Miêu Phủ - Kiều Ngọc Liên - Chương 143: Ngoại truyện 4: Trở về hiện tại - Đoàn tụ
- Trang Chủ
- Miêu Phủ - Kiều Ngọc Liên
- Chương 143: Ngoại truyện 4: Trở về hiện tại - Đoàn tụ
“Sáng mai anh đưa em đến gặp bác anh là thầy pháp, giúp em cắt duyên âm.”
A Phu nói rồi đi tới sô pha ngoài phòng khách, Khao Miêu lắp bắp: “Anh… sao anh lại nằm đấy?”
Cậu chỉ chờ có thế cười rất gian: “Không lẽ anh ngủ trong phòng em?”
Khao Miêu đỏ mặt: “Không được!”
“Hay là anh đi về?”
“Cũng không được!” – Cô mếu máo.
Trêu chọc chán chê rồi cậu ngỏ ý nằm dưới đất trong phòng cô, Khao Miêu áy náy không nỡ, cuối cùng thành ra hai người nằm chung giường, có cái gối ôm ngăn ở giữa. Cô xấu hổ trằn trọc một lúc nhưng vì mệt quá nên vẫn ngủ thiếp đi.
Sáng ra cô thấy mình nằm úp lên người cậu, chân tay bám dính lấy cậu như bạch tuộc, còn cái gối ôm đã bị đạp bay lăn lóc dưới đất. Cô đỏ chín mặt nhảy dựng lên: “Anh làm cái gì thế?”
Vẻ mặt A Phu vô tội thậm chí có chút ấm ức:
“Em làm gì thì có, anh vẫn nằm yên bên nửa của mình. Em mới là người vượt rào lấn sang.”
Khao Miêu nhìn lại, sự thật đúng như cậu nói. Cô xấu hổ quẫn bách:
“Xin lỗi anh… hu hu… em có làm gì quá giới hạn không?”
“Có.”
A Phu đáp lại tỉnh bơ mặc dù cậu mới là người đạp gối ôm đi và nhấc cô sang. Cậu đã xin nghỉ giúp cô, hai người ăn sáng rồi đi tới chỗ thầy pháp. A Phu vui phơi phới, còn Khao Miêu chỉ biết ngượng nghịu cúi đầu.
“Em nghĩ ra phải chịu trách nhiệm với anh thế nào chưa?”
Cậu lên tiếng đầy ấm ức, sắc mặt cô tái nhợt lo âu: “Tốt hơn anh tránh xa em đi. Cái Mi chỉ bị nhầm là bạn trai em thôi mà cũng bị vong ma đó hại ch.ết rồi.”
“Có nghĩa là em muốn chịu trách nhiệm với anh lắm, chẳng qua bị duyên âm xen vào phá đám thôi nhỉ?”
Cô nghẹn lời, vậy mà cũng nói cho được.
“Ý em không phải thế mà…”
“Em lo cho anh đúng không?”
Cô xấu hổ gật đầu, A Phu cười: “Đừng lo, bác có cho anh bùa phòng thân. Đến nơi rồi.”
A Phu dắt cô đi vào nhà thầy pháp, vừa đi cô vừa cảm thấy quanh người có luồng khí lạnh lẽo đeo bám lấy cô. Mỗi một bước cô đi, bên tai lại có một tiếng kêu khóc luẩn quẩn vang lên:
“Đừng… đừng… đừng vào trong đó mà…”
Cô sợ hãi bước nhanh hơn để thoát khỏi giọng nói ma quái đó. A Phu nhìn quanh rồi tay cậu nắm tay cô càng chặt hơn, quả quyết đi vào trong nhà. Vừa vặn ông bác đi ra, ngữ khí nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào khoảng không bên ngoài:
“Con bé không có tội tình gì, mày tha cho nó đi.”
Vừa dứt lời, mấy cái lá khô trên mặt đất rào rào chuyển động, một cơn gió đem theo hơi lạnh buốt giá thổi qua, lan vào tận trong nhà đến chỗ cô. Một bên vai cô đột nhiên nặng trĩu, đau quá cô khẽ kêu “ái” một tiếng.
Ông bác đỏ lừ đôi mắt quật cây phất trần vào khoảng không bên cạnh cô: “Tránh xa con bé ra, nếu không đừng trách tao mạnh tay.”
