Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên - Chương 11 - Không nên
Nhìn bộ dáng đần độn của Yến Kinh Nhiên, Thẩm Vụ Bắc bất đắc dĩ mà nói: “Anh không uống được đồ chua thì đừng có cậy mạnh.”
Yến Kinh Nhiên bị thanh âm kéo trở về, lỗ tai đỏ ửng.
Cũng không biết có phải là do tin tức tố của Alpha quấy phá hay không, mà
hắn phát hiện bạc hà trộn với nước chanh, cũng không đến nỗi khó uống
như vậy.
Nhưng chua vẫn là chua.
Từ dạ dày đến trái tim, đều vừa chua vừa chát, chỉ cần suy nghĩ một chút, là đã cảm thấy ủy khuất rồi.
Tất cả đều là do con nhóc trước mặt này mang đến.
Đáy mắt Yến Kinh Nhiên đỏ hồng một mảnh.
Hắn nhìn cô, đem câu nói mà cô nói với hắn hồi tối qua trả trở về: “Ai cần nhóc quan tâm.”
Thẩm Vụ Bắc đem vẻ mặt cố nén của hắn thu hết vào đáy mắt.
Yến Kinh Nhiên càng khổ sở, cô càng cảm thấy mình thảm thương, tựa như một
con dao bị cùn, giết người không trí mạng, nhưng cô lại có thể cảm nhận
rõ ràng lưỡi dao cứa vào da thịt, càng thêm đau đớn, giày vò.
“Là em không đúng.” Thẩm Vụ Bắc cúi đầu xuống, thỏa hiệp mà nói, “Hôm qua em không nên nói như vậy.”
Yến Kinh Nhiên còn đang ảo não chính mình không biết kiềm chế, đứng trước mặt một đứa con nít lại chật vật như vậy.
Kết quả giây tiếp theo lại nghe Thẩm Vụ Bắc xin lỗi.
Hắn ngẩn người, tim đập lỡ mất một nhịp, có chút thụ sủng nhược kinh.
Nửa gương mặt Thẩm Vụ Bắc ẩn ở trong bóng tối, lông mi dày như lông quạ nhẹ nhàng run rẩy, cô lẩm bẩm nói: “Sau này em sẽ không nói như vậy nữa.”
Khoảnh khắc cô nói ra lời xin lỗi đó, cơn tức giận trong lòng Yến Kinh Nhiên đã bị tan biến mất.
Mặc dù không biết cô suy nghĩ thông suốt cái gì, nhưng bị vài ba câu của cô liền dỗ dành xong, hắn lại cảm thấy bản thân đặc biệt mất mặt, vì vậy
liền nhướng mày, khôi phục lại giọng điệu cà lơ phất phơ như ngày
thường: “Muốn anh đây tha thứ cho nhóc cũng có thể, nhưng nhóc cũng phải đáp ứng anh một chuyện, đây…”
Hắn giơ tay chỉ về phía sau lưng mình.
Nam sinh cầm máy quay phim thấy vậy vẫy tay với bên này, Yến Kinh Nhiên
giải thích: “Bạn cùng phòng của anh là báo chí của trường, cậu ấy rất
hâm mộ nhóc, muốn phỏng vấn nhóc một chút, nếu nhóc rảnh, tối nay chúng
ta cùng nhau ăn tối nhé.”
Thẩm Vụ Bắc ngẩn người ra.
Nghĩ đến cái gì, cô lắc lắc ly trà trong tay: “Anh là vì muốn giúp bạn cùng phòng mới đi mua nước cho em?”
Lời này nói cũng không sai, đúng thật là Yến Kinh Nhiên đáp ứng Trần Trác giúp hắn hỏi ý nguyện của Thẩm Vụ Bắc.
Vì vậy hắn đúng lý hợp tình mà hỏi ngược lại: “Bằng không thì?”
Nhận được câu trả lời, độ cong trên môi Thẩm Vụ Bắc hơi ép xuống, biểu tình cũng bị phai nhạt bớt.
Cứ thích đem cô đẩy qua cho người khác như vậy?
Thấy cô không nói lời nào, trong lòng Yến Kinh Nhiên cũng có chút không đáy: “Sao, có đi hay không?”
Mí mắt Thẩm Vụ Bắc rũ xuống, cuối cùng một chút biểu tình cũng tan biến,
không mặn không nhạt mà mở miệng: “Anh đều đã đáp ứng người ta rồi, em
còn quyền lựa chọn sao?”
