Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên - Chương 12 - Chơi chơi
Buổi tối đã đáp ứng đi ăn tối với Yến Kinh Nhiên, nên Thẩm Vụ Bắc không có ý định đi với bạn cùng phòng.
Kết quả cô còn chưa ra cửa, ngược lại Bành Bồng lại nói phải ra ngoài cổng trường trước một chuyến.
Lúc đi Ân Đồ có gọi lại Bành Bồng, hỏi có cần mua cơm giùm cho cô luôn
không, cô khẩn trương mà lắc đầu mấy cái nói không muốn ăn, rồi vội vàng đi mất.
“Cái bà này tuyệt đối là có vấn đề!” Ân Đồ lớn tiếng lặp lại kết luận lúc ban chiều, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, nghiêng đầu hỏi Thẩm Vụ Bắc: “Hay là chúng ta đi xem một chút?”
Thẩm Vụ Bắc không có hứng thú mà nói: “Không đi.”
Ân Đồ nhéo cằm, có chút không yên tâm: “Mày nhìn tay nhỏ chân nhỏ của Bành Bồng đi, bị người khác khi dễ chắc chắn là chỉ biết giấu ở trong lòng,
nói không chừng là cậu ấy thật sự gặp chuyện gì đó khó xử!”
“Thêm nữa.” Hắn chỉ chỉ mấy hộp bánh bích quy trên bàn sách của Thẩm Vụ Bắc,
“Người ta mang bánh bích quy hình con gấu đều cho mày ăn hết, có qua thì có lại biết không?”
“…”
Thẩm Vụ Bắc trầm mặc một giây, hiếm thấy không trả lời được: “Mày biết tối nay tao có hẹn rồi mà.”
Ân Đồ: “Không phải cũng ra cổng sao, chút hồi nếu thấy Bành Bồng không sao, thì mày cũng có thể đi đâu thì đi mà.”
Nghĩ ngợi một chút, Thẩm Vụ Bắc liền đồng ý.
Bành Bồng chân trước mới vừa đi, chân sau Ân Đồ liền kéo theo Thẩm Vụ Bắc đi ra ngoài.
Tìm Bành Bồng cũng không khó vì cô đi không xa, người vừa nãy mới nói không muốn ăn cơm giờ lại đang đứng xếp hàng ngoài tiệm thịt cua.
Khoảng chừng 15 phút sau cô mới mua được, lúc đi ra, trong tay xách theo một
chục hộp thức ăn cùng bia, cô cũng không trì hoãn mà nhanh chóng chạy
vào trường học, quần áo sau lưng đều đã bị ướt đẫm mồ hôi, ngay cả có
hai người trắng trợn theo dõi cô từ đằng sau cũng không hề hay biết.
Có thể thấy cô hoảng loạn đến mức nào.
“Một mình cậu ấy ăn hết đống này sao?” Ân Đồ nhìn tấm lưng của cô, nụ cười
trên môi cũng phai nhạt đi một chút, “Thẩm lão bản, nói như nào đây?”
Trên mặt Thẩm Vụ Bắc vẫn không có biểu tình gì, nhưng thái độ so với ban nãy là hoàn toàn khác nhau: “Có vấn đề.”
Bành Bồng rõ ràng là đang gặp chuyện gì đó phiền toái.
Thẩm Vụ Bắc lấy ra điện thoại di động gửi một tin nhắn WeChat đến cho Yến Kinh Nhiên, sau đó trao đổi ánh mắt với Ân Đồ.
Hai người thấy Bành Bồng đem thịt cua với bia vào phòng 309 của ký túc xá Alpha.
Cho dù đứng ở ngoài cửa, Thẩm Vụ Bắc cũng có thể nghe được đám người bên trong sỉ nhục và trào phúng Bành Bồng.
“Hoàng ca, mày lụm đâu ra được con chạy vặt này vậy, quá biết nghe lời, bảo làm gì thì làm đó ha ha ha ha ha…”
“Nhìn tựa như Omega vậy, có khi nào là giả làm Alpha không bây?”
“Bạn học à, ở ký túc xá Alpha mà giả A là sẽ bị ** đó.”
Sau những lời ô thanh uế ngữ, chính là tiếng cầu xin ẩn nhẫn của Bành Bồng: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu rồi, giờ cậu trả tấm hình đó lại cho
tôi đi, tôi xin cậu đó…”
“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, bố mày còn chưa chơi đủ, nếu không thì mày biểu diễn một tiết mục cho thêm phần thú vị đi?”
…
Ân Đồ nghe không nổi nữa, mặt hắn xanh mét, đá bay cửa phòng 309.
“Một lũ khốn ngu đần như chúng mày còn mẹ nó biết nói tiếng người nữa à?”
