Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình - Chương 22: Phận hồng nhan (1)
“Tiểu Hiên…cậu xem hôm nay mình mang thứ gì đến cho cậu này…đây là chiếc vòng mà mình vừa tìm được trong tiệm đồ cổ của bác mình. Hoa văn khá lạ nên mình đã bảo bác bán lại cho mình, đây là quà tặng cậu đấy! Cậu mau tỉnh dậy đi Tiểu Hiên!”
Giọng một cô gái đang thủ thỉ bên tay tôi, mắt tôi không thể mở ra nổi, toàn thân như cứng đờ, không cử động được, tay và chân dường như có vật gì đang ghìm lại…tôi nghe tiếng cô ấy thở dài rồi tiếng giày nện trên nền gạch lọp cọp, rồi rời đi lặng lẽ…
☆☆☆
Tại Tư Thục Quốc… từ khi Thái Tử Vương Đằng và Ngũ công chúa rơi xuống vực, may thay là rơi xuống nước nếu không cũng chẳng còn mạng trở về.
Tư Thục Kiến Thành một phen lo sợ sốt vó, nếu xui rủi Thái Tử mà chết ở Tư Thục Quốc há chẳng phải ông ta đang đùa với lửa sao? Mọi cơn thịnh nộ của Hoàng Đế Biện Thành đều dồn lên đầu ông ta, cả gian sơn ông ta gây dựng trong phút chốc tan thành mây khói.
“Thế nào rồi?” Ông ta lo lắng đi đến phòng của Vương Đằng hỏi.
Thái y cung kính đáp: “Bẩm Quốc Vương…Thái Tử không ảnh hưởng đến tính mạng. Vừa nảy vừa mới tỉnh dậy… chỉ là phần đầu bị va chạm khá mạnh…có lẽ do bị chấn thương nên đã tạm thời quên đi một số chuyện gần đây ạ!”
“Sao cơ? Quên ư?” Ông ta hoảng hốt hỏi
“Quốc Vương yên tâm, chỉ là tạm thời…người đừng quá lo lắng. Có điều…” Thái y e ngại ấp úng nói.
Ông ta dường như mất kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì? Ông nói luôn đi…ấp a ấp úng…”
“Thái Tử thì tỉnh rồi nhưng còn Ngũ công chúa…công chúa bị va chạm vào đầu khá nặng, máu không ngừng chảy, thần đã kê thuốc cầm máu mạnh nhất người mới đỡ hơn chút… E là…công chúa sẽ phải hôn mê thêm mấy ngày nữa!” Thái y lo sợ nói
Ông ta nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại dò hỏi: “Liệu nó có bị mất trí nhớ như tên Thái Tử này không?”
Thái y nghiêm nghị trả lời: “Bẩm Quốc Vương…thần cũng không chắc chắn, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến đầu khá nặng….”
Tư Thục Kiến Thành khẽ mỉm cười khó hiểu, ông ta cùng lão Thái y đến phòng La Mộc Hiên, đuổi hết người hầu ra ngoài, chỉ còn lại ông ta và lão Thái y. Chợt ông ta lấy trong tay áo ra một lọ thuốc đưa cho Thái y.
Lão Thái y nghi hoặc đến gần đón lấy lọ thuốc từ tay của Quốc Vương, ông ta run run nói: “Đây là Xích Tương táng ư? Người muốn cho…cho công chúa uống?”
“Sao thế? Không dám à? Mau đem cho nó uống đi!” Ông ta hất hàm về phía La Mộc Hiên đang nằm, trên trán còn đang quấn băng gạt trắng tinh phía trên còn dính tí máu chảy ra từ miệng vết thương.
Lão Thái y run rẩy miễn cưỡng tiến từng bước về phía La Mộc Hiên, nhét viên thuốc đắng nghét vào miệng cô ấy.
Quốc vương hài lòng gật gù bảo: “Từ nay về sau…nó chỉ là Ngũ công chúa của Tư Thục Quốc ta…chỉ là Tư Thục Hạ Nguyệt Châu mà thôi!”
☆☆☆
Tại phủ Thừa Tướng…ở Biện Kinh
“Cha…nếu không ra tay…e rằng sẽ không còn cơ hội. Vương Đằng có phải quá dễ dàng để ngồi trên ngôi vị ấy không? Vương Khôi quá vô dụng, lại chết dưới tay của kẻ khác, chúng ta cũng chẳng thể phò trợ đến khi nó làm Hoàng đế. Vương Đằng kia lại quá may mắn, gặp thời gặp thế cứ vậy mà nắm giữ ngôi vị Thái Tử, há chẳng phải quá lợi cho hắn sao?” Thục Kính nói.
Lúc này Thừa Tướng Thục Tử khẽ khàn uống ngụm trà rồi bảo: “Con biết một mà không biết mười, Vương Đằng trước nay không lộ hành tung, chuyện này phía sau chắc chắn đằng sau có kẻ giật dây. Vã lại hắn vừa lập công lớn bình định Thượng Nghi, nếu con ra tay…Hoàng Thượng sẽ không nghi ngờ sao?”
