Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên - Yến Kinh Nhiên - Chương 32: Nói chuyện thẳng thắn
- Trang Chủ
- Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên - Yến Kinh Nhiên
- Chương 32: Nói chuyện thẳng thắn
Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72
Editor: Ốc Sên
Ốc không chơi PUBG nên edit hơi lấn cấn mong mọi người thông cảm cho ?.
Chương 32: Nói chuyện thẳng thắn
===
Đạn mạc trong live stream của Thẩm Vụ Bắc không nhiều lắm, nhưng có lẽ là vì cô ở trong game không thật sự để ý đến đạn mạc, nên thoạt nhìn chẳng có phản ứng gì.
Hai người vẫn như cũ mang đơn bồi chơi lão bản mà vùng vẫy trên chiến trường.
Yến Kinh Nhiên nghiến răng, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy những người bám theo ở đằng sau Thẩm Vụ Bắc thật chướng mắt.
Gần như theo bản năng, hắn dựa vào những manh mối mà đạn mạc đưa ra và tìm ra được trang bồi chơi của Thẩm Vụ Bắc, đợi cho ván game này kết thúc liền trực tiếp dùng acc clone đặt đơn.
Nhìn thấy một nhân vật mãnh nam (*) nhảy vào đội ngũ, Ân Đồ huýt sáo một cái: “Ô, lại đến rồi, chào buổi tối nha lão bản!”
(*) Mãnh nam: chỉ những người đàn ông to con mạnh mẽ.
Thẩm Vụ Bắc không nói nữa, thả một cái biểu tượng cảm xúc hoan nghênh mang tính tượng trưng vào trong đội.
Ân Đồ: “Bên lão bản có thuận tiện để mở mic không?”
Yến Kinh Nhiên đánh chữ: [ Không thuận tiện. ]
Ân Đồ: “OK lão bản, hộ pháp hai bên sẽ bảo vệ hộ tống ngài đi!”
Ba người rất nhanh liền được sắp xếp vào game.
Mới vừa vào game, trong tai nghe liền truyền đến một trận tiếng cười hi hi ha ha: “Oa bắn tỉa tới rồi, bắn tỉa tới rồi! Không uổng công tôi đợi cả một đêm!”
Người nói chuyện là một cậu con trai có vẻ vẫn còn trẻ.
Ngoài trừ Ân Đồ ở trong live stream đáp lại một câu mang tính tượng trưng, thì hai người còn lại chẳng có tí phản ứng gì, không hề giao lưu.
Nhưng hình như nam sinh này là một người hướng tùm lum, nói huyên thuyên không ngừng, để tránh cho bầu không khí trở nên cứng đờ, Ân Đồ phải đứng ra trở thành đầu mối giao tiếp then chốt, câu được câu không mà vừa chỉ đạo vừa đáp lại lời nói của cậu ta.
Yến Kinh Nhiên không nói lời nào, là bởi vì tâm tình của hắn đang rất phức tạp.
Hắn nhớ tới cái ngày mà “Kẻ có tiền” xuất hiện, đúng vào thời điểm mà hắn đang phát sầu vì tiền học phí, một ván game bằng 500 nhân dân tệ.
Tính đến nay là cô đã đặt hơn 60 cái đơn rồi.
Cho dù có nhiều lần hắn không có nhận tiền, đối với một sinh viên năm nhất đại học mà nói, một hai vạn cũng không phải là số tiền nhỏ, hắn đã từng cự tuyệt qua, nhưng đối phương lại lấy lý do là “Xác thật đã giúp cô leo rank”, nhằm làm cho hắn yên tâm thoải mái mà nhận tiền.
Nếu như người này đổi thành là Thẩm Vụ Bắc, thì tất cả đều có thể giải thích được.
Nghĩ vậy, Yến Kinh Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười, vì để đưa tiền cho hắn, mà người này lại hao tổn tâm huyết đến như vậy à.
Sau đó chính là cuộc trò chuyện quen thuộc.
“Lỡ như có khả năng người mà cậu ấy thích là anh thì sao hả học trưởng?”
“Đợi khi học trưởng và cậu ấy có không gian riêng, thử không xem cậu ấy là em gái xem sao?”
