Men Lam Trên Chén Rượu Hồng - Chè Seen - Chương 14: Tiết Thanh Minh
Dạ Thanh cất công dậy sớm chuẩn bị. Từ ngày về Lý phủ, nàng bắt đầu phải để ý nhiều hơn tới việc ăn mặc, đầu tóc. Dù bản thân nàng còn rất thờ ơ, nhưng người hầu trong phủ lúc nào cũng túc trực nhắc nhở, chỉnh sửa nên nàng cũng dần quen hơn với lụa là phấn son. Sáng nay càng không phải ngoại lệ. Bà Lý đã cất công chọn trước cho nàng một bộ xiêm áo màu vàng cam rực rỡ, trang sức lấp lánh, lại còn cẩn thận dặn dò Nhị Lan nhắc nàng dậy thật sớm để chuẩn bị cho tươm tất trước giờ đi hội.
Tự ngắm mình trong gương, Dạ Thanh khẽ nhíu mày. Nàng không nhìn thấy mình ở trong đó. Lý Diệu Linh quả là có nhan sắc hơn người, nhưng không phải là nàng. Không chỉ là bộ xiêm áo lộng lẫy nàng vốn không bao giờ khoác lên người, không chỉ là lớp phấn son trang điểm nàng vốn không thích mang. Mà còn là những lời tán thưởng khen ngợi của bà Lý dành cho đứa con gái độc nhất yêu quý, là kẻ hầu người hạ dập dìu tay bưng tay rót. Cuộc sống này, vốn không là của nàng.
“Con sao vậy, không vừa lòng sao?” bà Lý nhìn Dạ Thanh chau mày, lo lắng hỏi.
“Không phải đâu, thưa mẹ,” nàng vội đáp, miệng nhoẻn cười. “Là con đang lo lắng, ăn mặc đẹp thế này, khéo sau lễ hội hôm nay, mẹ lại phải tiếp một đội quân tới xin làm rể, thì không biết làm sao?”
Bà Lý bật cười, khẽ nhéo đứa con gái tinh nghịch khiến nàng kêu oai oái. Tiếng cười khanh khách của nàng làm Lý phủ bỗng nhiên rộn ràng hẳn lên.
Dạ Thanh liếc nhìn nụ cười đầy trìu mến trên gương mặt yêu kiều của Lý phu nhân. Nụ cười đó, cũng vốn không dành cho nàng.
***
Lễ hội xuân được tổ chức bên hồ phía Đông. Khác hẳn mọi ngày, đường phố rợp bóng cờ quạt trống lọng, ngập tràn sắc màu. Ánh nắng xuân le lói lan qua từng tầng mây, hé xuống mơn man trên từng bước chân của các nam thanh nữ tú đang hân hoan trảy hội. Dạ Thanh thích thú nhìn theo những người diễn trò trên phố, những hàng quán tấp nập người ra kẻ vào. Vợ chồng Lý Quốc đã đi tiếp chuyện người quen, Dạ Thanh được phép tự do đi chơi một lát.
Một vị công tử vận áo xám từ đâu tiến tới chào: “Cơ duyên nào khiến anh gặp được Diệu Linh ở đây hôm nay thế này?”
Dạ Thanh cúi đầu, mỉm cười chào. Trần Anh Khoa đã đi theo nàng từ lúc nàng mới tạm biệt vợ chồng Lý Quốc, nhưng không biết vì lí do gì mà chờ tới đây mới giả vờ đi ngang gặp phải. Dạ Thanh cũng vờ như không biết: “Anh Khoa hôm nay cũng có thời gian đi trảy hội à?”
“Nếu Diệu Linh không ngại, Anh Khoa xin được đi cùng em một đoạn,” Anh Khoa ngả người về phía Dạ Thanh, mỉm cười. Gương mặt trắng trẻo thư sinh với đường nét thanh tú, biểu cảm dịu dàng của hắn như sáng lên trong nắng. Nhưng thái độ với Lý Diệu Linh lại vô cùng kính cẩn nâng niu tới mức hơi quá đà. Dạ Thanh không từ chối, chỉ nhẹ nhàng đi theo.
Qua một hàng bán trâm cài, Trần Anh Khoa dừng lại. Đôi tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lựa lấy một chiếc trâm bạc có gắn hồng ngọc thành hình một đóa hoa, đưa lên trước mặt Dạ Thanh: “Anh thấy chiếc trâm này rất hợp với bộ y phục của Diệu Linh hôm nay, không biết có hợp ý em không?”
Giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng thái độ kính cẩn rành rọt như đã tập dượt rất nhiều lần. Dạ Thanh mỉm cười đưa tay đỡ lấy cây trâm cài trên tay hắn, ngắm nhìn những viên ngọc màu đỏ lấp lánh dưới nắng. Nàng không yêu thích đồ trang sức, nhưng cũng vẫn phải thầm khen cho khiếu thẩm mỹ của hắn. Quả thực cây trâm cài này rất hợp với bộ xiêm y của nàng.
“Ý tốt của anh, Diệu Linh xin nhận,” Dạ Thanh đáp, tay đặt chiếc trâm lại xuống quầy. “Nhưng chiếc trâm này, thì e là không nên.”
Lời nói của Lý tiểu thư khiến Trần Anh Khoa thoắt nhiên e dè. Hắn có nghe nói việc tính tình Lý Diệu Linh dạo gần đây có nhiều thay đổi, nhưng không ngờ vị tiểu thư này lại trở nên lạnh lùng như vậy.
“Diệu Linh đâu cần dứt khoát thế? Chỉ là một chiếc trâm cài thôi, em đừng nghĩ ngợi gì,” Trần Anh Khoa vẫn mỉm cười, giọng điệu khẩn khoản trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn khiến ai cũng có thể động lòng.
Dạ Thanh nhìn điệu bộ ôn hòa dịu dàng của Trần Anh Khoa, không biết nên từ chối thế nào cho phải. Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng, thì một giọng nói khác đã vang lên: “Kìa anh Khoa, anh như vậy trời đất cũng phải cảm động, chẳng phải là đang làm khó cho cô Lý rồi sao?”
Dạ Thanh quay ra nhìn, là một vị công tử với nước da rám nắng rắn rỏi cùng nụ cười và ánh mắt hấp háy tinh nghịch trong bộ y phục màu xanh thẫm.
“Anh cũng tới đây à,” Trần Anh Khoa nhìn Phạm Thức, đôi mắt thoắt hiện lên vẻ thất vọng.
Phạm Thức phớt lờ thái độ của Trần Anh Khoa, tiếp tục bông đùa: “Nhìn hai người đi, đứng đôi co cả buổi nâng lên hạ xuống… định không cho người ta làm ăn hay sao? Cô Lý đã không thích trâm cài, hay chúng ta cùng đi xem diễn võ?”
Phạm Thức đổi chủ đề nhanh như chớp, lại mượt mà tới nỗi Trần Anh Khoa chẳng có cơ hội ý kiến gì. Dạ Thanh mỉm cười gật đầu đồng ý.
“Vậy hai người đi xem võ đi,” Trần Anh Khoa đành đáp. Rồi quay sang Dạ Thanh, hắn dịu dàng: “Diệu Linh, trước đây có lần em từng hứa cùng anh đi xem hội hoa xuân. Vậy hai ngày nữa, em vẫn đồng ý đi hội hoa xuân với anh chứ?”
Dạ Thanh nhìn Trần Anh Khoa, biết mình chẳng tiện từ chối hai lần, đành gật đầu đồng ý: “Dĩ nhiên rồi, hẹn anh Khoa hai ngày nữa.”
Được lời như cởi tấm lòng, Trần Anh Khoa mỉm cười quay mặt đi. Dạ Thanh nhìn theo, bất giác cũng bật cười với tình huống hiện tại. Trước khi Phạm Thức xuất hiện, nàng còn có chút bối rối không hiểu, nhưng giờ thì đã rõ ngọn ngành. Trần Anh Khoa là đại đệ tử của Lý Quốc, theo lý sẽ là lựa chọn số một kế thừa Trường Thạch. Nhưng Lý Quốc lại chỉ có một người con gái, ai cũng hiểu rằng kẻ làm con rể Lý phủ chắc chắn sẽ hưởng trọn gia sản của Lý gia, thậm chí có được lợi thế khi chọn người kế thừa Trường Thạch Hội. Vậy nên Trần Anh Khoa mới phải ra sức lấy lòng Lý tiểu thư. Thái độ nâng niu cung kính quá đà của hắn, Lý Diệu Linh có thể không nhận ra, nhưng Dạ Thanh thì lại nhìn thấu tâm can. Nàng ở Đại Hùng tinh giáo cũng là đại tiểu thư của giáo chủ, những kẻ vo ve tìm cách lấy lòng nàng chưa bao giờ thiếu. Cho dù là kẻ an tĩnh dịu dàng vô cùng như Trần Anh Khoa cũng khó mà qua mặt được nàng. Việc Lý tiểu thư yêu thích Phạm Thức, có lẽ hắn cũng biết rõ, nên mới tỏ ra thất vọng đến thế khi Phạm Thức xuất hiện.
