Mỗi Một Câu Nói - Tác giả: Anonymous - Chương 15: Rắc rối nhỏ
Bên này chuyện của Diệp Chiếu Minh còn chưa giải quyết xong, Chung Ý lại phát hiện trong nhà bên kia cũng xảy ra không ít chuyện phiền phức.
Sau khi Chung Tư kết hôn, hai vợ chồng vẫn sống trong nhà. Em rể làm việc ở một nhà máy gần đó, vì nhà còn rất nhiều phòng nên hai vợ chồng không cần phải thuê nhà khác. Hơn nữa Chung Ý cũng có phòng riêng. Gia đình rất hài lòng với việc Chung Tư sau khi kết hôn vẫn có thể ở chung với gia đình.
Nhưng vẫn có một số người không thích.
Một phần họ hàng của nhà họ Chung sau đám cưới Chung Tư vẫn chưa chịu quay về. Ông nội Chung đã qua đời, bà Chung nói môi trường trong thành phố tốt nên muốn ở lại đây dưỡng lão. Cha Chung và mẹ Chung sẵn lòng phụng dưỡng tuổi già cho mẹ.
Một đám anh chị em nói muốn ở lại đây tìm việc làm, nói ở đây được lương hậu hĩnh, mức sống cũng cao. Cha Chung và mẹ Chung nghĩ thấy cũng đúng, trong nhà còn dư nhiều phòng, có thể cho họ ở nhờ được.
Sau đó hai người chú bác của cậu về quê bán hết ruộng đồng, cả nhà đi đến nương tựa cha Chung. Có người nói không nỡ bỏ bà nội Chung, để ở bên cạnh chăm sóc cũng tiện hơn.
Vì lẽ đó nên không đủ phòng. Chung Ý phải ngủ chung giường tầng với Chung Niệm.
Bà Chung nói Chung Tư là phụ nữ đã có chồng không nên ở nhà. Sau này khi biết Chung Tư cũng có phòng riêng liền nháo nhào muốn đổi thành tên mình. Mấy người họ hàng khác liền hùa theo ủng hộ bà Chung.
Chung Tư tức giận đến phát khóc. May thay cha Chung và mẹ Chung giữ vững lập trường không hề nao núng.
Chỉ khổ anh em song sinh của cậu năm nay phải thi đại học, không khí ở nhà quá hỗn loạn, sao có thể vào được đại học?
Cha Chung muốn thuê một căn phòng yên tĩnh cho cặp song sinh ở, Chung Ý cũng đồng ý. May là tiền thưởng cuối năm không ít, cộng với khoản tiền cậu đã tích lũy được trong thời gian qua cũng có thể giúp đỡ gia đình được phần nào.
Chung Ý kiểm tra tài khoản ngân hàng phát hiện số dư có tận ba trăm ngàn nhân dân tệ. Trong trí nhớ của cậu thì chỉ có tầm một trăm ngàn. Kiểm tra lại lịch sử mới biết cách đây vài ngày đã có tài khoản chuyển vào hai trăm ngàn.
Chung Ý gọi điện cho Diệp Chiếu Minh để hỏi, thật lòng mà nói thì cậu không muốn nhận tiền của Diệp Chiếu Minh.
“Tiền lì xì năm mới.” Diệp Chiếu Minh lời ít ý nhiều.
“Nhưng như vậy là quá nhiều.” Chung Ý lo lắng không yên.
“Bù đắp cho những năm trước.”
“Là tôi… xứng đáng bị như vậy.”
“Đưa em thì cứ tiêu cho đàng hoàng.” Sau đó giọng điệu của hắn trở nên lạnh lùng: “Chẳng lẽ tôi có thể để cho em thiếu tiền ư? Em không muốn giữ thể diện cho tôi sao?”
Chung Ý sợ đến mức đồng ý liên tục, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy, không dám nói thêm gì nữa.
Có tiền thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chung Ý bỏ tiền thuê một căn phòng gần trường, trang bị đầy đủ nội thất cho hai đứa trẻ ở, đến lúc đó mẹ Chung có thể hàng ngày đến nhà bọn họ nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa.
Ngoài ra cậu còn đưa Chung Tư hai trăm ngàn để hai vợ chồng có cơ hội mua một căn nhà gần trung tâm thành phố, thuận tiện cho con cái đi học sau này.
