Mịch Tiên Kiếm Đạo - Chương 53 - Hai Năm, Luyện Khí Kỳ Viên Mãn
” còn hơn ba trăm vị đệ tử mới này, có vị sư đệ nào muốn thu làm đồ hay không ?”
Mạc Phàm Đạo Nhân vừa dứt lời, nhưng lần này lại không có ai lên tiếng, dù sao tu tiên giả coi trọng nhất là bản thân tu vi, luôn hi vọng có một ngày trở thành chân tiên tiêu dao khoái hoạt, siêu thoát luân hồi.
Cho nên Khi thu đồ, họ đều sẽ chọn những người có đơn linh căn hoặc song linh căn mà thôi.
Bởi vì, nếu thu những đệ tử có tư chất xuất chúng, địa vị của bản thân ở tông môn sẽ được đề cao, và có thêm nhiều tài nguyên tu luyện, hơn nữa những đệ tử có tư chất ưu dị sẽ không cần bọn hắn bỏ nhiều thời gian đi quan tâm chỉ dạy, chỉ cần cách một đoạn thời gian chỉ điểm một chút là được.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, phần lớn thời gian của họ đều sẽ bế quan khổ tu, muốn bọn hắn hao tâm tổn trí đi chỉ điểm một tên đệ tử tư chất tầm thường, bọn hắn làm sao nguyện ý?.
” Đã không ai có ý thu đồ, vậy mọi chuyện cứ dựa theo quy củ mà làm, chúng đệ tử chia thành bảy nhóm gia nhập bảy phong!”
Mạc Phàm Đạo Nhân thấy không có ai nói gì liền lên tiếng quyết định.
Chư vị trưởng lão nghe vậy, không có ai phản đối, đều nhao nhao gật đầu biểu thị đồng ý với quyết định của tông chủ.
” Trương Thiết, Phạm Nhạc hai người các ngươi, đi phân phát lệnh bài đệ tử, cùng ghi chép tư liệu của bọn hắn lại!.”
Mạc Phàm Đạo Nhân thấy không người phản đối liền phân phó.
Trương Thiết cùng Phạm Nhạc lập tức nhận lệnh.
Phạm Nhạc thì đứng phân phát lệnh bài, còn Trương Thiết thì lấy ra ngọc giản dùng thần thức khắc vào ngọc giản, ghi chép lại tư liệu của chúng đệ tử.
Lê Hạo tiếp nhận lệnh bài cùng báo ra lai lịch, sau đó hắn liền đứng sang một bên chờ đợi.
Một lát sau, chư vị trưởng lão dẫn theo đệ tử vừa thu nhận rời đi.
Lại trôi qua một canh giờ, Trương Thiết, Phạm Nhạc đều phân phát lệnh bài cùng ghi chép tư liệu chúng đệ tử xong xuôi. sau đó bọn hắn y theo tông chủ phân phó, chia đám người thành bảy nhóm rồi dẫn đến đệ tử điện nhận y phục đệ tử.
tiếp đó có bảy vị chấp sự, dẫn theo bảy nhóm người đi lựa chọn chổ ở, mà Lê Hạo thì được phân đến Ngũ Hành Phong.
Thất Sơn Tông, có tất cả bảy cái trung hình linh mạch, mỗi một ngọn núi linh khí đều vô cùng nồng đậm.
Mà diện tích mỗi một ngọn núi vô cùng to lớn, tầm khoảng một vạn dặm, do đó, mỗi một vị đệ tử đều được cung cấp chổ ở riêng để tu hành.
Sau khi đi đến Ngũ hành Phong, trên một quảng trường, gã chấp sự lấy ra một cái tiểu bản đồ làm bằng da yêu thú, trong đó có khắc một loại trận pháp nào đó. hắn truyền linh lực vào, bản đồ liền biến lớn tầm một trượng, trên bản đồ có đánh dấu những toà tiểu viện chưa có người ở.
Nửa canh giờ sau, những người khác đều chọn lựa xong xuôi chổ ở, Cuối cùng cũng đến lượt Lê Hạo chọn.
Bởi vì những toà nhà nằm ở trung tâm sườn núi đều có người ở, Lê Hạo liền chọn một cái tiểu viện hẻo lánh, linh khí không quá nồng đậm ở phía nam ngũ hành phong.