Đột nhiên xuất hiện thêm một người khiến cho cả đám người của vàng khè sợ hết hồn: “Thằng nhóc này là ai a?”
Ân Đồ khoanh tay đứng ở cửa phòng 309, cười lạnh một tiếng: “Là ông nội mày nè con.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong phòng 309 đứng bật dậy.
Thằng tóc vàng khè tên là Hoàng Tuần, chỉ vào mũi Ân Đồ gào lên: “Mẹ mày, mày nói lại lần nữa xem!”
Bành Bồng nhìn thấy Ân Đồ, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa liền ngã ngồi
dưới đất, nhất là khi cô phát hiện ra, Thẩm Vụ Bắc cũng đang đứng phía
sau Ân Đồ.
Thiếu nữ Alpha có xương lông mày nhô cao tương đối rõ
ràng, độ cong bên mặt sườn đều là lạnh băng, cô bước lên trước một bước, giọng nói cô có vẻ phá lệ rõ ràng trong bầu không khí kiếm bạt nỗ
trương này: “Bành Bồng, lại đây.”
Bành Bồng cứng đờ ngay tại chỗ
không dám nhúc nhích, cô thậm chí còn không dám đối mặt với Thẩm Vụ Bắc, rất sợ nhìn thấy một tia khinh bỉ và chán ghét trong đôi mắt ấy.
Bởi vì cô khác loài như vậy, hèn yếu như vậy, sẽ không chịu được đả kích này.
Càng nghĩ càng có một loại khó chịu xông lên đầu, cô sụp đổ thét lên, hoảng sợ đến mức muốn tìm một chỗ để trốn.
Nhưng mà giây tiếp theo, Hoàng Tuần liền nắm lấy tóc cô kéo đến trước mặt:
“Mày kêu trợ giúp đúng không? Muốn tìm chết thì nói mẹ ra đi! Hôm nay
tụi tao đến bao nhiêu liền đánh mày bấy nhiêu!”
Bành Bồng thậm
chí cũng không còn cảm thấy đau nữa, khóc lóc nói với mấy người ngoài
cửa: “Mấy cậu đi đi, đừng để ý tới tôi, thực sự đừng để ý đến…”
Có trời mới biết cô không muốn kéo theo Thẩm Vụ Bắc với Ân Đồ dính líu vào.
Phản ứng của Bành Bồng thành công lấy lòng đám người Hoàng Tuần.
Hoàng Tuần huýt sáo một cái, đắc ý nói: “Nghe chưa, bảo chúng mày cút đi đó, đừng có mà đứng ở đây làm chướng mắt tao.”
Động tĩnh bên này làm kinh động đến toàn bộ học sinh ở lầu 3, không ít người mở cửa phòng ra nhìn dáo dác bên ngoài.
Ân Đồ đưa mắt nhìn về phía Bành Bồng gần như đang sụp đổ: “Bồ quên là bồ còn có hai đứa bạn cùng phòng rồi sao?”
Hắn nói đùa: “Bồ đây là đang xem tôi với Thẩm lão bản là vật trang trí a.”
Hoàng Tuần thấy lời vừa nãy không hù dọa được ai, liền không cam lòng yếu
thế: “Còn ngớ người ra đó làm gì, cầm vũ khí lên đi! Chúng nó đều đã tìm tới cửa, ban chụp ảnh của chúng ta cũng không thể yếu thế a!”
Không đến vài giây, từng người trong phòng 309 đã thuần thục lôi một cây gậy bóng chày từ trong gầm giường ra.
“Chỉ vậy thôi sao?” Ân Đồ khinh thường bĩu môi, “Thẩm lão bản, chơi đùa với chúng nó một chút đi.”
Hoàng Tuần liên tục bị bẽ mặt, cười gằn lên kéo Bành Bồng một cái, ác ý mà
nói: “Hai đứa bạn cùng phòng của mày đều ra tay vì mày, để tao đoán một
chút nhé, có phải là mày đã “giảng hòa” cho hai đứa chúng nó ở trong
phòng ký túc xá rồi đúng không? Hay là mày đã bán dâm cho chúng nó rồi
a?”
Cả người Bành Bồng càng run rẩy dữ dội hơn, cô không nhịn
được nữa mà che lại lỗ tai mình, không ngừng cúi đầu về phía Ân Đồ và
Thẩm Vụ Bắc mà nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Từng câu từng chữ của Hoàng Tuần đều làm cho cô cảm thấy nhục nhã đến cực độ.
Đáng lẽ những lời nhục mạ này vốn dĩ nên để cho một mình cô chịu đựng.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã liên lụy đến Thẩm Vụ Bắc và Ân Đồ, thậm
chí còn cảm thấy mình không nên ở bán trú, không nên đi nhà tắm, càng
không nên đụng chạm đến Hoàng Tuần.