Nghe ông bác nói, mặt cô tái mét vội xích sang một bên tránh né khoảng không bên cạnh.
Ông bác thắp nhang lầm rầm khấn, trong lúc đó cô giúp việc nhà ông bác bưng nước tới mời hai cô cậu rồi đứng một bên. Ông bác khấn xong đột nhiên cô giúp việc trợn trắng mắt run rẩy kịch liệt, cô ấy ngồi xuống, cứ nhìn lừ lừ vào Khao Miêu.
“Mày tên gì? Tại sao ch.ết?”
Cô giúp việc cứ lừ lừ mắt nhìn cô rồi cất giọng nói, là giọng của một nam thanh niên:
“Con tên Khôi, bị tai nạn ch.ết.”
Ánh mắt nhìn cô như hổ rình mồi nhưng khi trả lời ông bác lại nhẹ giọng đi mấy phần. Đôi lúc mắt cứ nhìn dáo dác vào một khoảng hư vô, cô đoán là ông bác có nuôi âm binh làm anh ta sợ.
“Con bé này là người yêu của thằng cháu tao, nên tao nói thẳng luôn. Mày buông tha cho nó, tao sẽ cúng cho mày cái lễ.”
Cô nghe ông bác nói cô là người yêu của cậu, nhưng cũng không dám cãi, chỉ đỏ mặt cúi đầu.
“Không, không muốn, con thích nó, muốn nó làm vợ con…”
Khôi vừa dứt lời, Khao Miêu khẽ run lên, cô thấy A Phu ngồi cạnh cô đang bắn cho anh ta một ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Tao đã nói rồi, đừng để tao phải dùng cách mạnh tay.”
Ông bác nói rồi phất tay giống như ra hiệu cho âm binh, Khao Miêu cảm thấy có luồng gió lạnh buốt phà qua mặt, tức thì cô giúp việc gồng mình lên như thể chống đỡ cái gì đó, vong của Khôi ở bên trong kêu la đầy đau đớn.
“Xin… xin thầy tha cho…”
Miệng xin tha nhưng ánh mắt nhìn Khao Miêu vẫn đầy ai oán, A Phu bèn lên tiếng: “Nếu anh còn khuất tất hay tâm nguyện gì chưa thực hiện được, xin hãy nói ra, chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ.”
Khôi im lặng một lúc rồi mới nói, thì ra anh ta là một sinh viên cùng trường trên khoá của cô, năm đó anh ta vừa thực tập cũng tại bệnh viện này, vừa làm đề tài nghiên cứu máy phát hiện đột quỵ. Đó là tâm huyết cực lớn của Khôi, còn đang dang dở thì anh ta gặp tai nạn ch.ết nên chưa thể hoàn thành.
Cô thoáng giật mình, cô cũng đang vừa thực tập vừa làm đề tài nghiên cứu máy phát hiện đột quỵ. Khôi nói, chính vì nhìn thấy cô có chung ý tưởng, cảm thấy tâm đầu ý hợp nên nảy sinh ý muốn dắt cô ch.ết theo làm vợ.
“Chỉ vì có thế mà anh hại ch.ết bạn thân của tôi, hại ch.ết một mạng người vô tội! Hà Mi đâu làm gì sai với anh cơ chứ!”
Cô uất ức hét lên, ông bác cũng trầm giọng nói:
“Đó đích thực là một tội nghiệt của mày. Sau khi Khao Miêu giúp mày hoàn thành tâm nguyện, nếu mày thành tâm sám hối, siêu thoát sang kiếp sau sẽ có cơ hội trả lại cái nợ cho cô gái vô tội mày đã hại ch.ết. Còn nếu vẫn ngoan cố, không chịu hối cải, đừng trách tao thỉnh các Ngài, các Thánh đến đưa mày đi.”
Khôi giãy giụa đầy bất lực rồi giương đôi mắt trắng tròn nhìn cô và A Phu:
“Em có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện, hoàn thành đề tài dang dở được không?”
