Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên - Yến Kinh Nhiên - Chương 31: Ngã ngựa
Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72
Editor: Ốc Sên
? Happy New Year!!! Dù hơi muộn, nhưng mà Ốc chúc cả nhà yêu ăn Tết vui vẻ và lành mạnh bên gia đình nha!!! ?
(Ốc tính hoàn thành cái chương này ngay mùng 1 luôn mà lo đánh lô tô nên bị trì hoãn ?)
Chương 31: Ngã ngựa (*)
(*) Ngã ngựa: có nghĩa là bị lộ danh tính.
===
Bộ ảnh chụp lần này của hai người rất thành công, thậm chí khi biết Yến Kinh Nhiên cần tiền gấp, 《Loveher》liền quyết định ký hợp đồng với hắn trong hôm nay.
Tám giờ tối, Thẩm Vụ Bắc và Yến Kinh Nhiên mới trở về trường học.
“Lão bản của《Loverher》cũng quá hào phóng rồi, không sợ sau này anh làm hỏng chuyện sao, chỉ một buổi chụp ảnh như vậy mà đã có tận một trăm nghìn tệ rồi?” Yến Kinh Nhiên vẫn là có chút không tin.
“Vậy anh còn dám làm hỏng chuyện nữa không?” Thẩm Vụ Bắc hỏi.
“…” Yến Kinh Nhiên nói, “Đương nhiên là không.”
“Cho nên đây là sự tín nhiệm mà tạp chí dành cho anh, với lại…”
Thẩm Vụ Bắc dắt lấy tay hắn, ngón tay cái khẽ cào vào lòng bàn tay của hắn, nghiêng người dựa vào hắn, rũ mắt hỏi: “Bây giờ ca ca đã là người có tiền rồi, có thể bao nuôi em được không?”
“?” Yến Kinh Nhiên nhướng mày, “Trình độ mặt dày vô sỉ của nhóc đã lên một tầng cao mới rồi ha.”
“Không hẳn đi.” Thẩm Vụ Bắc nghiêng đầu, rất là hợp tình hợp lý mà nói, “Súc sinh không phải đều như vậy sao?”
Yến Kinh Nhiên: “…”
Thấy hắn bị cô nói đến sững sờ, Thẩm Vụ Bắc không kìm được, khẽ cười một tiếng, đuổi theo hỏi hắn: “Anh thấy đó, tiền chụp ảnh của em đều nộp lên hết rồi, nuôi một chút đi nha? Em rất dễ nuôi, không kén ăn.”
Yến Kinh Nhiên quả thực là không thể nào chống cự lại bộ dạng làm nũng ăn vạ này của cô, vốn định buông lời oán giận ngược lại nhưng lại không thể nói được lời nào, ma xui quỷ khiến liền gật đầu: “…Cũng được.”
Mặc kệ đây là đùa giỡn hay là lời nói dối đi chăng nữa, nhưng có thể được Thẩm Vụ Bắc yêu cầu, cũng là một chuyện khiến tâm tình người khác vô cùng vui sướng.
Bộ dạng ngơ ngác này của nam sinh rơi vào trong mắt của Thẩm Vụ Bắc, tự nhiên lại có chút cảm giác ái muội.
Nhớ lại lúc chụp ảnh bị hắn lén trêu chọc tìm mọi cách khiêu khích, cổ của cô nháy mắt căng chặt lại, nhịn không được liền cúi đầu đem đầu vùi vào gáy của hắn, ngửi được mùi hoa tường vi thoang thoảng mới rốt cuộc cảm thấy được trấn an một chút.
Rồi sau đó thấp giọng than thở mà chỉ mình cô mới có thể nghe được: “…Ca ca, chừng nào thì tuyến thể của anh mới có thể khỏe lại vậy?”
Đang xà nẹo xà nẹo, bỗng nhiên điện thoại của Thẩm Vụ Bắc vang lên.
Là Bành Bồng gọi đến.
Bắt máy lên nghe, vẻ mặt của Thẩm Vụ Bắc dần dần lạnh xuống.
“Sao thế?” Yến Kinh Nhiên hỏi.
Thẩm Vụ Bắc vừa kéo hắn đi về phía ký túc xá, vừa cùng hắn tường thuật lại nội dung cuộc gọi ban nãy.
