Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi - Chương 66 - Phiên ngoại: Phòng tranh
Toàn thân Diệp Nhiên bủn rủn, nằm bò ra bàn trà trong phòng khách vẽ đầu heo.
Hôm qua giấy trắng vương vãi khắp sàn, cuối cùng chẳng vẽ được gì, trái lại còn làm bẩn không ít……
Cứ nghĩ tới đó cậu lại đỏ mặt, gạch thêm hai đường chéo cho đầu heo.
Lục Nam Châu ra khỏi bếp rồi ngồi xuống sau lưng cậu, ôm eo cậu nhìn thoáng qua hình vẽ trên giấy, buồn bực hỏi: “Sao lại vẽ đầu heo thế?”
Diệp Nhiên giận dỗi “hừ” một tiếng.
Giờ Lục Nam Châu mới hiểu ra, cười nói: “Vẽ anh đấy à?”
Diệp Nhiên xoay xoay vùng eo mỏi nhừ, lầm bầm nói: “Đầu heo bự.”
Lục Nam Châu không biết xấu hổ gật đầu, “Đầu heo này đẹp thật, đẹp trai hơn heo khác nhiều.”
Diệp Nhiên: “……” Da mặt anh dày quá đấy.
“Còn dỗi à?” Lục Nam Châu xoa eo cho cậu rồi hôn má cậu một cái, dụ dỗ nói, “Vậy cho em vẽ thêm mấy cái đầu heo nữa nhé?”
Diệp Nhiên nép vào lòng anh nghĩ ngợi rồi làu bàu: “Lần sau không được làm vậy nữa.”
Lục Nam Châu trêu cậu: “Không được làm gì cơ?”
“Thì……” Mặt Diệp Nhiên như bị phỏng, lúc này mới nhận ra anh cố ý, “Không biết!”
Lục Nam Châu vùi mặt vào cổ cậu cười.
“Anh tránh ra đi,” Diệp Nhiên buồn bực đẩy anh, “Lại còn cười nữa!”
“Không cười không cười,” Lục Nam Châu nín cười rồi dụi mặt cậu, thấp giọng hỏi: “Vậy lần sau là lúc nào em?”
Lúc này Diệp Nhiên mới kịp phản ứng mình vừa buột miệng nói “lần sau”.
Mặt cậu càng nóng hơn, nói qua loa: “Không có.”
Lục Nam Châu: “Sao không có?”
Diệp Nhiên: “Không có là không có chứ sao.”
Lục Nam Châu tỏ vẻ khiếp sợ, “Nhiên Nhiên, em muốn anh nhịn chết luôn sao?”
Diệp Nhiên nhìn lảng đi chỗ khác lẩm bẩm: “Lưu manh.”
“Anh lưu manh à?” Lục Nam Châu cười khẽ, “Chỉ có anh lưu manh thôi sao? Là ai vừa ôm vừa hôn anh hả?”
Diệp Nhiên vớ lấy bức tranh đầu heo kia úp lên mặt anh.
Lục Nam Châu: “Ư ư…… sắp bị đầu heo đè chết ngạt rồi.”
Diệp Nhiên nhịn không được phì cười.
“Chịu cười rồi à?” Lục Nam Châu lấy bức tranh trên mặt xuống rồi ôm người
chặt hơn. Anh đưa tay xoa gò má ửng đỏ của người trong lòng, “Nhiên
Nhiên nóng quá nha……”
Diệp Nhiên đẩy tay anh ra, “Còn không phải tại anh nói bậy à?”
“Mới nói mấy câu đã đỏ mặt rồi à?” Lục Nam Châu hỏi, “Sao da mặt mỏng thế?”
Diệp Nhiên: “Chứ ai dày bằng anh?”
“Đúng đúng, anh dày nhất.” Lục Nam Châu nâng mông cậu bế lên, “Đi ăn cơm thôi.”