Ông bác đặt tay lên vai cô khuyên nhủ: “Bác biết con hận nó hại ch.ết Hà Mi, nhưng có thể tha thứ cho thằng nhóc này cơ hội chuộc lỗi cũng giúp con tích phúc đức sau này, cũng là tích phúc đức cho Hà Mi sớm siêu thoát sang kiếp sau tốt đẹp hơn.”
Ánh mắt cô nhìn Khôi lạnh lùng nhưng vẫn trả lời: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Ông bác giam vong của Khôi ở lại chỗ mình để tránh cho anh ta tiếp tục quấy nhiễu Khao Miêu. Những ngày sau đó, cô và A Phu đều dành thời gian đến nhà ông bác, dưới sự giám sát của hai bác cháu A Phu, Khôi trao đổi những gì anh ta đã làm được với cô. Đề tài nghiên cứu hoàn thành có sự góp sức của cả cô và Khôi, cô để tên anh ta cùng với mình là tác giả đề tài. Tâm nguyện hoàn thành, ông bác gọi hồn Hà Mi để nghe lời xin lỗi của Khôi.
Hà Mi ban đầu phẫn uất nhưng nghe ông bác khuyên giải thì cũng buông bỏ oán hận. Nếu không, nó cũng sẽ trở thành oán hồn giống như Khôi, bị oán khí làm cho lầm đường lạc lối.
“Thế nào, con vẫn chưa ưng thằng cháu bác à? Bố mẹ nó đang ở nước ngoài, bác coi nó như con ruột, chuyện của nó bác để ý nhiều một chút con thông cảm nhé.”
Ông bác nhân lúc A Phu ra ngoài nghe điện thoại, thì thầm với cô.
“Thật ra, bác không cho nó lá bùa nào để phòng ma quỷ cả. Bởi vì có cho thì nó cũng không thích đeo. Nó nói dối để con yên tâm, sợ con lo lắng cho nó thôi Miêu ạ.”
Cô nghe vậy trong lòng càng thêm áy náy và băn khoăn, lúc cô bị duyên âm quấy phá, A Phu cũng chỉ mới gặp cô lần đầu tiên. Có ai lại dại dột như thế không, mới gặp lần đầu mà đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu cô thoát khỏi duyên âm? Còn cả chuyện cậu không thích đeo bùa nữa, từng chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại trùng khớp với A Phủ trong ký ức của cô đến lạ lùng.
Cô vội vã chạy ra sau vườn, nơi A Phu đang đứng nghe điện thoại. Nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của cậu, chân cô run run bước từng bước nhẹ nhàng, cô sợ đây chỉ là giấc mơ, sợ A Phủ của cô sẽ biến mất.
“Tao sắp xếp cho mày đi coi mắt mày đều từ chối, bác bảo mày có bạn gái rồi, đâu cho tao xem mặt nhanh!”
Hình như cậu đang nói chuyện video với bố mẹ mình ở nước ngoài.
“Tao có mỗi một thằng con là mày, công ty này không để cho mày tiếp quản thì cho ai! Mày thì hay rồi, cứ nằng nặc đòi học Y làm bác sĩ!”
“Bố mẹ cằn nhằn mãi chuyện đấy, con đã bảo muốn làm bác sĩ để tự mình lo được cho vợ con sau này mà.”
Khao Miêu đứng sững ở đó như trời trồng, phải một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh mà bước tới gần cậu:
“Con chào hai bác, con là bạn gái của anh A Phu.”
Hai bác đầu bên kia lẫn A Phu đều ngớ người, mấy giây sau mới phản ứng kịp.
“Thật hả con? Nói đi, nó thuê con bao nhiêu tiền để nói dối chúng ta?”
“Con không nói dối, con là bạn gái của anh ấy thật ạ.”
Bố mẹ A Phu sáng mắt lên: “Nếu đúng là thật, chúng ta lập tức về nước gặp con! Thằng kia, chúng tao về đến nơi mà phát hiện mày nói dối thì cứ liệu!”
A Phu tắt máy, nhìn cô đầy băn khoăn: “Em chấp nhận anh từ khi nào? Làm anh bất ngờ quá.”
Khao Miêu ôm lấy cậu thật chặt, tận hưởng cảm giác ấm áp rất lâu rồi cô mới có lại: “A Phủ, em chấp nhận anh từ kiếp trước rồi.”
– HẾT –