Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình - Chương 24: Phận hồng nhan (3)
Băng Tâm vừa bưng khay bánh ngũ vị lên, còn nóng hỏi thơm phức nhưng tôi chẳng muốn động đến. Thấy thế cô ấy khẽ hỏi: “Công chúa…người mệt sao? Để nô tì xoa bóp cho người nha?”
“Quả thực ta rất đau, ngoài đau chân, đau tay, đau vai, đau đầu ta còn lo bản thân mình sắp tự kỉ rồi đây này. Hơn một tháng đến đây ta còn chẳng đi nổi hết hậu cung huống gì là hoàng cung. Rồi Biện Thành này ra sao ta còn chẳng biết. Ai da…gò bó chết lão nương ta rồi!” Tôi hậm hực bảo.
Băng Tâm tiến lại khẽ cười đáp: “Công chúa…hay chúng ta ra Ngự hoa viên dạo đi!”
Tôi bĩu môi lắc đầu: “Ở đó toàn hoa là hoa… nói cho cô biết ta nhớ sạch hết tất cả loài hoa trong đó rồi, cô tìm địa điểm khác đi…”
Cô ấy nghĩ nghĩ lát lại bảo: “Hay đến Vân Hoa cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương. Dù sao thì nương nương cũng rất chiếu cố người mà…”
Tôi ngồi dậy sờ trán cô ấy rồi lại sờ trán mình, giả vờ nghiêm trọng bảo: “Chậc chậc…Băng Tâm, chưa gì cô đã bệnh trước ta rồi à? Đầu cô còn ấm hơn ta đấy!”
Nghe tôi nói vậy, cô ấy bèn hốt hoảng sờ trán mình, nghĩ ngợi đáp: “Đâu có! Nô tì đâu có bị ấm đầu đâu công chúa!”
Nhìn vẻ mặt cô ấy hoài nghi nhân sinh, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Hahaha…cô đúng là dễ bị lừa!”
“Công chúa…người đừng suốt ngày lấy nô tì làm trò hề nữa mà!” Cô ấy xịu mặt nói.
“Được rồi ta không trêu cô nữa…ta có chuyện quan trọng muốn bàn với cô. Nào…lại đây!” Tôi ngoắc ngoắc tay về phía cô ấy.
“Cái gì? Người muốn xuất cung?” Cô ấy hét lên làm tôi giật bắn người.
Tôi vội bịt miệng cô ấy dè chừng nhòm ngó xung quanh khẽ nói: “Trời ơi…cô bé bé cái mồm lại giúp ta! Cô muốn Hoàng Hậu nghe được phạt ta à?”
“Công chúa…chuyện này e rằng rất khó a…thị vệ gác cổng canh giữ nghiêm ngặt đến một con muỗi cũng chẳng thể chui vào. Người nghĩ đi…cả thị vệ gác cung chúng ta người còn chẳng thoát ra được nói gì đến ra ngoài!” Băng Tâm nhỏ giọng đáp.
Tôi cười cười tự tin bảo: “Yên tâm…cứ tin ở ta, nếu đã có ý định xuất cung ta đương nhiên có cách.”
Cô ấy nhíu mày khó hiểu: “Công chúa…sao người tự tin như vậy được?”
“Nếu không tin…tối nay cô đi cùng ta xen thực hư như thế nào. Thế nào cô có muốn đi không?”
Cô ấy chần chừ do dự giây lát rồi cũng bị tôi lôi kéo đi cùng tôi. Rút kinh nghiệm aau mấy lần không quang minh chính đại đi ra từ cửa chính tôi đã quyết định lẻn đi cửa sau.
Với sự quan sát mấy ngày nay của tôi, những Hoàng tử, thị vệ thân cận có một cánh cửa nhỏ để ra vào cung thuận tiện khi Hoàng Thượng cần triệu kiến, hay phải thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đấy. Từ cung tôi đang ở là Lộc Hòa cung phải đi một đoạn mới đến. Đương nhiên thị vệ ở cổng này cũng không có mấy người, hầu như chỉ tập trung ở các cung…ngoài ra ít ai lui tới nơi này.
Đêm đó…trời chạng vạng tối, tôi giả vờ bảo với Phàn ma ma là tôi rất buồn ngủ, muốn ngủ sớm. Với sự quyết tâm nài nỉ của tôi cộng thêm sự lải nhải không hồi kết, thì việc đàm phán thành công vang dội. Khi tất cả cung nữ lui xuống là lúc tôi lấm la lấm lét cùng Băng Tâm rời khỏi cung. Thế là phi vụ trốn nhà đi chơi thành công trót lọt…
☆☆☆
Từ khi thành Thượng Nghi trở thành lãnh địa của Biện quốc, thương nhân nhiều nơi ra vào nhộn nhịp. Ngày trước những thương gia từ Tư Thục hay các thương gia Biện Thành muốn vào thành Thượng Nghi, trước hết phải có giấy phép ra vào thành. Tất cả đều do Y Sơn kiểm soát nhằm bảo vệ, ngăn chặn thế lực thù địch muốn gây rối, bảo vệ bách tính Thượng Nghi mãi phồn vinh và hưng thịnh.
