Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên - Chương 10 - Tin tức tố
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng mặt trời cay độc khiến cho vạn vật dường như đều bị thiêu cháy.
Sân thể dục, nơi đang tiến hành huấn luyện quân sự đang tràn ngập họa tiết
rằn ri, mọi người ai cũng đều ướt đẫm mồ hôi, nhất là đội hình Alpha,
khó tránh khỏi sẽ đối với huấn luyện viên sinh ra chán ghét, các huấn
luyện viên kiểm soát rất chặt chẽ, huấn luyện càng lúc càng hăng say.
Thật vất vả mới đợi đến khi đội trưởng tuần tra ra lệnh cho nghỉ ngơi.
Mấy cái đội hình Alpha đều đã vây quanh dưới bóng cây, ngồi thành mấy hàng rất chỉnh tề.
Thẩm Vụ Bắc dùng khăn giấy lau lau mồ hôi trên mặt: “Tao đi mua nước, chúng bây có muốn mua gì không?”
Ân Đồ cũng đi theo: “Tao sẽ đi với mày.” Sau đó hắn cười hì hì ra hiệu cho Bành Bồng: “Chị iu, giúp em trông chừng huấn luyện viên nha.”
Câu này có nghĩa là bọn họ không chỉ đơn thuần là đi mua nước.
Bành Bồng không hút thuốc lá, liền gật đầu một cái: “Được.”
Hai người chân trước vừa mới đi, liền có một bàn tay đặt trên vai Bành
Bồng: “Ô, lại gặp được mày, mày nói xem chúng ta có phải rất có duyên
không.”
Đột nhiên giọng nói của vàng khè vang lên bên tai cô.
Bành Bồng hoảng sợ.
“Đừng có sợ như vậy chứ, hôm nay anh tới đây, là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ
mày.” Vàng khè thấp giọng nói, “Mày cũng thấy tụi anh huấn luyện quân sự gian khổ như thế nào rồi đấy, buổi tối ai cũng muốn được tắm nước ấm
thơm ngát cả, nhưng tối nay lớp tụi anh còn có sinh hoạt, đến muộn còn
phải chen lấn xếp hàng, mày nói xem có phải sẽ ảnh hưởng xấu lắm đúng
không, vậy thì sao mày không xếp hàng giúp tụi anh một chút nhỉ?”
Tư thế kề vai sát cánh này của vàng khè nhìn như Bành Bồng với hắn có quan hệ thân thiết lắm vậy.
Nào ngờ trong tay hắn, lại là một bức ảnh, trong ảnh chụp là một chiếc quần lót ren mà cô đặt trong xô tắm tối qua, không biết khi nào đã bị hắn
chụp được.
Cả người Bành Bồng cứng đờ, động cũng không dám động.
“Nếu đồng ý thì gật đầu một cái, còn không đồng ý…” Vàng khè cố tình dừng
lại hai giây, khẽ cười nói, “Mày cũng không muốn để cho mọi người đều
biết mày là một tên Alpha thích mặc đồ mà chỉ có Omega mới thích…
Nhỉ?”
Sắc mặt Bành Bồng trở nên tái nhợt.
Trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Cô thẫn thờ nhìn những học sinh đi ngang qua, đáy mắt toát ra một tia thống khổ.
Nếu như bị người khác, bị bạn cùng phòng biết được cô có sở thích mặc đồ khác giới…
Không dám nghĩ tiếp nữa, Bành Bồng sợ hãi mà van xin: “Tôi đồng ý cậu là được, xin cậu đừng công khai bức hình đó…”
“Không công khai cũng được, nhưng tao chợt nhớ ra cơm tối dường như còn chưa có.”
“Để tôi mua cho các cậu…”
“Tao muốn ăn cua hầm ngoài cổng trường.”
“Được…”
“Lại kiếm vài lon bia góp vui cho các huynh đệ.”
“Không thành vấn đề…”
Bành Bồng gần như là thẫn thờ mà gật đầu.
Vàng khè hài lòng mà nhếch mép, ra sức nắm chặt gò má cô: “Thật ngoan.”
–
Trần Trác đang làm báo chí của trường, huấn luyện quân sự hàng năm chính là
thời điểm mà hắn cảm thấy hưng phấn nhất, bởi vì có thể phỏng vấn nhiều
tân sinh viên khác nhau, tự mình thu được nhiều tin giật gân.
