Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi - Chương 60
Lê Vân không dự đoán trước được người trong lồng đột nhiên hôn.
Cánh môi mềm mại của thiếu nữ dán lên môi hắn, hắn không thể lùi lại, buộc phải nhận lấy nụ hôn này.
Thấy hắn không cự tuyệt, nàng càng được một tấc tiến một thước.
Nàng vươn chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm môi hắn, giống như con mèo con đang liếm cá khô vậy, liếm một lần để nếm hương vị, sau đó sẽ nhe răng nanh.
Nàng cắn lên môi hắn, lôi kéo cánh môi hắn, thừa dịp hắn đang hoảng thần, chiếc lưỡi mềm mại không kiêng nể gì mà tiến vào.
Lê Vân bị cách hôn vụng về của nàng làm cho khó nhịn, không nhịn được bị nàng dẫn dắt, hắn chế trụ đầu nàng, trở tay phản công.
Cho đến khi hắn phát hiện hỏa khí trong người mình bị nàng vén lên, hắn mới chật vật đẩy nàng ra.
“Nam Nhứ,” hắn ép buộc bản thân bình tĩnh nói, “Nàng mau thanh tỉnh lại một chút.”
“Ô……”
Thiếu nữ giống như mèo ưm ư một tiếng.
Đôi mắt nàng chuyển động tạo một tia kiều mị, màu đen trong tròng mắt dần dần trở về với màu mắt nguyên bản của nàng, lộ ra vài phần của màu mạ vàng. Mà tai nàng cũng theo biến hóa, bỗng từng chút một dựng lên, long tơ màu kim bị gió thổi bay bay, câu lấy mái tóc hắn.
Nàng không thỏa mãn chỉ với hôn môi, hai tay vây quanh hắn, gương mặt ửng đỏ, dính trên người hắn mà cọ tới cọ lui.
Lê Vân đối với trạng thái này của nàng lại quen thuộc ——
Tuy nhiên kỳ động dục của nàng, dù có ở hình thái con người, nhưng nàng vẫn mang theo mười phần tập tính của mèo.
Vì thế hắn theo bản năng vuốt ve mèo con, xoa xoa tai nàng: “Ngoan, đừng nháo.”
Giọng nói nam nhân hơi khàn khàn, hô hấp ấm áp thổi đến tai nàng.
Nàng run lên, người mềm như bông mà cụng cụng hắn.
Hô hấp của Lê Vân ngày càng loạn, hạc giấy suýt nữa thì khống chế không được mà rơi thẳng xuống.
Hắn ổn định tâm trí, dứt khoát thu hồi hạc giấy rồi ngự kiếm mà đi.
Thân kiếm Trảm Phong bị gãy, chỉ vừa vặn một người hắn đứng lên. Hắn ôm thiếu nữ vào trong ngực, rất nhanh đã về tới Đạp Tuyết Phong.
Hắn đặt thiếu nữ ở trên trường kỷ, chưa kịp rời đi, cánh tay ngó sen trắng tinh mềm như không có xương quấn quanh người hắn, lôi hắn xuống phía dưới rồi hôn lên cổ hắn.
Yết hầu hắn chuyển động, đuôi mắt hắn ẩn ẩn đỏ lêb.
Hắn gần như dùng hết sức lực toàn thân khắc chế bản thân, mới đẩy được nàng ra.
“Ô ô……”
Thiếu nữ ủy khuất khó chịu mà nhìn hắn, nước mắt không ngừng rơi, nàng khẽ cắn môi, mái tóc dài đã sớm bị xõa xuống hai bên khuôn mặt nàng, nhưng vẫn không che được hai bên má đào của nàng.
“Sư phụ ——”
Nàng duỗi tay cầm lấy góc áo hắn.
Tay áo theo đó mà trượt xuống, làm lộ ra vết thương ghê người mà nàng tự cắn mình đến chảy cả máu.
Lê Vân nhìn thấy miệng vết thương nàng, mím chặt môi.
Chỉ là do dự trong nháy mắt, thiếu nữ liền cậy sủng mà kiêu, to gan lớn mật leo lên người hắn, gắt gao bám dính lấy hắn.
Nàng lại hôn tới.
Mà lúc này, hắn rốt cuộc không cách nào không chế mà phóng túng bản thân trầm luân trong đó.
