Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên - Tiểu Dã Khách - Chương 36
Sau đó, “Đa Lỗ bá bá” liền nghe được, tiếng miêu ô hay nhất, hay nhất, hay nhất… mà hắn từng nghe trong đời này.
“Miêu ô…”
Ánh mặt trời tươi đẹp vào mùa khô, đất đai ướt át vào mùa mưa, gió tươi mát trên thảo nguyên lớn, xúc cảm khi thịt lót đạp vào mặt cỏ mềm mại, vui sướng chạy nhanh đón gió… Đều cuồn cuộn thổi quét vào lòng hắn trong một tiếng miêu ô này, oanh liệt nổ tung đầu hắn — trong nháy mắt, não Đa Lỗ trống rỗng.
Hắn… hắn vậy mà còn nhớ khi mình còn nhỏ, được mẫu thân yêu thương ôm vào ngực, cảm giác thoái mải khi được cẩn thận liếm lông.
Đa Lỗ là một con sói tám tuổi, hắn đã rất lâu, rất lâu, rất rất lâu chưa nhớ tới mẹ.
Mẹ hắn, chỉ là một con sói cái phổ thông trong bầy sói. Bầy sói là chủng tộc phân chia giai cấp rất mạnh, địa vị của mẫu thân Đa Lỗ không cao, tài nguyên có được rất hữu hạn. Khi nuôi nấng Đa Lỗ cần dốc hết sức lực thì mới ăn được thêm chút thịt.
Cố tình khi nhỏ, Đa Lỗ rất cường tráng, hắn lớn nhanh, ăn nhiều hơn nhãi con khác, thường thường đói đến mức kêu ngao ngao, lay mẹ muốn sữa.
Mẫu thân hắn bị nháo nhưng không có biện pháp, đành phải vụng về ôm hắn trong ngực, ngâm nga những bài hát đứt quãng, xem như là hống hài tử.
… Tuy rằng đó không phải là hồi ức đặc biệt mỹ lệ, nhưng đối với Đa Lỗ, nó là độc nhất vô nhị.
Hắn cho rằng, sau khi thành niên, hắn sẽ không nhớ tới tuổi thơ nữa.
Cùng một thanh miêu ô này, các con vật đều có vẻ mặt khác nhau.
Barkley hoàn toàn trầm mê, Già Lâu hơi nheo mắt, cái đuôi càng quấn quanh mèo con chặt hơn. Mấy con sói mơ mơ màng màng, biểu tình đều rất kỳ diệu.
Còn có, lúc này Đa Luân trộm ngó đầu ra khỏi bụi cỏ phía sau: Thì ra là thế!!!
Thì ra thanh âm miêu ô của A Ninh, thật sự dễ nghe như lời đồn…
Hắn muốn ngao ô! Hắn muốn tru lên!
Giờ khắc này, hắn cũng có một loại… một loại xúc động muốn đi trộm mèo con ngao!
Nhịn xuống nhịn xuống, Đa Luân, mày không thể!
Làm vậy, A Ninh chắc chắn sẽ càng ghét mình ô ô…
Tròng mắt lục của Đa Luân lóe lóe, đuôi sói cũng phe phẩy qua lại, cuối cùng vẫn không nhảy ra.
Bên này, Đa Lỗ rất lâu vẫn không hồi phục lại tinh thần.
Barkley đã có chút “lực miễn dịch” nhìn thấy ánh mắt hắn, tức khắc đắc ý dào dạt: Ha ha, ngươi xem thường nhãi con bảo bối của ta hả? Đa Lỗ, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Trong khoảng thời gian ngắn, lông mao uy phong của Barkley xõa tung gấp đôi! Hắn lớn tiếng tấm tắc: “Đa Lỗ? Đa Lỗ? Ai nha, nhãi con nhà ta, ưu điểm cũng không nhiều lắm.”
“Chỉ là lớn lên đẹp chút, tính tình tốt chút, thanh âm miêu ô dễ nghe một chút. Không có gì đặc biệt, không có gì đặc biệt! Ha ha ha ha ha!”
