Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL) - Chương 98:Tạm xa rồi gặp lại
- Trang Chủ
- Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực (FULL)
- Chương 98:Tạm xa rồi gặp lại
Gương mặt đủ để làm nghiêng nước nghiêng thành kia vẫn như trong quá khứ.
Cô ta đứng đó, chỉ mỉm cười thôi cũng đã là bức ảnh đẹp nhất rồi.
Đúng là vẻ đẹp tự nhiên bẩm sinh.
Các phóng viên ùa tới như đàn cá di cư.
Họ vây kín quanh cô ta và vệ sĩ.
”Cô Bạch Nhược Tuyết, cho hỏi mối tình đứt đoạn mười năm giữa cô và Tổng giám đốc Quyền có thật không?”
‘“Cô Bạch, cô và Tổng giám đốc Quyền quen nhau thế nào thế? Cô có thể tiết lộ một chút không?”
“Cô Bạch, cô nghĩ sao về tin đồn ngoại tình với người thứ ba?
“Rốt cuộc cô gái bí ẩn trên du thuyền hôm đó làaï? Cô biết chuyện Tổng giám đốc Quyển phản bội từ khi nào?”
Hàng loạt câu hỏi xảo quyệt và cay nghiệt ập đến.
Đèn flash chói lóa, khiến mắt người ta nhói đau.
Nhưng Bạch Nhược Tuyết đang đứng giữa ánh đèn vẫn mỉm cười, như hoa sen mới nở, vô cùng. xinh đẹp.
Cô ta mỉm cười, chậm rãi nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, nhưng hôm nay tôi tới để cổ động cuộc đấu thầu Tuyết Thành, không nói chuyện cá nhân, mong mọi người chú ý nhiều hơn tới hạng mục Tuyết Thành.”
Đây hoàn toàn là giọng điệu xã giao, nhưng lại có ý khác.
Thật ra việc cô ta có mặt ở đây hôm nay đã là bằng chứng mạnh mẽ rồi.
Nếu cô ta không có quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc Quyền, sao cô ta lại chọn nơi này để biểu diễn lần đầu trong nước chứ:
Nhưng các phóng viên cũng không phải dạng vừa.
Nếu không hỏi được điều gì đó thì họ sẽ không chịu bỏ cuộc.
Thỉnh thoảng sẽ có một cuộc chiến không khói súng giữa nhân vật công chúng và phóng viên.
Họ đọ sự kiên nhẫn và kỹ năng với nhau.
“Cô Bạch, mấy hôm trước là sinh nhật cô, xin hỏi Tuyết Thành có phải quà sinh nhật mà tổng. giám đốc Quyền tặng cô không thế?”
“Cô Bạch Nhược Tuyết, lần này cô trở thành. người phát ngôn của Tuyết Thành, tức là cô đã quay lại với Tổng giám đốc Quyền
“Cô Bạch, nghe nói cô và Tổng giám đốc Quyển đã bí mật đăng ký kết hôn ở nước ngoài từ lâu rồi, không biết tin này có đúng không?”
“Trước những câu hỏi ồ ạt từ phóng viên, Bạch Nhược Tuyết vẫn giữ đáng vẻ tao nhã nhất.
Phong thái cao quý của cô ta như hoa bách hợp đung đưa trong gió, tươi tắn và thoát tục.
Khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Chắc hẳn một cô gái dịu đàng và tao nhã như cô ta sẽ là đứa con dâu được tất cả các gia tộc quyền thế yêu thích nhỉ?
Cô ta thông minh và hiền thục, còn có phong thái của tiểu thư khuê các.
Chỉ người tuyệt vời như cô ta mới có tư cách.
đứng bên Quyền Giản Li thôi đúng không?
Bằng không, sao cô ta có thể giữ chân người đàn ông đào hoa như thế suốt mười năm chứ?
Đối với người bình thường, mười năm cũng là tình yêu lâu dài hiếm có rồi.
Chứ đừng nói đến những cậu chủ có quyền thế kia.
Đúng là chuyện không tưởng.
“Xem ra mọi người vẫn hứng thú với chuyện cá nhân của tôi.” Cô ta cười khẽ: “Nhưng hôm nay tôi tới để cổ vũ cho các công ty dự thi, mong mọi người tập trung vào cuộc thi.”
“Vậy cô Bạch coi trọng công ty nào?”
Các phóng viên không muốn bỏ qua vấn để nào.
Cô ta mỉm cười: “Đương nhiên tôi hy vọng, công ty nào cũng có thành tích cao, dù sao nếu chưa đến phút cuối thì không ai biết được kết quả. Mọi người chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
“Cô Bạch, có phải những lời cô vừa nói đang, ám chỉ mối quan hệ giữa cô và Tổng giám đốc Quyền không?”
