Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình - Chương 69 - Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (9)
- Trang Chủ
- Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
- Chương 69 - Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (9)
Hơi thở của Lam Vân phả vào bên tai, dựa đến cực gần.
Mà sau lưng Tiêu Sơ Bạch đeo một hộp đựng kiếm, hai tên đệ tử Ngự Kiếm Sơn Trang đi theo phía sau, đã sắp tới gần.
Thực lực của Tiêu Sơ Bạch khỏi phải nói, khả năng cảm giác cũng rất cao,
Nguy Dã đưa ra ánh mắt cảnh giác, kêu Lam Vân nín thở ngưng thần, không
được lên tiếng.
Một tên đệ tử dừng lại, dùng gậy gỗ thọc vào đống lửa đã tắt, báo cáo với Tiêu Sơ Bạch: “Thiếu trang chủ, nơi này vừa mới có người đi, củi vẫn còn ấm, mới tắt không lâu.”
Một tên đệ tử nghi ngờ nói: “Núi rừng hoang sơ, sao sẽ có người ở chỗ này?”
Tiêu Sơ Bạch bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta có thể đến đây, người khác cũng có thể. Lên đường quan trọng, không cần náo loạn.”
Đệ tử trả lời: “Dạ vâng.”
Đến khi người đi xa, hai người ở trên cây mới thả lỏng.
Nguy Dã thấy Lam Vân cũng thở phào một hơi, hỏi y: “Tôi sợ Tiêu Sơ Bạch là bởi vì tôi từng đắc tội y, cậu sợ cái gì?”
“Tôi vừa tới Trung Nguyên không lâu, tất nhiên không có khả năng cùng nhân
vật lớn kết thù.” Lam Vân cười tủm tỉm nói: “Tôi là sợ bị y phát hiện,
thì ca ca sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đến lúc đó tôi tất nhiên muốn cố gắng cứu huynh, đáng tiếc tôi đánh không lại y……” Nói tới đây, y lộ ra vẻ sầu lo.
Nguy Dã không để ý mà nói: “Tiêu Sơ Bạch sẽ không liên lụy người vô tội, cậu có thể trốn chạy.”
“Sao vậy được.” Lam Vân nhẹ nhàng nói: “Nếu huynh xảy ra chuyện, tôi sẽ đau lòng ó.”
Tên nhóc này luôn biết nói ngọt, trên mặt cũng là một mảnh chân thành, nhưng nghe nhiều lại không đáng giá tiền.
Nguy Dã từng chịu khổ vì y, cho dù y nói ba hoa, hắn một chữ cũng không tin.
Nhưng trên mặt hắn không thể hiện gì, trong lòng lại nhớ giọng điệu của Lam Vân.
Khi Lam Vân nói tiếng Trung Nguyên thì nhẹ nhàng chậm chạp du dương, có
chút âm tiết đọc không đúng, ngược lại làm người nghe ra dị vực phong
vận.
“Giọng Lam Vân thật hay.” Hắn ở trong lòng nói với hệ thống: “Làm em nhớ tới thầy Nghiêm của thế giới trước.”
Nguy Dã rất ít khi nhớ tới các mảnh nhỏ đã thu hồi, này làm cho 001 đột
nhiên có cảm giác lạ, nó cẩn thận hỏi:【 Nghiêm Vi Duyệt thế nào? 】
“Giọng nói của thầy Nghiêm rất hay á.” Nguy Dã nói đến nơi này, bỗng nhiên có
chút không vui: “Lúc mới vừa trói định em kêu anh download gói tài
nguyên giọng nói, anh nói không đủ năng lượng, kêu em cố gắng làm việc,
hiện tại đều hoàn thành nhiều nhiệm vụ thế rồi, năng lượng vậy là đủ rồi chứ?”
001:【……! 】
Nhớ tới chính mình trong quá khứ chém đinh chặt sắt cự tuyệt, 001 cảm thấy rất là hối hận.