“Nhóc nói là, có một người bạn trong ban nhiếp ảnh của Bành Bồng đến tìm con bé, nói là Hoàng Tuần giới thiệu cho bạn của con bé có cơ hội vào làm việc trong studio Giang Thủy, rồi đêm nay Hoàng Tuần tổ chức tiệc rượu kêu cô bạn đó ăn mặc chỉnh tề đi đến cuộc hẹn coi như là làm khảo hạch?”
“Đúng vậy.” Thẩm Vụ Bắc gật đầu, “Bạn của cậu ấy hơi nhát gan, không dám đi một mình, cho nên muốn nhờ Bành Bồng đi cùng cậu ấy.”
“Vãi! Thằng đầu vàng ấy lại vào Giang Thủy!”
Yến Kinh Nhiên siết chặt nắm đấm lại, trong đầu hiện lên một suy đoán: “Bạn của con bé là Omega đúng không, Hoàng Tuần chẳng phải là đang dẫn mối cho Dụ Thư sao?”
Thẩm Vụ Bắc không lên tiếng, nhưng hiển nhiên cũng đồng ý với cái suy đoán này.
Hai người nhìn nhau một cái, nhanh bước chân hơn.
“Hai người cuối cùng cũng trở về rồi!” Bành Bồng ngồi trong tiệm trà sữa ở bên cạnh ký túc xá Alpha vẫy tay nói, “Bên này!”
Sau khi đến gần, mới phát hiện trừ một gương mặt mới ra, còn có Trần Trác ở đây nữa.
Trần Trác rất thoải mái mà đặt tay lên vai Yến Kinh Nhiên, hơi mang vẻ oán giận mà nói: “Tao đã viết xong bản thảo kịch bản làm sáng tỏ gia đình hào môn rồi đó, định sẽ cho mày xem một chút, nhưng mãi không điện được cho mày, nên tao cũng đành đi tìm Thẩm học muội, cuối cùng phát hiện con bé cũng không có ở đây, may là gặp được tụi Bành Bồng.”
Yến Kinh Nhiên áy náy mà nói: “Hôm nay đi chụp hình, điện thoại để trong phòng đựng đồ, không có mang theo bên người.”
“Tao biết rồi.” Dừng một lát, Trần Trác thở dài, “Tụi bây xem giải quyết chuyện của em gái này như thế nào trước đi.”
Bành Bồng đứng phắt dậy, chỉ vào người nữ sinh bên cạnh và nói: “Giới thiệu một chút, đây là Lâm Từ Vận, là bạn học trong ban nhiếp ảnh của em.”
Thẩm vụ Bắc: “Chào cậu.”
Yến Kinh Nhiên đưa tay ra, cười nói: “Đại học năm ba, Yến Kinh Nhiên.”
Lâm Từ Vận vội vàng nắm lấy, đôi mắt to tròn chớp một cái: “Em biết hai người! Em cũng là fan của CP bát bội kính…”
(*Ốc thấy tên edit “ống ngắm 8x” nghe xàm quãi nên để lại Hán Việt luôn:))
Bành Bồng ho nhẹ một tiếng, ngắt ngang lời cô nói: “Được rồi được rồi, vào việc chính trước đi.” Rồi quay sang nhìn về phía Thẩm Vụ Bắc: “Lúc trước cậu nói là mấy tin nóng hổi trên nền tảng mạng xã hội và trên diễn đàn đều là do Hoàng Tuần làm ra, nên tớ luôn để mọi chuyện trong lòng, nghĩ xem có thể giúp được gì cho cậu không, dù sao thì cũng vì tớ mà cậu mới vướng vào cậu ta.”
“Đừng nghĩ như vậy.” Thầm Vụ Bắc nói, “Có khả năng là người đứng đằng sau đổ dầu thêm lửa không chỉ có một mình Hoàng Tuần thôi đâu.”
“Hả?” Bành Bồng kinh hãi mà nói, “Còn người nào nữa vậy?”
Yến Kinh Nhiên ngượng ngùng mà gãi gãi cằm: “Nãy nhóc gọi điện tới, tụi này mới biết hóa ra Hoàng Tuần cũng vào Giang Thủy. Thời điểm này quá trùng hợp, hơn nữa tôi từng đắc tội với lão bản của studio Giang Thủy nữa, nên rất khó mà không liên hệ hai người họ với nhau được.”
