phụ hoàng cũng bớt các quan đại thần nói ra nói vào!” Vương Đằng thẳng thắn nói.
Nhị điện hạ nghe đến việc này bèn thay đổi sắc mặt đáp: “Ta không muốn can dự triều chính vì thế sự khôn lường. Ta không trách Phụ hoàng vì mỗi người con trai của người có mỗi ta là khác biệt. Nhưng chuyện đệ vừa nói e rằng ta không thể đáp ứng…”
“Nhị ca! Đệ chỉ muốn tốt cho huynh…” Vương Đằng khẩn trương nói.
“Ta biết đệ muốn tốt cho ta nhưng chuyện này ta vô năng!” Nhị điện hạ lại nói.
Vương Đằng lại nói tiếp: “Huynh có biết ở trong triều bàn tán sau lưng huynh thế nào không? Những ngày gần đây tấu sớ đệ nhận được đếu muốn bỏ tước vị Tư Thục Vương của huynh không?”
“Tước thì tước đi, dù sao ta cũng chẳng cần tước vị vô vị đó!” Nhị điện hạ mất kiên nhẫn đáp.
Không ngờ…vẻ ngoài của Nhị điện hạ có vẻ điềm tĩnh nhưng cũng có lúc mất kiến nhẫn tức giận như vậy. Thấy tình thế căng thẳng như vậy…tôi bèn lên tiếng can ngăn: “Thái Tử điện hạ và Nhị điện hạ có gì từ từ nói!”
Vương Đằng quay sang giận cá chém thớt: “Cô có quyền gì chen vào chuyện của huynh đệ bọn tôi!”
Tôi có chen ư? Tôi chỉ khuyên họ bớt giận lại thành ra kẻ chen ngang. Hắn vô lý như vậy sao cô nương kia chịu được tính hắn vậy. Tôi cố kiềm nén cảm xúc tức giận của mình rồi nói: “Xin hỏi Thái Tử điện hạ…Ta có câu nào chen vào huynh đệ các người không? Các người không thấy nảy giờ ai ai cũng nhìn các người hả?”
Nghe tôi nói thế họ bèn nhìn ngó người đi xung quanh. Mặt người nào người nấy xịu xuống đen như đít nồi.
Dư Minh Viễn nhỏ giọng nói: “Thái Tử điện hạ, Nhị điện hạ trời đã về khuya rồi! Hay để cho Tiểu Hiên trở về đi, Lương tiểu thư cũng nên về phủ sớm rồi ạ!”
Dưới tình huống như vậy thì chắc chắn ai cũng phải về nhà nấy để vẹn cả đôi bên. Tiểu thư họ Lương kia lên xe ngựa trở về phủ, Nhị điện hạ cũng trở về phủ đệ của mình, chỉ còn tôi, Dư Minh Viễn và tên ác ôn kia.
Trên đường đi không ai nói với ai lời nào, lúc vào Chánh Nhân cung tôi định tẻ về phía Phi Vãn Các, Vương Đằng nhìn tôi hỏi: “Cô làm sao quen biết Nhị ca ta?”
“Tình cờ gặp…sao hả chuyện ta kết bạn với ai ngài cũng quản à? Ta về trước đây, Dư Minh Viễn ta về trước đây!” Tôi chả thèm nhìn bản mặt của hắn chỉ nhàn nhạt trả lời rồi nhìn về phía Minh Viễn nói.
“Cô…cô…” Vương Đằng tức muốn hộc máu nói chẳng thành tiếng.
“Hửm? Cô nghe nè cháu?” Nói xong tôi nháy mắt rồi rời đi để lại tên khó ưa đó đứng giậm chân tức giận.
Quả thực trong lòng tôi vẫn còn giận việc hắn nạt nộ tôi trước mặt bao nhiêu người. Dù gì tôi cũng là có ý tốt vậy mà hắn lại…Thiết nghĩ sau này gặp thì cứ tránh đi cho xong, để mỗi lần gặp bản mặt của hắn là y như rằng tự tôi ôm cục tức trong người mà chẳng thể nào ngủ được. Tức chết lão nương ta mà!!!
(Còn tiếp)