“Ví dụ như nói những lời mà giữa anh em tuyệt đối không được nói, làm chút chuyện mà giữa anh em tuyệt đối không được làm.”
…
Những lời nói bóng nói gió mà “Kẻ có tiền” từng nói với hắn, tất cả đều hiện lên trong đầu Yến Kinh Nhiên.
Cô cũng không mở mic, biết hắn sẽ nghĩ đến mình nên cô cũng không hỏi nhiều, cô còn không hề do dự mà khích lệ hắn.
Những thứ này vậy mà lại đều do Thẩm Vụ Bắc làm nên.
Yến Kinh Nhiên vui vẻ vì Thẩm Vụ Bắc làm ra ngàn tầng kịch bản chỉ để khiến hắn thông suốt, nhưng lại khổ sở vì bản thân không hiểu cô như những gì mình nghĩ.
Hắn vẫn luôn cho rằng cô kiềm chế đến mức được cho là không hiểu phong tình, nhưng không nghĩ tới mọi chuyện căn bản không phải như vậy, cô không bao giờ nói, chỉ toàn hành động.
Cảm xúc quá tràn lan, Yến Kinh Nhiên có chút khó mà thu dọn được.
Nhưng chơi game bắn tỉa yêu cầu cần phải tập trung cao độ, một khi không để ý, vị trí ẩn thân của hắn liền bị bại lộ ra ngay.
Bốn người của tiểu đội đối diện rất nhanh liền vây quanh hắn, yểm trợ lẫn nhau chuẩn bị xông lên.
“Lão bản, cậu lên tầng thượng đi, cẩn thận coi chừng đối phương ném lựu đạn, chúng tôi sẽ tận lực đi cứu cậu.”
Ân Đồ vừa dứt lời, ngoài cửa sổ liền có người ném lựu đạn vào.
Yến Kinh Nhiên né không kịp, bị nổ mất phân nửa số máu.
Hắn thấp giọng mắng một tiếng, nấp vào bóng ma trên tầng thượng, sau đó đổi máu lấy súng, vào tư thế sẵn sàng tấn công.
Lúc Thẩm Vụ Bắc và Ân Đồ từ ngoài vòng phản (?) trở về, liền trông thấy một cảnh tượng như vậy.
(?) 圈反: để đây, ai rành thì chỉ cho Ốc với chứ Ốc bó tay.
Cảnh mãnh nam với quả đầu đinh cầm súng bắn hai người vừa mới xông lên ở cửa thang lầu tràn ngập khói bụi. Bất kể là hình tượng nhân vật nào, hay là vị trí xuyên tường của hắn, phụ kiện trên súng thường dùng, các bước chuyển động theo thói quen, đều rất giống với một người thích chơi 1 chọi 1 trong trí nhớ của cô.
“Cậu xông lên đi, tôi yểm hộ cho.”
Nói xong, Thẩm Vụ Bắc liền xoay người sang tầng thượng bên cạnh, chuyển sang bắn tỉa, bắn một phát vào đầu một người trong đó.
Người thứ hai, thứ ba… Rất nhanh sau đó, bốn người trong tiểu đội đều bị clear sạch.
Không chỉ mình Ân Đồ, ngay cả nam sinh hướng ngoại kia cũng đã nhìn ra —— người này chơi cả đêm, nhưng chỉ có ván này là lộ ra chút nghiêm túc.
Lúc trước gặp phải loại tình huống này, đừng nói là chỉ huy đi cứu người, Thẩm Vụ Bắc thậm chí còn chả thèm quay đầu lại nhìn tên đồng đội phạm phải sai lầm ngu xuẩn như này một cái.
Trong lòng nam sinh ít nhiều gì cũng đã có chút không cân bằng.
Tối nay cậu đã sắp quen với cái thiết lập lạnh lùng xa cách của “Không có tiền” rồi, nhưng bây giờ một màn này lại nói cho cậu ta biết, một người lạnh lùng như “Không có tiền” cũng biết yêu, cũng biết thương.
Mà người nhận được sự đối đãi đặc biết ấy, vậy mà không phải là cậu!!
Dựa vào cái gì?
Cậu ta có điểm nào kém hơn cái tên mãnh nam đó chứ?