Một phóng viên khác hỏi tiếp.
Vì đúng là những gì mà cô ta vừa nói rất đễ gây hiểu nhầm.
Có lẽ mối quan hệ giữa cô ta và người thứ ba bí ẩn kia cũng thế.
Phải đấu tranh đến phút cuối thì mới biết tổng giám đốc Quyển coi trọng ai.
Bạch Nhược Tuyết vẫn giữ phong thái tao nhã nhất, nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi bằng đôi mắt lúng liếng: “Trí tưởng tượng của anh phong. phú thật!”
Đây vẫn là câu trả lời nước đôi.
Cô ta không thừa nhận hay phủ nhận.
Sau đó cô ta lịch sự gật đầu với các phóng, viên, bước vào cao ốc Quyền thị với phong thái yêu kiểu dưới sự hộ tống của vệ sĩ và quản lý.
Cùng lúc đó, xe của Lâm Mặc Ca cũng đỗ trước. cao ốc Quyền thị.
Cô cũng đã thấy cảnh phóng viên vây quanh Bạch Nhược Tuyết.
Nhìn đáng vẻ rạng rỡ và nụ cười tươi tắn của Bạch Nhược Tuyết, cô thẩm thổn thức.
Dáng vẻ cô ta khóc sướt mướt, trông rất tội nghiệp vì chia tay với Quyển Giản Li vào tối trên du thuyền như mới xảy ra ngày hôm qua.
Quả nhiên phụ nữ vẫn là động vật cảm tính.
Nhất là phụ nữ đang yêu, cảm xúc của họ như núi lửa đang hoạt động, có thể bùng nổ hoặc tắt lim bất cứ lúc nào.
Rõ ràng sự thay đổi của Bạch Nhược Tuyết là vì Quyền Giản Li.
Đêm ấy, bức ảnh giường chiếu mà Bạch Nhược Tuyết gửi cho cô để ra oai đã chứng minh việc họ quay lại rồi nhỉ?
Thế nên hôm nay cô ta mới mỉm cười hạnh phúc như thế à?
Đúng là với sự dịu đàng xinh đẹp của Bạch Nhược Tuyết thì cô ta mới là người xứng với Quyển Giản Li nhất.
Nhưng trái tim cô lại quặn đau.
Không có chuyện gì trên đời đau khổ hơn tình. yêu nhỉ?
Đối với cô, đây không phải tình yêu vô vọng.
Mà cô còn không có tư cách yêu…
“Phó tổng giám đốc, có cẩn chờ phóng viên đi rồi mới vào không?”
Thấy sắc mặt cô hơi tệ, Lý Chí Minh lo lắng hỏi.
Cô lắc đầu, dằn nỗi thất vọng và chua xót. trong mắt xuống, mở cửa xe: “Đi thôi! Cũng không còn sớm nữa, chúng ta không được đến thi muộn.”
” Ừ.”
Lý Chí Minh khẽ đáp, xuống xe theo cô.
Khi đứng trước cao ốc Quyền thị, cô ngẩng. đầu, nhìn tầng cao nhất như chọc trời, cười khổ.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thân phận và trái tìm cô đã có sự thay đổi đữ đội.
So với sự ngây thơ và đơn thuần trong quá khứ, cô đã biết mình muốn gì.
Cô cũng biết mình còn thiếu ở đâu.
Quy định của vòng thi lần này đã được sửa đổi rất nhiều so với vòng loại trước đó.
Trong vòng loại, vì có quá nhiều công ty được chọn nên mới áp dụng cách thuyết trình bản thiết kế.
Các nhóm lần lượt nộp bản thiết kế rồi trình bày chủ trương của mình.
Sau đó họ sẽ chờ đánh giá từ ban giám khảo.
Thế nên Lâm Mặc Ca mới có cơ hội giúp Lâm thị dụng sơ hở.
Còn lần này thì áp dụng phương thức vẽ tại chỗ.
Ban giám khảo sẽ đưa ra yêu cầu về phong, cách, sau đó các công ty hoàn thành bản thiết kế ngay tại đây một cách độc lập.
Làm thế thì mới kiểm tra được năng lực của. các công ty.
Không thể không nói, ý tưởng này đúng là công bằng hơn rất nhiều.
Nó cũng ngăn ngừa mối lo bị uy hiếp của Lâm Mặc Ca.
Rất nhiều camera đã được lắp đặt sẵn tại các góc của phòng họp lớn, ghi lại rõ nét mọi góc độ của từng người trong các đội dự thi.
