Miêu Phủ - Kiều Ngọc Liên - Chương 141: Ngoại truyện 2: Trở về hiện tại - Tai nạn
Anh chàng nọ cười nhẹ gật đầu rồi đi tiếp. Khao Miêu khó hiểu, nơi nhà xác này có việc mới phải qua, anh ta rốt cuộc xuất hiện ở đây làm gì?
Cô vừa nghĩ xong, dường như người kia đọc được suy nghĩ của cô mà nói, chân vẫn bước đi không ngoảnh mặt lại: “Anh hiểu cảm giác của sinh viên thực tập lần đầu canh nhà xác, nên qua trấn an mấy đứa.”
Làn gió lạnh buốt thổi qua, làm giọng nói của anh ta lẫn trong gió nghe hư ảo. Nhưng cô không để ý anh ta, vì Hà Mi cứ ngồi bất động từ nãy giờ, da thịt càng lúc càng lạnh ngắt. Cô lo sợ lay lay nó, nó chỉ lèm bèm nói, mắt vẫn nhắm nghiền:
“Cho tao ngủ xíu đi… tí nữa 3 giờ tao dậy thay cho mày…”
Dẫu nói thế nhưng nhìn nó tội quá nên qua 3 giờ cô vẫn không đánh thức mà để yên cho nó ngủ nguyên đêm. Đến sáng hết ca trực, nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, nó tá hoả kêu lên:
“Trời ơi, sao mày không gọi tao? Lại đi thức nguyên đêm!”
Rồi Hà Mi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới gần, cười gian: “Trông mày uể oải quá, để anh A Phu đưa mày về nhá!”
“Không, không được đâu…”
Cô chưa nói hết câu nó đã chạy vọt đi mất, còn nháy mắt với cô. Khao Miêu gọi theo: “Mày có ổn không đó?”
Hôm qua trông nó rất không ổn thậm chí còn có biểu hiện bị vong ám. Nhưng nó vừa cười khanh khách vừa trả lời: “Tao tự về được!”
Còn lại cô, cô nhìn chàng trai giống hệt A Phủ, mặt cô không tự chủ được đỏ như gấc: “Ch… chào anh.”
Cô bối rối quá, cô không biết đây có phải kiếp sau của A Phủ không, nếu đúng thì cũng không biết cậu có ký ức của kiếp trước không.
“Chào bé Miêu, anh đưa em về được không?”
Cô nghe mà hai mắt trợn tròn, bé Miêu là cách gọi đặc trưng của A Phủ với cô. Cô không nhịn được đỏ hoe hai mắt: “Anh là A Phủ phải không?”
A Phu ngạc nhiên: “Không, anh là A Phu.”
Khao Miêu thoáng thất vọng, cô gãi đầu: “Con bạn em lấy xe về trước mất rồi. Nếu anh không phiền thì em cảm ơn ạ.”
Cô và Hà Mi ở chung nhà, hai đứa cũng đi chung xe. Cô đi theo A Phu đến chỗ để xe, suốt quãng đường cô đều cúi đầu ngượng nghịu nên không nhìn thấy, cậu chốc chốc lại nhìn sang cô cười sâu xa.
“Xe của anh đâu? Phụt…”
Cô vừa lên tiếng hỏi đã vội tắt phụt khi thấy cậu mở cửa ghế phụ chiếc Mercedes G63 màu trắng trang nhã. Cô lẩm nhẩm trong đầu, đâu đó khoảng 13 tỷ thì phải. Cậu mở cửa và thắt đai an toàn cho cô, cô đỏ chín mặt ngồi thu lu ở đó không biết nói gì. A Phu lái xe đi một mạch không cần hỏi địa chỉ, cô kinh ngạc:
“Anh biết nhà em à?”
A Phu cười, cô ngại quá chỉ dám nhìn cậu qua gương, chỉ qua gương thôi cũng thấy điệu cười khiến nữ sinh điên đảo: “Bạn em kể hết cho anh rồi.”
Cô ngồi ngọ nguậy không yên, lẩm bẩm: “Anh đi xe này đi làm, không sợ người ta nói anh nhận phong bì à?”
“Kệ họ chứ, anh không làm sao phải sợ.”
Đúng là ngang ngược, ngang y như A Phủ.
“Anh làm ở khoa nào?”
“Anh là Phó khoa Tim mạch.”
Cô lại được một phen chấn động, nếu là người khác nói, cô sẽ cho là anh ta đang lấy le với gái. Nhưng mặt cậu nghiêm túc lắm không giống người đang khoe khoang.
“Em cũng đang thực tập ở khoa Tim mạch.”
