Mộng Đẹp - Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân - Chương 69: Sợ không qua được ải ba vợ
Tết Nguyên đán càng ngày càng gần, Diệp Thanh đang rối rắm với chiếc điện thoại, Hạ Cảnh Đình nhịn không được, không phải chỉ là để hai bên gặp mặt tính ngày làm đám cưới thôi sao?
Diệp Thanh cau mày nhìn Hạ Cảnh Đình, tên đàn ông thúi, bộ anh không biết là ba mẹ cô yêu cô đến nhường nào, làm sao nỡ để cô gả cho người khác. Có khi anh vừa mở mồm nhắc tới chuyện ấy, đã liền bị đá bay ra khỏi cửa rồi.
Diệp Thanh thở dài bấm số điện thoại gọi cho bà Giang Vãn.
Thấy là số của con gái rất là mừng rỡ: “Thanh Thanh, mấy ngày nữa cũng nhanh về nhà đi, mấy ngày nay trời không lạnh lắm!”
Trong lòng Thanh Thanh ấm áp, đối với vấn đề của mẹ trả lời rất rõ ràng: “Thành phố A cũng không lạnh như nhà chúng ta, ngày ba mươi mốt con sẽ ngồi máy bay về nhà, mẹ, mẹ cứ ở nhà chờ con đi!”
“Được, được” nghe con gái nói thời gian chính xác, bà Giang Vãn vui mừng cười híp mắt: “Ai, ba và mẹ còn có tiểu Linh đều ở nhà chờ con đấy! Đến lúc đó mẹ sẽ làm món ngon cho con ăn! Ở bên đó khẳng định ăn không ngon rồi, về nhà mẹ sẽ bồi bổ thật tốt cho con!”
“Được, con…” Câu kế tiếp Diệp Thanh còn chưa nói ra miệng, đã nhìn thấy Hạ Cảnh Đình thoải mái nhàn nhã ngồi đối diện với mình, đôi mắt bén nhìn nhìn mình chằm chằm không nháy, giống như đang nhắc nhở cô: Mau nói chuyện chính!
Diệp Thanh nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Cái đó, mẹ…cái kia…” Hay là không nói nhỉ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thanh thật tội nghiệp nhìn Hạ Cảnh Đình.
“Thanh Thanh, có chuyện gì sao? Nói với mẹ.” Bà Giang Vãn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm thấy con gái có chuyện khó nói, nhịn không được mở miệng mà hỏi: “Có phải là không có tiền hay không? Mẹ liền bảo ba chuyển cho con mấy chục vạn để tiêu?”
“Không phải, mẹ, con…con!” Diệp Thanh nhìn sắc càng lúc càng đen của Hạ Cảnh Đình cắn răng nói một câu: “ Mẹ, mấy ngày nữa, bác gái Hạ sang nhà mình bàn chuyện đám cưới của con với Cảnh Đình, con…”
Yên lặng mấy giây, bên kia truyền đến tiếng hét lớn của Diệp Phong: ” CÁI GÌ??? TÊN TIỂU TỬ ĐÓ MUỐN CƯỚI CON? ” Diệp Phong tức giận giật lấy điện thoại, không ngăn nổi muốn khóc. Củ cải trắng ông nhọc công nuôi dưỡng bao nhiêu năm giờ lại bị con heo họ Hạ kia cuỗm mất rồi?
” Ba không cho phép! Con gái ba còn nhỏ, chưa đủ tuổi lấy chồng! ” Diệp Phong nước mắt lưng chòng kể lể: ” Ba chăm lo cho con từng tý một, sao có thể để con gả cho thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó! “
” Ba à… nhưng con đã 25 rồi…”
” Không được! Ba không cho phép! “
Sau đó, bên phía kia liền truyền đến trận mắng từ bà Giang Vãn: ” Ông làm cái gì thế hả. Không lẽ muốn để con gái ế chổng ế chơ ra đó hả? “
” Tôi nuôi nó cả đời này cũng được! “
” Hai đứa nó yêu nhau cũng lâu rồi, không về chung một nhà thì làm cái gì. Ông muốn để con gái bị người đời dị nghị sao? “
” Tôi không cần biết! “
” Ông là nóc nhà hay tôi là nóc? Nói không chịu nghe”
Sau đó cũng chỉ toàn là lời qua tiếng lại của ông bà Diệp, Bạch Linh bất đắc dĩ nghe điện thoại: ” Cái đó, chị ơi, có lẽ bây giờ không tiện nói chuyện… nhưng em cũng rất mong được gặp anh rể ạ! Hai người sớm ngày trở về. Còn bây giờ em cúp máy đây, sợ là lát nữa sẽ xảy ra án mạng mất! ”
Diệp Thanh cười trừ: ” À ừ… nhờ em ngăn hai người đó lại giúp chị. “
” Vâng, em cúp máy đây! “
Diệp Thanh bất đắc dĩ phải đáp ứng, cúp điện thoại.