Xuất phát từ lòng ghen ghét nhất thời, cậu ta bắn một phát súng tín hiệu vào vị trí của Yến Kinh Nhiên.
[ Ha ha ha ha nhận thùng thính ở vị trí này không phải là đang tìm chết sao? ]
[ Tiểu ca ca làm tốt lắm! ]
[ Có thể được xem một màn Tu La tràng (*) miễn phí này được à? ]
(*) Tu La tràng: hiểu đơn giản là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt.
Thấy tất cả mọi người trong đạn mạc đều là đang hóng hớt, gánh nặng trong lòng của nam sinh cũng tiêu tán, hoàn toàn thả bay chính mình, giở mọi chiêu trò hãm hại người khác.
Yến Kinh Nhiên là người chết đầu tiên, Thẩm Vụ Bắc chuẩn bị đi sang cứu người cũng không may mắn thoát khỏi.
Cuối cùng là Ân Đồ cũng chỉ đứng ở vị trí thứ sáu.
Dựa theo luật đã nói từ trước, thua thì không tính tiền.
Ân Đồ không thể làm gì khác hơn là tổ chức ván tiếp theo.
Trong lúc đợi, Thẩm Vụ Bắc suy nghĩ chốc lát, vẫn là lấy điện thoại ra mở ra khung chat giữa cô với Yến Kinh Nhiên.
[ 0501: Ca ca, anh ngủ chưa? ]
Đối phương tựa hồ chần chừ gần 30 giây mới đáp lại.
[ hướng bắc: Chưa, mới vừa tập thể dục xong. ]
[ hướng bắc: Còn nhóc, sao chưa ngủ nữa? ]
[ 0501: Có chút việc ạ. ]
[ hướng bắc: Việc gì vậy? Gần hai giờ rồi đó! ]
[ 0501: Em đang chơi game. ]
Nhìn thấy lời này, Yến Kinh Nhiên ha ha một tiếng.
[ hướng bắc: Vậy à, thế thì chơi game của nhóc tiếp đi ha. ]
Sau đó không đáp lại nữa.
Hắn cũng muốn tiếp tục nhìn xem, không có “Yến Kinh Nhiên” ở đây, thì Thẩm Vụ Bắc có thể phóng túng đến thành cái dạng gì.
Lại lần nữa ngẩng đầu lên, nét mặt Thẩm Vụ Bắc trở nên có chút vi diệu.
Cô nhạy bén cảm giác được tâm tình của Yến Kinh Nhiên không được tăng cao qua những lời này, trong đó còn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi nữa.
Nhưng mà hôm nay cô cũng không có chọc chuyện gì làm cho hắn tức giận cả.
Ngoại trừ buổi live stream tối nay.
Thẩm Vụ Bắc như đang suy nghĩ điều gì.
Ván game thứ hai rất nhanh liền bắt đầu, nhưng trùng hợp là, bọn họ lại được xếp chung với nam sinh qua đường (*) ban nãy.
(*) Qua đường ở đây có nghĩa là người ngoài lề, không có liên quan.
Từng màn bị cậu ta hại thua vẫn còn tái hiện ở trước mắt hắn, lần này Yến Kinh Nhiên không chọn nhường nhịn nữa, trực tiếp nhảy xuống sân bay.
Thẩm Vụ Bắc đi theo phía sau hắn, thấy các đường tấn công của mãnh nam kia không khác gì mấy so với Yến Kinh Nhiên ngày thường.
Trong lòng cô căn bản liền có thể xác định được rồi.
Chỉ là có chút không hiểu nếu Yến Kinh Nhiên đã phát hiện là cô, sao lại không trực tiếp vạch trần đi?
Tạm thời đoán không được, Thẩm Vụ Bắc cũng chỉ làm bộ bản thân không phát hiện ra.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng những hành động theo bản năng của cô lại không thể nào qua mắt được những người xem live stream tối nay.
[ Có chuyện gì với “Không có tiền” vậy? Mọi người có phát hiện không, bả toàn vây quanh cái người mãnh nam kia đánh không à, có được đồ ngon cũng để lại cho hắn. ]
[ Không thể nào, không thể nào, Omega nhỏ xinh đáng yêu thì không cần, lại đi theo chơi chơi với mãnh nam? Gu của “Không có tiền” có chút hơi kích thích à nha. ]
Nam sinh qua đường vừa chơi vừa nhìn đạn mạc cảm thấy không vui.