……
Nam Nhứ cảm thấy mình như đang chìm nổi trên nước biển.
Mùa hè ở trên biển, một bên là mặt trời nóng hừng hực, làm dòng người chảy đầy mồ hôi như muốn bốc hơi đến nơi; một bên là nước biển lạnh căm căm, ôn nhu chảy qua da thịt nàng.
Nàng không bơi mà ngâm mình ở trong nước, một vài lần gần như sắp chết đuối; lại giống như có người kéo nàng từ trong nước biển lên, bám lên môi nàng và tai tóc nàng.
Nàng thoải mái ngâm trong nước biển, cái nóng cùng cái lạnh lẽo giao hòa lẫn nhau.
Bỗng nhiên mặt nước nổi lên một cơn sóng, bọt sóng một cơn một cơn đánh lên người nàng, làm cho nàng tham lam lưu luyến ở lại nhưng cũng lại muốn thoát khỏi nó.
Nàng vừa chạy đi, lại bị tóm ngược trở về, nàng ngã trong cơn sóng, không chịu được mà chảy hai hàng nước mắt.
Vành tai nàng bị bọt sóng khẽ cắn, nước biển mạnh mẽ lại ôn nhu, làm cho nàng hoàn toàn mai một.
……
Sáng sớm hôm sau, Nam Nhứ mệt mỏi mở bừng mắt.
Nàng có chút đau đầu, nhưng so với đau đầu, nơi làm cho nàng càng thấy không ổn hình như là eo……
Cùng với nơi bí ẩn nào đó.
Cả người nàng nhức mỏi mà ngồi dậy.
Cách bày biện trong phòng rất quen thuộc.
Đây là phòng ngủ của Lê Vân.
Nàng đỡ đầu: Tối qua, nàng trở lại Đạp Tuyết Phong từ khi nào?
Chẳng nhẽ lúc từ Nam Phong quán chạy ra ngoài, nàng lại biến thành mèo rồi?
Còn chưa tự hỏi ra được kết quả, nàng phát hiện ra một sự thật càng đáng sợ ——
Cứu mạng, hiện tại nàng đang ở hình người a!!!
Chẳng lẽ nàng quay về nguyên hình ngay trước mặt Lê Vân sao?
Không chỉ quay về nguyên hình mà nàng còn ngủ với sư tôn???
Nam Nhứ gắt gao nhéo góc chăn, một lòng muốn gợi lại ký ức.
Những hồi ức tối qua dần hiện lên một chút.
Nàng nhớ lại bản thân ở trong Nam Phong quán bị trúng dược, lúc tiểu quan đang muốn hầu hạ thì Lê Vân xuất hiện. Nàng không nghĩ tới lại nhìn thấy Lê Vân, bèn chạy ra cửa sổ định đào tẩu, lại bị Lê Vân bắt lại, mang lên trên hạc giấy. Ở trên hạc giấy…… Nàng cưỡng hôn Lê Vân?!
Hồi ức đến đây thì đột nhiên im bặt, đoạn sau chỉ toàn là một mảnh sương mù mông lung mơ hồ.
Nàng dùng sức nhớ lại nhưng cũng không thể nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì.
…… Nhưng phản ứng của cơ thể lại không lừa được người.
Sắc mặt Nam Nhứ tương đương trầm trọng.
Đáng giận a!
Cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà ăn cỏ gần hang!
Từ đây về sau nàng biết đối mặt với Lê Vân như thế nào đây!!!
Góc chăn bị nàng miết nhăn thành một nắm, nàng nhìn bốn phía xung quanh, thấy Lê Vân hiện tại không ở đây, quyết định lấy nghệ năng truyền thống của mình ra ——
Bỏ trốn.
Nàng nhìn trái nhìn phải, thấy y phục tán loạn ở một bên, duỗi tay cầm một bộ lại.
Y phục bị xoa đến nhăn nhúm rúm ró, nàng ghét bỏ nhưng cũng không có biện pháp nào khác, tạm chấp nhận mà mặc. Chờ nàng mặc xong thì…… Ừm?
Bộ y phục này hình như có hơi to?
Nam Nhứ vẫn đang chậm chạp phản ứng lại thì, phía sau bất thình lình vang lên một thanh âm: “Tỉnh rồi?”
Nam Nhứ thân thể cứng đờ, nơm nớp lo sợ mà xoay người lại.