“Thế thì tốt, có gì thắc mắc cứ hỏi anh.”
Có chủ đề chung nên hai người cứ ríu rít nói chuyện thẳng đến lúc về tới nhà cô. Cô mời A Phu vào nhà chơi một lát, phát hiện Hà Mi thế mà lại chưa về nhà. A Phu ở lại chừng nửa tiếng rồi đi, mà vẫn chưa thấy Hà Mi về. Cô lo lắng định gọi nó thì điện thoại cô rung chuông, là Hà Mi gọi!
Cô bắt máy: “Mi, mày đi đâu sao lâu thế vẫn chưa về?”
Đầu dây bên kia có tiếng thở gấp gáp, một giọng nói xa lạ truyền vào tai cô, cô ch.ết trân nghe từng chữ nặng nề:
“Cô có phải là Miêu người thân của Hà Mi? Cô ấy gặp tai nạn, tình trạng rất nguy kịch!”
Khao Miêu run rẩy suýt đánh rơi điện thoại, Hà Mi được đưa vào đúng bệnh viện cô đang thực tập. Hôm nay là ngày nghỉ, cũng không có ca trực nên cô về, đâu thể ngờ cô phải quay lại bệnh viện trong tình huống éo le này.
Cô ngồi thất thần trước cửa phòng cấp cứu, ánh đèn đỏ chói mắt nhấp nháy mãi không ngừng làm tim cô như treo ngược cành cây. Hành lang im ắng, lòng cô ngột ngạt, cô hết nhìn chằm chằm cửa phòng rồi lại cúi mặt khóc nức nở. Hà Mi vì tạo cơ hội cho cô với A Phu ở cạnh nhau mà ra nông nỗi này, cô day dứt đến hít thở không thông, lồng ngực đau quặn như có ai bóp nghẹt.
“Vụt” một đôi chân mặc quần màu trắng của bác sĩ nhẹ lướt qua trước mặt cô. Sẽ không có gì đáng nói nếu bóng dáng đó không vuốt lên tóc cô một cái rất khẽ. Cô giật mình ngẩng lên, một làn gió lạnh buốt đến gai người thoảng qua.
Cô ch.ết sững vì không thấy ai cả. Chỉ có mình cô với hành lang đìu hiu trơ trọi. Ở bệnh viện gặp những tình huống như thế này tốt hơn là ngoảnh mặt làm ngơ, nhiều khi “họ” chỉ trêu đùa thôi. Cô nắm chặt bàn tay đã túa mồ hôi lạnh của mình, làm ngơ mà chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Thì bỗng bên tai có tiếng nói hư vô, đúng hơn là tiếng nói lẫn tiếng cười nghe rất vang:
“Nhìn làm gì… nó ch.ết rồi… ha há…”
Khao Miêu điếng người, nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay nhẩm Chú Đại Bi. Thật ra nó cũng chỉ có tác dụng với vong yếu, đối với vong dữ, thích đùa dai hay lòng mang oán hận, tác dụng của nó cũng chỉ hên xui.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, giọng nói hư ảo lẫn làn gió lạnh buốt cũng biến mất ngay tắp lự. Bác sĩ đi ra, cô như con rối lê từng bước nặng nề đi tới: “Bác sĩ… bạn của cháu sao rồi…”
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức… nhưng rất đáng tiếc… bệnh nhân bị chấn thương sọ não nặng…”
Cô gục xuống khóc oà, bác sĩ đặt tay lên vai cô an ủi nhưng không làm vơi đi sự kích động của cô. Y tá đẩy xác của Hà Mi đi ra, cô khóc nấc chạy theo, bàn tay run rẩy lật mở tấm vải che.
“Cô bé… bệnh nhân bị chấn thương nghiêm trọng… hãy chuẩn bị tinh thần…”
Bác sĩ y tá đều nhắc nhở trước, cô cứng ngắc gật đầu rồi lật vải lên. Vừa nhìn thấy khuôn mặt không còn nguyên vẹn của Hà Mi, hai chân cô nhũn ra đứng không vững. Mặt nó gần như đã dập hết, mái tóc tomboy cá tính đã bị cạo đi để làm phẫu thuật, để lộ ra những vết bầm đỏ đáng sợ trên đầu.
Bác sĩ y tá trùm khăn lại rồi đẩy xác đi, cô khóc nấc muốn chạy theo nhưng đôi chân như bị tay ai níu lại, dính chặt trên nền đất. Cái lạnh gai người khi nãy một lần nữa bao phủ lấy cô.
“Đừng… đi… ai cho đi… mà đi… ha há…”
(Còn tiếp)