Cho rằng cô không vui, Yến Kinh Nhiên nói: “Nếu nhóc không muốn đi, anh liền đi nói cho cậu ấy…”
“Không có không muốn đi.” Thẩm Vụ Bắc cắt ngang lời hắn, “Em đi là được.”
Lúc này, Ân Đồ đứng bên kia thúc giục: “Chưa nói xong nữa hả, huấn luyện viên sắp tới rồi đó!”
Thẩm Vụ Bắc đáp lại một tiếng, rồi sau đó nói với Yến Kinh Nhiên: “Đặt chỗ
xong thì anh gửi qua WeChat cho em đi, em đi huấn luyện quân sự trước
đây.”
“Chờ một chút!”
Yến Kinh Nhiên kéo cánh tay cô lại, giơ lên một ngón tay: “Một vấn đề cuối cùng.”
Hắn hít sâu một hơi, lấy dũng khí hỏi: “Nếu như không phải vì thích, vậy sao nhóc lại thi vào truyền thông A?”
Thẩm Vụ Bắc biết Yến Kinh Nhiên rất ngoan cố, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bèn nhìn thẳng vào đôi mắt thiển sắc của hắn, yên lặng
hai giây rồi nói: “Đáp ứng một người.”
Đây là câu trả lời ngoài dự đoán của hắn.
Yến Kinh Nhiên nhất thời không kịp phản ứng lại, còn muốn hỏi là ai, thì Thẩm Vụ Bắc đã xoay người rời đi rồi.
Hắn thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút, đỏ mặt gửi cho Thẩm Vụ Bắc một tin nhắn WeChat.
–
Thẩm Vụ Bắc và Ân Đồ mua nước xong liền quay lại đội ngũ, liếc mắt một cái liền thấy Bành Bồng ngồi lẻ loi ở một góc.
Huấn luyện viên không có ở đây, học sinh chung quanh liền nháo nhào ầm ĩ
lên, chỉ có vẻ mặt cô là cứng ngắc, cúi thấp đầu không nói một lời.
Ân Đồ kéo Thẩm Vụ Bắc một chút: “Mày có cảm thấy hai ngày nay Bành Bồng có chút kỳ lạ không? Tối hôm qua còn để cả người ướt nhẹp trở về, tóc cũng không sấy, vỗ cậu ấy một cái đã sợ đến tái mặt.”
Thẩm Vụ Bắc hút một ngụm nước: “Thật không.”
Giọng điệu cô nhàn nhạt, tròng mắt đen nhánh, cả người toát ra một cổ khí
tràng người sống chớ gần, lạnh nhạt hơn so với ngày thường.
Ân Đồ chậc một tiếng: “Tao phát hiện mày với anh mày nói chuyện xong liền có
gì đó không đúng a, gặp phải chuyện gì thương tâm hở? Nói ra cho ba ba
nghe chơi một chút?”
Thẩm Vụ Bắc liếc xéo hắn một cái: “Mày rảnh quá ha?”
“Không phải tao đang quan tâm mày sao?” Ân Đồ duỗi cái eo lười ra, lông mày
nhíu chặt, lơ đãng mà nói, “Nếu để ý tới anh mày thì cũng không cần phải bày ra cái dáng vẻ thiếu đánh trước mặt người khác như vậy đâu.”
“Mày thì biết cái gì.”
“Tao không hiểu mày đang khó chịu cái gì, nhưng tao cảm thấy anh mày có ý tứ với mày.” Ân Đồ bỗng nhiên duỗi cánh tay ra, khoác lên bả vai Thẩm Vụ
Bắc, “Thẩm lão bản, nhiều người đối với mày tốt như vậy, chẳng lẽ không
tốt sao?”
Thẩm Vụ Bắc hất tay hắn ra.
Ngắm nghía ly chanh đá bạc hà trong tay đến xuất thần.
Sao mà không tốt được, cô chỉ mong cả đời này Yến Kinh Nhiên chỉ đối xử tốt với một mình cô.
Nhưng nếu dính líu với cô, thì mọi chuyện sẽ trở thành tai họa, điều mà cô không muốn thấy nhất, chính là Yến Kinh Nhiên khổ sở.
Nhưng bây giờ xem ra dù có làm như thế nào, cũng không cách nào tránh khỏi kết quả này.
“Mày nói tuổi mày còn trẻ, nhưng sao gánh nặng mày mang trên vai lại nhiều
như vậy a?” Ân Đồ vừa nói, vừa đi mò chai nước từ tay bên kia của cô.
Thẩm Vụ Bắc phản ứng rất nhanh, đè tay hắn lại: “Không phải mày cũng có rồi hả.”
