Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi - Chương 65 - Cuối
Diệp Nguyên Tùng ngủ ở khách sạn, trong mơ đột nhiên thấy một bầy gà ríu rít xông tới, đuổi theo mổ mình tới tấp, lông gà bay đầy trời.
Ông giật mình, lập tức choàng tỉnh.
Chuyện gì đây? Ông khiếp sợ nghĩ, hay vì mình tới trại gà nhiều quá? Sao lại mơ thấy lắm gà vậy chứ?
Thật đáng sợ.
Ông chẳng còn buồn ngủ nữa, lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc đến hừng đông.
Nửa đêm bị lũ gà kia làm bực bội, do dự hơn nửa ngày, cuối cùng ông gọi tài xế chở mình đến nhà Lục Nam Châu.
Thời tiết ngày càng lạnh, nắng thu xuyên qua cửa xe rọi vào tay Diệp Nguyên Tùng.
Xe chạy đến cổng thôn, tài xế chợt nghe người phía sau nói: “Dừng xe.”
Hắn vội vàng thắng lại rồi băn khoăn hỏi: “Chủ tịch, sao thế ạ?”
Diệp Nguyên Tùng không nói gì mà nhìn ra cửa sổ một hồi, sau đó mở cửa xe nói: “Cậu đợi tôi ở đây đi.”
Sau đó lập tức xuống xe.
Ven đường cỏ dại um tùm, từng bụi từng bụi vừa cao vừa rậm rạp.
Diệp Nguyên Tùng chậm rãi đi tới trước, cây gậy trong tay gõ lọc cọc trên đường đá.
Bỗng nhiên ông thấy cách đó không xa có một chiếc xe cũng dừng ven đường,
bên cạnh có hai người đang đứng — Là Lục Nam Châu và Diệp Nhiên.
Ông giật nảy mình, chẳng chút suy nghĩ nấp vào bụi cỏ.
Nấp xong mới buồn bực nghĩ sao mình phải trốn chứ?
Xe Lục Nam Châu bị hỏng.
Sáng nay họ từ nội thành về, vào thôn chưa bao xa thì xe chết máy.
Lục Nam Châu vỗ vỗ đập đập, nhìn tới nhìn lui cũng không biết chỗ nào hỏng.
“Về trước đi,” anh nắm tay Diệp Nhiên nói, “Đợi lát nữa gọi người tới sửa.”
Diệp Nhiên cau mày, “Đi bộ về sao?”
Lục Nam Châu cười, “Không đi được à?”
Diệp Nhiên lẩm bẩm: “Mỏi chân……”
Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã cõng cậu lên.
Diệp Nhiên giật mình, “Lục Nam Châu?”
Lục Nam Châu cõng người chạy, “Về nhà thôi!”
“Đợi đã,” Diệp Nhiên ôm cổ anh, nhịn không được cười nói, “Anh chậm một chút……”
Tiếng cười hòa vào cơn gió từ từ bay xa.
Thật lâu sau Diệp Nguyên Tùng vẫn chưa định thần lại.
Ông chưa từng thấy Diệp Nhiên cười tươi như thế, nói cách khác là ông hầu như chưa bao giờ thấy Diệp Nhiên cười.
Nhưng hồi bé mỗi lần Diệp Nhiên thấy ông về nhà đều hớn hở kể ông nghe chuyện ở trường, còn gọi điện hỏi ông có đi họp phụ huynh được không……
Từ lúc nào cậu không còn cười nữa?
Hình như là lúc ông nóng nảy ngắt lời cậu, bảo cậu lo học hành chứ đừng để ý những chuyện vớ vẩn kia.
Hình như là lúc ông nói đi nói lại mình bận lắm, bảo cậu không có việc gì
thì đừng gọi điện. Diệp Nhiên ở trường cãi nhau với bạn, ông chưa hỏi
câu nào đã nhốt cậu lại. Diệp Nhiên thi cuối kỳ không đạt một trăm điểm, ông nói mất mặt quá……
Gió thu lướt qua bụi cỏ dại xào xạc.
Diệp Nguyên Tùng ngước mắt lên, lẩm bẩm nói: “Mình sai thật rồi sao?”