Rốt cuộc cậu cũng đã nhìn ra, đều là lão bản như nhau, nhưng lão bản khác thì căn bản không hưởng được cái sự phục vụ đặc biệt này!
Bọn họ nhanh chóng quét sạch sân bay.
Thẩm Vụ Bắc nhặt được mũ và giáp cấp 3, cô không chút nghĩ ngợi liền ném vào ba lô của Yến Kinh Nhiên.
Yến Kinh Nhiên cũng không từ chối, vừa mặc vào, vừa lạnh mặt ghi nhớ ở trong lòng.
Giỏi dữ ha Thẩm Vụ Bắc, dám đi lấy lòng một tên lão bản bồi chơi sau lưng hắn!!!
Cảnh tượng này đều bị nam sinh qua đường thu vào trong mắt.
Nói về gây khó dễ thì cậu ta là trùm trong việc này, cậu ta liền phóng qua, giơ súng lên, quét qua mũ và giáp của Yến Kinh Nhiên một vòng, đồng thời điều chỉnh súng cho thật chuẩn, người không ngã, nhưng mũ và giáp thì nát vụn.
“Cái ***!”
Yến Kinh Nhiên bị một viên đạn này đánh cho ra cả lửa giận, lập tức gõ chữ mắng người.
[ Con mẹ nó thích gây sự chú ý hay gì? ] (?)
Nam sinh cũng không cam lòng yếu thế.
[ Nóng nảy nóng nảy, có vậy cũng nóng nảy, cũng chỉ biết dựa dẫm, thì đừng trách người khác cảm thấy chướng mắt mình. ]
Yến Kinh Nhiên: [ Chỉ biết dựa dẫm? Bị đui mù hay bị lọt tròng? ]
Nam sinh: [ Cũng chỉ biết dựa dẫm vào “Không có tiền”, nếu không phải có cô ấy yểm trợ, thì mày xông lên cũng chỉ biết tự tìm đường chết mà thôi! ]
Thấy cuộc chiến nổi lửa quá, Ân Đồ không khỏi nhắn tin riêng cho Thẩm Vụ Bắc: “Giờ chữa cháy sao đây? Có nên dính vào không?”
Thẩm Vụ Bắc lười biếng đáp lại: “Không cần đâu.”
Yến Kinh Nhiên chắc chắn sẽ không thua được.
Cho nên Ân Đồ cũng liền yên tâm thoải mái mà bình chân như vại.
Yến Kinh Nhiên: [ Cũng có phải dựa dẫm vào mày đâu, tên mày là ầm ĩ hay gì? Thích xen vào chuyện của người khác như vậy à, thằng cầm tinh con chó? ]
Nhìn cậu ta sơ hở là cue Thẩm Vụ Bắc vào, Yến Kinh Nhiên liền hiểu ngay nguyên do vì sao cậu ta lại làm những hành động gây rối đó.
Tiểu quỷ Thẩm Vụ Bắc này đúng là đi đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được.
Sau khi hiểu rõ, hắn cũng không cùng nam sinh kia cãi tay đôi nữa.
Trực tiếp đi đến bên người của Thẩm Vụ Bắc, một câu cũng chưa nói, nhưng người nọ liền đã hiểu ý hắn, đem mũ và giáp trên người của mình đổi cho hắn.
Nam sinh liền nổi trận lôi đình: [ Thằng l*n này (*) mày còn biết xấu hổ không vậy! ]
(*) 逼: Dồn ép, cưỡng ép, chật hẹp… Nhưng trong trường hợp này thì nó mang ý xúc phạm nặng, dịch sang tiếng Anh thì nó mang một nghĩa là “pussy” (“con mèo” ướt át đồ đó) nên Ốc dịch như vậy để gần gũi hơn.
Cũng không biết đây có phải là ảo giác của cậu ta hay không, nhưng lời này vừa nói ra, Thẩm Vụ Bắc đang đi đằng trước liền khựng lại, sau đó hơi nghiêng người, nhìn cậu ta tựa như đang chĩa súng vào người cậu ta vậy.