Lê Hạo bị xếp đến người cuối cùng lựa chọn, không phải là bị ghẻ lạnh hay gì, mà là do hắn muốn đợi những người khác chọn lựa xong xuôi rồi mới chọn. bởi vì khi đó những toà nhà có linh khí nồng đậm đều đã có người, hắn liền có thể lựa chọn một nơi hẻo lánh để tu hành.
Nếu hắn là người đầu tiên, mà lựa chọn một nơi hẻo lánh thì sẽ lộ ra vẻ khác người. đi ngược lại tâm lý số đông, mà làm như vậy sẽ khiến người khác chú ý nhớ mặt.
Với tính cách thích yên tĩnh cùng chủ trương điệu thấp lặng lẽ tu hành, cùng làm người vô hình của hắn. việc bị người khác nhớ mặt, Lê Hạo sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Do đó hắn mới lên một cái kế hoạch, để lúc hắn làm ra lựa chọn sẽ trở nên bình thường, chì như vậy mới không khiến người khác chú ý.
Tên chấp sự thấy hắn lựa chọn xong, liền đưa cho hắn một cái ngọc bài, rồi chỉ hắn đường đi giảng giải công dụng cùng một số việc thường ngày ở tông môn, sau đó hắn liền rời đi.
Lê Hạo y theo chỉ dẫn của gã chấp sự đi một hồi lâu, liền thấy một cái tiểu viện có một cái lồng sáng đang bao phủ lại. chỉ có người nắm giữ ngọc bài mới có thể ra vào, mà ngọc bài này chỉ có một cái, chính là cái vừa rồi tên chấp sự đưa cho hắn.
Gã chấp sự cũng đã nói cho Lê Hạo biết cách ra vào toà trận pháp này, chỉ cần dùng ngọc bài của mình chạm vào cái lồng sáng là được. người khác không có ngọc bài cưỡng ép đi vào, khẳng định sẽ phá hư trận pháp, lúc đó người ở bên trong liền sẽ biết được.
Lê Hạp cầm lấy ngọc bài màu trắng, nhấn nhẹ vào lồng sáng một cái, lồng sáng liền lộ ra một cái lối đi tầm một trượng.
Sau khi Lê hạo bước vào tiểu viện, lối đi liền khép lại.
Mặc dù nói là tiểu viện nhưng thật ra diện tích cũng vô cùng rộng rãi, nếu so với thế tục thì có thể với các đại viện của những gia đình giàu có phú quý.
Cả cái tiểu viện tựa hồ vừa được quét dọn nên vô cùng sạch sẽ, bàn ghế, giường ngủ các loại vật dụng mọi thứ đều đầy đủ. Phòng ngủ, thư phòng, phòng tu luyện, ở dưới mặt đất còn có một cái phòng bế quan.
Lê Hạo ngồi lên giường xếp bằng.
Từ trong túi trữ vật lấy ra một gốc nguyên chân thảo, bắt đầu suy tư.
Mà sau khi từ Huyền Quang Sơn Mạch trở về, bởi vì còn hơn nữa tháng mới kết thúc khảo hạch, không có việc gì làm nên Lê Hạo liền điên cuồng tu luyện, mà trước khi kết thúc khảo hạch một ngày, Hắn đã đột phá đến Luyện Khí Kỳ Tầng Thứ bảy.
Chỉ có điều Lê Hạo cũng không có vui sướng gì nhiều, do có ngũ đại đan điền, Lê Hạo mỗi lần đột phá cần số linh khí gấp năm lần người bình thường, tuy nhiên ở luyện khí kỳ hắn cũng không cần lo lắng gì nhiều.
Bởi vì Luyện Khí Kỳ khi tu luyện, chủ yếu là hấp thu linh khí chuyển hoá thành linh lực ôn dưỡng trong đan điền không ngừng rèn luyện mà thôi, nhưng muốn đột phá Luyện Khí Kỳ đại viên mãn trở thành Trúc cơ kỳ thì khó khăn rồi.
Với tư chất ngũ linh căn của Lê Hạo nếu bình thường muốn đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, cần trúc cơ đan ít nhất phải năm viên, mà bây giờ hắn có ngũ đại đan điền, mà đồng thời chuyển hoá linh lực của năm cái đan điền thành chân nguyên, sẽ cần ít nhất hai mươi lăm viên trúc cơ đan.