Đa Lỗ:…
Lão đông tây Barkley này!
Trách không được khi hắn nhắc đến việc hợp tác, Barkley vẫn luôn có bộ dáng như muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại. Cũng đúng, hắn mà có ấu tể như vậy, hắn khẳng định sẽ…
Thôi, lại là miêu ô tộc! Sao có chuyện tốt gì đều đến tay đám lười biếng này thế?
Tâm tình Đa Lỗ phức tạp, cực phức tạp.
Chuyển ánh mắt về tiểu miêu nhãi con lần nữa, ánh mắt của hắn đã thay đổi rất nhiều. Đa Lỗ hơi hé miệng, thế nhưng không có lời nào để nói.
Hắn cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn trước nhiều, cả người đều thần thanh khí sảng, hận không thể chạy mười vòng quanh thảo nguyên. Thanh miêu ô này đúng là không bình thường. Cho dù không thể đối kháng trăng máu, hắn… cũng cam tâm tình nguyện hợp tác.
Lúc này, hắn xem như lý giải Barkley, lý giải Già Lâu, cũng lý giải ý tưởng của Đa Luân nhà mình!
Đại bảo bối như thế…
Vẫn là câu nói kia, trời sinh miêu ô sao còn sinh ngao ô, ngao ô tộc bọn họ sao không có vật nhỏ đáng yêu như vậy?
Hối hận, muốn đánh chết bản thân vì trước đây từng hoài nghi mèo con.
Đường đường là tộc trưởng ngao ô tộc, cư nhiên nghe một tiếng miêu ô liền nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần được. Thiệu Dĩ Ninh có chút ngốc bức — sao, sao vậy? Sao Đa Lỗ không nói gì? Cũng không đáp lại?
Trước kia các con vật sau khi nghe tiếng miêu ô đều phản ứng rất lớn, hưởng ứng rất kịch liệt. Chẳng lẽ, lần này tiếng miêu ô không sử dụng được?
Mèo con nghiêng nghiêng đầu, đang do dự xem có nên kêu thêm một tiếng nữa hay không thì Già Lâu bỗng nhiên thấp giọng nói: “Vậy là đủ rồi.”
Mắt lục của anh hiện lên ý cười, nhỏ giọng giải thích: “Đa Lỗ cần thời gian.”
Cần thời gian thay đổi lời nói không chút khách khí vừa rồi.
… Cú quẹo này 180°, có thể so với mười tám cú rẽ trên đường núi, sợ là rất khó vòng trở về.
Thiệu Dĩ Ninh hiểu.
Cậu buồn cười, cúi đầu nhịn cười, bả vai hơi run. Báo đen cúi đầu, thân mật cọ cọ cậu. Mèo con không đứng vững, bùm một phát ngã xuống đất, lộ ra cái bụng trắng tuyết mềm mại.
Lông tóc thật dài nhiều lớp lúc này đều nở rộ ra. Loáng thoáng còn có thể nhìn thấy làn da hồng nhạt.
Nhóm mèo lớn và sói lớn đều kìm không được mà nhìn chằm chằm cậu.
Thật mềm, muốn… muốn vùi đầu vào, hút mạnh một ngụm.
Báo đen bất động thanh sắc, ngăn trở phân nửa thân thể mèo con, trầm giọng nói: “Đa Lỗ tộc trưởng, Barkley tộc trưởng.”
“Hai vị đã nghe tiếng miêu ô rồi.” Anh thoạt nhìn đang khách khí nhưng thật ra cường ngạnh nói: “Hiện tại nên thảo luận mục đích hôm nay của chúng ta.”
Một sư tử một sói cũng ngượng ngùng hồi phục tinh thần lại.
Tròng mắt Barkley chuyển động: “Cũng không nhất định cần A Ninh rat ay. Ý ta là, trước tiên chúng ta tận lực thử xem. Không được thì mới nhờ A Ninh giúp đỡ.”