“Vãi thật.” Lâm Từ Vận nói, “Mém xíu nữa là tớ đã vào hang ổ của bọn cặn bã rồi sao.”
“Bây giờ vẫn chưa muộn đâu.” Thẩm Vụ Bắc hỏi, “Trong lớp học của cậu còn có người nào gặp phải loại tình huống này chưa?”
“Hình như là… Có?”
Suy nghĩ một lát, Lâm Từ Vận nói: “Hai ngày trước chỉ thấy Hoàng Tuần đi rất gần với một Omega khác, nhưng lúc trước hai người họ hoàn toàn không hề quen biết nhau, sau đó hôm sau người bạn học đó đã xin nghỉ, đến nay vẫn chưa đi học lại. Cũng vì chuyện này, tớ mới muốn tìm một Alpha đi cùng.”
Nghe vậy, Thẩm Vụ Bắc cười như không cười mà cong môi lên: “Nếu đã như vậy thì, Bành Bồng càng không thể đi được.”
Lâm Từ Vận không khỏi cau mày: “Nhưng ngoài những người bạn trong lớp ra, thì tôi cũng chỉ quen biết mỗi Bành Bồng là A mà thôi.”
“Aizz.” Trần Trác yên lặng uống trà sữa nghe không nổi nữa, liếc mắt nhìn, “Nhất định phải là A sao? B không được? O không được à?”
Lâm Từ Vận: “Nhưng mà đối phương là Alpha cơ mà, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì hai cái Omega có thể đánh thắng sao?”
Trần Trác: “Thế cưng tìm Bành Bồng thì có thể đánh thắng được à?”
Tự nhiên bị cue, Bành Bồng kiểu: “…?”
“Em gái này, tìm anh mới đúng biết không? Anh đây tức điên lên rồi, một mình anh đây chấp hết được hai đứa chúng nó!”
Trần Trác trầm ngâm hai giây, nghiêm mặt nói: “Nếu như thằng đầu vàng và studio Giang Thủy thật sự có thủ đoạn gì, anh nghĩ, anh với em đi là hợp lý nhất, đầu vàng và Dụ Thư cũng không nhận ra anh đâu.”
“Tao thấy là không được.” Không đợi Lâm Từ Vận nói chuyện, Yến Kinh Nhiên trước một bước từ chối, “Mày chưa gặp qua Dụ Thư nên là không biết, thủ đoạn của cô ta còn bẩn thỉu hơn cả thằng tóc vàng nhiều. Lúc trước nếu không có Ô Ô, e rằng tao cũng…”
Dừng một lát, hắn mím môi nói: “Bữa tiệc này không cần thiết phải đi, đến lúc đó chúng ta có thể tìm ra chứng cứ khác cũng được.”
“Biết là mày lo lắng cho tao.” Trần Trác xoa xoa mặt hắn, cười nói, “Nhưng tao đi không phải chỉ vì mày và học muội Thẩm, mày quên rồi sao, tao nói với mày rồi đó, tao muốn trở thành một phóng viên tin tức xã hội, trên đời luôn có những nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, nếu như tao cứ mãi trốn chạy khi gặp phải chuyện, vậy thì liệu một ngày nào đó chân tướng có bị phơi bày ra ánh sáng không?”
“Với lại việc tìm bằng chứng này lại là sở trường của tao nữa, tao thông minh như vậy cơ mà! Nếu thật sự vạch trần được bộ mặt thật của studio Giang Thủy, mày cũng không phải va vào mấy studio và tạp chí như vậy nữa, cũng không phải sẽ ngăn cản được nhiều sinh viên bị hại hơn sao?” Trên mặt Trần Trác trước sau luôn mang một vẻ không đứng đắn, càng nói biểu cảm càng khoa trương hơn, “Oa, càng nghĩ tao càng mong chờ, đợi đó đi, đợi tao mang chiến thắng trở về, mấy bây nhớ dùng hoa tươi và tiếng vỗ tay nghênh đón tao đấy nhá!”
Nghe hắn nói như vậy, bầu không khí ngưng đọng nháy mắt bị phá tan.
