Mộ Nam Chi - Lý Khiêm - Chương 64: Thế tử
Trên đường thỉnh thoảng sẽ có người chỉ trỏ.
Dù Lý Khiêm đang cười, nhưng trên mặt hắn vẫn có thể nhìn ra chút gì đó ngượng ngùng.
Tạ Nguyên Hi cảm thấy như vậy rất tốt.
Hắn cũng cảm thấy may mắn vì theo đúng người.
Lý Khiêm thì đang suy nghĩ, bộ dạng này của hắn chắc đã truyền đến tai Khương Hiến rồi nhỉ?
Khương Hiến đúng là đã nhận được tin tức.
Lúc ấy, nàng đang muốn húp cháo.
Tay cầm thìa của Khương Hiến liền dừng lại một chút.
Tào Quốc Trụ vẫn luôn để Lý Khiêm quỳ ở đó, hắn là muốn cho Lý Khiêm biết ai mới là chỗ dựa vững chắc của Lý Khiêm sao?
Lúc này, Tào Thái hậu vẫn đang trên đường đến Vạn Thọ Sơn nên không thể nhận được tin tức này.
Chắc là Tào Quốc Trụ cố ý làm như vậy.
Tào Quốc Trụ đã nhanh chóng làm một việc có lợi cho Tào Thái hậu, phản ứng không thể nói là không vui.
Nàng có chút lo lắng.
Lúc nàng lên làm hoàng hậu, gia đình Tào Quốc Trụ đã bị chém đầu.
Có thể thấy được triều đình này còn có rất nhiều người nhưng chỉ là không có cơ hội mà thôi!
Nàng đặt chiếc bát trong tay xuống, rồi lấy khăn tay ra lau khóe miệng.
Tình Khách cười nói: “Quận chúa, người có muốn ra sân dạo để tiêu cơm một chút không? Lưu công công nói, giờ Dậu chúng ta sẽ lên đường, đúng lúc có thể chạm mặt với thuyền của Thái hậu nương nương.”
Đây là lời Khương Hiến đã hứa với Thái hoàng Thái hậu.
Nàng nghe vậy nghĩ một chút, rồi sai người gọi Lưu Tiểu Mãn vào, cười nói: “Hôm nay ta không về, ta sẽ nghỉ ở Khánh Thiện đường, ngày mai sẽ cùng đại bá phụ trở về kinh thành.”
Lưu Tiểu Mãn nghe xong, không biết nên làm gì cho tốt.
Nghĩ tới thái độ vừa rồi của Khương Hiến, nếu nàng đã mở miệng thì sẽ không vì mấy câu nói của hắn mà trở về. Nhưng nếu nàng không về, trọng trách mà Thái hoàng Thái hậu đã giao cho hắn, hắn biết ăn nói với Thái Hoàng Thái hậu thế nào đây.
Khương Hiến mỉm cười cho hắn một đề nghị: “Ngươi cứ nói là Tào Thái hậu đến sớm muốn giữ ta ở lại. Hoặc là nói, Hoàng Thượng muốn để ta ở lại đều được.”
Lưu Tiểu Mãn cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu lui xuống.
Khương Hiến cười khanh khách không ngừng.
Chỉ có những người quan tâm đến ngươi mới chịu thỏa hiệp với ngươi một cách bất lực vì họ yêu ngươi.
Nàng đã không có loại tình cảm này trong nhiều năm qua.
Khương Hiến đột nhiên hứng thú, đứng lên nói với thị nữ bên cạnh: “Chúng ta đi Di Nhạc điện xem hôm nay đại sảnh biểu diễn kịch gì?”
Không ai dám làm trái ý nàng.
Tình Khách đi lấy áo choàng lông chồn gấm đỏ, Bách Kết thì sai cung nữ mang theo đệm, thùng trà, ống nhổ, dầu dưỡng và những thứ khác. Họ được Lưu Đông Nguyệt dẫn đường, hoành tráng đi tới Di Nhạc điện.
Từ xa bọn họ đã nghe thấy một loạt tiếng cồng chiêng trống và sáo, khi lại gần một chút thì họ có thể nghe được tiếng hát của nhạc kịch.
Khương Hiến đứng yên lắng nghe một lúc, rồi mỉm cười nói với Tình Khách: “Đây là bài《 Trầm hương cứu mẹ 》, chắc đây là món quà họ tặng cho Hoàng Thượng.”
Những người hầu bên cạnh nàng hơi ngạc nhiên.
Thái hoàng Thái hậu thích đánh bài không thích nghe kịch, Tào Thái hậu thì bận rộn, Hoàng Thượng sợ bị lão thần trong triều vạch tội. Trong cung rất ít khi nghe kịch, cho nên khi quận chúa nói muốn xem kịch, ngay cả Thái hoàng Thái phi cũng không thể không nói thay quận chúa.
Quận chúa làm sao có thể biết được họ đang hát loại kịch gì sau khi chỉ nghe vài câu từ xa chứ?
Thế nhưng không một ai dám hỏi.
Không chỉ không dám hỏi, mà còn phải thuận theo lời của Khương Hiến nói tiếp.
Nhưng họ nên nối tiếp câu trả lời như thế nào đây, Tình Khách, Bách Kết và Tống Nhàn Nghi cũng chỉ nghe qua hai hoặc ba vở kịch mà thôi nên đều bất lực, họ chỉ biết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
Trong yên tĩnh, bên cạnh đột nhiên có người nói: “Nghe chất giọng này, chắc là Đỗ đại gia Liên Châu xã Chiết Giang. Vở kịch nổi tiếng của hắn chính là 《 Trầm hương cứu mẹ 》.