001 lập tức trả lời:【 anh liền đổi giọng nói! 】
【 nhưng mà……】 nó cẩn thận hỏi:【 nhất định phải là giọng của Nghiêm Vi Duyệt sao? 】
“Em thích nhất là giọng nói của anh ta.” Nguy Dã nghi hoặc: “Anh muốn dùng giọng của ai?”
001 không muốn dùng giọng của bất kỳ ai, tuy rằng đều là chính nó. Nó tìm
từ nói:【 anh cảm thấy như vậy không đúng. Nếu anh dùng giọng của Nghiêm
Vi Duyệt, về sau mỗi lần cùng anh nói chuyện, em lại sẽ nhớ tới anh ta,
như vậy đối với các mảnh nhỏ khác không công bằng à? 】
Nguy Dã: “?”
Không hiểu nỗi mạch não của hệ thống.
Nguy Dã: “Vậy anh muốn làm sao?”
001:【 anh muốn sáng tạo giọng nói thuộc về chính mình. 】
“Anh muốn sáng tạo thế nào thì cứ theo ý của mình là được.” Nguy Dã thấu hiểu.
Rốt cuộc 001 không chỉ là hệ thống của hắn, còn là một sinh mệnh có ý thức tự chủ, Nguy Dã vẫn thực tôn trọng nó.
001 im lặng, chắc là là đang tạo giọng nói.
Lam Vân thể hiện thái độ không rời không bỏ, thấy Nguy Dã không để ý tới
mình, thở dài nói: “Ca ca có phải còn giận tôi ngày ấy làm hư viên thuốc của huynh?”
“Không tới mức đó, nhưng vẫn luôn ghi nhớ.” Nguy Dã
nhẹ nhàng nhướng mày, bỗng nhiên cười một cái: “Chẳng lẽ trí nhớ của cậu không tốt?”
【 Xuân dược 】dùng trên người bình thường, hiệu quả rất mạnh.
Lam Vân ban đầu đang nhàn nhã, sững người trong giây lát.
Trải nghiệm của đêm đó khắc sâu trong tâm trí.
Khi nãy một số hình ảnh tình cờ hiện lên trong đầu, mà lúc này Nguy Dã chủ
động nhắc tới, càng như là mở ra cái khoá đáng sợ, tất cả hiện rõ ràng.
Tiêu Sơ Bạch đi rồi, hai người còn chưa xuống, nhưng đã không dựa gần nhau.
Nguy Dã ngồi trên nhánh cây bên cạnh y, dưới ánh trăng hiện ra chiếc cổ
thon dài tinh tế.
Lam Vân liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lại dừng trên năm ngón tay của mình, hơi suy tư.
Y chưa từng cảm nhận dục vọng đáng sợ như thế, cũng chưa từng làm…… việc đáng khinh như vậy.
Tựa như lý trí đều bị thiêu đốt hầu như không còn, y nghe thấy những tiếng
rên sắc tình, kích động đến mức tận cùng, như muốn vọt vào trong phòng…… Thay thế Tông Hạ làm hắn.
May là lý trí không có hoàn toàn biến mất, bằng không y thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
“Quên chuyện trước đó đi.” Nguy Dã từ trên ngọn cây trượt xuống mặt đất,
không hề nhìn y, nói: “Cậu từ trong tay sát thủ cứu tôi một lần, chờ
mang cậu đi giết Chu Xán xong, chúng ta xem như huề nhau.”
Hắn dường như đang định quên đi mọi thứ.
Lam Vân nhìn bóng dáng hắn, năm ngón tay nắm chặt.
Ở trong lòng nhẹ nhàng nói: Toang rồi, tôi hình như không thể quên được nha.
……
Có Lam Vân ở đây, một con muỗi cũng không dám tới, ở ngoài trời cũng có
thể ngủ thoải mái. Nguy Dã gối lên tay nải, rất nhanh đã ngủ, cách đó
không xa Lam Vân lại trằn trọc hồi lâu.
