Men Lam Trên Chén Rượu Hồng - Chè Seen - Chương 8: Yển Diên Quán
Chị Liễu nhìn Dạ Thanh, cất giọng cười lớn: “Ái chà, cô Lý, không ngờ cô cũng có bản lĩnh đấy. Nếu cô thích bình đó, thì ta tặng cho cô. Đập hay ném tùy cô quyết định.”
Dạ Thanh nuốt nước bọt, nhìn mấy tay thuộc hạ của bà ta đang lăm le xông đến. Hỏng rồi, kho rượu tới hàng trăm chum vại thế này, nàng có đập vỡ vài chum, thậm chí là vài chục chum cũng không thấm được vào đâu. Dĩ nhiên chẳng có lí do gì để cho bà ta sợ.
“Chị Liễu,” đúng lúc này, giọng nói của Phạm Thức thình lình vang lên từ phía sau. “Chị tặng quà cho cô Lý, vậy cũng tặng Thức mấy bình được không?”
Dạ Thanh quay người nhìn. Phía sau, Phạm Thức đang từ từ đi tới, tay giơ cao một hũ sành màu đen bóng bịt vải gấm xanh, nhỏ chừng khoảng hai bàn tay. Chiếc rương màu rêu đã mở từ lúc nào, bên trong là ba hũ sành giống chiếc trên tay Phạm Thức, được đặt lót trên nhung đỏ.
Chị Liễu lập tức tái mặt, ra lệnh cho lũ thuộc hạ dừng lại. Biểu hiện của bà ta dĩ nhiên không qua khỏi mắt Dạ Thanh. Thì ra đây mới là thứ quý giá sao? Không chần chừ, Dạ Thanh cũng kéo cậu nhóc người Tàu qua, mỗi người cầm lấy một chiếc hũ trên tay.
“Bọn… bọn mày đừng có manh động… cái đó… cái đó… năm mươi năm… bọn mày… bọn mày không đền được đâu…” chị Liễu lắp bắp, đôi môi đỏ chót của bà ta run rẩy, hai tay bồn chồn vặn xoắn vào nhau.
Năm mươi năm à, Dạ Thanh cười thầm. Bình rượu năm mươi năm nhất định giá trị cũng không ít.
Quả nhiên, Phạm Thức bật cười, mặt hắn vênh lên, giọng điệu bắt đầu trở nên bỡn cợt: “Chà, năm mươi năm cơ đấy… Chị Liễu, theo ngu ý của tôi thì cả trăm quan tiền cũng chưa chắc mua nổi… Nếu như tôi mà lỡ tay…” Vừa nói vừa giả vờ nghiêng ngả lảo đảo bước tới như người say rượu. Mặt chị Liễu sa sầm, bà ta nghiến răng, không còn cách nào khác đành đổi giọng ngon ngọt: “Kìa Thức, chỗ thân tình, cậu đâu cần manh động thế… chúng ta có gì từ từ thương lượng…”
Nếu không phải Dạ Thanh tằng hắng một tiếng nhắc nhở thì không biết Phạm Thức còn lâu la đùa cợt ở đó tới bao giờ. Tiếp sau đó là một cảnh tượng hết sức kì quặc, khi ba người lần lượt đi tới, tay giơ cao ba chiếc hũ sành như đang nắm giữ con tin, lùi dần về phía cửa vào. Bọn thuộc hạ của Yển Diên Quán theo sát phía sau, nhưng không tên nào dám tới quá gần. Cứ thế, hai bên gườm nhau qua lại lên cầu thang, đi qua hàng loạt hành lang ngắn dài, đi tuốt lên mạn thuyền.
Lúc cả ba đã tưởng chừng như có thể thoát khỏi sào huyệt của Yển Diên Quán êm thấm, thì cậu thanh niên người Tàu không hiểu luống cuống thế nào, vấp chân vào nhau mà ngã sõng xoài. Chiếc hũ sành trên tay cậu ta tung lên trời, khiến ba bốn tên tay sai của Yển Diên nhào người ra đỡ. Nhân cơ hội đó, Đại Ngưu xông đến định chớp thời cơ bắt giữ lại con tin.