Yến Kinh Nhiên cũng không để ý, học theo giọng điệu ghê tởm kia của nam sinh: [ Mất kiểm soát, mất kiểm soát, chú em mới vậy mà đã mất kiểm soát ngôn từ rồi à! ]
Nam sinh còn muốn cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp.
Nhưng lúc này, Thẩm Vụ Bắc bỗng nhiên bật mic lên: “Không phải chỉ là mũ và giáp cấp 3 lấy được từ thùng thính lúc trước thôi sao, giờ chỉ cần bắn thêm lần nữa là có chứ gì.”
Nam sinh tự nhiên được thụ sủng nhược kinh, ngay lập tức liền tách ra khỏi cuộc chiến, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Cậu, cậu bắn cho ai á?”
“Cậu.”
Nam sinh liền nhịn không được hoan hô lên, tiện thể đi ngang qua Yến Kinh Nhiên, dùng đạn bắn một phát bên chân hắn: “Nghe thấy chưa, lần này —— cho, tao! Không, cho, mày!”
Yến Kinh Nhiên: “???”
Hắn nhìn về phía Thẩm Vụ Bắc, thấy cô cũng không mở miệng phủ nhận cái từ “Cậu” kia, hắn thiếu chút nữa liền giận quá hoá cười.
Dung túng đến như vậy, không biết, còn nghĩ rằng thằng kia mới là lão bản của cô không đấy.
Giận thì giận, nhưng Yến Kinh Nhiên vẫn tận tâm tận lực giúp Thẩm Vụ Bắc bắn rơi thùng thính xuống.
Nam sinh qua đường vui vẻ mà chạy đến ké thùng thính.
Lúc chạy ngang qua Yến Kinh Nhiên còn không quên nhảy nhót hai cái.
Chỉ là mới vừa đi đến trước thùng thính, trang bị còn chưa kịp cầm nóng tay, đã bị một tay bắn tỉa trực tiếp nả một phát súng giảm thanh vào đầu.
[ youqianren sử dụng 98K đánh ngã laigeA ]
[ youqianren sử dụng 98K đánh chết laigeA ]
laigeA chính là ID của nam sinh qua đường.
Bất kể là trong game hay là khán giả trước màn hình đều dại ra hai giây.
Riêng chỉ có Thẩm Vụ Bắc là không mặn không nhạt mà giải thích: “Xin lỗi nha, trượt tay.”
[???????? ]
[ Bắn hai phát liên tiếp, trượt tay? Tụi này là bị mù hay bị ngu? ]
Thẩm Vụ Bắc cũng không giải thích gì nhiều, vừa đi đến bên thùng thính vừa hướng về phía Yến Kinh Nhiên kêu: “Lại đây.”
Yến Kinh Nhiên không động đậy.
Có chút không hiểu cô đang định làm gì.
Thẩm Vụ Bắc không thể không thở dài một tiếng, trong giọng nói khàn khàn có chút bất đắc dĩ: “Tiểu ca ca mãnh nam đầu đinh kia ơi, có thể làm phiền anh đến đây một chút được không?”
[ Quãi đạn, cái giọng điệu sủng nịnh gì thế kia! ]
[ Cứu! Cái giọng này quá ngọt rồi! ]
[ Thương cho laigeA một giây, nhưng tôi muốn đu cp hai con người này, chết tiệt!! ]
Toàn đạn mạc ồn ào hết cả lên, Yến Kinh Nhiên cũng không để cho Thẩm Vụ Bắc mất mặt, bèn đi đến: [ Làm gì? ]
Thẩm Vụ Bắc đem từng cái trang bị mà mình nhặt được từ trong thùng thính ra đưa cho Yến Kinh Nhiên, sau đó thấp giọng mà nói: “Cho anh.”
Nghe như vậy, nam sinh qua đường rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, chất vấn: “Đây là thùng thính mà cậu nói là cho tôi sao?”
“Cho cậu.” Thẩm Vụ Bắc thản nhiên nói, “Nhưng còn mạng mới nhận được.”
Nam sinh cũng không cười đùa cợt nhả được nữa, bắt đầu lạnh giọng xỉ vả: “Ngay cả nhóm chị em, cao thủ cũng không thoát khỏi được số phận liếm cẩu (*) sao?”
