Mộng Đẹp - Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân - Chương 67: Cầu hôn
Diệp Thanh hơi dừng bước, tay đặt trên lan can của cầu thang, quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Anh còn chú ý tới mấy chuyện này sao?”
“Em không quan tâm tới anh, đương nhiên là không biết rồi.” Hạ Cảnh Đình hơi ngẩng đầu lên nhìn cô nói.
Nghe nói trận mưa sao băng đêm nay sẽ bắt đầu lúc 10 giờ tối. Diệp Thanh lập tức nhanh chóng lấy quần áo đi tắm rửa.
Đến lúc cô tắm xong, sấy khô tóc đi ra, không còn thấy Hạ Cảnh Đình ở trong phòng khách nữa. Nhìn lên thấy đèn trong phòng đọc sách của hắn sáng lên, nhìn thoáng qua thì cũng không thấy anh đâu.
Diệp Thanh tò mò đi vào thì thấy một bóng dáng đang đứng ngoài ban công. Anh mặc một chiếc áo thun màu đen, thân hình cao lớn, đang cúi đầu loay hoay gì đó với chiếc kính thiên văn được đặt bên cạnh. Hiện giờ trên bầu trời đêm chỉ có duy nhất vầng trăng sáng vằng vặc, tỏa ra ánh sáng bạc khắp không gian xung quanh.
Từng làn gió đêm thổi nhè nhẹ, trên ban công không khí rất mát mẻ. Không ngờ hắn còn có cả kính thiên văn để ngắm sao, xem ra đúng là anh hứng thú với thiên văn học thật rồi.
“Đã có chưa?”
Cô bưng trên tay một ly sữa nóng đi qua ngồi xuống chiếc ghế dựa. Ngồi đó lẳng lặng nhìn Hạ Cảnh Đình đang điều chỉnh chiếc kính viễn vọng kia.
“Sắp rồi.”
Hạ Cảnh Đình cúi đầu, thông qua kính viễn vọng nhìn lên mặt trăng, sau đó đi ra sát lan can nhìn lên bầu trời đêm đen sâu thăm thẳm không một gợn mây.
Trong lúc cô cầm ly sữa lên chuẩn bị đi vào thì trên trời đột nhiên xẹt qua một tia sáng nhanh như chớp. Cô quay người lại thấy càng có nhiều tia sáng xẹt qua, cả người Diệp Thanh sững sờ tại chỗ, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.
“Sao băng…”
“Nhìn bằng kính viễn vọng sẽ thấy rõ hơn.”
Nghe anh nói vậy, Diệp Thanh nhanh chóng đi qua ghé mắt nhìn vào ống kính.
Ống kính từ nãy tới giờ vẫn hướng về phía mặt trăng, thỉnh thoảng lại có sao băng xẹt qua. Mà khi cô thông qua kính viễn vọng nhìn kỹ lên mặt trăng thì lại thấy một dòng chữ, cả người cô chấn động ngơ ngác, sững sờ một hồi lâu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng đối diện: “Đẹp không?”
Ánh mắt anh nhìn cô với đầy ý cười vui vẻ.
Hốc mắt của cô nóng lên, Diệp Thanh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng nói: “Anh…”
Hạ Cảnh Đình đột nhiên tiến lên một bước, trên tay không biết lúc nào lại cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Em từng nói là muốn một màn cầu hôn hoành tráng mà! Có lẽ ông trời cũng rất tác hợp cho chúng ta nên mới có mưa sao băng…”
Anh nâng lên chiếc hộp đỏ kia, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm vẫn nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, vừa chăm chú vừa mang theo một tia cố chấp.
Diệp Thanh hơi dừng một chút, rồi vươn bàn tay ra mở chiếc hộp kia. Khi nắp hộp chậm rãi mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương còn sáng hơn sao băng trên bầu trời.
” Ngày hôm đó em vẫn chưa cho anh một câu trả lời, anh hỏi lại thêm lần nữa, lấy anh bồi thường cho em…Có muốn không? Em có bằng lòng gả cho anh không?” Ánh mắt Hạ Cảnh Đình chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt anh chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của cô.
” Anh…” giọng nói Diệp Thanh run run cất lên, lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Sao băng vẫn thỉnh thoảng xẹt qua xẹt lại. Nhìn người đàn ông trước mặt, Diệp Thanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa bàn tay ra, giọng nói rất trong trẻo: ” Em rất khó tính… nhưng vì anh có lòng nên em mới chấp nhận thôi đấy nhé! “
Nhìn thấy điệu bộ ra vẻ nghiêm chỉnh của cô, ý cười trên môi của Hạ Cảnh Đình dù có kiềm chế thế nào cũng không kiềm chế được, cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô, chậm rãi xỏ vào ngón áp út chiếc nhẫn kim cương còn đang phát sáng lấp lánh như ánh sao.
Diệp Thanh bất chợt hôn lên môi anh một cái, nghiêm túc nói: ” Bây giờ anh đã là người của bổn tiểu thư, không cho phép anh nhìn ai khác ngoài bổn tiểu thư đấy! ” nói rồi cô lại tiếp tục ‘ cưỡng hôn’ anh
Hạ Cảnh Đình chớp chớp mắt, có thể là chỉ một lúc, hay có thể là rất lâu sau đó. Im lặng lúc lâu, hàng mi anh hơi run run, anh xốc lại tinh thần, yết hầu hơi di chuyển: ” Em… “
Khi anh nói, anh mới phát hiện ra là cổ họng mình khô khốc.
Anh hơi run rẩy đút bàn tay vào trong túi áo, im lặng tự véo bàn tay của mình một cái. Thế nhưng trên mặt anh vẫn giữ vẻ mặt vô cùng ưu nhã, cẩn thận gật đầu, hơi cong môi: ” Diệp tiểu thư, em đã đưa ra một quyết định sáng suốt. “
Hạ Cảnh ĐìnhTuy vô cùng thong thả ung dung, để bàn tay trở lại trước mặt cô.
Rồi lại còn vòng sang, rút tay cô từ trong túi áo khoác ra, chậm rãi cầm lấy tay cô, vô cùng chân thành, hơi tách những ngón tay của cô ra.
Mười ngón tay đan chặt.
Rõ ràng là một động tác rất chậm rãi, nhưng nó lại khiến đáy lòng Diệp Thanh nóng lên.
Đây là một loại cảm giác, khi có một bàn tay lớn hơn nắm lấy, có thể bao bọc lấy bàn tay cô. Trong lòng bàn tay còn có một lớp chai mong…rất có cảm giác cảm giác an toàn.
” Thanh Thanh, anh yêu em! “
” Em cũng yêu anh! “