Không chần chừ, Dạ Thanh dùng sức ném chiếc hũ trên tay về phía tên hộ vệ. Thế nhưng lại đúng lúc Phạm Thức cũng trên đà lao tới. Đao kiếm vô tình, hũ sành đập trúng đầu Phạm Thức, vỡ tan tành. Cả người hắn đổ gục xuống, bao phủ trong một thứ chất lỏng trong suốt màu hổ phách đỏ sẫm ánh tím, bốc mùi nồng nặc. Hũ sành còn lại ở trên tay hắn cũng rơi xuống đất, chất lỏng trong bình tuôn ra tong tỏng, thấm qua ván tàu. Chị Liễu lả người, gần như ngất xỉu.
Dạ Thanh há hốc miệng. Cái thứ Yển Diên Quán đang buôn lậu, không phải là rượu, mà là nước mắm sao?
***
Tiếng tù và rúc lên từng hồi phá vỡ sự huyên náo trên thuyền. Từ đằng xa, đoàn ngựa phi nước đại tới bến sông, lá cờ màu xanh lam với hình ngọn núi tung bay phần phật trong gió.
Đi đầu đoàn người là một nam tử với gương mặt thư sinh thanh tú như đang sáng lên trong nắng chiều le lói. Trần Anh Khoa bước xuống ngựa, đi về phía chiếc thuyền. Giọng nói từ tốn cất lên: “Kính chào Liễu thị, Trường Thạch xin phép tới đón người.”
Nhìn lực lượng hùng hậu của Trường Thạch, chị Liễu dĩ nhiên biết rõ đám quân ô hợp của ả không có cơ hội gì. Ả ta đã mất con tin, chưa kể hai trong số ba đại hộ vệ đã bị Phạm Thức đánh trọng thương. Không còn cách nào, chỉ còn biết cười gượng, cúi chào theo: “Cậu Khoa, Trường Thạch đã cất công tới đây, tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Trần Anh Khoa mỉm cười, nói: “Được vậy thì quý hóa quá. Có điều… nếu Yển Diên cung kính ngay từ đầu, không bắt giam Lý tiểu thư thì Trường Thạch đã không phải mang người tới tận đây.”
Chị Liễu thất sắc nhìn Trần Anh Khoa. Giọng nói và cử chỉ của hắn nhẹ nhàng ôn hòa nhưng khẩu khí lại rõ ràng đang đe dọa. Bà ta xua tay, gấp gáp giải thích: “Là hiểu lầm… hiểu lầm mà cậu Khoa. Tôi… tôi làm sao biết được cậu công tử đây lại là tiểu thư nhà họ Lý… cậu Khoa, tôi đâu có ăn gan hùm mà dám gây chuyện với Trường Thạch Hội…”
Trần Anh Khoa vẫn mỉm cười, sắc mặt không đổi: “Chị hiểu vậy thì tốt. Ta không mong tương ngộ trong tình huống thế này nữa.”
Để mặc cho chị Liễu cúi người khúm núm, hắn tiến tới bên cạnh Dạ Thanh, dịu dàng: “Xin lỗi anh tới muộn. Đã để Diệu Linh phải chịu khổ rồi.”
“Không sao,” Dạ Thanh cúi đầu, cử chỉ quan tâm của hắn khiến nàng thoáng cảm thấy ngại ngùng. “Cũng… cũng may mà có anh Thức ở đây…”
Nói rồi mới sực nhớ tới Phạm Thức đang lồm cồm bò dậy. Dạ Thanh hốt hoảng cúi người xuống đỡ hắn, gần như phải nín thở vì mùi mắm nồng nặc xông lên tận họng.