“Cha nói đúng đấy Nhị ca…nhưng mà chúng ta giết hắn ở Tư Thục thì việc này cũng đâu liên quan gì đến ta. Tư Thục mấy năm nay luôn phải chịu sự chi phối của Biện Thành ta…Hoàng Thượng chẳng lẽ không biết tên Tư Thục Kiến Thành kia luôn không chịu khuất phục. Như vậy thì sự nghi ngờ sẽ dồn về lão già ở Tư Thục thôi!” Thục Phong con trai Thừa Tướng Thục Tử từ ngoài bước vào, dáng vẻ đạo mạo hóng hách nói.
Thục Tử lắc đầu đáp: “Hai đứa tụi con chẳng hiểu gì cả, nếu như hắn có động cơ tạo phản cần gì phải gả con gái đến đây làm con tin. Bình định Thượng Nghi là việc Hoàng Thượng luôn mong muốn, Vương Đằng làm lại lập công lớn. Cái chết với hắn há có phải dễ dàng, tóm lại các con không được manh động. Các con đã quên chuyện Vương Khôi vừa rồi ư? Hoàng Thượng đang nhắm vào chúng ta, sai một li đi ngàn dặm đấy!”
Thục Phong nhăn nhó hỏi: “Vậy người định làm gì với hắn?”
“Chờ đợi thời cơ…” Thục Tử nhìn đứa con trai thứ ba của mình đáp gọn lỏn.
☆☆☆
“Công chúa! Người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Đầu tôi đau như búa bổ, tôi xoa xoa thái dương, mắt còn chẳng mở nổi, dường như mí mắt đang dính chặt vào nhau. Tôi cố gắng mở mắt nhìn người con gái trước mặt khó nhọc mở lời. Nhưng cổ họng khô khốc chẳng phát ra nổi một tiếng nào thấy thế cô gái ấy vội đưa tôi bình nước bảo: “Công chúa uống đi, người hôn mê hơn 10 ngày nay rồi!”
Tôi ực một hơi rồi nhìn xung quanh, chỗ tôi đang ngồi dường như là một cổ xe ngựa rộng lớn. Người cứ lắc lư qua lại, tôi hé rèm nhìn quanh thì thấy một đoàn binh lính đi phía sau xe, thấy thế tôi tò mò hỏi: “Đây là đâu?”
Cô gái nhìn tôi khẽ đáp: “Chúng ta đang đến Biện Thành.”
Tôi lại thắc mắc: “Biện Thành là đâu? Sao ta phải đến Biện Thành? Tại sao cô gọi ta là công chúa?”
“Công chúa…người quên rồi sao? Người là Ngũ công chúa ở Tư Thục Quốc, là con gái của Quốc Vương và La quý phi… mấy tháng trước Quốc Vương đã đồng ý gả người đến Biện Thành để hòa thân!” Cô ta nói chuyện rành mạch, dường như tôi không cảm nhận cô ta đang nói dối mình, hình như là thật!
“Vậy…ta tên gì? Sao ta chẳng ấn tượng gì cả?” Tôi thật sự không nhớ gì cả, đầu cứ đau như búa bổ, mấy hình ảnh về vùng đất nào đó cứ tua đi tua lại trong khoảng thời gian tôi hôn mê. Không lẽ là Tư Thục Quốc gì đó sao?
Cô ấy đưa tôi miếng bánh rồi nhẹ nhàng bảo: “Người tên là Tư Thục Hạ Nguyệt Châu! Mười mấy ngày trước người vì giận dỗi Quốc Vương không chịu đi hòa thân nên đã trốn nhà đi, trên đường gặp thổ phỉ. Cũng may gặp đoàn người hòa thân và Thái Tử đi qua đã cứu người đấy!”
Gì? Tư Thục Hạ Nguyệt Châu? Tên này sao lạ vậy? Trong mơ tôi nghe có người gọi tôi bằng cái tên khác cơ mà…
“Không đúng! Cái tên cô nói ta nghe khá lạ, trong khoảng thời gian ta hôn mê ta nghe có người gọi ta…là…là gì nhỉ? Tóm lại chẳng phải cái tên cô vừa nói!”. Tôi khẳng khái trả lời.
Cô gái kia khẽ nhíu mày trấn an: “Công chúa, Thái y có nói người bị va chạm phần đầu khá nặng, nên có một số chuyện người không nhớ. Nhưng không sao đâu…chỉ là tạm thời thôi!”
“Thật ư?” Tôi có cảm giác có thứ gì đấy không đúng lắm, nhưng không biết sai ở đâu? Kì lạ, thật sự rất kì lạ…
Lát sau tôi lại quay sang hỏi tiếp: “Này…cô là ai vậy?”
Cô ấy mỉm cười đáp: “Nô tì tên là Băng Tâm, là nô tì thân cận của người. Nô tì được Quốc Vương cho phép theo người đến Biện Thành hòa thân.”