Khóa huấn luyện quân sự sắp kết thúc, trong bữa tiệc tối mừng người mới nhóm báo chí bọn họ sẽ quay một đoạn video ngắn, nhưng lại không đủ nhân
lực, vì vậy Trần Trác thừa dịp thời điểm Yến Kinh Nhiên không có tập
luyện liền kéo hắn theo cùng.
Cả hai mua xong một thùng đồ uống từ siêu thị trường học, định là sẽ phân cho lớp của đối tượng được phỏng vấn.
Kết quả vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Thẩm Vụ Bắc đứng dưới bóng cây cách đó không xa, hình như là đang đợi ai đó.
Yến Kinh Nhiên dừng lại bước chân.
Còn chưa khai giảng, người đi đường cũng không nhiều, nhưng người đi ngang qua đều luôn liên tục đưa mắt nhìn về phía cô.
Trần Trác lanh mắt, vội vàng đâm đâm cánh tay Yến Kinh Nhiên: “Tiểu Yến,
không phải cuộc phỏng vấn lần trước bị thất bại sao, hôm nay vất vả lắm
mới được gặp lại, hay là mày giúp tao thuyết phục một chút đi được
không?”
“Hay là thôi đi.”
Nghĩ đến thái độ của Thẩm Vụ Bắc hồi tối qua, Yến Kinh Nhiên thấp giọng nói: “Con bé không muốn gặp tao, tao cũng không muốn nhiều lời với nó làm gì.”
“Nhưng hai đứa
chúng mày cũng không thể mãi như thế này được.” Trần Trác cất giấu tâm
tư, nhưng vẫn chân thành mà khuyên nhủ, “Đều là hàng xóm của nhau cũng
không nên xé rách mặt nhau đúng không?”
Yến Kinh Nhiên: “Nó đều nói không cho tao xía vào chuyện của nó, chẳng lẽ tao còn phải chen vào để nó ghét thêm hay gì?”
Trần Trác: “Nếu như em ấy cũng thấy hối hận rồi thì sao? Con nít mà, vì thể
diện cho nên không dám xin lỗi mà thôi, nói không chừng lúc mày bỏ đi,
ẻm liền biết mình sai rồi.”
Yến Kinh Nhiên có chút chần chờ.
Trần Trác lấy ra một chai nước trong thùng đồ uống đưa cho hắn, tiếp tục
khuyên nhủ: “Hơn nữa lỡ như em ấy là bởi vì mày mới thi vào truyền thông A thì sao, mày không muốn hỏi rõ ràng sao? Xin mày luôn đó tiểu Yến,
bình chọn chức vị vào ngày khai giảng đó, tao có vào được hội học sinh
hay không là toàn bộ nhờ vào đoạn video này.”
Nghĩ ngợi hai giây, Yến Kinh Nhiên lấy hết can đảm, gật đầu: “Được rồi, tao sẽ đi thử một
chút.” Hắn nhìn chai nước kia, nói: “Em ấy không uống cái này đâu, để
tao quay lại mua cho nó, mày chờ tao một chút.”
Căn tin nhà ăn ở lầu hai của siêu thị trường học, bên dưới có một tiệm trà sữa khá nổi tiếng trên mạng.
Yến Kinh Nhiên còn nhớ rõ khẩu vị mà cô thích uống.
“Xin chào, cho tôi một ly chanh đá bạc hà, ít đá, không đường.”
Mua nước xong, Yến Kinh Nhiên quay đầu tìm kiếm hình bóng của Thẩm Vụ Bắc.
Đã mấy phút trôi qua, cô vẫn còn đứng dưới bóng cây đó, chẳng qua bên cạnh xuất hiện thêm một bóng người cao ngang bằng cô.
Ở đêm chúc mừng của Dụ Thư hắn có gặp qua, hình như tên là Ân Đồ.
Yến Kinh Nhiên hít sâu một hơi, kiềm chế sự khẩn trương xuống, vừa muốn
tiến tới, liền thấy Ân Đồ giơ tay lên, ném cho cô một chai nước thể thao (sports drink).
Hắn nhận ra được bao bì trên cái túi đựng đó.
Vì nó có cùng chung một vị bạc hà.
Hắn thấy Thẩm Vụ Bắc cũng không nhìn mà cầm lấy chai nước.
Thấy Ân Đồ móc ra một chai kem chống nắng dạng xịt, giơ lên xịt vào mặt Thẩm Vụ Bắc, cô né sang bên cạnh, Ân Đồ liền cười đuổi theo, hai người đùa
giỡn qua lại.
Còn thấy Ân Đồ châm điếu thuốc cho cô.