“Em… em xin lỗi… là em lỡ tay…” Dạ Thanh cuống quýt, nhưng Phạm Thức chỉ trả lời bằng ánh mắt rất mơ hồ. Đầu hắn nứt toác một mảng, máu chảy ròng ròng xuống đầu xuống cổ, hòa lẫn với chất mắm năm mươi năm tuổi đậm đặc sóng sánh. Xát muối vào vết thương hở vốn là một hình thức tra tấn, nhìn gương mặt khó coi của hắn bây giờ thì xát mắm có lẽ cũng dã man không kém.
Chưa biết nên nói gì tiếp thì Đặng Văn Thành, người đồng môn chí cốt của Phạm Thức, từ đâu sấn sổ xông tới nhặng xị hỏi han. Phạm Thức phẩy tay gạt tên bằng hữu lắm điều ra, nhìn Trần Anh Khoa đang ân cần nói chuyện Dạ Thanh, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lên bờ. . Tiên Hiệp Hay
Dạ Thanh quay nhìn cậu thanh niên người Tàu, lúc này cũng đang được người của Trường Thạch cung phụng hỏi han hết mực. Nếu cha của cậu ta cũng là phường buôn lậu thì không biết phen này có gặp rắc rối gì với quan phủ không?
“Cậu ta là người nhà của quan phủ,” Trần Anh Khoa giải thích khi thấy ánh mắt hiếu kì của Dạ Thanh.
“Người nhà… quan phủ?” Dạ Thanh ngạc nhiên: “Nhưng… nhưng chẳng phải cậu ta là người Tàu…”
“Nghe đâu mười lăm năm trước, cha cậu ta được cử đi theo đoàn đi sứ qua Tàu. Gặp cô phụ có hoàn cảnh khó khăn đã giúp đỡ cho cô ta và đứa trẻ mới sinh,” Trần Anh Khoa gật đầu, ôn tồn giải thích. “Tháng trước người mẹ qua đời có để lại di thư gửi gắm đứa con cho vị quan Đại Việt năm xưa. Nên cậu ta mới khăn gói tới Nam Sách.”
Dạ Thanh nhíu mày. Nhưng chưa kịp nói lên suy nghĩ gì, thì Trần Anh Khoa đã đưa tay lên miệng suỵt khẽ, trước khi tiếp lời: “Nhưng cũng có những tin đồn đại trong xứ… về thân phận thực sự của cậu ta… người ta nói rằng trong thời gian đi xứ, quan phủ đã lén lút qua lại…”
“Có lẽ nào…” Dạ Thanh thốt lên.
Trần Anh Khoa gật đầu, đáp: “Dĩ nhiên là chuyện đồn đại, chỉ người trong cuộc mới biết. Nhưng quan phủ gần đây đang điều tra về hoạt động buôn lậu vật phẩm địa phương qua nhà Minh. Có lẽ vì đó mà đụng độ với Yển Diên Quán. Chúng bắt cậu ấy là muốn gây sức ép hi vọng quan phủ sẽ bỏ qua mà không báo cáo lại cho triều đình, chẳng ngờ chúng lại bắt nhầm Diệu Linh…”
Dạ Thanh nhìn cái dáng người nhỏ bé của cậu thanh niên người Tàu. Chợt nhớ lại ánh mắt tư lự của cậu ta khi nhắc đến cha mình bằng giọng nói ngọng nghịu nhưng vẫn đầy lo lắng. Bất giác cũng thở dài.
***
Lý võ sư đứng ngay cổng chờ đoàn người của Trường Thạch.
Rất có thể một trận sấm sét thịnh nộ đã giáng xuống đầu Phạm Thức, nhưng hũ mắm năm mươi năm tuổi đã khiến hoàn cảnh trở nên hoạt kê hơn rất nhiều. Chẳng ai có thể đứng gần hắn quá năm thước mà không nhăn mặt vì mùi mắm nồng nặc. Lý Quốc cũng vì thế mà chẳng còn hứng nổi giận. Chưa kể hàng chục vết thương lớn nhỏ đang toác miệng trên người Phạm Thức khiến mặt hắn trắng bệch vì mất máu. Bà Lý dựa vào đó mà tìm cách xua Phạm Thức đi tắm rửa băng bó vết thương.