Tôi nhìn cô gái trước mặt, cô gái này ngũ quan thanh tú, xinh đẹp, trông cô ấy có vẻ trạc tuổi tôi. Bỏ qua nghi hoặc khó hiểu tôi bèn nói: “Sau này cô đừng gọi ta như vậy nữa, cứ gọi tên ta là được rồi!”
“Sao như vậy được ạ? Người là công chúa cao quý, nô tì chỉ là thân hèn mệnh bạc sao có thể vô lễ với người như vậy được chứ!” Cô ấy vội xua tay từ chối.
Tôi thở dài ngao ngán, gì mà công chúa, tôi còn chẳng biết mình lại có danh phận cao quý như vậy đấy! Nhưng để lấy lại được ký ức, cô gái này có lẽ sẽ biết được không ít chuyện đâu…
“Ta mặc kệ đấy! À đúng rồi cổ xe ngựa phía trước là ai đang ở trong đó?” Tôi ngoạm một miếng bánh lớn, nhìn ra cổ xe ngựa phía trước khẽ hỏi.
“Là xe ngựa của Thái Tử Biện Thành, ngài ấy vì cứu người nên bị thương khá nặng. Vừa tỉnh dậy đã gấp gáp đón người trở về Biện kinh.” Băng Tâm vừa nói vừa lấy khăn lau đưa cho tôi.
Tôi lại tò mò hỏi tiếp: “Vậy sao? Hắn trông như thế nào? Cô có nhìn thấy hắn bao giờ chưa?”
Cô ấy khẽ lắc đầu bảo: “Nô tì cũng chưa nhìn thấy qua…Có điều trong thời Thái Tử bị thương, các nô tì được Quốc Vương lựa chọn kĩ lưỡng đến hầu hạ, thay thuốc cho Thái Tử. Họ bảo Thái Tử rất anh tuấn, đạo mạo, lạnh lùng nhưng cũng rất đa tình.”
“Đa tình? Hắn có người trong lòng rồi sao?” Cứ có chuyện gì là máu nhiều chuyện của tôi lại trỗi dậy, hỏi phải hỏi cho tới cùng nếu không tối nay tôi cũng chẳng ngủ được yên a…
Cô ấy khẽ nhóm người qua nói khẽ vào tai tôi: “Nghe bảo Thái Tử đã có người trong lòng, lần đó một nô tì lỡ làm rơi một chiếc vòng của Thái Tử luôn mang theo bên người. Ngài ấy giận lắm bảo người đánh nô tì đó một trận. Nô tì ấy đến giờ vẫn chưa ra khỏi được giường bệnh đấy!”
Tôi sững sờ thản thốt, không ngờ người mà tôi sắp phải lấy lại là một người máu lạnh như vậy, hắn ta lại có người trong lòng. Ngày tháng sau này của tôi có phải sẽ khổ hay không?
“Công chúa! Người yên tâm đi sẽ không sao đâu, người đi hòa thân ít nhiều cũng là đại diện cho Tư Thục ta. Ngài ấy chắc chắn sẽ không làm khó làm dễ gì với người đâu!” Băng Tâm như biết rõ tôi đang nghĩ gì, cô ấy biết tỏng mọi chuyện. Nhưng bây giờ tôi không thể hỏi rõ hết những chuyện trước kia. Chờ thời điểm thích hợp đã…
“Haizzz…ta biết rồi! Băng Tâm…sao cô biết ta đang lo hắn sẽ làm khó dễ ta?” Tôi thở dài khẽ hỏi.
Cô ấy không còn dè dặt như trước nữa, vui vẻ trả lời: “Nô tì cũng không biết…cảm thấy công chúa là người tốt và lương thiện…lại còn phải đi hòa thân đến một nơi xa xôi như thế này. Ít nhiều cũng buồn tủi và lo âu.”
“Chẳng phải cô bảo cô là nô tì thân cận của ta sao giờ mới biết ta tốt bụng? Còn nữa…khi nảy ta luôn cảm giác cô đang che giấu, tránh né ta vì điều gì đấy! Cô nói đi…cô có chuyện gì giấu ta đúng không?” Tôi nhìn chòng chọc vào mắt cô ấy gặn hỏi.
Cô ấy tránh né ánh mắt tôi, ấp úng đáp: “Nô tì…chỉ là buộc miệng nói ra thôi…người đừng để ý!”
Với thái độ hiện giờ của cô ấy, tôi có gặng hỏi bao nhiêu lần cũng không có kết quả. Hơn nữa…cô ấy vẫn còn đang đề phòng tôi, e rằng không thể hỏi những chuyện trước đây.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu tôi đã quên đi những chuyện của quá khứ. Tại sao tôi không nhớ nỗi khuôn mặt của phụ thân và mẫu thân của mình nhỉ?
Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn nén trong đầu tôi, những hình ảnh một vùng đất nào đó tôi thấy trong lúc hôn mê, những con người tôi gặp trong cơn mê man, giọng nói của họ và cả cảnh tượng tàn khốc máu chảy khắp nơi, nhuộm cả màu đất. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn tôi…tôi là ai?
(Còn tiếp)