“Lý tiểu thư, em cười gì thế?” Giọng nói của Phạm Thức bất thần cắt ngang suy nghĩ của Dạ Thanh. Mải suy nghĩ, nàng không biết mình đã vô thức nhìn theo Trần Anh Khoa khá lâu.
Dạ Thanh ngước mắt nhìn Phạm Thức, thấy hắn đang có vẻ bực bội, nhất thời ngô nghê trả lời: “Có… có nhìn gì đâu…”
“Không nhìn gì thì sao em phải bối rối thế,” Phạm Thức sầm mặt. “Anh Khoa rủ đi hội hoa xuân, em vui đến thế cơ à?”
Tới đây thì Dạ Thanh mới sực hiểu ra vấn đề. Là hắn đang ghen. Lý Diệu Linh và Phạm Thức có tình cảm với nhau từ lâu, chỉ không biết đã có ước hẹn gì chưa. Nhưng Lý Diệu Linh vô tư hồn nhiên hứa đi chơi hội hoa xuân với Trần Anh Khoa ngay trước mặt hắn, dĩ nhiên phải khiến hắn ghen tức lồng lộn. Cứ bảo sao mà hắn mặt mũi sầm sì xám xịt. Quả đúng là những chuyện yêu đương thế này, nàng vẫn cứ mù tịt, chẳng biết cư xử làm sao cho phải.
Biết mình lỡ lời, Dạ Thanh chỉ còn cách giả vờ ngây ngô: “Hội hoa xuân thì dĩ nhiên là phải vui rồi. Anh có muốn đi cùng với em và anh Khoa không?”
Phạm Thức nhìn nàng, thoáng bối rối như không biết nên mắng hay nên nhịn. Cuối cùng chỉ nói: “Để xem hai ngày tới tôi có bận gì không…”
***
Gánh võ Đông Hà nức tiếng kinh thành biểu diễn ngay bên bờ hồ Tây gần phía Đền Quan Mẫu. Lúc Dạ Thanh và Phạm Thức tới nơi thì họ đang biểu diễn thi triển nội công. Một chiếc xe gỗ lớn chở hàng chục viên đá tảng, có lẽ phải nặng tới cả tấn được kéo ra. Vị võ sư thân hình rắn chắc như bức tượng đồng lấy ra một chiếc giáo dài ba, bốn tấc. Đầu giáo nhọn hoắt được kê ngay yết hầu ông ta, đầu còn lại tựa vào chiếc xe gỗ. Vị võ sư vận khí vào yết hầu cứng như đá, dồn người vận sức cứ thế dùng yết hầu đẩy chiếc xe gỗ chở cả tấn đá đi tới vài mét.
Người xem nín thở dõi theo từng bước chân vị võ sư và âm thanh bánh xe nặng nề nghiến từng vòng trên mặt đất. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội khi chiếc xe lăn tới mà vị võ sư vẫn không hề hấn gì. Dạ Thanh vỗ tay phấn khích, công lực của người này thực rất cao cường. Nàng còn đứng xem như vậy tới năm, sáu màn biểu diễn nữa. Thế rồi trong một lúc đang chăm chú, nàng thấy có ai đó kéo nhẹ ống tay áo mình. Nhìn qua thấy Phạm Thức đang ra dấu im lặng. Nàng liếc nhìn Nhị Lan vẫn đang háo hức xem từng màn trình diễn, không biết Phạm Thức có ý định gì, nhưng cũng lặng lẽ rút khỏi đám đông đi theo hắn.
Trời lúc này đã về chiều, hàng quán ven đường đã bắt đầu lên đèn. Phạm Thức dẫn đường đưa Dạ Thanh tới một bên bờ hồ vắng người hơn với hai hàng liễu rủ bay phất phơ trong gió. Ráng chiều đỏ sẫm chiếu nghiêng nghiêng, xuyên qua lớp váy áo màu vàng cam của nàng, ánh lên rực rỡ. Phạm Thức ngẩn người hồi lâu, trước khi vội vàng quay mặt đi vì chạm phải ánh nhìn của nàng. Hắn nói: “Lý tiểu thư… hôm nay em có cần phải về phủ sớm không?”
Dạ Thanh nghiêng đầu. Sáng nay bà Lý có nói nàng phải quay về trước khi tắt nắng. Giờ nàng lại đi theo Phạm Thức thế này, có lẽ là không nên. Nàng nhìn hắn, biết mình nên từ chối nhưng chẳng hiểu sao lại không thể mở lời. Nhìn thấy sự lưỡng lự trong ánh mắt nàng, Phạm Thức liền nói: “Tôi muốn đưa em đi xem hoa đăng. Nhưng phải tới khi trời tối, chừng một canh giờ nữa.”
