Men Lam Trên Chén Rượu Hồng - Chè Seen - Chương 11: Men lam
Phạm Thức nhíu mày, hỏi: “Có phải… có phải cô Lý cũng có tâm trạng gì không?”
“Cũng?” Dạ Thanh nheo mắt: “Chẳng phải anh vừa nói anh chỉ ra đây ngắm cảnh sao?”
Phạm Thức sượng người, lẳng lặng tự rót cho mình thêm một ly nữa. Nhưng lần này hắn không nốc cạn, chỉ đưa lên miệng nhấp một ngụm. Dạ Thanh dịu dàng tiếp lời: “Nếu Diệu Linh có tâm trạng để nghe, thì liệu anh Thức có tâm trạng kể hay không?”
Tới đây thì Phạm Thức bật cười, có lẽ hắn đã bị cho vào tròng. Hương rượu hoa cúc lởn vởn trong không khí se lạnh của buổi đêm. Cũng là lúc mở ra những câu chuyện.
“Đâu có gì to tát,” hắn cúi đầu, tay vân vê ly rượu trống. “Chỉ là đôi lúc Thức cũng có những suy nghĩ như cô Lý vừa nói. Ước mình được một lần tự do như cánh hoa mai trong gió kia thôi.”
“Anh chán ở trong Lý phủ rồi, hay chán làm đại đồ đệ của Trường Thạch Hội rồi?” Dạ Thanh cười đưa chuyện.
Phạm Thức nhăn mặt, vội vã xua tay: “Không phải, Thức nào dám có ý vô lễ như thế. Một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ như tôi lại có được cuộc sống như bây giờ, sao dám đòi hỏi gì hơn? Tôi phải đội ơn nuôi dưỡng của thầy mợ cả đời… Chỉ là… chỉ là đôi lúc tôi không biết mình có thực sự gánh vác được vị trí này hay không…”
Dạ Thanh nhìn gương mặt ưu phiền của Phạm Thức, chợt nhận ra hắn cũng không khác gì nàng. Nàng bất lực trước kế hoạch trả thù của cha, hắn cũng chỉ có thể giữ im lặng về việc làm sai trái của thầy. Cả hắn và nàng, đều luôn phải làm theo chủ ý của người khác cho dù bản thân mình không hề mong muốn. Nàng cố nén một tiếng thở dài. Những suy nghĩ này chắc chắn không thể cho nàng quyết tâm mà nàng đang cần.
“Nói điều này nghe thật hèn kém,” Phạm Thức tiếp lời. “Nhưng có những lúc, tôi chỉ ước giá như mình có thể bỏ hết tất cả những trách nhiệm trên vai qua một bên và chỉ sống cho bản thân mình. Một ngày thôi cũng đủ. Có điều…”
“Có điều anh cảm thấy như thế quá ích kỷ, phải không?” Dạ Thanh thở hắt ra, ánh mắt nhìn lên trời đầy vẻ tư lự. “Anh thấy tội lỗi khi có những suy nghĩ như thế. Thậm chí còn cho rằng bản thân mình đâu có quyền được sống chỉ cho riêng mình như vậy.”
Lời nói của Lý tiểu thư dường như đã chạm phải tâm can của Phạm Thức, khiến hắn bối rối quay sang nhìn nàng. Trong một thoáng, hắn cảm giác như bao trăn trở suy nghĩ của mình bị đem ra soi rõ trong ánh trăng lưỡi liềm leo lét. Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ có ai có thể hiểu được những tâm tình khó nói ra trong lòng hắn tới vậy. Càng không ngờ có ngày người đó là vị tiểu thư được bao bọc trong nhung lụa, cưng chiều nhất mực từ bé như Lý Diệu Linh.
Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu tiên nàng nhìn thấu lòng dạ của hắn.
Gió đêm thổi nhẹ khiến cánh hồng mai rơi lất phất lên tóc, lên áo cô gái. Lên cả gương mặt xinh đẹp dịu dàng nhuốm màu ưu phiền của nàng. Cánh hoa vương lên hàng mi dài rủ bóng, chẳng thắm được bằng cánh môi hồng khép hờ hững trên chén rượu gốm trắng men lam.