Nhờ thế mà thay vì một màn giáo huấn hay trừng phạt nghiêm khắc, Lý võ sư chỉ hời hợt tuyên bố cắt lương dịch ba tháng với Phạm Thức và bắt hắn tới chái nhà kho phía sau phủ để chẻ củi và sám hối một tháng. Trong khi đó, Lý tiểu thư chỉ bị khiển trách rồi đưa về phòng.
Nghe phong thanh người hầu trong phủ kháo nhau thì Phạm Thức đã phải tắm đến năm lần ngày hôm đó mới gột hết được mùi mắm cốt năm mươi năm đậm đặc trên cơ thể.
Lúc Dạ Thanh lén tìm tới chái nhà kho nơi hắn phải chịu phạt, thì hắn đang đứng thẩn thơ ngắm mây bên hiên. Nhìn thấy nàng, Phạm Thức ngạc nhiên: “Sao cô Lý lại tới đây? Bị bắt gặp thì sao?”
“Em chỉ muốn xem anh thế nào một lát thôi rồi về,” Dạ Thanh đáp, nhìn hắn băng bó chằng chịt từ trên xuống dưới với hàng chục vết thương lớn nhỏ. Nàng vốn đã quá quen với những màn trừng phạt đẫm máu dưới trướng Đại Hùng Tinh Giáo, nên thấy Lý võ sư như vậy vẫn còn khá nương tay. Tuy nhiên Phạm Thức vì nàng mà liên lụy, nàng nghĩ mình cũng phải qua hỏi thăm hắn cho phải phép.
“Không có gì nghiêm trọng đâu,” Phạm Thức nhìn nàng, tự dưng thấy cảm động khi được Lý tiểu thư quan tâm. Hắn cười: “Được hũ mắm cả trăm quan tiền giáng xuống đầu, kẻ thân phận thấp hèn là tôi tự dưng thấy mình có giá trị hẳn lên là đằng khác.”
Ánh mắt hắn hấp háy tinh nghịch và miệng nở nụ cười bông đùa. Dạ Thanh lắc đầu, không biết nên nói gì. Giang hồ hiểm ác, thương tích là điều không tránh khỏi. Dưới trướng của Đại Hùng Tinh Giáo, nàng cũng không ít lần trọng thương. Nhưng kẻ làm nhiệm vụ hộ tống như hắn lại không đánh giá được tình hình mà xông vào hang địch khi chưa có cứu viện như vậy, nàng cảm thấy hắn vừa ngang tàng liều lĩnh, lại vừa ngu ngốc.
Hắn tự dưng nhắc tới thân phận thấp hèn, phải chăng trong lòng đã có chút bất mãn với cách đối xử thiên vị của Lý võ sư với con gái ruột là Lý Diệu Linh và đứa con nuôi là hắn? Hắn mang mặc cảm, uất ức mà không dám nói ra, chỉ dám dùng lời nói bông đùa để gửi gắm tâm trạng. Cũng chỉ có kẻ ngốc mới luôn dùng nụ cười khỏa lấp đi những tổn thương như vậy.
“Để anh phải liên lụy, là lỗi của em,” cuối cùng nàng nói. “Em cũng làm sai, nhưng lại chỉ mình anh chịu phạt… em xin lỗi…”
Phạm Thức nhìn Dạ Thanh, ánh mắt thoáng bối rối.
Hắn vẫn chưa thể quen được với sự thay đổi của tiểu thư nhà họ Lý. Dĩ nhiên ngày trước hắn đã có nhiều lần hộ tống Lý tiểu thư, cũng không ít lần rơi vào tình huống nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ có tiếp xúc gần như lần này. Hắn thực sự không ngờ nàng ta có thể phán đoán tình huống nhanh nhạy và đối phó linh hoạt đến thế. Thậm chí nhiều lúc hắn có cảm giác nàng còn như đi trước hắn một bước, biết chắc hắn chuẩn bị làm gì dù hắn không hề giải thích. Nếu không nhờ có nàng ta mách nước, hắn không biết mình có thể sống mà ra khỏi thuyền buôn của Yển Diên Quán hay không. Ba tay đại hộ vệ của chúng cũng đều là những kẻ máu mặt trong giới giang hồ. Kì thực khi đó hắn cũng không muốn liều mạng đến thế nếu không phải bọn chúng chuẩn bị nhổ neo rời đi. Nếu để chúng ra khỏi địa phận Thanh Lâm, thì quân cứu viện của Trường Thạch có tới nơi cũng vô ích.