“Vậy một canh giờ nữa em về,” Dạ Thanh cúi đầu đáp. Có lẽ một canh giờ cũng không phải quá lâu.
Hai người đi tản bộ dọc bờ hồ giữa hai hàng liễu rủ. Chút ngại ngùng trong chốc lát chợt qua đi khi họ bắt đầu bàn luận về văn hóa lễ hội. Phạm Thức kể cho nàng nghe về lễ hội của người Chiêm Thành mà hắn đã từng tham dự. Dạ Thanh hào hứng lắng nghe, sôi nổi hỏi han.
Cứ thế mà trời sập tối từ lúc nào chẳng hay.
“Chúng ta tới vừa kịp lúc bắt đầu,” Phạm Thức nói, rồi dẫn Dạ Thanh xuống bến thuyền, nơi hàng loạt phu thuyền đang đứng chờ. Hắn trả tiền rồi quay qua định đỡ nàng, nhưng Dạ Thanh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng bước xuống, không hề khiến chiếc thuyền tròng trành. Người phu thuyền chèo từng mái nhịp nhàng. Tiếng sóng trên mặt hồ vỗ vào mạn thuyền từng chặp, chiếc thuyền từ từ trôi về phía giữa hồ.
Trăng non mới ló, phả ánh sáng trong veo xuống mặt hồ lấp lánh. Tới khi chiếc thuyền dừng lại giữa dòng, thì từ trên bờ chỗ bến thuyền, những đốm sáng xanh đỏ nhiều màu lần lượt xuất hiện. Trong thoáng chốc, cả trăm chiếc đèn hoa đăng được thả xuống từ các bến thuyền. Hoa đăng theo gió thổi lan ra giữa dòng hồ, sáng lấp lánh muôn ngàn màu sắc. Con thuyền nhỏ chẳng mấy chốc bị bao phủ trong những mảnh sáng lung linh huyền ảo. Sóng vỗ dập dìu, ánh sáng ảo diệu bồng bềnh như đang trôi giữa dòng Ngân Hà. Dạ Thanh nhìn theo, không giấu nổi vẻ trầm trồ.
Không biết chuẩn bị từ lúc nào, Phạm Thức mang tới hai chiếc đèn hoa đăng màu đỏ. Dạ Thanh đón lấy, chiếc đèn hình hoa sen làm từ tre và giấy màu, bên trong là một ngọn nến nhỏ. Nàng mỉm cười, thắp nến, rồi nhoài người đưa chiếc đèn ra thả xuống dòng nước lấp lánh bên dưới.
Bên cạnh nàng, Phạm Thức cũng nhoài người theo để thả đèn, vô tình mà chạm phải người nàng. Dạ Thanh giật bắn, quay phắt sang nhìn, nhận ra cơ thể hắn đang gần sát bên mình. Hơi ấm phả ra khiến nàng bỗng thấy nóng mặt. Cánh tay lẽ ra phải chống vào mạn thuyền trượt vào không trung, nàng mất thăng bằng, cả người đổ về phía hắn.
Một cánh tay rắn rỏi đưa ra đỡ lấy nàng. Dạ Thanh hoàn hồn đã thấy mình nằm trọn trong vòng tay của Phạm Thức, cả người đang tựa vào ngực hắn.
Nhịp thuyền chao nghiêng trên đầu sóng, dập dìu theo ánh nến lung linh leo lắt phản chiếu gương mặt góc cạnh của hắn. Chẳng biết là vì sóng to hay gió lớn, mà Dạ Thanh cảm thấy mình như đang say, đầu óc trở nên mụ mị. Nàng ngước nhìn đôi mắt vốn luôn tếu táo tinh nghịch của hắn, chỉ thấy sự dịu dàng, cũng thoáng chốc mà trở nên đắm chìm.
“Diệu Linh…” môi hắn thốt lên hai tiếng đầy trìu mến. Cũng thời khắc đó, Dạ Thanh như choàng tỉnh. Nàng đẩy Phạm Thức ra, vùng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Cả cơ thể gần như run lên, nàng quay mặt đi, cố tình không nhìn gương mặt ngạc nhiên thảng thốt của Phạm Thức.
Lúc này mới nhận ra, những thứ không thuộc về nàng trong vai diễn tiểu thư họ Lý này, còn có cả ánh mắt đắm đuối của kẻ si tình.