Diệp Nhiên bất thình lình bị bế bổng, vội vàng ôm cổ anh, “Em tự đi được mà.”
“Không muốn,” Lục Nam Châu ôm người không buông, “Chỉ muốn bế em thôi.”
Diệp Nhiên chịu thua, tựa đầu lên vai anh cười.
Ăn cơm trưa xong, chắc hôm qua mệt quá nên Diệp Nhiên buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được.
Lục Nam Châu bế người vào phòng rồi nói khẽ: “Em cứ ngủ đi, anh ra ngoài một chuyến đã.”
Diệp Nhiên hé mắt ra hỏi: “Tới trại gà à?”
Lục Nam Châu đắp kín chăn cho cậu, “Không phải, có việc cần lên huyện.”
Diệp Nhiên gật đầu rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, Lục Nam Châu lại lên huyện mấy lần, chẳng biết đang bận gì nữa.
Diệp Nhiên hơi băn khoăn, cũng không phải Lục Nam Châu đi giao hàng, sao cứ chạy lên đó làm gì?
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cậu lo lắng hỏi.
Lục Nam Châu thần bí nói: “Muốn biết à? Vậy hôm nay em đi chung với anh đi.”
Diệp Nhiên chẳng hiểu ra sao, đành phải đi theo anh.
Lục Nam Châu dừng xe ven đường rồi kéo Diệp Nhiên đến trước một phòng tranh.
Nhìn qua cửa kính sáng loáng, Diệp Nhiên thấy bên trong trang trí đơn giản mà tao nhã, đây là phong cách mà cậu luôn yêu thích.
“Chỗ này thế nào?” Lục Nam Châu hỏi.
Diệp Nhiên nhất thời không hiểu nên ngơ ngác gật đầu: “Đẹp lắm.”
Lục Nam Châu lấy ra một xâu chìa khoá đặt vào tay cậu nói: “Từ giờ trở đi chỗ này sẽ là của em, chịu không?”
Diệp Nhiên giật mình, “Của em?”
“Ừ,” Lục Nam Châu cười nói, “Nhiên Nhiên nhà chúng ta giỏi thế cơ mà, sao lại không có phòng tranh của mình được chứ?”
Mắt Diệp Nhiên nóng lên, “Nhưng em……”
Lục Nam Châu nắm chặt tay cậu nói: “Khi nào em chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta sẽ lên thành phố mở triển lãm tranh.”
Diệp Nhiên buồn cười: “Anh tưởng mở triển lãm bừa bãi cũng được hay sao?”
“Bừa bãi gì chứ?” Lục Nam Châu bất mãn, “Đương nhiên phải mở cho đàng hoàng rồi.”
Mắt Diệp Nhiên ướt nhòe, mang theo ý cười “ừ” một tiếng.
Lục Nam Châu đưa tay lau nước trên khóe mắt cậu rồi ấm giọng nói: “Sau này
em thích vẽ thì vẽ, thích cho gà ăn thì cho gà ăn, muốn làm gì cũng
được, đừng sợ gì hết.”
Diệp Nhiên sà vào lòng anh, nép vào ngực anh nói khẽ: “Lục Nam Châu, cảm ơn anh.”
Lục Nam Châu ôm người, kề vào tai cậu cười mờ ám: “Muốn cảm ơn anh à? Vậy tối nay nghe lời anh nhé?”
Diệp Nhiên: “……”
“Sao cả ngày anh toàn nghĩ đến chuyện này thế……”
Lục Nam Châu hùng hồn nói: “Anh nhịn năm năm rồi còn gì, phải bù lại nhiều nhiều chứ đúng không?”
Mấy ngày trước bù chưa đủ hay sao? Diệp Nhiên yên lặng chui ra khỏi ngực anh rồi trả lời thay anh: “Ừ, không cần cảm ơn đâu.”
Lục Nam Châu: “……” Sao lại không cần cảm ơn? Anh có nói vậy đâu!
[HOÀN]