Mà với số tài nguyên khi thu được ở thạch động cũng đủ để mua hai mươi lăm viên Trúc Cơ Đan, nhưng có một vấn đề là, Trúc Cơ Đan không phải cứ muốn mua là có!
Dù là ở tông môn, đệ tử muốn đổi trúc cơ đan cũng có hạn chế, mỗi đệ tử chỉ có thể dùng linh thạch đổi năm viên mà thôi.
” Với tư chất của ta lại cộng thêm ngũ đại đan điền, muốn Trúc Cơ ít nhất phải cần hai mươi lăm viên, còn muốn đảm bảo đột phá thì cũng phải năm mươi viên.”
” chỉ có điều ta đào đâu ra, năm mươi viên trúc cơ đan”
” Thôi kệ, trước hết đột phá đến Luyện Kỳ viên mãn rồi tính.”
Lê Hạo nội tâm âm thầm suy nghĩ một hồi, nhất thời cũng chưa có cách gì giải quyết, cũng không tiếp tục suy nghĩ, bắt đầu tĩnh tâm hấp thu linh khí tu hành.
Thời gian hai năm lặng yên trôi qua
Trong hai năm này mỗi ngày Lê Hạo đều nuốt đan dược xếp bằng khổ tu, hoặc là tu luyện kiếm thuật.
Cách đây một năm, Lê Hạo nhờ vào ngũ hành linh châu trong thức hải không ngừng rèn luyện, thần thức của hắn đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng chín.
Cũng nhờ vào đó, hắn đã tu luyện Ngự Kiếm Quyết đến tam quyết, cảnh giới ngự cửu kiếm.
Trong Một cái tiểu viện ở trên Ngũ Hành Phong.
Ở Trên sân có một thân ảnh mặc trên người một bộ hắc y, trong tay cầm một thanh trọng kiếm truyền linh lực vào, thanh trọng kiếm liền loé lên ngũ hành màu sắc, sau đó hắn điên cuồng chém, bổ, đâm chỉ có ba động tác, hắn cứ như vậy không ngừng lặp lại ba động tác này.
Kiểu cách ăn mặc cùng với thanh trọng kiếm, ngoài Lê Hạo còn ai vào đây nữa.
Gần hai canh giờ sau, bởi vì linh lực trong cơ thể đã hết Lê Hạo không thể không dừng lại, sau đó hắn trở về phòng tu luyện ngồi xếp bằng bắt đầu khôi phục linh lực.
Trên đỉnh đầu Lê Hạo, thiên địa linh khí bắt đầu hình thành một cái nho nhỏ vòng xoáy, không ngừng tiến vào trong cơ thể Lê Hạo.
Trong cơ thể ngũ đại đan điền, năm cái vòng xoáy linh lực không ngừng xoay tròn, từng sợi linh khí từ đỉnh đầu hắn tiến vào đan điền dung nhập với vòng xoáy linh lực.
Một lúc sau linh lực của Lê Hạo rốt cuộc khôi phục đến toàn thịnh, chỉ có điều hắn cũng không ngừng hấp thu ngoại giới linh khí, mà hắn lấy từ túi trữ vật ra năm ngàn viên linh thạch, rồi bắt đầu điên cuồng hấp thu bên trong linh khí.
Từng luồng linh khí dung nhập vào vòng xoáy linh lực, làm cho nó càng lớn hơn, tựa như đã sắp tràn đầy cả đan điền, mà vòng xoáy linh lực trong đan điền ban đầu chỉ tựa như cái hồ nước, cũng càng lúc càng lớn một lát sau liền trở thành một cái dòng sông linh lực, chạy khắp tứ chi cùng kinh mạch của hắn, sau đó một mùi tanh hôi truyền vào khứu giác Lê Hạo.
” Hô!”
Lê Hạo mở mắt ra, mặc dù trên người chảy ra một chất nhầy nhụa vô cùng khó ngửi, nhưng khi cảm nhận trong cơ thể bàng bạc linh lực hắn mĩm cười hài lòng lẩm bẩm nói:
” Cuối cùng cũng đột phá tới Luyện Khí Kỳ Viên Mãn!.”