Ngay cả Thẩm Vụ Bắc cũng không khỏi nở nụ cười.
Yến Kinh Nhiên cụng tay với hắn một cái: “Vậy đến lúc đó hai người nhất định phải thật cẩn thận, nếu cảm thấy có gì không đúng thì phải điện thoại cho tụi tao, tao và Ô Ô sẽ lập tức vọt vào.”
Mấy người bàn bạc lại kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, mọi thứ đều được đảm bảo, Lâm Từ Vận mới cảm thấy hơi yên lòng một chút.
Omega lúc trước đã cùng Hoàng Tuần đi ra ngoài cũng là bạn cùng phòng của cô, mấy ngày nay cô liên tục thử liên lạc với cậu ấy, nhưng điện thoại di động của cậu ấy trước sau đều ở trạng thái tắt máy.
Không thể không lo lắng được, thậm chí cô còn muốn đi đến tận nhà để tìm cậu ấy nữa, nhưng lỡ như cậu ấy thật sự bị đối đãi tàn nhẫn, thì sự an ủi lúc này lại trở nên vô dụng nhất.
Việc cô có thể làm, là tìm ra chân tướng, giúp cậu ấy đòi lại công bằng.
–
Ngày mai là thứ sáu, tiết học không nhiều.
Chờ đến khi tới tiết tự học buổi tối, Thẩm Vụ Bắc gọi điện thoại cho Ân Đồ, hai người cùng đi ra cổng trường.
Thẩm Duẫn khóa thẻ của cô, bây giờ cô không thể không vì kế sinh nhai mà suy xét, nhất là khi Yến Kinh Nhiên tốt nghiệp, có thể sự nghiệp sẽ bước vào giai đoạn đỉnh cao, chắc chắn sẽ phải tiêu tiền nhiều hơn.
Suy nghĩ mãi, cô kéo Ân Đồ vào một khách sạn gaming (E-sports hotel).
Nghe dự định của Thẩm Vụ Bắc, Ân Đồ kinh ngạc đến mức cằm suýt chút nữa rơi xuống đất: “Không phải chứ, đường đường là Thẩm lão bản, nay lại hạ phàm?”
Thẩm Vụ Bắc cũng không phủ nhận, khởi động máy tính lên, mở trang web đăng nhập phát sóng trực tiếp ra: “Chẳng phải hồi hè mày live stream PUBG sao, còn nói là mình rất nổi tiếng nữa, streamer kéo em theo với?”
“Cái này tao không có nói điêu nha.” Ân Đồ ngồi xuống máy bên cạnh cô, “Kênh live stream của tao có tận bảy tám trăm người xem lận đó. Nhưng đi học không có thời gian live stream, nên tao cũng không có ý định phát triển kênh live stream này, bây giờ không biết những người hâm mộ đó còn nhớ tao không nữa.”
“Thử một chút xem.” Thẩm Vụ Bắc nói, “Chúng ta làm thành một đội mở micro tương tác qua lại.”
“Hai ta mà thành một đội thì không phải là trùm rồi sao.” Ân Đồ cau mày nói, “Live stream sẽ không hiệu quả đâu.”
Thẩm Vụ Bắc thấy cũng có lý, nếu muốn xây dựng một kênh live stream trong thời gian ngắn, thì dựa hết vào kỹ năng không thì không được.
Cô chợt nhớ đến tài khoản bồi chơi của mình.
“Mày vô live stream trước một đoạn đi, tao đi đăng ký và xác thực tài khoản bồi chơi đây, chờ chừng nào hot thì mày tới giao dịch.”
Lúc đầu Ân Đồ còn có chút không hiểu Thẩm Vụ Bắc định làm gì, cho đến khi hắn thấy Thẩm Vụ Bắc đưa ra giá cả bồi chơi.
“500 nhân dân tệ một lần???”
Nỗi khiếp sợ qua đi, hắn dần dần minh bạch: “Là mánh khóe marketing đúng không? Được đó Thẩm lão bản, bộ não này của mày mà không đi ngành khoa học tự nhiên thì thật là đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc.” Thẩm Vụ Bắc nhàn nhạt nói, “Tao làm gì cũng đứng nhất thôi.”