Ân Đồ quơ quơ chai rỗng lên: “Uống hết òi.”
Thẩm Vụ Bắc không cho.
Ân Đồ la ầm lên: “Mày có ly trà kia rồi mà, chai nước cho tao uống thì làm sao?”
Thẩm Vụ Bắc: “Cái này tao uống rồi.”
“Tao biết chứ, chuyện này thì có liên quan gì.” Ân Đồ trêu chọc mà nói, “Không phải ban nãy anh mày cũng uống qua rồi sao?”
Thẩm Vụ Bắc không ngờ rằng Ân Đồ lại tinh mắt như vậy.
Cô đẩy tay Ân Đồ sang một bên, nhíu mày nói: “Mày với ảnh không giống nhau.”
“Xác thực là không giống nhau.”
Ân Đồ mang theo ý vị không rõ mà cười một tiếng: “Cho nên trong mộng mày cũng không kêu tên tao.”
Nghe như vậy, ánh mắt Thẩm Vụ Bắc trở nên cứng đờ.
Sắc mặt cô nháy mắt liền tái xanh, từ từ siết chặt hai tay lại, không xê
dịch mà nhìn chằm chằm hắn, giữa lông mày toát lên sự lạnh lẽo.
Ân Đồ bị nhìn đến sởn gai ốc, thần kinh khắp người căng chặt lại, vội vàng làm động tác đầu hàng: “Di chứng để lại của kỳ mẫn cảm mà thôi, mọi
người ai cũng đều hiểu, mày không cần phải làm ra bộ dạng muốn giết
người diệt khẩu như vậy chứ? Yên tâm yên tâm, chỉ có mình tao biết à,
Bành Bồng không biết.”
Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn thấu xương, chắn chắc rằng hắn không nói xạo, mới chậm rãi thu liễm khí lạnh xung quanh lại,
cảnh cáo mà nói: “Mẹ nó, đừng có mà nói ra lung tung.”
“Được.” Ân Đồ giơ tay làm động tác kéo khóa môi, “Tao đem miệng khâu lại được chưa.”
Thẩm Vụ Bắc không để ý tới hắn nữa.
Một hơi uống cạn phần trà còn lại.
Những tâm tư thầm kín được giấu sâu dưới đáy lòng bị bại lộ ra như vậy, làm cho cô thực sự có chút kinh hồn.
Tỉnh táo lại một chút.
Thẩm Vụ Bắc quét mắt bốn phía, thấy một bóng người mặc đồ quân phục đang đi về phía này.
Mặt cô không đổi sắc mà liếm môi một cái, hỏi Ân Đồ: “Còn thuốc lá không?”
Ân Đồ theo bản năng đi sờ túi quần, mở ra hộp thuốc lá: “Chắc là còn a, còn có nhiêu đó thời gian thì hút được bao nhiêu…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên hướng về phía sau lưng hắn mà kêu lên: “Chào huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên vừa định ra tiếng tập hợp đội ngũ liền nổi giận lên, gào to
với Ân Đồ: “Giỏi lắm, dám hút thuốc trong giờ giải lao, to gan a! Đưa
gói thuốc lá đây! Nằm xuống hít đất 30 cái!”
“…”
Ân Đồ trực tiếp sững sờ: “Sao chỉ phạt có mình em vậy? Thẩm Vụ Bắc cũng hút…”
“40!”
“Không phải, huấn luyện viên thầy nghe em giải thích…”
“50!”
“…”
Ân Đồ trừng mắt nhìn người đầu têu trước mặt đã sớm rời đi như không có
chuyện gì, hắn tức giận đến mức suýt chút nữa nghiến nát răng.
Súc sinh!!!
Đúng là súc sinh!!!
–
Huấn luyện quân sự không cho phép mang theo di động, sau khi huấn luyện kết thúc, nhóm người của Thẩm Vụ Bắc trở về ký túc xá.
Cô cầm lấy điện thoại, mới vừa khởi động máy, liền có một tin nhắn WeChat nhảy ra.
Thẩm Vụ Bắc cho rằng Yến Kinh Nhiên gửi địa chỉ tiệm cơm cho cô, không nghĩ tới bấm vào chỉ có ba chữ.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi, lệ khí khắp người thoáng chốc đã bị tiêu tan hết, cô cố kìm nén lại, nhưng khóe miệng vẫn ngăn không
được mà cong lên.
Chỉ thấy trên màn hình là một tin nhắn WeChat đến từ Yến Kinh Nhiên, có nội dung là:
[ gâu gâu gâu ]