(*) Liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. (dembuon.vn)
“Mày mắng lại lần nữa tao xem?”
Bị người này xem thường giễu cợt nhiều lần như vậy, Yến Kinh Nhiên cũng không mở mic bật lại lần nào.
Nhưng lần này cậu ta chĩa mũi dùi vào Thẩm Vụ Bắc, hắn thoáng chốc liền đứng ngồi không yên.
Cũng không quan tâm vì sao chỉ có mình Ân Đồ là người ngạc nhiên sau khi nghe thấy tiếng của hắn, giọng nói của Yến Kinh Nhiên lạnh lẽo, gằn từng chữ một: “Không đối xử tốt với bạn trai mình, chả lẽ lại đi đối xử tốt với một thằng bị bại não không liên quan như mày à?”
Mức độ làm người khác khiếp sợ của những lời này chẳng thua kém gì lần mở mic lần hai của Thẩm Vụ Bắc cả.
Ngay cả nam sinh qua đường cũng xịt keo cứng ngắc không nói được lời nào.
Nhưng Yến Kinh Nhiên cũng không có ý định buông tha cậu ta dễ dàng như vậy.
“Ngoại trừ gài bẫy người khác thì mày còn làm được chuyện gì ra con người không? Mua acc thì mua acc, nhưng làm người khác ghét bỏ thì vấn đề nằm ở mày rồi.”
“Sao không nói nữa đi? Không phải mới nãy còn rất hăng sao? Không tiếp tục nạp phí gia hạn miệng thúi nữa à?”
[ mặt hề. jpg ]
Từng cái biểu tượng cảm xúc mặt chú hề lần lượt lướt qua đạn mạc.
Nam sinh kia phỏng chừng cũng thấy mất mặt, nên lặng lẽ tắt mic, rút khỏi trò chơi.
Trò chơi còn chưa kết thúc, Yến Kinh Nhiên biết toàn bộ tâm tình của mình đều đã bị bại lộ ra hết rồi, nhưng vẫn giữ thái độ chịu trách nhiệm, có chút cứng đờ mà nói: “Chơi ván này cho xong trước đi.”
Ân Đồ tỏ vẻ tán thành.
Thẩm Vụ Bắc lập tức liền cười mở miệng trả lời: “Nghe theo ca ca.”
Ván game này thắng nhưng cũng không có gì bất ngờ lắm, mới vừa kết thúc, Thẩm Vụ Bắc liền tắt phát sóng trực tiếp, đi ra ngoài ban công của khách sạn gọi điện cho Yến Kinh Nhiên.
Trong điện thoại truyền đến tạp âm, Thẩm Vụ Bắc thấp giọng gọi: “Ca ca.”
Yến Kinh Nhiên hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Vụ Bắc cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, đêm nay phải nói chuyện thẳng thắn rồi.
Cô không do dự, dẫn đầu giải thích: “Em live stream bồi chơi đều có nguyên do cả, ba em… Ông ta khoá thẻ của em. Đều đã lớn như vậy rồi, dù sao cũng không nên xoè tay đi xin tiền bà nội được.”
Yến Kinh Nhiên còn đang suy nghĩ xem cô sẽ viện lý do gì, thậm chí còn quyết định chiến tranh lạnh với cô trong 12 giờ.
Kết quả người này vừa dứt lời, hắn liền giật mình.
Trong bộ não hỗn độn của hắn bắt đầu chậm rãi hiện về lúc còn đang trong trường học, cô ghé vào tai hắn nói những câu đùa giỡn.
“Bây giờ ca ca đã là người có tiền rồi, nuôi em nha?”
“Anh thấy em đều nộp tiền lên hết rồi, nuôi em chút đi mà? Em rất dễ nuôi, không kén ăn.”
Thì ra những lời này không phải là những câu nói bông đùa.
Yến Kinh Nhiên gian nan mà nói: “Vậy nhóc định bồi chơi và live stream như vậy mãi à?”
“Thỉnh thoảng có thể live stream, nhưng không kéo dài lâu đâu, vốn dĩ đêm nay em nhắm đến hiệu quả của buổi live stream này để kiếm xô vàng đầu tiên nên mới làm thôi.” Thẩm Vụ Bắc nói.