“Người nên xin lỗi không phải là cậu.”
Thẩm Vụ Bắc tiến lên trước hai bước, chân dài khẽ câu lấy cửa, “Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Đồng thời chặn đi mọi ánh mắt tò mò của tất cả học sinh xem náo nhiệt ở lầu 3.
Ánh mắt của Thẩm Vụ Bắc hơi lạnh xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Bành Bồng, cậu phải tự mình đứng lên, chúng tôi mới có thể giúp cậu được.”
Bành Bồng nói không nên lời, nước mắt lập lòe.
Người trong phòng 309 thấy vậy, càng hưng phấn, nhìn nhau cười xấu xa.
“Bạn cùng phòng nói chuyện nghĩa khí như vậy, chắc mày bú liếm cho nhỏ không ít đi? Nếu không hay là mày cũng làm thử cho chúng tao một lần đi?”
“Omega không thể tùy tiện làm, nhưng Alpha cũng không phải là không làm được.”
“Để tao nhìn xem hôm nay tiểu chạy vặt còn mặc quần lót ren hay không, tới đi, các huynh đệ, kéo quần nó xuống cho tao…”
Cuối cùng, thằng đang nói chuyện làm bộ đi kéo quần của Bành Bồng, nhưng lời còn chưa dứt, liền bị người bóp cổ hung hăng mà đập vào thành giường.
Cả cái giường bị va đập mạnh mà “Loảng xoảng” một tiếng.
Tay của Thẩm Vụ Bắc càng nắm càng chặt, cho đến khi thằng đó lộ ra vẻ mặt
hô hấp khó khăn, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên khàn khàn, cô mới
rũ xuống mí mắt.
Ngữ khí của thiếu nữ có thể được coi là nhẹ nhàng, nhưng cảm giác áp bức trên cổ của nam sinh lại che trời lấp đất.
“Mày thử lột đồ cậu ấy thêm lần nữa xem?”
–
Vào lúc Yến Kinh Nhiên và Trần Trác đã sửa soạn xong và đang chuẩn bị ra
cửa, thì vừa hay nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Vụ Bắc.
[ wuwu: Anh, hôm nay em có chút việc rồi, chuyện phỏng vấn để hôm nào đi. ]
Yến Kinh Nhiên nhấp môi, ngón tay gõ gõ mấy cái trên bàn phím.
[ Là chuyện gì? Gấp lắm hả? Tụi anh có thể chờ nhóc được. ]
Tuy nhiên, tin nhắn đã được gửi đi rồi, nhưng hắn đợi mãi vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi đáp từ cô.
Yến Kinh Nhiên không thể làm gì khác ngoài việc nói xin lỗi với Trần Trác.
Hắn đều trì hoãn buổi tập dợt tối nay, nhưng bây giờ kế hoạch đã bị đánh
gãy, hắn liền vọt vào tắm một cái, rồi nằm trên giường mở to mắt, nhìn
có chút không có chuyện gì làm.
Đang lúc hắn gần sắp chìm vào giấc ngủ, Trần Trác bỗng nhiên vỗ bàn một cái: “Ngọa tào!”
Yến Kinh Nhiên xoa xoa mắt: “Kêu gào cái gì đấy?”
“Có chuyện lớn rồi! Mày mau nhìn đi!”
Trần Trác vẻ mặt nghiêm trọng mà đem màn hình điện thoại đưa đến trước mặt
Yến Kinh Nhiên: “Hai người trong bài đăng hot trên diễn đàn trường học
hình như là Thẩm học muội với bạn cùng phòng của em ấy đúng không?”
Yến Kinh Nhiên chống người dậy cầm lấy điện thoại di động.
Bài đăng có tiêu đề là “Tối nay ký túc xá Alpha có kịch hay xem rồi”, sau đó bên dưới có kèm theo mấy tấm hình chụp lén.
Mặc dù rất mờ ảo, nhưng Yến Kinh Nhiên nhìn một cái vẫn nhận ra được bóng dáng của Thẩm Vụ Bắc.
Yến Kinh Nhiên lề mề mà từ trên giường bò dậy: “Sao mà có thể như vậy được?”
Trần Trác chỉ vào phần bình luận bên dưới: “Thấy nữ sinh trong hình không? Có người nói đây là tức sùi bọt mép vì hồng nhan.”
Nghĩ đến cái gì, biểu tình hắn trong nháy mắt đình trệ lại, nhìn Yến Kinh
Nhiên rồi nói: “Mày nói thử xem có phải học muội sảng khoái hủy hẹn với
mày là vì nữ sinh này không?”
Trong hình, nữ sinh chỉ có một bóng lưng.
Yến Kinh Nhiên không quen biết.
Nhưng nữ sinh có thân hình mảnh khảnh, nhìn không ra giới tính thứ hai.
