Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi - Chương 64 - Về nhà bù lại cho anh
Lục Nam Châu quay lưng về phía Diệp Nhiên, tức giận trùm kín chăn.
Diệp Nhiên đưa tay chọc anh, “Anh…… không sao chứ?” Chưa bị bóp hỏng đấy chứ?
Người trong chăn không có động tĩnh gì.
“Đã bảo anh đừng vậy rồi,” Diệp Nhiên lẩm bẩm, “Mà anh cứ……”
Lục Nam Châu hậm hực “hừ” một tiếng.
Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi đỏ mặt nói: “Về nhà bù lại cho anh được không?”
Trong chăn yên tĩnh một hồi, sau đó Lục Nam Châu hỏi: “Bù thế nào?”
Vành tai Diệp Nhiên nóng lên, “Anh muốn bù thế nào?”
Lục Nam Châu thò đầu ra khỏi chăn, “Anh muốn bù sao cũng được à?”
Diệp Nhiên do dự gật đầu.
Lúc này Lục Nam Châu mới vui trở lại, đưa tay kéo người tới, “Vậy hôn một cái trước đi.”
Diệp Nhiên nép vào ngực anh, ngờ vực nhìn anh hỏi, “Chỉ hôn một cái thôi à?” Không cho làm cái khác.
Lục Nam Châu: “Hôn hai cái.”
Diệp Nhiên: “Sao lại đổi ý rồi?”
Lục Nam Châu: “Hôn ba cái.”
Diệp Nhiên: “……”
Lục Nam Châu: “Hôn bốn cái.”
Diệp Nhiên ôm mặt anh hôn lên — Còn thêm mấy cái nữa thì hôn không xuể đâu.
Cuối cùng cũng chẳng biết hôn bao nhiêu cái, Lục Nam Châu đè cậu trong chăn, bàn tay sờ soạng khắp nơi.
Diệp Nhiên thở dốc, đứt quãng nhắc anh, “Anh nói chỉ hôn thôi mà……”
Lục Nam Châu lưu luyến rút tay ra, hôn cậu một cái rồi kéo người vào lòng nói khẽ: “Ngủ đi!”
Diệp Nhiên rúc vào ngực anh nghe tiếng tim đập mạnh, cậu nói: “Nhưng hình như anh chưa buồn ngủ mà?”
Lục Nam Châu: “Ừ, vậy em muốn làm chuyện khác không?”
Diệp Nhiên lập tức nhắm mắt lại, “Em buồn ngủ rồi.”
Lục Nam Châu dở khóc dở cười, bóp eo cậu nói: “Về nhà xử lý em sau!”
Lúc đầu Diệp Nhiên chỉ giả bộ ngủ nhưng chốc lát sau cơn buồn ngủ ập tới, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, cậu thấy hơi khát nên mơ màng định dậy uống nước.
Nhưng cậu vừa cựa quậy thì Lục Nam Châu cũng tỉnh giấc, ôm cậu lẩm bẩm: “Đừng sợ, Nhiên Nhiên đừng sợ, không đau nữa, anh ở đây……”
Diệp Nhiên mờ mịt gọi anh, “Lục Nam Châu?”
Lục Nam Châu buồn ngủ mở mắt ra, càng ôm cậu chặt hơn, “Em gặp ác mộng à? Đừng sợ, không sao đâu.”
“Không phải,” Diệp Nhiên nói, “Em muốn uống nước.”
“Uống, uống nước?” Lúc này Lục Nam Châu mới tỉnh táo một chút, xuống giường bật đèn lên nói, “Để anh đi rót cho em.”
Anh ra phòng khách rót nước, nhìn Diệp Nhiên uống xong mới lên giường ôm cậu ngủ.
Gian phòng lại trở nên tối lờ mờ, trong yên ắng, tiếng hít thở của nhau gần trong gang tấc.
Một lát sau, anh chợt nghe thấy Diệp Nhiên hỏi: “Anh biết rồi đúng không?”
Lục Nam Châu sững sờ: “Biết gì cơ?”
Diệp Nhiên ngẩng đầu lên trong bóng tối, “Thì…… chuyện năm năm qua ấy.”
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi nói: “Vậy em có muốn anh biết không?”
Diệp Nhiên nắm góc áo anh, hồi lâu sau mới nói: “Vốn dĩ em không muốn để anh biết đâu.”
Cậu nói, em sợ anh đau lòng.
Lục Nam Châu cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ người trong ngực.
“Vì vậy em đã hứa với cha em sẽ không kể cho anh.” Giọng cậu rất khẽ nhưng
trong đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, “Nhưng mỗi lần gặp ác mộng tỉnh
dậy, em đều nghĩ nếu anh biết thì em có thể kêu đau với anh, có thể nói
anh dỗ em đi……”
Cậu cứ tưởng chỉ cần mình giấu kín ở đáy lòng thì chỉ có một mình cậu đau mà thôi.