“Xô vàng đầu tiên?” Yến Kinh Nhiên hỏi, “Nhóc có ý tưởng lập nghiệp sao?”
“Ừm.” Thẩm Vụ Bắc rút ra châm một điếu thuốc, giữa làn khói, cô cùng Yến Kinh Nhiên thảo luận ý tưởng ban đầu của mình trong hai ngày qua, “Bây giờ ngành sản xuất video ngắn nổi như vậy, vừa hay nó cũng liên quan tới chuyên ngành của em, em dự định chờ đến nghỉ đông sẽ cùng Ân Đồ, Bành Bồng tạo tài khoản IP cá nhân, Ân Đồ sẽ là người xuất hiện trong ống kính, Bành Bồng sẽ phụ trách phần viết kịch bản, còn em thì phụ trách quay hình.”
“Nhóc quay hình á? Được không vậy?” Yến Kinh Nhiên còn chưa quên cái hôm đi chơi nhân ngày Quốc khánh đó, cô thậm chí còn không biết dùng tới máy ảnh.
Thẩm Vụ Bắc không khỏi bật cười: “Sao lại không, em học nhanh lắm đó.”
Sợ hắn không tin, cô lại nói tiếp: “Hồi mới tới thành phố A, biết anh có chơi game, nên em đã tốn hai tháng mới đạt tới trình độ của anh đó.”
Cô không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc tới Yến Kinh Nhiên liền nhớ tới nguyên nhân tại sao tối nay mình giận dỗi.
Yến Kinh Nhiên nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một hơi: “Nếu như tối nay anh mà không phát hiện “Kẻ có tiền” là nhóc, thì nhóc còn định giấu anh tới khi nào nữa hả?”
“Anh đều đã biết rồi.” Thẩm Vụ Bắc ho nhẹ một tiếng, khó được có chút quẫn bách, “Nếu có thể, thì em hy vọng tốt nhất là cả đời anh đừng nên biết thì hơn.”
“?”
“…” Thẩm Vụ Bắc dừng lại một giây, thấp giọng xuống, “Em hao tổn tâm sức, bụng dạ khó lường, ra vẻ đạo mạo như vậy… Không muốn bị anh phát hiện tí nào.”
“Nhưng đó là nhóc.” Yến Kinh Nhiên không hề nghĩ ngợi, “Làm sao mà nhóc biết, anh không thích nhóc như vậy?”
Đuôi lông mày của Thẩm Vụ Bắc khẽ nhúc nhích: “Thích thật sao?”
“Thẩm Vụ Bắc!” Yến Kinh Nhiên nóng nảy, “Nhóc đây là đang nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho nhóc sao?”
“Không có.” Trong giọng nói của Thẩm Vụ Bắc mang theo chút vui vẻ, nghe kỹ còn có chút dụ dỗ, “Nhưng em như vậy… Rất đáng sợ.”
Yến Kinh Nhiên: “Sao lại đáng sợ?”
Nhưng Thẩm Vụ Bắc lại không trả lời, chỉ hỏi: “Ca ca, hôm qua anh đi bệnh viện kiểm tra gáy tuyến thể chưa?”
Cô xoay chuyển trọng tâm câu chuyện quá nhanh, Yến Kinh Nhiên kịp phản ứng lại, ngơ ngác nói: “Kiểm tra rồi.”
Ngày hôm qua Thẩm Vụ Bắc hỏi tuyến thể của hắn chừng nào thì hồi phục, sáng sớm hôm sau hắn liền đi đăng ký.
Bác sĩ đưa ra nhận xét, cho rằng bây giờ tuyến thể của hắn đã phát dục thành thục rồi, nhưng vẫn cần Thẩm Vụ Bắc đúng giờ làm đánh dấu cho hắn.
Vốn dĩ hắn dự định thứ bảy cùng Thẩm Vụ Bắc quay về khu nhà trọ.
“Ca ca.” Không biết nghĩ đến cái gì, thanh âm của Thẩm Vụ Bắc có chút khàn khàn.
“Đây.”
Thẩm Vụ Bắc dập tắt điếu thuốc, bỗng nhiên mở miệng: “… Nhớ anh.”