Số tiền còn lại dứt khoát đưa hết cho mẹ Chung.
Vài ngày sau kiểm tra lại tài khoản, phát hiện Diệp Chiếu Minh đã gửi thêm vào đó một triệu.
Chung Ý sợ hãi. Cậu không dám gọi lại cho Diệp Chiếu Minh, sợ bị hắn đâm chọt thêm lần nữa.
Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Diệp Chiếu Minh đã biến chất, không đơn giản chỉ là sự chuộc tội đơn phương từ cậu.
Hành vi này của Diệp Chiếu Minh không khác nào đang khẳng định cái danh “bán thân” của cậu.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Diệp Chiếu Minh: Cảm ơn tiền của anh nhưng không cần đưa tiền cho tôi. Tôi hiện tại không phải để bán.
Một lúc lâu sau Diệp Chiếu Minh mới trả lời: Tôi biết.
Nói ra được là tốt rồi, Chung Ý ở nhà thở dài một hơi rồi tập trung đón Tết cùng gia đình. Cậu định lúc chuẩn bị rời đi sẽ trả lại một triệu cho hắn.
Diệp Chiếu Minh ở Cảng Thành cũng không khá giả gì mấy.
Hắn biết Chung Ý luôn thiếu tiền, nhưng nếu đưa trực tiếp cho cậu sẽ dọa cậu sợ mà từ chối, nói không chừng còn hoảng loạn mất mấy ngày. Cho nên hắn mới tận dụng dịp Tết nguyên đán để nhét tiền vào bao lì xì, lượng tiền được hắn suy đi tính lại rất nhiều lần mới quyết định gửi đi.
Cho quá nhiều thì hơi khó xử, cho quá ít thì hơi vô nghĩa.
Khi Chung Ý gọi điện đến, hắn đã cố tình nói mấy lời châm chọc để dọa cậu, sau đó chợt nhớ cậu đang ăn Tết cùng gia đình có lẽ sẽ cần dùng đến tiền, đầu óc nóng lên liền chuyển một triệu qua.
Quả nhiên là làm cho nhóc con sợ rồi, thậm chí còn hiểu lầm hắn. Xem ra hắn vẫn chưa làm đủ, Diệp Chiếu Minh nghĩ.
Sau Tết Nguyên đán, Chung Ý tiếp tục quay lại thành phố làm việc. Diệp Chiếu Minh dường như rất bận rộn, ở suốt ở Cảng Thành, mãi đến hai tháng sau mới trở về, sau đó lại đi công tác không ngừng nghỉ.
Cũng không còn nhắc tới tiền nữa, Chung Ý hoàn toàn yên tâm.
Đến mùa hè vùng ven biển sẽ có nhiều mưa bão. Hôm nay Diệp Chiếu Minh bảo Chung Ý tan tầm thì về thẳng Diệp gia, nghe nói ngày mai sẽ có bão cấp 8, khả năng sẽ có tín hiệu đen.
Chung Ý tan làm ở công ty trễ một chút, lúc cậu lái xe về nhà trời đã tối, còn có gió lớn.
Gió trên núi vô cùng mạnh,Chung Ý đang lái xe giữa chừng thì chết máy.
Chung Ý không còn cách nào khác đành phải bỏ xe lên núi. Mưa bắt đầu rơi, Chung Ý đi ngược chiều gió, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Nửa đường đi còn giẫm phải hàng cây non ven đường, bùn dính đầy chân.
Lúc cậu chật vật đến được Diệp gia thì nhận ra cơ thể mình quá bẩn, bước chân để lại hàng loạt dấu giày trên hành lang.
Không có cách nào trực tiếp đi vào. Chung Ý không thể tưởng tượng được khuôn mặt của người khác như thế nào khi cậu khi để lại vết bùn và vết nước trên cái sàn gỗ đắt tiền đó.
Cậu phải giặt sơ giày trước, đợi nước trên người khô rồi mới bước vào.
Đang lúc tập trung dọn sạch bùn đất đế giày ở bậc thang thì một giọng nói u ám từ phía sau vang lên: “Đang làm gì ở đây? Sao không vào trong?”
Chung Ý giật mình, quay lại nhìn thấy sắc mặt đen thui của Diệp Chiếu Minh thì hoảng sợ nói: “Xe bị hỏng nên tôi đi bộ lên, giày bẩn quá để tôi giặt sơ một chút.”