Đường cong trên cằm người nọ rất rõ ràng, ngón trỏ run run để tàn thuốc rơi
xuống, làn khói lượn lờ làm gương mặt cô càng thêm mơ hồ và lạnh lẽo.
Hắn nhấp môi.
Nỗi đau xót trong lòng hắn càng được tăng lên.
Thẩm Vụ Bắc bắt đầu hút thuốc lá khi nào, hắn cũng không biết.
Cô có bạn mới, bạn mới biết được sở thích của cô, còn rất ăn nhịp với cô, giống như đã… không còn cần hắn nữa.
Thẩm Vụ Bắc đã thật sự trưởng thành đến mức không còn cần đến hắn.
Hắn cảm thấy bất lực vì tới bây giờ mới nhận ra được sự thật này.
Yến Kinh Nhiên từ từ thu hồi bước chân lại.
Hắn đứng yên tại chỗ, vừa rồi do mua nước quá vội mà quên lấy đồ bọc ly,
lúc này ly nước lạnh băng đến mức khiến cả bàn tay của hắn đều đỏ lên,
nhưng hắn không hề hay biết, giống như bị người điểm huyệt vậy, không
nhúc nhích được.
Mặt trời chói chang lên cao, ngay cả một tý gió cũng không có.
Ân Đồ vào siêu thị trường học mua nước, Thẩm Vụ Bắc liền ở dưới lầu chờ hắn.
Không lâu sau, Ân Đồ liền trở về.
Cô nhận lấy nước từ hắn, ngửa đầu lên uống mấy ngụm.
“Tao mua theo yêu cầu của mày đó.” Ân Đồ vừa uống nước vừa nói, “Cái chai
kem chống nắng dạng xịt kia của Bành Bồng đã hết rồi, nên tao cũng đi
mua cho cậu ấy thêm một chai nữa…”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn
vùng da nhạt màu trên cổ và vai của Thẩm Vụ Bắc, bỗng nhiên có điểm hứng thú: “Để đề phòng cho mày không bị cháy nắng, lần này sẽ không bị phơi
ra dấu vết nữa đâu.”
Thẩm Vụ Bắc không để bụng, nói: “Qua một đoạn thời gian nó sẽ tự khôi phục lại thôi.”
“Vậy sẽ mất rất lâu a.” Ân Đồ cười sít lại gần cô, làm bộ giơ lên chai xịt,
“Thay vì để mất bò mới lo làm chuồng, thì ta nên xịt kem chống nắng
trước đi.”
“Cút.”
Thẩm Vụ Bắc hơi nghiêng đầu, tránh đi động tác của hắn.
Ân Đồ chơi đến nghiện, nhắm vào mặt cô xịt loạn xạ.
Thẩm Vụ Bắc hận không thể một chân đá văng hắn.
Xô qua đẩy lại hai cái xong, Ân Đồ mở ra một hộp thuốc lá hương bạc hà mới tinh, đưa cho Thẩm Vụ Bắc một điếu, lại mò bật lửa ra châm lửa cho cô.
Thuốc lá hương bạc hà này có hàm lượng nicotin thấp, chủ yếu dùng để nâng cao tinh thần, hít vào một hơi, liền khiến cả đầu óc đều cảm thấy mát mẻ.
Còn chưa để Thẩm Vụ Bắc thư giãn được vài giây, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt
vô tình lướt qua tiệm trà sữa, chỉ mới liếc mắt một cái, nụ cười trên
môi cô liền phai nhạt đi.
Ân Đồ thuận thế nhìn sang: “Ê, đó chẳng phải là anh trai mày sao?”
Nam sinh có làn da trắng sứ rất đẹp, tiếp xúc dưới ánh mắt trời, liền trắng đến mức gần như là trong suốt.
Nhưng hắn trông có vẻ rất lẻ loi.
Tiệm trà sữa đông nghẹt người, nhưng hắn lại bị tách biệt với sự náo nhiệt
đó, đơn bạc mà đứng ngay tại chỗ, trong tay cầm một ly trà, cô còn thấy
bên trong còn có mấy lá bạc hà.
Tầm mắt của Yến Kinh Nhiên và cô chạm vào nhau trong không khí, chẳng hiểu sao, nhưng cô cảm thấy rất khó chịu.
Vốn dĩ Thẩm Vụ Bắc định sẽ giống như trước đây, làm như không thấy.
Nhưng điếu thuốc mà cô cầm trên tay lại thiếu chút nữa bị cô vò nát, cũng không thể dời đi được tầm mắt.