Thẩm Vụ Bắc nói, hiếm khi lại bộc lộ dục vọng của mình một cách loã lồ như vậy, từ trước đến nay cô luôn kiềm chế, không muốn biểu đạt ra.
Khiến cho Yến Kinh Nhiên khi nghe được, tim đập lỡ mất một nhịp.
Giờ này khắc này, bốn chữ này không khác gì là lời ân ái êm tai nhất trên đời này.
Thế nên hắn không chút nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Vậy nhóc có muốn… Gặp mặt không?”
–
Yến Kinh Nhiên lấy lý do là tuyến thể đau cần đi bệnh viện mà ra khỏi trường, từ cổng trường rẽ phải đi mấy bước liền thấy Thẩm Vụ Bắc đứng dưới đèn đường.
Khí trời dần dần chuyển lạnh, ban đêm trời tối mịt.
Những đường nét rõ ràng trên sườn mặt của Thẩm Vụ Bắc trong sương mù mông lung có vẻ trông đặc biệt hư ảo.
Cô quay đầu lại, chạy chậm về phía hắn, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ánh sáng, khoảnh khắc bị cô nắm lấy bàn tay ấy, hắn cảm giác bản thân như đang nắm lấy thứ thuộc về mình.
“Hai giờ sáng, đi đâu đây?”
Thẩm Vụ Bắc chạm vào một bàn tay lạnh buốt, cô cởi áo khoác ra khoác lên người hắn, cau mày nói: “Sao anh đi ra ngoài mà không mặc thêm quần áo?”
Yến Kinh Nhiên: “Có chút khẩn trương nên quên mất.”
“Khẩn trương cái gì cơ?”
Hầu kết Yến Kinh Nhiên hơi lăn, đem thứ đồ vật trong tay của mình ra cho cô xem: “Trở về nhà trọ đi, anh có mang theo cái này.”
Thẩm Vụ Bắc nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện là một hộp “áo mưa”.
Cô tin là Yến Kinh Nhiên thật sự đang rất khẩn trương: “Chưa nói đến trong nhà trọ có thứ đồ này, anh mang theo cái này là có ý gì?”
Yến Kinh Nhiên hơi rũ mắt xuống.
Kỳ thực mức độ được hoan nghênh của Thẩm Vụ Bắc được thể hiện rất rõ ràng khi còn ở trong Vườn Bạc Hà.
Bọn nít ranh luôn bày trò ức hiếp cô không biết chán đó, trong đó ít nhiều đều vì muốn được chơi cùng với Thẩm Vụ Bắc, nhưng lại chưa nhận được câu trả lời chính diện từ cô.
Bất kể là bộc lộ sự nổi bật của mình trong tiệc tối chào mừng tân sinh viên, hay là được mọi người chú ý đến trong cuộc phỏng vấn câu lạc bộ, hoặc là lượng người hâm mộ tăng nhanh đáng kinh ngạc của cô trong phát sóng trực tiếp, tất cả đều chứng minh rằng người này được chào đón nồng nhiệt đến mức nào.
Hắn chưa từng nói cho Thẩm Vụ Bắc là, hắn cũng lo được lo mất, lo lắng đề phòng, hắn cũng rất rất sợ mất đi cô.
Bụng dạ khó lường và ra vẻ đạo mạo, hắn sao lại không phải là loại người như vậy?
Muốn hoàn toàn chiếm hữu, điều này không phải là tâm tư xuất phát từ một phía Thẩm Vụ Bắc.
Yến Kinh Nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên mắt cô, sau đó đến đôi môi mỏng của cô.
Ánh đèn của cửa tiệm ở phía sau họ làm cho bóng của hai người bị kéo dài ra, nụ hôn này ướt át đến mức trắng trợn, nghiễm nhiên là chuẩn bị châm lửa.
Trong nháy mắt Thẩm Vụ Bắc liền căng thẳng lên, cô hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, muốn nói chút gì đó.
Yến Kinh Nhiên liền đón nhận ánh mắt thâm trầm của cô, hô hấp có chút không ổn định mà giành nói trước: “Ý là —— “
“Muốn đè nhóc.”
===
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên dịch một chút: Muốn bị nhóc ***.
===
22/03/2024