“Tôi sẽ giặt nhanh thôi…”
Cậu bị ánh mắt im lặng của Diệp Chiếu Minh dọa sợ, giọng nói trở nên càng lúc càng nhỏ.
Trong lòng Diệp Chiếu Minh rất tức giận. Hắn đợi thật lâu không thấy Chung Ý về, điện thoại cũng không liên lạc được. Cuối cùng quản gia nói có bóng người ở cửa nhưng mãi không bước vào. Kết quả là cậu như một tên ăn mày ngồi xổm trên mặt đất giặt giày, toàn thân ướt sũng.
Hơn nữa Chung Ý còn rất sợ hắn, vô cùng sợ.
Diệp Chiếu Minh đè nén sự bực tức trong lòng, kéo cậu đứng dậy, đi thẳng vào nhà.
Quản gia và người giúp việc đi tới thu dọn giày và túi của Chung Ý, Diệp Chiếu Minh lấy một chiếc khăn lông lớn quấn lấy người Chung Ý, sau đó bế ngang cậu lên lầu, tiến thẳng vào phòng tắm.
Chung Ý ngâm mình trong bồn tắm, Diệp Chiếu Minh chuẩn bị quần áo rồi giúp cậu.
“Xin lỗi đã làm phiền anh.” Chung Ý vừa cởi quần áo vừa nói với Diệp Chiếu Minh.
Diệp Chiếu Minh liền muốn tức giận, nhưng cố gắng nhịn xuống nói: “Không sao đâu.”
Sau khi tắm xong còn bắt cậu uống một chén canh gừng.
Chung Ý chợt cảm thấy mắt cá chân mình đau đau, có thể là do vừa nãy đi đường bị ngã nhưng cậu không để ý.
Bước đi của cậu có hơi mất tự nhiên, Diệp Chiếu Minh liếc cậu một cái.
“Đi hơi khập khiễng, tôi về bôi chút rượu thuốc là được.” Cậu cười với Diệp Chiếu Minh, cố tỏ ra vết thương rất nhẹ.
Vẻ mặt Diệp Chiếu Minh đầy u ám, kiểm tra chân Chung Ý rồi bảo quản gia mang rượu thuốc đến, ngồi trên sô pha đỡ chân cậu đặt lên đầu gối rồi bắt đầu xoa bóp, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Chung Ý đỏ mặt, nói với hắn: “Cảm ơn.” Nói xong bụng cậu lại réo lên.
Diệp Chiếu Minh giữ vẻ mặt lạnh lùng bế cậu xuống nhà hàng dưới lầu.
Điều khiến Chung Ý xấu hổ đó là bên trong nhà hàng còn có hai vị khách khác là Diệp lão tổng Diệp Trường Tân và hai người anh em họ của Diệp Chiếu Minh, ngoài ra còn có thêm một đôi vợ chồng. Đây là lần đầu tiên có nhiều người nhà họ Diệp cùng lúc xuất hiện ở Diệp gia đến như vậy.
Chung Ý vừa bị Diệp Chiếu Minh ôm ngồi xuống ghế, vừa lúng túng chào hỏi mọi người.
Thái độ của bọn họ trái ngược rất hòa nhã và dễ gần, hỏi thăm vết thương trên chân Chung Ý và hoàn cảnh lúc trời bão dưới núi, sau đó còn nhiệt tình mời Chung Ý cùng dùng bữa.
Diệp Chiếu Minh không nói gì nhiều, chỉ nói một tiếng với Chung Ý: “Ăn đi.” Sau đó gắp đồ ăn cho cậu.
Chung Ý không có khẩu vị, im lặng cúi đầu ăn. Cuối cùng ăn đến no căng.
Ăn xong Diệp Chiếu Minh chào hỏi thân thích rồi bế Chung Ý lên lầu.
Buổi tối hai người không làm. Chung Ý nhận ra tâm trạng Diệp Chiếu Minh không tốt.
Mấy ngày nay Chung Ý một mực ở lại Diệp gia dưỡng thương. Giữa trưa quản gia lại mang cơm lên lầu hai, buổi tối thì bị Diệp Chiếu Minh tan tầm trở về ôm xuống lầu ăn cơm. Tắm rửa luôn có Diệp Chiếu Minh giúp đỡ vì chân không được chạm nước.