Lần này không giống như những lần trước.
Trừ cái đêm rời đi Tô Thành đó ra, thì cô chưa từng thấy Yến Kinh Nhiên khổ sở đến như vậy.
“Đệt…”
Thẩm Vụ Bắc dập tắt điếu thuốc, bỏ lại Ân Đồ, sãi bước đi tới rồi đứng yên ngay trước mặt Yến Kinh Nhiên.
Cả hai đều không mở miệng nói chuyện.
Yến Kinh Nhiên không nói lời nào, như thể đang giận lẫy.
Thẩm Vụ Bắc không nói lời nào, vì không biết bắt đầu từ đâu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Vụ Bắc thấy vành mắt hắn dần dần phiếm hồng lên, liền giơ tay đầu hàng.
Cô đưa tay lên cầm lấy ly nước trong tay hắn, đầu ngón tay cọ qua mu bàn tay hắn.
Lông mày Thẩm Vụ Bắc khẽ nhíu lại, một tay dứt khoát cầm lấy ly trà, một tay xoa niết lòng bàn tay hắn: “Lạnh như vậy, sao anh không lấy đồ bọc ly?”
Yến Kinh Nhiên nhìn ly chanh đá bạc hà kia, giận dỗi muốn đoạt lại: “Anh chưa nói đây là mua cho nhóc uống.”
Thẩm Vụ Bắc duỗi tay ra ngăn lại, không cho hắn đụng vào, lại nhanh chóng
cắm ống hút vào hút một ngụm, như khoanh vùng lãnh thổ, dùng loại phương thức ấu trĩ này để thể hiện quyền sở hữu của mình, sau đó mới rũ mắt
xuống hỏi hắn: “Vậy anh muốn cho ai uống?”
Yến Kinh Nhiên giành lại không được, lúc này càng tức giận hơn: “Anh đây uống một mình bộ không được sao?”
“Được a.” Thẩm Vụ Bắc đưa ống hút đã hút qua đến bên miệng hắn, không để cho
hắn cầm thân ly lạnh băng nữa, “Anh uống cho em xem cái nào.”
Bản thân chanh đá bạc hà đã có vị chua, Thẩm Vụ Bắc lại không thích bỏ
nhiều đường, người không quen uống đồ chua sẽ rất khó tiếp nhận được.
Yến Kinh Nhiên chính là người đó.
Người ăn sườn heo chua ngọt đều phải bỏ thêm nhiều đường như hắn, sao có thể
tự mua loại nước chua lè này cho bản thân uống được.
Thẩm Vụ Bắc biết chắc chắn là hắn sẽ không uống.
Nhưng điều mà cô không nghĩ tới là, Yến Kinh Nhiên nghẹt một bụng hờn dỗi
trong lòng, sự hờn dỗi đó làm hắn đem tất cả lý trí đều ném ra sau đầu.
Hắn không nói một lời liền cúi đầu, ngậm lấy cây ống hút kia, dùng sức hút một ngụm thật lớn.
Ngay cả Thẩm Vụ Bắc cũng không kịp cản lại, chỉ có thể đứng nhìn hắn ngước
chiếc cằm với những đường cong xinh đẹp lên, đem nước trà trong miệng
từng chút từng chút mà nuốt xuống.
Đá vụn mát lạnh, vị chua của chanh.
Đây là hương vị của trà trái cây.
Khi hắn nuốt hỗn hợp này vào, lại có chút nhạt nhẽo, còn có hương vị của
một cái gì đó để lại, nó giống như khu rừng sau trận tuyết rơi, sạch sẽ
đến tận xương tủy, mát lạnh lại có chút cay độc ấm áp, mang đến cho hắn
một loại cảm giác xâm lược không thể cưỡng lại được, nó quét qua mọi dây thần kinh giác quan của hắn.
Yến Kinh Nhiên ngẩn người, mơ hồ ý
thức được cái gì đó, hắn thất thần ngước mắt lên, nhìn chằm chằm thiếu
nữ vì kinh ngạc mà hơi hé mở môi, hắn không tự chủ được mà lăn lộn hầu
kết.
Hình như hắn nếm được một chút, tin tức tố của Thẩm Vụ Bắc.
Hương vị bạc hà, còn mang theo vị của cỏ cây.
Cho dù chỉ là một chút, cũng để cho hắn cảm thấy, linh hồn đều hưng phấn đến mức chấn động.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì cô ấy là Alpha của cậu.