Nhưng khi đã trở thành vật sở hữu của Biện quốc, thành Thượng Nghi trở thành nơi cung cấp dược liệu đến Biện quốc. Tất cả các thảo dược đều được thu hoạch và bán ra với giá trên trời, nhưng ai nấy đều đỏ mắt bỏ cả núi vàng, núi bạc để mua chúng rồi mang về kinh thành bán lại với giá cao gấp năm, gấp mười lần lúc mua vào.
Thành Thượng Nghi giờ chẳng còn như ngày trước… vẻ đẹp yên bình thơ mộng, Thượng Nghi như một cô nương xinh đẹp, tuổi xuân mơn mởn, cô nương ấy mang trong mình nhiều ước ao và hoài bão lớn lao, cô nương ấy dịu dàng thơ ngây lặng lẽ ngắm nhìn núi rừng trù phú đầy hoa thơm và thảo mộc quý hiếm.
Giờ đây… cô nương ấy sau bao lần bị cát bụi cuộc đời vùi dập trở nên già cõi và xơ xác, cô nương ấy đã thấu hiểu được cuộc đời vốn là một giấc mộng phù vân, mơ rồi lại tỉnh hóa ra cuộc đời là vô vàn dối lừa và lợi dụng. Cô nương ấy…giờ đã mang trên mình nhiều vết thương không thể lành, những vết thương ấy ngày ngày rỉ máu…đau không kể siết!
Thành Biện kinh đầy vẻ xa hoa lộng lẫy, phố phường người ngựa đi đi lại lại tấp nập, hàng quán thơm phức mùi thức ăn, văng vẳng nghe tiếng ai hát kinh kịch vọng ra từ Tiêu Hồng Các, các tiểu thư khuê các, các công tử vương công quý tộc gặp gỡ trò chuyện đối thơ. Trái với vẻ nhộn nhịp xa hoa ấy, dòng sông Sương Giang êm đềm lặng lẽ trôi… ngập tràn vẻ đẹp dịu dàng, lả lướt uốn lượn quanh co ôm ấp thành Biện Kinh rộng lớn.
Tại bờ sông Sương Giang, một cô nương ngũ quan tuyệt mỹ, diễm át quần phương, dường như cô ấy đang chờ đợi ai đó mong ngóng về một phương.
Cô gái bên cạnh khẽ bảo: “Tiểu thư…chắc Điện hạ đã quên cuộc hẹn với người rồi!”
“Không đâu! Điện hạ đã hứa rồi, chắc chắn sẽ không nuốt lời…” Tiểu thư kia nhẹ nhàng nói với giọng chắc nịch.
“Tịnh Tịnh, muội chờ ta có lâu không?” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.
Cô Tiểu thư kia vội kéo tay hắn yểu điệu đáp: “Cũng không lâu lắm…muội chỉ sợ Vương Đằng ca ca không đến thôi!”
Hắn dịu dàng cười đáp: “Ta đã hứa với muội rồi mà…sao thất hứa được. Có điều khi nảy có việc đột xuất, xin lỗi muội Tịnh Tịnh.”
Cô ấy vui vẻ ôm cánh tay hắn nói: “Muội không sao mà! À…phải rồi! Hôm trước huynh bảo muốn ngồi thuyền uống trà mà…hay chúng ta cùng đi đi.”
Hắn tỏ vẻ yêu chiều bảo: “Được, đều nghe muội hết!”
Hai người họ cùng nhau ngồi thuyền xuôi dòng sông Sương Giang nói cười vui vẻ. Trong mắt cô nương ấy là toàn bộ sự dịu dàng, ấm áp đầy nhu tình cùng toàn bộ bóng hình của người mà cô yêu nhất…tất cả đều được cô gói gọn trong đáy mắt. Còn trong mắt hắn, cô chính là một cô nương trong sáng, thuần khiết vô ưu vô nghĩ. Nhưng đằng sau nụ cười dịu dàng ấy có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?
Lương Nhã Tịnh là con gái duy nhất của Lương Tướng Quân. Gia tộc họ Lương gắn bó, trung thành với Vương triều từ thuở hồng hoang, có công phò trợ quân vương, nhiều lần dẹp giặc ngoại xâm giữ yên bờ cõi nơi biên thùy xa xôi.