” Có lẽ phải vượt qua được ải của ba vợ mới có thể rước em về! “
” Em còn nghĩ rằng mẹ em mới là người phản đối kịch liệt nhất cơ. Không ngờ nhanh như vậy lại đồng ý rồi… mà anh đã nói chuyện với bác gái chưa?”
” Tất nhiên rồi, mẹ anh còn đang muốn mang lễ sang để nhanh rước em về kia kìa! “
“…”
Cuối cùng, trước tết một buổi tối, Diệp Thanh thu xếp mọi thứ ổn thỏa, liền lên giường ngủ, đồ quá nhiều, cô dọn dẹp đến đau lưng, phải nghỉ ngơi sớm một chút mai mới có tinh thần trở về nhà.
Không ngờ, ý thức vừa mới mông lung đã bị Hạ Cảnh Đình nằm bên cạnh làm tỉnh, anh đè lên người của cô, bàn tay nắm lấy gương mặt cô, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, đem toàn bộ buồn ngủ trong đầu cô đuổi chạy hết. Diệp Thanh giật mình, đẩy anh từ trên người mình xuống: “Hơn nửa đêm anh không ngủ còn đang làm gì?”
“Nói chuyện phiếm với anh!” thanh âm đè thật thấp, lại mang theo sự chân thật đáng tin.
Người này không có bệnh chứ, Diệp Thanh nhắm mắt lại quay người không để ý đến anh, không biết giữa đêm khuya lại giở chứng gì. “Thanh Thanh, em nói chuyện cho anh.” Người đàn ông bên tai cô tốn hơi thừa lời, hơi thở nóng ấm phun vào nơi nhạy cảm sau cần cổ của cô, trên người Diệp Thanh thoáng nổi lên một tầng da gà, cô nhích về phía sau một chút, cách xa Hạ Cảnh Đình, không vui nói: “Làm gì? Em mệt chết rồi, muốn nói chuyện phiếm anh giữ lại ngày mai cùng với ba mẹ em nói chuyện vãn đi.”
Không ngờ lời chưa nói dứt, hơi thở đàn ông đã biến thành ồ ồ, đôi tay dùng lực thắt ngang qua hông của cô kéo thân thể của cô qua, nhìn vào mắt cô nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Thanh Thanh, không cần ngủ, nói chuyện với anh.”
Đối với yêu cầu không giải thích được nguyên nhân này của anh, Diệp Thanh quả thật là không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ bắp thịt kiên cố của anh, ôn tồn khuyên nhủ: “ Cảnh Đình, ngày mai chúng ta còn phải ngồi máy bay hai giờ, nghỉ ngơi sớm một chút đi, em thật sự vô cùng mệt mỏi.”
“Anh không ngủ được. Ngộ nhỡ anh không qua được ải ba vợ, sẽ không thể rước em về! ”
Cô giương mắt nhìn gương mặt vẫn nghiêm túc tuấn tú của anh, trong lòng chợt mềm mại, một người cho dù trời có sập xuống cũng không biến sắc lại vì ngày mai đến nhà cô mà khẩn trương! “Không quan trọng, ba em chắc chắn sẽ đồng ý thôi!” Diệp Thanh vòng tay ôm lấy bờ eo cường tráng của anh, dán sát gò má lên ngực anh nói.
” Thật không? “
” Thật mà, có căn cứ nên em mới chắc nịch như vậy chứ! Giờ thì ngủ đi! “
” Ừm. “