“…”
Không cẩn thận, lỡ mồm tâng bốc nhỏ lên tận trời cao rồi.
Dựa theo kịch bản mà cả hai đã thương lượng xong, Ân Đồ giả vờ đang buồn chán và nhấp vào ứng dụng bồi chơi (*), khi nhìn thấy một ID có tên là “Không có tiền” đưa ra mức giá trên trời là 500 nhân dân tệ/ ván, hắn liền bắt đầu lải nhải.
(*) Đại loại đây là ứng dụng tìm game thủ chơi cùng như app Lita bên mình vậy á.
“Có một số người thật là, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì nữa, đúng rồi đó, tôi đang nói về cái tên ID này nè.”
“Thật sự coi mình là đại minh tinh sao? Dù cho có thể hiện thế nào đi nữa (?).”
“Với giá tiền như này, chắc chắn không chỉ để bồi chơi game không đâu, mà còn cùng nhau chơi cái khác…”
Thẩm Vụ Bắc ở trong tối trực tiếp đá hắn một cái, cắt đứt những suy đoán xà lơ của hắn.
“Khụ khụ khụ.” Ân Đồ nắm tay thành quyền để trước miệng, ho nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi, thấy ID của cậu ta là “Không có tiền”, có khả năng thật sự là không có tiền nên mới ra mức giá cao như vậy. Nhưng mà nói gì thì nói, KDA (*) và đẳng cấp cũng sắp đuổi kịp tuyển thủ chuyên nghiệp rồi a, hay là hôm nay chúng ta chọn cậu ta, xem xem rốt cuộc là tay mơ hay là cao thủ?”
(*) KDA là viết tắt của ba chỉ số quan trọng trong game: Kills (Số lần giết), Deaths (Số lần chết) và Assists (Số lần hỗ trợ).
Đạn mạc (*) bị những lời nói loạn xạ của hắn mà “ha ha ha” ngập tràn màn hình.
(*) Đạn mạc là mưa bình luận lướt qua màn hình.
Giá trị của chiếc ID thần bí “Không có tiền” ngay lập tức bị kéo lên theo, nhất là khi vào game, từ đầu đến cuối Thẩm Vụ Bắc cũng chưa mở mic lên lần nào.
–
Cùng lúc đó, trong phòng ký túc xá Trần Trác đang nhàm chán đắp mặt nạ lướt qua từng khu chơi game của từng streamer, khi tiến vào kênh live stream của một streamer mới, hắn cau mày một cái, như là đang nghĩ đến cái gì.
“Ê tiểu Yến, giọng nói của streamer này giống y chang giọng nói của tiểu học đệ chung phòng ký túc xá của học muội Thẩm luôn á!” Trần Trác ngồi trước máy tính vẫy tay kêu Yến Kinh Nhiên đang tập thể dục lại, “Mày nhanh lại đây xem nè, trên ảnh đại diện kênh live stream của nó còn để một tấm hình lộ cơ bụng mà không lộ mặt kìa ha ha ha ha ha ha, nhìn cái dáng này một giây là tao liền nhận ra ngay!”
“Mày từ từ mà thưởng thức đi.”
Yến Kinh Nhiên đối với cái này không có hứng thú, hợp đồng của《Loveher》yêu cầu về vóc dáng rất cao, hắn cần phải tranh thủ tập luyện.
“Nói thật thì, độ nhiệt trong kênh live stream của thằng bé còn rất cao đó, không giống như độ nhiệt của một streamer mới chút nào.”
Đang nói, kênh live stream liền phát ra một tiếng cười vui sướng, không phải Ân Đồ thì còn ai nữa: “…Ê mấy sốp, hay là để tôi sửa lại tên của kênh live stream, đổi tên thành PUBG và một trăm cách chết đi? Mấy sốp thấy người vừa nãy không, ném boom vào nhà kết quả trái boom bị bật ngược lại tự nổ chớt bản thân luôn, thiên tài, đây là kiểu đồng đội gì vậy.”
“Ê bạn ‘Không có tiền’ ơi, đạn mạc nói là sẽ gọi vốn cộng đồng cho bạn một cái mic… Thật ra thì tôi thấy mọi người không cần gấp, lỡ như người ta không phải là không có mic mà là không có miệng thì sao —— cần gì mic a, ít nhất phải đăng ký Shuidichou (*) cho cậu ấy chứ?”