Yên lặng một lát, Yến Kinh Nhiên quyết định mắt không thấy tâm không phiền, nhưng tầm mắt vừa lướt qua, lại phát hiện trong góc của bức hình có một cánh tay vươn ra, còn có phân nửa vật gì đó nhô ra nhìn như gậy bóng
chày.
Hắn chợt nhảy xuống giường, trong lúc nhất thời đầu óc hắn không nghĩ ra được gì, chỉ toàn là lo lắng.
Trần Trác cũng không kịp hỏi hắn định làm gì.
Một bóng người nhanh như chớp liền lướt qua bả vai hắn rồi lao nhanh ra ngoài.
Hai ký túc xá cách nhau khoảng 200 mét, Yến Kinh Nhiên chỉ cần vài phút là
đến ngay, hắn liều mạng chạy một mạch về phía trước, ngay cả quản lý ký
túc xá Alpha cũng không nhìn thấy rõ là ai tiến vào.
Yến Kinh Nhiên chạy thẳng đến phòng 309.
Cửa phòng 309 đang đóng, nhưng động tĩnh bên trong truyền ra cũng không nhỏ, trong đó còn có không ít thanh âm va đập.
Tim hắn đập rất nhanh, máu trong người dâng lên cuồn cuộn, hắn càng thêm lo lắng, dưới tình thế cấp bách, hắn một chân đá văng ra cửa phòng 309,
cánh cửa vốn đang nguy cấp lại bị va đập mạnh, rung lắc một hồi, giống
như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Tiếng động lớn vang lên, khiến cho toàn bộ người trong phòng chết lặng ngay tại chỗ.
Một số người thấy hắn là Omega, thậm chí còn dùng ánh mắt lộ liễu mà nhìn hắn.
Yến Kinh Nhiên nhíu mày một cái, khó chịu đến cực điểm, ánh mắt hắn lướt qua, xác định phương hướng vị trí của Thẩm Vụ Bắc.
Thiếu nữ đứng ở giữa phòng, mới vừa quật ngã người cuối cùng xong, nghe tiếng động ở cửa, cô còn tưởng rằng là quản lý ký túc xá lên, ai ngờ vừa quay đầu lại, liền chạm mắt với Yến Kinh Nhiên.
Trên mặt cô tất cả đều là sự kinh ngạc.
Yến Kinh Nhiên hé mở môi, còn chưa kịp thở phào một hơi, nam sinh tóc vàng
bên cạnh đột nhiên cắn răng bò dậy, hung tợn cầm lên gậy bóng chày, thừa dịp Thẩm Vụ Bắc còn đang trong kinh ngạc mà từ đằng sau vung mạnh xuống lưng cô.
Cơn đau bất ngờ đột nhiên ập đến khiến Thẩm Vụ Bắc kêu lên một tiếng, cơ thể hơi lảo đảo một chút.
Con ngươi Yến Kinh Nhiên chợt co rút lại.
Vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thẩm Vụ Bắc bị thương, một cơn phẫn nộ không
thể ức chế mà từ lòng ngực vọt lên, vành mắt hắn gần như bị nứt ra.
Sắc mặt lạnh nhạt đến mức đáng sợ.
Yến Kinh Nhiên nhấp môi, hoàn toàn không còn thấy được cảnh tượng xung
quanh, hắn sãi bước đi tới, ánh mắt dừng lại trên người tóc vàng đã làm
Thẩm Vụ Bắc bị thương kia, vào lúc Hoàng Tuần còn định vung gậy xuống
lần thứ hai, hắn liền nắm lấy cán gậy, thuận thế vặn cánh tay Hoàng Tuần lại.
“Mày đánh em ấy?”
Hoàng Tuần đau đến nhe răng trợn
mắt, chửi ầm lên: “Con mẹ nó! Đâu ra thêm một thằng ngu nữa vậy! Đánh nó thì làm sao, không phải nó cũng đánh tụi tao rồi sao! Mày còn không
buông tay là tao đánh cả mày luôn đó!”
Yến Kinh Nhiên quả thực nới lỏng tay ra.
Chân dài câu lấy chiếc ghế bên cạnh, ngay lúc Hoàng Tuần còn đang xoa xoa
cánh tay, hắn liền cầm cái ghế lên nện vào đầu Hoàng Tuần một cái “Rầm”.
Bốn phía thoáng chốc an tĩnh lại.
Thẩm Vụ Bắc nín thở, nhìn thấy Yến Kinh Nhiên nắm lấy quả đầu vàng của Hoàng Tuần lên, nhếch môi cười như không cười, giọng nói ớn lạnh đến tận
xương tủy: “Bố mày đều luyến tiếc chạm vào em ấy một chút, mày là cái
thá gì mà dám đánh em ấy?”