Nhưng camera được lắp ở những nơi kín đáo nhất, các công ty dự thi cũng không biết rõ tình. hình.
Bởi vì chỉ có Quyển Giản Li mới biết những anh ta lập tức công bố phong cách và chủ đề hôm nay.
Sau đó anh ta tuyên bố vòng thi bắt đầu.
Trước đó Lâm Nhược Du đã đưa mấy túi tài liệu dày cộp cho Lâm Mặc Ca, trong đó là tất cả tài liệu cần thiết cho phong cách kiến trúc hôm nay.
Nhưng cô chỉ đọc vài lần đã thấy chóng mặt hoa mắt.
Cuối cùng, đương nhiên phải giao cho Lý Chí Minh.
“Phó tổng giám đốc, cô có để nghị gì không?”
Lý Chí Minh hỏi nhỏ.
Lâm Mặc Ca liếc anh ta: ‘“Tôi không biết gì về những thứ này, không khác gì đọc sách trời cả. Anh cứ vẽ theo ý anh đi.”
“Ừ, vậy tôi bắt đầu đây.”
Lý Chí Minh nói rồi hít sâu một hơi, bắt đầu. miêu tả trên máy vẽ.
Nhìn những đường cong tỉnh tế và con số nhỏ xíu, Lâm Mặc Ca chỉ thấy mình đi nhầm chỗ tồi.
Đúng là khó hơn cả bài kiểm tra.
May mà có Lý Chí Minh ở đây, bằng không, cô rất lo tên khốn Lâm Quảng Đường kia sẽ bắt cô tham gia cho đủ số lượng.
Dù sao người đàn ông đó cũng có thể làm bất cứ điều gì.
Phòng họp rất yên tĩnh, mọi người đều nín thở, lo lắng nhìn những người xuất sắc của công ty mình, không đám làm gì.
‘Những người chịu trách nhiệm thiết kế cũng hết sức tập trung, thỏa sức thể hiện ý tưởng của mình trên máy vẽ.
Họ đều cố gắng giành lấy sự coi trọng từ các giám khảo quốc tế và tổng giám đốc Quyền bằng những góc nhìn và phong cách độc đáo.
Lâm Mặc Ca ngồi thẳng trên ghế, ban đầu cô còn cố gắng học.
Nhưng sau đó, mí mắt cô cứ nặng dần, như đeo mấy chục cân sắt.
Cô bất giác nhắm mắt lại.
‘Vì ngồi quá thẳng, vừa nhắm mắt, người cô đã nghiêng đi, suýt va vào Lý Chí Minh.
“Phó tổng giám đốc, cô không sao chứ?”
Lý Chí Minh hỏi khẽ.
Lâm Mặc Ca dụi đôi mắt cay xè, hơi xấu hổ: ” Không sao, anh cứ vẽ phần của anh, không cần quan tâm đến tôi.”
Cô nói rồi nhìn quanh.
Thấy không có ai chú ý, cô co người lại trên ghế, tiếp tục nhắm mắt ngủ gật.
Vì bụng dưới cứ quặn đau nên cô cũng không, yên giấc.
Lý Chí Minh lại nhìn cô, nói: “Phó tổng giám đốc, sắc mặt cô tệ lắm, cô thấy không khỏe à?”
“Tôi không sao, chắc do ngủ không ngon giấc.”
Cô cười khổ, cũng không thể nói cho anh ta biết đây là triệu chứng trước khi đến tháng đúng không?
Có lẽ do mấy hôm nay cô bận việc công ty quá, ngay cả kinh nguyệt luôn tới đúng hạn cũng đến muộn ba ngày.
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Sắc mặt Quyển Giản Li vẫn lạnh làng như thường ngày.
Anh ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào. mười mấy khung hình trên máy tính bằng đôi mắt sâu thẳm.
Trên đó là quá trình thiết kế của các công ty dự thi.
Tuy anh ngồi đây nhưng vẫn nắm rõ mọi thứ, kiểm soát mọi chuyện.
Nhưng những cảnh tượng này hơi chán, anh. dần bị thu hút bởi cảnh tượng trong khung hình nhỏ ở góc trên bên phải.
Anh phóng to khung hình đó, là chỗ của Lâm Mặc Ca và Lý Chí Minh.
Lý Chí Minh cúi đầu, chăm chú vẽ, còn Lâm Mặc Ca bên cạnh anh ta thì co người trên ghế, nhắm mắt ngủ gật.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_tamlinh247 để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.ucgkiryo2::before{content:attr(ghxaweqroi);}.aldqsotf1::before{content:attr(atlwikcfrv);}img{max-width: 100%;}