Tài xế đợi ở cổng thôn rất lâu mới thấy Diệp Nguyên Tùng chậm chạp quay lại.
Hắn vội xuống xe hỏi, “Chủ tịch?”
Diệp Nguyên Tùng mệt mỏi nói: “Về thôi.”
Tài xế: “Về khách sạn sao ạ?”
“Thôi,” Diệp Nguyên Tùng quay đầu nhìn về hướng nhà Lục Nam Châu rồi nói khẽ: “Về công ty đi.”
Ông nghĩ lẽ ra mình phải về từ lâu rồi mới đúng.
Lục Nam Châu cõng người đến cửa nhà, Diệp Nhiên đòi xuống nhưng anh không cho mà chỉ nói: “Chìa khoá trong túi anh đấy.”
Diệp Nhiên bất đắc dĩ nói: “Anh thả em xuống trước đi.”
Lục Nam Châu: “Không muốn.”
Diệp Nhiên đành phải lấy chìa khoá ra khỏi túi anh mở cửa.
“Anh không mệt à?”
“Mệt cái gì?” Lục Nam Châu nói, “Em gầy thế này thì nặng mấy cân chứ?”
“Có gầy đâu,” Diệp Nhiên bất mãn nói, “Dạo này em mập lên thì có.”
“Ồ, mập chỗ nào rồi?” Lục Nam Châu đặt người xuống ghế salon, đưa tay bóp mông cậu một cái, “Chỗ này à?”
Diệp Nhiên né tránh, lẩm bẩm nói: “Không cho bóp.”
Lục Nam Châu bóp thêm một cái, “Anh bóp vợ mình sao lại không cho hả?”
“Anh……” Diệp Nhiên co vào trong góc, “Đừng bóp nữa.”
Lục Nam Châu chồm tới định bóp tiếp thì chợt sững sờ.
Anh và Diệp Nhiên kề sát nhau, phản ứng cơ thể không thể quen thuộc hơn được.
Vành tai Diệp Nhiên đỏ bừng, đẩy anh ra, “Anh tránh ra đi.”
Lục Nam Châu nhịn không được cười một tiếng.
Diệp Nhiên càng giận hơn, “Không cho cười!”
Lục Nam Châu đưa tay sờ soạng phía sau Diệp Nhiên rồi kề tai cậu hỏi: “Thích anh…… bóp mông em chứ gì?”
Diệp Nhiên cúi gằm mặt, “Không phải……”
Lục Nam Châu còn đang bóp lung tung, thấp giọng nói: “Vậy là nhạy cảm quá sao?”
Diệp Nhiên há miệng cắn vai anh.
Sau đó trước mắt nhoáng một cái, cậu bị Lục Nam Châu đè xuống ghế salon.
“Ưm……” Diệp Nhiên thở dốc hỏi, “Anh không đi sửa xe à?”
“Xe kia không gấp,” Lục Nam Châu bỏ hết gối ôm vướng víu trên ghế salon rồi cắn môi người dưới thân, “Xe này gấp hơn.”
Ghế salon lắc lư, giấy trắng bày đầy.
Lục Nam Châu ôm người trong ngực, mồ hôi ướt át chảy xuống từ chỗ da thịt kề nhau, rơi vào trang giấy trắng tinh.
Anh cười khẽ một tiếng rồi khàn khàn hỏi: “Chẳng phải em nói muốn vẽ anh sao?”
Diệp Nhiên lắc lư dữ dội, suýt nữa không cầm được bút trong tay.
“Không, không vẽ nữa,” khóe mắt cậu ứa nước, giọng nói vỡ vụn, “Không muốn vẽ, a……”
Tay cậu run lên, vẽ ra một đường nguệch ngoạc trên giấy.
“Không sao,” Lục Nam Châu hôn gáy cậu rồi dụ dỗ, “Em cứ từ từ vẽ, không cần gấp, chừng nào vẽ xong thì anh ngừng……”
Giấy trắng vương vãi trên sàn, tựa như trang giấy bay phấp phới bên hồ năm đó.
Năm tháng chôn vùi hôm qua, yêu thương lại nảy mầm bén rễ.
Họ gặp nhau giữa hè, đầu thu trùng phùng.
Năm năm tháng tháng, sớm tối cận kề.