“Nhưng ta thanh minh trước, A Ninh là nhãi con của miêu ô tộc, ngao ô tộc các ngươi đừng nhớ thương.”
Ngao ô tộc đừng mong trộm nhãi con, cũng đừng mặt dày tới là phiền A Ninh.
Đa Lỗ như đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này Già Lâu lên tiếng: “Ta cũng có ý này.”
Đôi mắt lục kiên định, cũng có chút sủng nịch. Anh không hi vọng mọi người sẽ xem A Ninh như cọng rơm cứu mạng, việc đó quá nặng nề, anh sợ A Ninh sẽ quá mệt mỏi.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cậu biết cậu có thể nhưng khi được nhóm động vật quan tâm chăm sóc, cậu vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Mèo con nỗ lực bò dậy, một lần nữa ổn định cơ thể, ngẩng đầu lên nói: “Tôi có thể.”
Mặt già của Đa Lỗ đỏ lên.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đúng là có sinh ra một ít ý tưởng.
Tỷ như, có thể mang vật nhỏ này tới lãnh địa mình không? Đa Luân không phải là thích tiểu miêu nhãi con sao, nếu không kêu hắn thử xem?* Vật nhỏ này rốt cuộc có thể ngăn trăng máu hay không?
*Nhìn xa trông rộng quá, muốn dùng tình yêu vượt giống loài để giữ mèo con lại:))
Hắn thậm chí có một ít ý tưởng âm u, nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong giây lát, đến hắn cũng không chú ý.
Các con vật đều đơn thuần, không có âm mưu quỷ kế gì. Nếu thái độ của Già Lâu và Barkley đều là như vậy, Đa Lỗ nói: “Ta hiểu.”
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ trưng da mặt dày của mình, làm “Đa Lỗ bá bá” của tiểu miêu nhãi con. Làm trưởng bối thì tất nhiên phải yêu quý tiểu bối.
… Nếu nhìn cẩn thận, có thể nhìn ra Đa Lỗ hơi xấu hổ.
Thiệu Dĩ Ninh nói: “Đa Lỗ bá bá, a ba, Già Lâu đại ca, tôi sẽ nỗ lực thử xem.”
Dù sao cũng là lần đầu tiên, cậu cũng không nắm chắc mười phần. Nhưng nếu chỉ kêu meo meo vài tiếng là có thể giúp được mọi người là cậu vui rồi.
Cứ quyết định như vậy, Đa Lỗ cùng Barkley lại bàn bạc một ít chi tiết, lấy ra vài phương án dự phòng. Trong lòng bọn họ, Thiệu Dĩ Ninh là một ấu tể cần được yêu thương, họ không muốn cậu phải làm việc, ăn ý yêu cầu Già Lâu mang A Ninh đi ra ngoài chơi.
Dư lại những việc phải nhọc lòng, bọn họ sẽ xử lý hết. Chứ nếu mọi việc đều phải làm phiền A Ninh thì mặt già của bọn họ ném đi đâu?
Thiệu Dĩ Ninh vốn muốn xem bọn họ “mở họp”, lại muốn cân nhắc xem mình có thể hỗ trợ như thế nào. Nhưng giây tiếp theo, cậu đã bị Già Lâu cẩn thận ngậm, mang ra ngoài.
Gió không lớn, đám cỏ nhẹ nhàng lay động, Thiệu Dĩ Ninh vừa quay đầu lại, đối diện với đôi mắt lục của Già Lâu.
Giống mảnh cây sâu nhất trong rừng rậm, nhìn chăm chú vào cậu, đáy mắt có cảm xúc sâu đậm — Thiệu Dĩ Ninh tạm thời còn không hiểu.
Cậu chớp chớp mắt, theo bản năng hô một cái: “Già Lâu đại ca.”
Già Lâu cúi đầu liếm liếm trán cậu, khẽ ừ một tiếng.
