Mộng Hoàng Đế - Nông Gia Tử - Chương 26
Đó là những gì Độc Thủ nhận xét về Hạo sau một hồi giao đấu. Ngược lại, Hạo cũng chỉ có thể dành cho tên Độc Thủ một lời tán dương:
– Người trong thiên hạ vẫn đồn phương Bắc có hổ, quả thực lời đồn không sai!
Độc Thủ chắp tay đáp lời theo thói quen thường thấy của các giang hồ mỗi khi nói chuyện với nhau:
– Quá khen rồi! Lâu rồi ta mới được gặp một đối thủ xứng tầm như ngươi! Đáng tiếc!
Hạo vờ như không hiểu ý Độc Thủ, hỏi ngược hắn:
– Ngươi bảo đáng tiếc điều gì?
– Đáng tiếc điều gì ư? – Hắn không trả lời ngay mà nhắc lại câu hỏi, tay trái cầm bao da bỏ miệng ngậm, từ từ cầm phần chuôi rút ra một con dao sắc bén – Đáng tiếc từ nay ta với ngươi âm dương cách biệt rồi, đáng tiếc cho một kẻ kỳ tài chết yểu,…
Độc Thủ tính nói thêm điều gì đó nhưng một cú quét chân đã khiến hắn ngã sấp mặt, khi hắn lồm cồm tính đứng dậy thì lại ăn trọn thêm cú bẻ tay. Hạo nhìn Độc Thủ mặt mày bầm tím, cười lớn:
– Ngươi là hổ nhưng ta là trâu. Hổ có thể là chúa sơn lâm của vạn vật nhưng tuyệt nhiên không bao giờ có thể thắng được trâu.
Hạo cẩn thận điểm huyệt Độc Thủ rồi đi tìm bẹ chuối tước dây. Nhìn tên cụt tay đang ngồi dựa vào gốc cậy, An Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi:
– Anh quen biết tên này sao?
– Sao em biết?
Hạo hơi sững lại khi nghe câu hỏi, mất một hồi mới hỏi lại.
– Em đoán vậy! Cách anh nói chuyện với hắn chứng tỏ hai người ít nhất đã từng gặp nhau một lần.
Nghe câu trả lời của An Nhiên, Hạo chỉ có thể cười gật đầu:
– Đúng là không gì qua mắt được em! Quả thực anh đã giao đấu với hắn một lần, cái hôm anh đưa em đi chợ Tết ấy. Mà em cũng làm anh bất ngờ thật đấy, võ công em ấy, không ngờ còn cao hơn anh một bậc.
An Nhiên cười tít mắt khi được Hạo khen:
– Thật sao? Em thì nghĩ ngược lại đấy! Võ công của anh không thể nào lại thấp hơn em được!
– Hoàng tử, hoàng tức, hai người đây rồi!
Khi nghe có người gọi hai tiếng hoàng tức, An Nhiên mặt mày phút chốc bỗng đỏ bừng khiến Hạo cũng phải phì cười:
– Em làm quen dần đi là vừa, sau này sẽ càng có nhiều người gọi em như vậy hơn!
Một tiếng gọi khàn khàn ở phía sau khiến cả hai bất giác đồng thời đều quay đầu nhìn người vừa cất tiếng gọi.
– Chú Cô Mộc, chú tìm tụi tôi là có việc gì vậy?
Hạo nhìn Cô Mộc mặt thoáng chút buồn, trong lòng bất giác thấy bất an hỏi. Cô Mộc đến đứng đối diện, cúi đầu chào trịnh trọng nói:
– Hoàng tử, lão gia có việc cần bẩm báo, sai tiểu nhân đi tìm ngài.
Hạo gật đầu, chỉ tên Độc Thủ bị buộc bằng dây chuối vào gốc cây ở phía sau nói:
– Tên này là Độc Thủ, thân thủ nhanh nhẹn, tay chân linh hoạt, giao cho ngươi, cẩn thận đấy!
– Tiểu nhân đã rõ!
Cô Mộc chắp tay nhận lệnh rồi đi đến vác tên Độc Thủ lên, bước chân chậm rãi đi theo phía sau Hạo. An Nhiên đi giữa hai người, nàng trầm ngâm không nói gì.
– An Nhiên, ta dự tính hôn lễ của chúng ta tổ chức vào cuối tháng này có được không?
Đợi đến một lúc vẫn không có câu trả lời, Hạo không đợi được nữa mà kéo tay An Nhiên đi sát phía mình, vừa đi vừa nhắc lại câu hỏi:
– Cuối tháng này, chúng ta tổ chức hôn lễ, nàng thấy thế nào?
An Nhiên lý nhí hỏi lại:
– Có gấp quá không anh?
Mặc dù đã nghe ra câu hỏi của An Nhiên nhưng Hạo vẫn vờ vịt như chưa nghe rõ mat hỏi lại:
– Hả, em nói lại anh nghe coi, anh không nghe em nói gì!
Cô Mộc đi phía sau, nhìn cảnh này cũng thầm khen “Tuổi trẻ thật tốt”, lại đưa tay che miệng cười khi thấy Hạo tìm cách trêu chọc An Nhiên. Nàng thơ mặt mũi đỏ bừng lên, lén kìm sự xấu hổ xuống để hỏi lớn:
– Chúng ta tổ chức hôn lễ cuối tháng này liệu có vội quá không?
Trong ánh nhìn của An Nhiên, Hạo bày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, lại nhắm mắt vỗ trán nói:
– Cuối tháng là ý của hai vị trưởng bối, nhưng chúng ta cũng có thể xin tạm hoãn đến tháng tư cũng được.
– Vậy sao?
Giọng An Nhiên trở nên nhỏ lại sau khi nghe Hạo nói, dường như đang nói với chính mình, nói chỉ đủ để mình nghe. Đang đi bỗng An Nhiên dừng lại, hai mắt nhìn Hạo đầy chăm chú, sau đó lên tiếng nói:
– Nếu các vị trưởng bối đã định ngày tháng tổ chức hôn lễ thì chúng ta cũng đừng có ý kiến gì nữa, như vậy không có hay đâu!
Nghe câu nói này, Hạo cũng gật đầu vỗ vai An Nhiên:
– Em trưởng thành hơn anh nghĩ, và anh hứa sẽ không phụ tấm chân tình của em.
An Nhiên gật đầu, nước mắt bắt đầu tuôn rơi:
– Ừm, em hứa sẽ làm người vợ hiền của anh!
Hạo đưa tay lau mắt An Nhiên, giọng ân cần nói:
– Đừng khóc, đầu năm khóc là cả năm gặp xui đấy.
An Nhiên gật đầu, miệng nhoẻn nụ cười:
– Em không khóc, không khóc!
Cô Mộc liếc Độc Thủ, tuy không nói gì nhưng cả hai vẫn hiểu ý nhau qua ánh mắt của đối phương. Đại khái là:
“Chúng ta là hai con chó, có phải không?”
“Sai thế nào được”
“Chúng ta phải đứng đây nhìn đến bao giờ?”
“Ngươi không biết thì ta cũng như ngươi thôi!”