Bây giờ thì nàng ta lại nhìn trúng tim gan của hắn, chỉ sau một câu nói đùa. Một người có thể thực sự thay đổi nhiều đến thế, hay trước giờ hắn chưa bao giờ hiểu rõ con người của Lý Diệu Linh?
Cuối cùng hắn vẫn cười đáp: “Đâu có, cô Lý cả nghĩ rồi. Sao có thể trách cô được? Nhiệm vụ của Thức vẫn luôn là phải bảo vệ cho sự an toàn của tiểu thư mà.” Rồi như muốn đổi chủ đề, hắn hỏi: “Phải rồi, mà sao lúc đó cô lại biết đó là thuyền buôn lậu?”
“Nhà Minh từ lâu đã có chính sách bế quan tỏa cảng. Đức kim thượng lại hạn chế thông thương ra nước ngoài, khiến cho mậu dịch buôn lậu tràn lan. Việc một cậu thanh niên người Tàu bị bắt cóc để gây sức ép làm ăn chắc chắn có nhiều khả năng là liên quan tới chuyện đó… nên em mới đ…” Dạ Thanh giải thích. Nhưng ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Thức khiến nàng chột dạ nhận ra mình đã nói quá nhiều, ngay lập tức thêm vào: “Là… là cậu công tử người nhà quan phủ đó nói cho em biết…”
Phạm Thức vẫn nhìn nàng nửa tin nửa ngờ nhưng không hỏi gì. Ánh mắt dò xét khiến Dạ Thanh lo lắng, cảm thấy càng tiếp tục chủ đề này sẽ càng nguy hiểm. Sực nhớ ra Phạm Thức rất hay phản ứng thái quá khi bị xem là kẻ ăn chơi, nàng liền đổi giọng: “Còn anh thì sao? Làm sao khi đó anh lại biết tường tận vị trí kho hàng, nơi cất giữ món hàng giá trị thế? Có… có phải là do anh quen thân với chị Liễu như vậy, nên đã từng nhiều lần qua lại…”
Quả nhiên, Dạ Thanh còn chưa nói hết câu, Phạm Thức đã chạm tự ái, giãy nảy lên: “Không có… trước đây tôi chưa từng bước chân lên thuyền của Yển Diên Quán! Là… là do tôi từng hộ tống nhiều thuyền buôn nên mới biết rõ cách bố trí và sắp xếp hàng hóa…”
Như thấy mình chưa thực sự thuyết phục, hắn liền tiếp tục kể lể: “Tôi quen chị Liễu qua mấy vụ làm ăn vài năm trước. Khi đó Yển Diên Quán còn chưa lớn mạnh như bây giờ. Đúng… đúng là tôi đã có thể có lúc vui đùa tung hứng quá trớn với chị ta… nhưng… nhưng chỉ là lời nói gió bay… tôi… tôi và chị ta không hề có quan hệ đó… cô Lý hãy tin tôi…”
Rồi không hiểu có phải để tận dụng lòng thương cảm của Lý tiểu thư hay không, hắn vừa nói vừa ôm đầu nhăn nhó, như thể vết thương trên người đột ngột phát tác.
Dạ Thanh nhìn bộ tịch cường điệu của hắn, cố nén cười. Khi nãy hắn vừa tự tin nói không có gì nghiêm trọng, giờ lại đang giở trò ăn vạ sao? Nàng dịu giọng, vờ quan tâm: “Anh sao thế? Đau lắm à? Anh đâu cần cố sức thế, em tin anh mà.”