Trời càng tối, ánh trăng dần bị mây đen bao phủ, hai mắt Lam Vân chợt nhắm chặt.
Đồng thời Nguy Dã bị tiếng nhắc nhở của hệ thống làm bừng tỉnh.
Trong sự im lặng đến mức không thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng, ai đó đang đến gần.
Hai người đồng thời nhìn về phía đối phương, phát hiện đối phương đã tỉnh,
lại nhìn nhau một cái, thân thể bật dậy, lao vào trong bóng đêm.
Lam Vân bày ra khí độc ở ven đường, rắn độc trùng độc tụ tập lại, cũng không cản kịp tiếng gió đang đuổi theo phía sau.
“Bọn họ biết thủ đoạn giết người của cậu, nhất định là có chuẩn bị.” Nguy Dã nhẹ giọng nói: “Lần này tuy rằng chỉ tới một người…… Lại hơn hẳn ba
người kia.”
Lam Vân nhíu mày: “Rốt cuộc huynh đắc tội người nào, làm Thất Tinh Các tốn công tới giết huynh?”
Nguy Dã lắc đầu: “Nếu cậu không muốn bị liên lụy, thì chúng ta tách ra đi.”
Phần lớn người gặp được tình huống này, chắc chỉ muốn tìm người chết thay, Lam Vân nghe vậy cong môi.
Y tiếp tục đi theo Nguy Dã, cười nói: “Tôi nói sẽ không bỏ đi, cũng không phải là lừa huynh.”
Nguy Dã lại nhìn y, trầm ngâm nói: “Cậu đi theo tôi cũng vô dụng, hai chúng ta đánh không lại gã.”
“Không bằng tách ra. Cậu chạy về phía bên kia đi.”
Nguy Dã lao thẳng về phía bên phải, tốc độ càng nhanh, đem Lam Vân bỏ lại phía sau.
Lam Vân kinh ngạc: “Ca ——”
Trong chớp mắt, Nguy Dã đã cách y rất xa.
Khinh công của Lam Vân tuy rằng không tệ, lại đuổi không kịp Nguy Dã. Y cắn
răng chạy, không muốn mình chết oan uổng trong tay sát thủ, nên đành
phải chạy sang một bên.
Mục tiêu của sát thủ chỉ có Nguy Dã, tất
nhiên là đuổi theo hắn, Nguy Dã lúc này phá lệ cảm kích khinh công của
thân thể này, hắn giống như một cơn gió, lướt qua mặt đất.
Có một ngôi miếu ẩn trong khu rừng phía trước.
Đột nhiên có người hét lớn: “Cứu mạng!” Âm thanh lớn như tiếng sấm.
Trời đã tối, Tiêu Sơ Bạch đi tới nơi này, đang ở trong miếu nghỉ ngơi.
Hai tên đệ tử bừng tỉnh, cảnh giác cầm vũ khí: “Hình như có người đang kêu cứu mạng?”
Tay Tiêu Sơ Bạch cầm chuôi kiếm, bình tĩnh đứng dậy.
Một người đột nhiên xông vào cửa miếu, nhanh như tia chớp, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Bóng người lao thẳng vào trong lòng của Tiêu Sơ Bạch, ở trước khi y ra tay
thì lại nhẹ nhàng uyển chuyển thay đổi phương hướng, xoay người trốn
phía sau người y.
Như ngựa phi nước đại, Tiêu Sơ Bạch chỉ từng thấy qua một người có khinh công tốt như vậy.
Nguy Dã vô cùng kinh hỉ nói: “Thật là duyên phận trời cho, Thiếu trang chủ cứu mạng!”
“Duyên phận?” Tiêu Sơ Bạch liếc nhìn hắn một cái, đưa ra kết luận: “Người vừa rồi gặp được là cậu.”