Cô tiểu thư này và hắn được xem là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên…cô ấy thích hắn rất lâu rồi! Lúc nhỏ dù là tiểu thư khuê các nhưng cô vẫn được đi học cùng các công tử thế gia và các hoàng tử trong cung. Vì chỉ có mỗi cô là nữ nhi nên bọn nam nhân kia hay bắt nạt cô. Hắn vốn là người trầm tính ít nói, ghét bỏ những kẻ cậy thế hiếp người bèn ra tay ngăn cản. Từ đó về sau…bọn họ đều trêu ghẹo cô và hắn có tình ý, lâu ngày sinh tình, thiên tác chi hợp.
Từ đó, cô và hắn cũng gần gũi thân thiết hơn, hắn không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa thay vào đó là ánh mẳt nhu tình, lời nói đường mật. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy và hắn đã nhất kiến chung tình từ lâu.
“Muội đang nghĩ gì vậy?” Vương Đằng khẽ hỏi.
Cô cười nhẹ, tay vuốt mái tóc đen dài của mình đáp: “À không có gì…muội chỉ đang nghĩ ngợi vu vơ thôi! Đúng rồi… muội nghe nói Ngũ công chúa đã đến Biện kinh hòa thân rồi?”
Hắn gật nhẹ đầu nhưng không trả lời, chỉ nhấm nháp ngụm trà nhỏ tỏ vẻ không quan tâm.
“Muội nghe bảo huynh đã cứu công chúa?” Cô ấy dò hỏi.
Hắn nhìn cô giây lát rồi nói: “Tịnh Tịnh…muội muốn hỏi gì cứ hỏi đừng vòng vo nữa!”
“Òm….thì…muội chỉ tò mò không biết Thái Tử Phi tương lai như thế nào…” Cô ấy nhìn hắn ấp úng hỏi.
Hắn mặt chẳng chút biến sắc đáp: “Ta chẳng nhớ cô ấy trông như thế nào nữa! Thôi…trời đã về đêm, sương xuống sẽ lạnh lắm. Chúng ta lên bờ đi dạo đi!”
☆☆☆
“Này…Băng Tâm cô nhìn nè…đó là kẹo à?” Tôi chỉ tay về phía quầy hàng trưng bày một xâu trái gì đấy tròn tròn đỏ đỏ, bên trên có phủ gì đấy vàng vàng óng ánh.
Băng Tâm khẽ lắc đầu ra chiều không biết, tôi bèn tiến lại hỏi ông chủ: “Ông chủ! Đây là gì vậy?”
Ông chủ vui vẻ trả lời: “Đây là kẹo hồ lô, chắc công tử là người nơi khác đến à?”
“Đúng vậy! Bọn ta là lần đầu đến đây…ông chủ lấy cho ta một cây đi!” Tôi hồ hỡi nói.
Chợt Băng Tâm kéo kéo tay áo tôi, nghiêng người nói nhỏ: “Công chúa…chúng ta không mang theo ngân lượng!”
Tôi sờ vào túi mình, tay áo không một đồng dính túi. Tôi buồn bã xin lỗi ông chủ định quay bước rời đi thì phía sau có một người gọi: “Tiểu Hiên!”
Theo phản xạ, tôi quay người lại…hắn bước đến gần bảo: “Cho muội này!”
Tôi khó hiểu dò hỏi: “Ngươi gọi ta á?”
Hắn tươi cười gật đầu đáp: “Muội quên ta rồi sao? Ta biết muội mất trí nhớ nhưng không ngờ ta muội cũng không nhận ra…cả tên mình muội cũng không nhớ ư?”
Lại một người nữa bị ấm đầu, nói toàn những điều khó hiểu: “Ai da…huynh đài này! Ta và huynh rốt cuộc nào có quen biết sao giữa đường giữa xá lại níu níu kéo kéo ta làm gì vậy?”
Hắn vẫn giữ nụ cười ấy, có chút dịu dàng lại ấm áp, nhưng nơi đáy mắt hiện lên một mảnh chua xót khó tả: “Nếu đã quên thì chúng ta làm quen lại nha! Ta là Dư Minh Viễn, hành tẩu giang hồ khắp nơi, trừ gian diệt bạo…còn muội?”
“Ta…ta là…” Băng Tâm vội ngắt lời: “Chúng ta đi thôi công chúa, xem chừng hắn là tên lừa đảo đấy!”