(*) Shuidichou (水滴筹, này là tên app á, Ốc không biết phải diễn tả như nào nên để tên phiên âm luôn): là nền tảng gây quỹ cho bệnh hiểm nghèo.
“Chơi ván cuối cùng thôi mấy ní ơi, lại chơi tiếp thì tôi táng gia bại sản mất… Sao, mấy sốp muốn giúp tôi trả phí để xem tụi tôi chơi sao, như vậy thì không được hay cho lắm đi? Hay là lão bản trả phí rồi vào nhập cuộc với chúng tôi luôn đi, bao thắng! Không thắng không lấy tiền!”
“Thật lòng mà nói thì, kỳ thực “Không có tiền” rất đáng tin cậy, mặc dù cậu ta không có tiền, nhưng cậu ta ngắm súng rất chuẩn a, nằm thắng không đã sao?”
“Đứng thắng… Ặc, lão bản ngài muốn đứng thắng… Cũng không phải là không được.”
–
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đù mé!”
Trần Trác chỉ xem mấy phút thôi cũng đã sắp cười muốn điên rồi: “Sao lúc trước tao không phát hiện Ân Đồ hài hước như vậy nhỉ? Mấy câu nói bẩn bựa này! Không được rồi, tao phải đi qua coi thử kênh live stream ‘Không có tiền’ là thần thánh phương nào mới được!”
Trần Trác vừa mới nhấp vào, giọng nói của Ân Đồ lại lần nữa truyền tới:
“Có đạn mạc hỏi, kênh phát sóng trực tiếp tên là không có tiền, ID trò chơi là ‘youqianren’ có ý nghĩa gì? Cái này tôi có thể thay cậu ấy giải thích sơ sơ được, tóm tắt lại bằng một câu thôi —— cho dù ta ở hiện thực ‘Không có tiền’ phải đi bồi chơi, nhưng trong game nhất định phải là bá tổng!”
“Nào, bá tổng bước ra hai bước đi.”
Nghe đến mấy chữ “youqianren” này, Yến Kinh Nhiên đang giãn cơ dưới giường ngẩn ra một chút, đây chẳng phải là học muội cùng trường lúc trước cổ vũ cho hắn trong app bồi chơi sao?
Chần chờ hai giây, hắn đi đến trước máy tính của Trần Trác, nhàn nhạt liếc qua một cái.
Tóc hai chùm, tiểu manh muội (*).
(*) Tiểu manh muội: chỉ những em gái có dáng vẻ đáng yêu hay bên nhật thường gọi là loli ấy.
Thật đúng là con bé đó rồi!
Không đợi Yến Kinh Nhiên hoàn hồn khỏi cú sốc “Thế giới này thật nhỏ bé” và “Làm sao mà con bé đó biết Ân Đồ”, dường như không thể nhịn được nữa, micro của “Không có tiền” bỗng phát ra âm thanh nhiễu loạn mấy giây, rồi một giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên trong game.
“Xà lơ đủ chưa?”
[ A a a a a a a a thanh âm này!! Tao mang thai rồi!! ]
[ Chết tiệt, vừa rồi còn chưa cảm thấy gì, mở miệng một cái liền thấy thật rù quến! Toàn thân đều muốn tan chảy luôn rồi! ]
[ Streamer bồi chơi có tính tiền theo tháng không, mẹ nó, tôi chuyển tiền liền! ]
Không chỉ mỗi đạn mạc bùng nổ, Trần Trác bùng nổ.
Mà cả Yến Kinh Nhiên cũng bùng nổ.
Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó định thần lại, giựt lấy bàn phím của Trần Trác, đưa vào đạn mạc.
[ Ở bên ngoài tao (*) như vậy, người yêu cô có biết không? ]
(*) Tao: 1. Rối loạn, hỗn loạn; 2. Cợt nhả (cử chỉ), lẳng lơ (tác phong); 3. Dâm, phóng túng (Ốc thấy khó chọn quá nên để mấy ní thấy nghĩa nào phù hợp, thoải mái với mình thì chọn).
===
Tác giả có lời muốn nói:
Đã hiểu, là Ô Ô ở nhà không đủ tao.