Thiệu Dĩ Ninh ngoan ngoãn tùy ý động tác của anh, một lát sau, cậu trái lo phải nghĩ, nhịn không được mà hỏi: “Già Lâu, tôi có thể hỏi… hỏi anh một việc được không?”
“Chính là…”
Cậu ấp úng, có chút thẹn thùng, nhưng lại thật sự buồn bực, vì thế thử dò hỏi: “Già Lâu đại ca, anh… khi anh nghe tôi miêu ô, anh nghĩ tới gì?”
Nghĩ tới cái gì?
Tới thảo nguyên lâu như vậy rồi, cũng miêu ô thật nhiều lần, cậu đại khái minh bạch tiếng miêu ô có ý nghĩa gì với các con vật.
Một tiếng miêu ô nho nhỏ, mềm như bông có thể gợi lên ký ức tốt đẹp nhất từ đáy lòng bọn họ.
Sinh hoạt của các con vật tương đối đơn giản, cho nên phần lớn sẽ nhớ lại một ít ký ức thời thơ ấu, sinh hoạt trước đây — ký ức khi ăn cái gì ngon, khi cảm thấy thoải mái, khi cảm nhận được ấm áp.
Trên thực tế, Thiệu Dĩ Ninh muốn biết, thực tế có giống suy đoán của cậu hay không.
Báo đen hơi dừng lại.
Phảng phất như đây là một vấn đề khó trả lời.
… Hoặc là khó trả lời đối với anh.
Anh từ trước đến nay không kể hồi ức của mình, lần đầu tiên nghe được tiếng miêu ô, đúng là anh cảm nhận được nhiều hình ảnh tốt đẹp. Nhưng từ lần thứ hai, lần thứ ba… lục tục đến bây giờ, mỗi lần anh nghe thấy tiếng miêu ô, anh nhớ tới A Ninh.
Tiểu miêu nhãi con làm nũng, tiểu miêu nhãi con nghiêng đầu nhìn mình, tiểu miêu nhãi con vui tươi hớn hở chạy về phía anh… còn có, hình thái nhân loại của A Ninh.
Làn da trắng nõn mềm mại, liếm một chút là sẽ đau. Cho dù vậy vẫn hết lòng tin cậy mình. Làm anh không dám tiến lên một bước, cũng không muốn lui một bước.
Không biết có phải là cảnh tượng trong sơn động quá mộng ảo hay không, mấy ngày nay chỉ cần Già Lâu nhắm mắt lại là trong đầu toàn hiện lên hình ảnh thân ảnh A Ninh.
Cuối cùng, anh liếm liếm lông tóc mềm mại của A Ninh, làm lông tóc bị gió thổi loạn của cậu thành sạch sẽ ngăn nắp, sau đó anh nằm xuống, dùng tư thế bảo hộ bao quanh tiểu miêu nhãi con, cái đuôi nhẹ nhàng đặt lên người cậu.
“Lần sau khi biến thành hình người thì miêu ô thử xem đi.”
Anh lảng tránh đề tài, ma xui quỷ khiến nói như vậy.
Thiệu Dĩ Ninh: A? Đây là một ý kiến hay. Cậu còn chưa có thử qua đâu.
Bất quá, làm vậy thì cậu lại cảm thấy thẹn. Lúc làm mèo kêu một tiếng thì còn có thể nói là bản năng, nhưng làm người mà kêu mèo thì…
Cậu lặng lẽ đỏ mặt, giả vờ buồn bực mà quay sang chỗ khác, lại quay lại, mạnh mẽ trấn định nói: “Già Lâu đại ca, khi biến thành hình người, tôi chỉ kêu cho anh nghe thôi, được không?”
Đương nhiên được.
Cái đuôi của Già Lâu nhếch lên, bên môi không khống chế được độ cung.
Rồi sau đó, sắc trời luân chuyển, ánh sáng biến ảo, rốt cuộc ánh trăng chậm rãi bò lên cao trong tâm tình phức tạp của các con vật.
Là trăng máu.