Nói rồi cô ấy kéo tôi đi sền sệt, tôi quay lại nhìn thấy hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn về phía tôi. Một cảm giác thân quen lại có phần xa lạ, thân thuộc nhưng không dám tiếp cận. Khi nảy hắn gọi tôi là Tiểu Hiên ư? Rốt cuộc hắn nhận nhầm người hay vốn dĩ tôi vốn mamg tên đó?
“Công chúa…người không chứ?” Băng Tâm lo lắng hỏi.
Tôi lắc lắc đầu, gạt qua ý nghĩ vừa rồi, dốc lại tinh thần vui vẻ nói: “Ta muốn ăn cái bánh kia…”
“Nhưng chúng ta không có tiền” Băng Tâm tiếc nuối đáp.
Tôi nhìn trên người liếc lên liếc xuống lại thấy miếng ngọc bội này có giá trị bèn lấy xuống đưa cho cô ấy: “Cô cầm miếng ngọc bội vào trong mua bánh đi, đông người vậy chắc sẽ ngon lắm!”
Băng Tâm gật đầu đồng ý rồi vào trong dòng người xếp hàng chờ lượt mua bánh. Tôi đứng cách đó không xa chờ đợi, bất chợt tôi nhìn thấy một tên mặt mày trông bộ gian xảo. Tôi vội bám đuôi phía sau chờ hắn hành động, quả nhiên tôi đoán không sai. Hắn lợi dụng dòng người đông đúc sàm sỡ một cô nương nọ, cô ấy cảm giác được liền bắt quả tang tại trận.
Tên kia chột dạ đẩy ngã cô ấy sỏng soài trên mặt đất hòng bỏ trốn, tôi chạy lại gạt chân làm hắn ngã nhào trên đất. “Chết tiệt…ai đây dám gạt chân ông đây thế hả?”
Tôi khinh miệt đáp: “Ấy chà…xin lỗi huynh đài…tôi lỡ chân thôi!”
Tên kia tức lắm bèn lòm còm bò dậy quát tôi: “Tiểu tử thối, dám phá hoại chuyện tốt của ông đây…ngươi muốn chết hả? Vừa nói hắn vừa giơ tay định tát tôi, tức thì tôi chụp tay hắn ta lại rồi bẻ ngược về sau một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Hắn đau đớn la lên: “Đại gia…đại hiệp xin tha mạng! Ta sai rồi…”
“Lúc nảy tay nào của ngươi sờ mó lung tung? Tay trái hay phải? Để ta chặt ra đem hấp…” Tôi liếc hắn hỏi.
Hắn đau đớn run bần bật đáp: “Đại hiệp ta sai rồi! Ta không dám nữa…”
Tôi bật cười khoái chí, định bụng đem hắn lên nha môn thì đột nhiên có ba, bốn tên chạy lại: “Đại ca…sao…sao lại…”
Tên kia như lấy được động lực bèn quát: “Còn đứng đấy làm gì? Bắt tên tiểu tử này lại cho ta!”
Haizzz…một mình tên béo này thì tôi còn đỡ được chứ ba, bốn tên cao to này…một cô nương như tôi sao có thể chống lại.
Tôi bèn tỏ vẻ anh hùng, tay vẫn bẻ tay tên kia ngoặt về phía sau hùng hổ nói: “Lại đây! Tiểu gia ta hành tẩu giang hồ bao năm nay chẳng biết sợ ai bao giờ.” Nói rồi tôi bèn đá tên mập về phía mấy tên đồng bọn, trong 36 kế chạy là thượng sách. Tôi bèn cong giò bỏ chạy mặc kệ sự đời…
Tôi bèn chạy lên cầu Túc Kiều, bọn chúng đuổi kịp bèn tóm gọn tôi định lôi đi. Tôi vùng vẫy đạp vào chân một tên hắn đau đớn đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi lòm còm bò dậy định chạy tiếp, thì một tên khác bắt được đang lúc ngàn cân treo sợi tóc bỗng một thân trắng xuất hiện đánh tên kia trở tay không kịp. Tôi đang chẳng biết chuyện gì.. thì tên béo kia chạy đến nắm lấy tóc tôi, tôi giằn co qua lại vô tình trượt chân lọt tỏm xuống sông.
Nước tràn vào mũi, miệng làm tôi khó chịu, cố vùng vẫy nhưng bất lực… vì tôi nào có biết bơi. Mắt tôi cay xè vì nước, tôi cảm giác thân mình nặng trĩu đang chìm dần xuống nước, trước khi tầm mắt tôi bị che mờ bởi bọt nước trắng xóa nhìn thấy một bóng dáng của người nào đấy lao vun vút về phía tôi…sau đó, tôi chẳng còn nhớ gì nữa….
(Còn tiếp)