Chỉ chờ có thế, Phạm Thức đáp: “Tôi không sao, chỉ hơi choáng một chút. Kì thực mấy vết thương này đâu thể so sánh được với nhát kiếm tôi nhận của Đại Hùng Tinh Giáo trong rừng ngày trước.”
Giờ hắn lại còn mang chuyện cũ ra kể công nữa sao? Dạ Thanh nghĩ. Cái tên này thực sự là được đằng chân lân đằng đầu không từ thủ đoạn. Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn vờ cúi đầu: “Ngày trước anh đã nhận thay Diệu Linh một kiếm, hôm nay lại cứu em thêm một mạng… quả thật không biết đáp đền thế nào…”
Phạm Thức xua tay, tỏ vẻ hào phóng: “Ấy kìa, cô Lý hiểu lầm rồi, tôi nói vậy không phải kể công đâu. Chỉ là nhát kiếm đó thực sự in đậm trong kí ức của tôi thôi mà. Dù sao cũng đâu dễ để quên một đối thủ như vậy.”
“Đối thủ như vậy… ý anh là thế nào?” Nghe tới đây, Dạ Thanh buột miệng hỏi, dường như không giấu được sự tò mò.
“Là kẻ mạnh,” hắn đáp không cần suy nghĩ. “Chắc chắn… là một trong những kẻ mạnh nhất mà tôi từng gặp… Đôi lúc tôi nghĩ thật khó tin được đó lại là một cô gái…”
Câu nói vu vơ khiến Dạ Thanh gần như giật bắn người, hỏi: “Cô… cô gái? Vì… vì hắn để tóc dài à?”
“Đồng bọn của hắn cũng để tóc dài đó thôi. Nhưng họ đều là nam nhi,” Phạm Thức đáp, tựa người vào thành rào nhìn ra bầu trời tím ngắt buổi đêm với vầng trăng non lấp ló sau những tảng mây dày lờ lững trôi. Rồi hắn nhún vai, thản nhiên giải thích: “Khi bị tôi chém trúng, kẻ đó đã hét lên còn gì. Âm giọng đó… nếu không phải là một cô gái… thì chỉ có thể là một cậu nhóc chưa vỡ giọng. Nhưng quan trọng hơn là khi áp sát, trên người hắn có mùi hương sả bồ kết mà các cô gái hay dùng để gội đầu…”
Dạ Thanh đứng hình. Tên này cầm tinh con Chó hay sao mà lại có khứu giác đặc biệt vậy? Rõ ràng hôm đó khi giao chiến, nàng và hắn chỉ tiếp xúc thoáng qua. Hay là do hắn vốn hay lê la khắp các tửu lâu thanh quán nên mới nhạy cảm với mùi của phụ nữ? Nàng bất giác co người, cũng may từ ngày tới Lý phủ, nàng luôn được trang điểm son phấn, xức dầu thơm khắp người nên chưa gợi nhớ thêm kí ức nào cho hắn.
“Nói hú họa vậy, chứ tôi cũng chưa tiếp xúc nhiều với nam nhân để tóc dài,” Phạm Thức phá lên cười. “Cũng không rõ đó có phải là tục lệ gì của giáo phái Đại Hùng Tinh không. Nếu những tên đồng bọn của hắn cũng có mùi tương tự thì tôi cũng đầu hàng.”
Quả nhiên, Phạm Thức không hổ danh một trong tam đại đồ đệ của Trường Thạch. Nhìn bên ngoài, hắn lúc nào cũng cười cợt bông đùa khiến người ta lầm tưởng hắn không phải kẻ suy nghĩ sâu sắc, nhưng kì thực hắn lại cực kì nhạy bén. Càng tiếp xúc nhiều với hắn, càng như đang chơi với hổ.
Dạ Thanh mím chặt môi, tự dưng thấy lạnh người. Trướcgiờ nàng vẫn là kẻ chơi với dao, nhưng con dao này nàng vẫn sợ đứt tay.