Nàng cúi đầu, ngó nhìn thần sắc Lê Vân: “Sư, sư tôn, tối hôm qua……”
Nam nhân dừng một chút, nói: “Việc tối hôm qua, ta sẽ phụ trách. Hôm nay, chúng ta có thể đi Ký Sự Đường, kết thành đạo lữ……”
“Không không không,” Nam Nhứ vội vàng cự tuyệt, “Không cần!”
Ánh mắt nam nhân lạnh vài phần.
Hắn rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Sao lại không cần?”
“Ách,” Nam Nhứ nói hươu nói vượn, “Người tu tiên không cần tuân thủ những cái phong tục cổ hủ của người phàm đó đâu, trinh tiết chỉ là ngoại vật……”
Nam Nhứ nói đông nói tây, tìm cho mình một lý do thoạt nhìn đáng tin cậy nhất.
Thật ra là do…… Phong Dị muốn giết hắn chứ sao!
Nàng ở Bách Thảo Cốc mới nói với Phong Dị là không thân với Lê Vân, quay đầu “Loảng xoảng” một chút đã cùng hắn kết thành đạo lữ……
Nếu Phong Dị phát hiện, chẳng phải là sẽ điên cuồng thúc giục nàng hạ độc Lê Vân, giết hắn cho sớm một chút hay sao?
Nam Nhứ nói xong, còn không quên thử Lê Vân: “Sư phụ, tối hôm qua ta…… Không có đi tới chỗ nào kỳ quái chứ?”
Lê Vân nhìn vào mắt nàng: “Cưỡng hôn ta, còn chưa đủ kỳ quái sao?”
Nam Nhứ: “……”
“Ta, không phải là ta cố ý đâu, sư phụ……”
Giọng nói Nam Nhứ càng ngày càng bé.
Tuy xác thật là nổi lên ý niệm kia, nhưng cũng chỉ là một chút thôi mà!
Vốn dĩ tối hôm qua nàng đang ở thanh lâu, là tư hắn tới của đó chứ!
“Sư phụ,” Nam Nhứ nhớ tới việc này, tức khắc hỏi, “Tại sao tối qua người lại xuất hiện ở thành Huyền Ảnh? Không phải người…… đi ngâm thuốc sao?”
“Ô phong chủ bảo ta đi tìm nàng.”
Lê Vân mặt không đổi sắc mà ném cái nồi lên người Ô Đại Sài.
Hắn nói: “Ô phong chủ lo cho an nguy nàng.”
“À……”
Nam Nhứ lên tiếng, bỗng nhiên cũng không biết nên nói gì với hắn.
Không khí lâm vào trong một mảnh xấu hổ.
Nam Nhứ kéo tay áo to rộng ống, nói: “Sư phụ, người có thể ra ngoài trước được không, ta đổi bộ y phục……”
“Ừ.”
Nam nhân xoay người đi ra cửa phòng.
Nam Nhứ đang nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nghe hắn nói: “Y phục nàng đang mặc là y phục của ta. Còn y phục của nàng…… không thể mặc được nữa rồi.”
Nam Nhứ: “…………”
Không thể mặc còn có mấy nghĩa?!
Nam Nhứ đỏ mặt.
Lại nghe nam nhân nói: “Trong túi trữ vật của nàng không có bộ nào, nên ta đã tìm cho nàng một bộ khác.”
Nam nhân giơ tay, một bộ y phục của đệ tử Trúc Cơ kỳ Thái Huyền Tông hoàn toàn mới dừng ở bên cạnh nàng.
Nam Nhứ ôm quần áo, nhìn thấy nam nhân đã rời đi, sau đó nàng đem bộ y phục trên người thay ra.
Chờ cho đến khi nàng mặc chỉnh tề rồi đi ra ngoài, thấy Lê Vân, nàng nhỏ giọng đề ra một yêu cầu: “Sư phụ, chuyện đêm qua …… Có thể đừng để người khác biết được không?”
Lê Vân liếc mắt nhìn nàng.
Nàng chờ đợi mà nhìn về phía hắn, phảng phất như không muốn có quan hệ gì với hắn.
Lê Vân đồng ý với nàng: “Được.”
Sắc mặt hắn như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia chua xót khó hiểu.
————
Hầu: Thịt gì mà trừ tượng thế, hu hu!!(  ̄▽ ̄)