Sắc mặt của chàng thanh niên tái nhợt, đáng thương vô cùng nói: “Đuổi theo
tôi chính là Thất Tinh Các, Thiếu trang chủ nhân nghĩa……”
Lời còn chưa dứt, ánh kiếm đã hiện ra.
Ngụy Dã vội vàng lui về phía sau, trong mắt kiếm quang lóe lên, thân ảnh của Tiêu Sơ Bạch đã xuất hiện ở ngoài cửa miếu, đối điện với gã áo đen.
Hai tên đệ tử duỗi cổ nhìn, vừa hồi hộp vừa tin tưởng.
Nguy Dã nói: “Thiếu trang chủ của các cậu rất lợi hại đúng không?”
Hai người đều gật đầu.
Một tên đệ tử nói: “Có thể gặp được Thiếu trang chủ của chúng tôi, là may mắn của cậu, y ghét sát thủ.”
Một người khác nhìn chiêu thức quỷ quyệt của sát thủ kia, hỏi: “Gã sát thủ
này lại có thể cùng Thiếu trang chủ đánh lâu như vậy, đây là lần truy
sát thứ mấy vậy?”
Nguy Dã cười cười: “Lần thứ tám.”
Hai
người trừng mắt nhìn hắn, một người kinh ngạc nói: “Cậu giỏi thật đấy,
đáng tiếc vận khí không tốt, nếu là tổ chức sát thủ khác thì còn có khả
năng tránh được……”
Thất Tinh Các là không chết không ngừng, thực lực đáng sợ của các chủ vẫn luôn lưu truyền ở trên giang hồ.
“Chọc phải Thất Tinh Các, đúng là vận khí kém tới cực điểm.” Nguy Dã khẽ cười nói: “Nếu như xui xẻo là giá phải trả vì để gặp được Thiếu trang chủ,
cũng không đến mức không thể chấp nhận được.”
Hai người: “……” Lời này sao nghe giống lời trêu ghẹo thế?
Nguy Dã cười ngâm ngâm bắt gặp ánh mắt của Tiêu Sơ Bạch.
Y đang đi vào trong miếu, sau khi giết người vẫn cứ bình tĩnh như hồ nước, khi nghe được những lời kia ánh mắt lạnh băng.
Sát khí bao trùm toàn thân.
Nguy Dã bị chặn ở trong miếu, lần này không còn đường chạy trốn. Hắn chớp
chớp mắt, thử nói: “Thiếu trang chủ cứu tôi xong, sẽ không lại giết tôi
chứ? Vậy chẳng phải là uổng phí sức lực?”
Tiêu Sơ Bạch nhàn nhạt nói: “Người của Thất Tinh Các nên bị giết, không liên quan tới cậu.”
“Nhưng mà……” Nguy Dã nhìn y vẫn chưa cất kiếm vào vỏ, lui về phía sau một bước: “Tôi cũng không nên bị giết nha.”
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch lùng như mặt trăng, hai tên đệ tử của Ngự Kiếm Sơn Trang vừa sợ lại nghi hoặc.
Một người nhìn Nguy Dã, nhớ nhớ lại giọng nói của hắn, chợt hiểu: “Chẳng lẽ là tên hái hoa tặc lần trước tới sơn trang?”
“Ai nói hắn là hái hoa tặc!” Một giọng nam từ xa truyền đến, giọng nói từ
trước đến nay luôn mềm nhẹ lúc này vội vàng lại vang dội.
Lam Vân vội chạy tới, khi vào miếu ngực còn ở thở phập phồng. Y đứng bên cạnh
Nguy Dã, nhìn chằm chằm kiếm của Tiêu Sơ Bạch: “Tiêu Thiếu trang chủ nổi tiếng ở Trung Nguyên, mọi người đều nói huynh ghét cái ác như kẻ thù,
công chính vô song.”
“—— chẳng lẽ không biết phân biệt đúng sai mà giết lầm người tốt sao?”