Nhưng trước mặt Lục Nam Châu, cuối cùng cậu vẫn không kiên cường như mình nghĩ.
Cậu cũng muốn có người dỗ dành, muốn được người mình thích ôm một cái.
“Bé ngốc,” Lục Nam Châu lẩm bẩm, dường như muốn nói gì đó nhưng thật lâu
sau vẫn không lên tiếng, chỉ nói thêm một câu, “Bé bự ngốc.”
Diệp Nhiên cười, chậm rãi nói: “Hình như em chưa kể anh nghe chuyện nhà em đúng không?”
Lục Nam Châu khẽ gật đầu, “Nếu em muốn kể thì anh sẽ nghe.”
Diệp Nhiên nhìn hình dáng mơ hồ của Lục Nam Châu, “Thật ra lúc nhỏ em sợ cha em lắm.”
“Mẹ em mất sớm, cha em luôn bề bộn nhiều việc nên rất hiếm khi về nhà……”
Mỗi lần về nhà cũng chỉ hỏi cậu có gây rắc rối gì không, như thể cậu chỉ đem thêm phiền phức cho cha mẹ vậy.
Hơn nữa cách giáo dục của cha cậu cũng rất đơn giản, chính là nhốt đứa trẻ phạm lỗi vào phòng để nó tự kiểm điểm.
Dù là cãi nhau với bạn hay không giành được hạng nhất thì cậu đều bị nhốt vào phòng một mình.
Cha cậu chưa bao giờ hỏi nguyên nhân cả.
Dần dà cậu không thích nói chuyện nữa, bởi vì im lặng thì sẽ không cãi nhau với người khác, sẽ không bị nhốt.
Cậu dần biến thành đứa con giỏi giang trong mắt cha mình, nhưng hình như vui buồn giận hờn đều trở nên xa xỉ.
Mãi đến khi gặp Lục Nam Châu.
Ấm áp, tươi sáng, rực rỡ…… khiến cậu nhịn không được muốn tới gần.
Nhưng trong mắt cha cậu, đây cũng là sai lầm không thể tha thứ.
Buổi tối hôm đó, Diệp Nguyên Tùng đến dự lễ tốt nghiệp của cậu đã bắt gặp hai người hôn nhau.
Một người còn nồng nặc mùi rượu, say đến nỗi ngã trái ngã phải.
Thế là Diệp Nhiên lại bị nhốt vào phòng.
Nhưng lần này cậu không chịu nhận lỗi nữa.
“Em ở một mình trong phòng hơn một năm,” Diệp Nhiên nói khẽ, “Chẳng biết
cha em nghe ai nói đến trung tâm cải tạo kia, thế là……”
Lục Nam Châu siết chặt tay, khó nhọc lên tiếng, “Cha em…… không đến thăm em sao?”
Diệp Nhiên lắc đầu, “Chỗ đó không cho cha mẹ đến, trước khi vào đã nói rõ
chỉ khi nào “bình thường” lại thì mới được gọi cha mẹ tới đón về.”
Cậu dừng một lát rồi nói thêm: “Nhưng lần đó em mất máu nhiều quá, họ sợ em chết nên mới báo cho cha em……”
“Đừng nói nữa,” trên cổ ẩm ướt một mảng, cậu nghe thấy giọng Lục Nam Châu run rẩy, “Đừng nói nữa.”
Diệp Nhiên ôm chặt anh, chậm rãi nói: “Thật ra như bây giờ cũng rất tốt.”
Trước kia cậu thường xuyên tự hỏi nếu đêm đó không bị cha mình bắt gặp thì họ có phải xa nhau nhiều năm vậy không? Liệu có xảy ra những chuyện trong
năm năm qua không?.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Nhưng cuối cùng giả thiết chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần hiện tại Lục Nam Châu còn ở bên cậu là đủ rồi.
Họ đã bỏ lỡ năm năm nhưng trong tương lai vẫn còn rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Cứ thế ở bên người mình thích, cùng nhau từ từ già đi cũng rất tốt.
“Không được,” Lục Nam Châu dụi vào cổ cậu, nghiến răng nói, “Viện trưởng kia đâu? Anh muốn chích điện chết ông ta!”
Diệp Nhiên: “……”
“Chỗ kia bị cha em đóng cửa,” Diệp Nhiên nói, “Viện trưởng cũng ngồi tù rồi.”
Lục Nam Châu vẫn tức giận, “Trong tù có chích điện ông ta không?”
Diệp Nhiên: “…… Không biết.”
Lục Nam Châu dừng một lát rồi hậm hực nói: “Cha em cũng phải bị chích điện nữa.”
Nhưng nghĩ lại sao có thể giống tên viện trưởng cặn bã kia được? Rõ xúi quẩy!
Thế là anh hung dữ sửa lời: “Lần sau ông ta đến phải thả gà ra mổ ông ta! Thả hết trại gà luôn!”