Ta chỉ nói Viên đại gia Quảng Châu Thập Tam Viên phụng chỉ vào kinh, không ngờ Đỗ đại gia cũng phụng chỉ vào kinh. Hai ngày này Di Nhạc điện nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
Đây là giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, hơn nữa lại còn rất quen tai.
Khương Hiến không thể không nhíu mày.
Nàng ở Lâm Viên hoàng gia Vạn Thọ Sơn, theo sau là một đám người, cách ba thước cũng có thể nhìn thấy.
Hắn là một nam tử, không tránh né còn tìm cơ hội nói chuyện với nàng, muốn nói không có ý đồ, nói ra ai tin chứ.
Khương Hiến theo tiếng nói nhìn lại.
Nàng nhìn thấy ba nam tử đứng cách họ khoảng mười bước chân.
Nam tử đi đầu cỡ tầm mười bảy, tám tuổi, dáng người cao, mặc quan phục nhất phẩm màu đỏ thẫm thêu Bạch Trạch, đeo Thất Lương Quan tượng trưng cho Bá Hầu. Mày kiếm mắt sáng, trán rộng mũi cao, phong thái ung dung. Hắn dù bận vẫn ung dung đứng đó, mỉm cười nhìn Khương Hiến, trong sự tôn nghiêm của thế gia tử để lộ ra sự ấm áp như gió xuân, sẽ không có vấn đề gì lớn nếu thể hiện sự thân thiết.
Hai nam tử đi theo phía sau hắn đều khoảng hai mươi lăm hoặc sáu tuổi, một người mặc trang phục của người hầu, một người mặc trang phục của thị vệ, họ đều cúi đầu sụp mi cung kính đứng ở bên cạnh.
Khóe mắt Khương Hiến giật giật.
Tịnh Hải Hầu thế tử Triệu Khiếu!
Không ngờ lại gặp hắn vào lúc này.
Nghĩ đến lúc Tào Thái hậu nhiếp chính, Tịnh Hải hầu liền hấp tấp tặng quà cho Tào Thái hậu. Nhưng đến khi nàng nhiếp chính, mười lần tuyên Triệu Khiếu vào kinh thì có tám lần hắn không đến, còn hai lần thì đứng ở ngự tiền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đóng cọc gỗ. Dù Triệu Khiếu có ấm áp như gió xuân đến đâu, nàng cũng không muốn để ý đến hắn.
Khương Hiến nhẹ gật đầu với hắn, rồi tiếp tục đi Di Nhạc điện.
Mặc dù Triệu Khiếu không biết Khương Hiến, nhưng nhìn độ tuổi và khí thế toàn thân kia của Khương Hiến khiến hắn phải hỏi người hầu ở sau lưng: “Là Gia Nam quận chúa đúng không?”
Người hầu kia gật đầu, thấp giọng đồng ý.
Triệu Khiếu hơi kinh ngạc.
Hắn cho rằng Khương Hiến lớn lên ở Từ Ninh cung cho dù không bị dưỡng thành bộ dạng khúm núm, nhát gan cũng sẽ thành bộ dạng trầm mặc ít nói, cẩn thận dè dặt. Nhưng bây giờ xem ra.. Nàng lại là người kiêu ngạo, một bộ không sợ trời không sợ đất, ngạo nghễ nhìn thiên hạ..
Không phải nói Khôn Ninh cung ép Từ Ninh cung không ngóc đầu lên được sao?
Làm sao Gia Nam quận chúa vẫn có khí thế như vậy được?
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, khiến Triệu Khiếu giật mình.
Chẳng lẽ những tin đồn kia là do một số người có dụng tâm khác cố ý gây nên?
Vậy chẳng phải họ không biết gì về tình hình trong cung hay sao? Thậm chí có thể bị lừa?
Toàn thân Triệu Khiếu toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn đã có chút thất lễ vì đi theo phía sau Khương Hiến.
Khương Hiến thì mặc kệ hắn, cứ đi ung dung như bình thường, thỉnh thoảng sẽ nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Tới trưa Liêu Vương mới đến Vạn Thọ Sơn, những người đi cùng người đang sửa sang hành lý.
Hắn chính là cái gai trong lòng Tào Thái hậu.
Triệu Khiếu không có ý định đối phó với Liêu Vương, đành phải mang theo thị vệ, gọi nội thị Vạn Thọ Sơn an bài hầu hạ bên cạnh hắn, rồi lấy cớ lần đầu tiên tới Vạn Thọ Sơn, đến điện Nhân Thọ nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.
Hắn chưa từng nghĩ ở đây sẽ gặp được Gia Nam quận chúa.
Gia Nam quận chúa không để ý tới hắn, hắn cũng không dàm chủ động tiến lên bắt chuyện. Hắn ngược lại không xa không gần, không nhanh không chậm đi theo Khương Hiến, nhân cơ hội này cẩn thận dò xét Khương Hiến.
Nhưng hắn càng đi theo, trong lòng càng hoang mang.
Gia Nam quận chúa không thèm để tâm đến hắn, giống như hắn chỉ là một người tùy tùng bên cạnh nàng. Chỉ cần làm những việc cần làm, không gọi hắn là được rồi. Khí thế kia, phong thái đó, có chỗ nào giống ánh mắt của nàng quận chúa đang nhìn hoàng thất làm việc, mà giống một mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu thống lĩnh sáu cung.. Không, so với hoàng hậu còn uy nghiêm hơn.. Có chút giống Tào Thái hậu..
Nghĩ như vậy, toàn thân Triệu Khiếu cũng không được tự nhiên.
(Còn tiếp)