Lòng người dường như cũng chợt chao nghiêng.
Phạm Thức ngẩn người, có lẽ hắn đã uống quá nhiều. Nhưng lần này chỉ mới có vài ly rượu, lẽ nào đã có thể làm cho hắn say?
Dạ Thanh quay nhìn sang Phạm Thức khi thấy hắn không nói gì. Giật mình chạm phải hai mắt hắn đang nhìn nàng đăm đăm không chớp. Nàng chợt nhận ra mình đã quá sa đà vào câu chuyện của hắn mà nói ra những lời không nên nói. Dù suy nghĩ có thay đổi tới đâu, một người như Lý Diệu Linh lẽ ra cũng chẳng thể hiểu nổi những thứ tâm tư như vậy mới phải. Chỉ là trong thoáng chốc, nàng như nhìn thấy mình trong ánh mắt đượm buồn của hắn.
Nàng rót thêm rượu, đưa lên mời. Hắn đón ly rượu từ tay nàng, ánh mắt vẫn không rời, hỏi: “Còn Lý tiểu thư thì sao? Sao đêm nay cô lại ra đây ngắm trăng vậy?”
“Em…,” Dạ Thanh liếm môi, bối rối đáp: “Là do… là do em vừa đọc lại một cuốn truyện…”
Phạm Thức chưng hửng. Nhưng không muốn tỏ ra khiếm nhã, hắn chống tay lên cằm, ánh mắt chờ đợi nhìn nàng. Dạ Thanh cười khổ, đâm lao rồi, nàng cũng chỉ còn cách lao theo.
Câu chuyện của nàng kể về một đứa bé gái chỉ chừng ba bốn tuổi, sống giữa núi rừng với một ông lão. Ngày ngày đứa bé đó cùng ông lão lên núi hái rau, bẫy thú rừng, nhặt củi. Cuộc sống của họ trôi qua bình yên như thế. Cho tới một ngày nọ, có một vị khách không tên vô tình đi lạc tới nơi ở của hai người. Người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, nước da nâu bóng, mái tóc hơi xoăn, hốc mắt sâu với đôi mày rậm. Hắn đã đi lạc rồi vô tình bị thương trong lúc đi thực địa vẽ bản đồ. Ông lão và đứa bé gái ấy đã chữa lành cho người thanh niên, rồi còn tận tình dẫn đường cho hắn hoàn thành bản đồ cho vùng núi rừng hiểm trở đó. Bản đồ người này liều mạng để vẽ, sau này đã trở thành một phần của Hồng Đức Địa Dư, bản đồ hành chính đầu tiên của Đại Việt.
“Có phải vì chính câu chuyện này mà cô Lý mới có hứng thú với trang bản đồ xứ Sơn Nam hôm trước không?” Phạm Thức à lên một tiếng.
“Anh vẫn nhớ à?” Dạ Thanh mỉm cười. “Em từng có lúc ước rằng sau này sẽ như người thanh niên đó. Sống cuộc đời tự do, được đi khắp nơi trong thiên hạ, lên rừng hay xuống biển và vẽ bản đồ.”
Phạm Thức ngạc nhiên nhìn nàng. Đúng là chưa lúc nào hắn có thể thôi bất ngờ về con người của Lý tiểu thư. Không ngờ một vị tiểu thư đài các như Lý Diệu Linh lại có thể có một mơ ước hào sảng không kém những nam nhân trong giang hồ như vậy. Hắn bật cười thốt lên: “Vậy cô Lý định không lập gia thất hay sao?”
Nụ cười trên môi người thiếu nữ nhạt dần. Dạ Thanh đưa ly rượu lên miệng, uống cạn. Dù là môn trưởng Khổng Tước hay tiểu thư nhà họ Lý, nhiệm vụ của người con gái như nàng rốt cuộc cũng vẫn là chỉ kiếm được một tấm chồng.
“Anh nói cũng phải,” nàng ngửa mặt nhìn lên vầng trăng khuyết sau tán hoa mai hồng rực. “Phận nữ nhi như em sao có thể mơ tới những điều viển vông như thế được.”
Ánh mắt thất vọng của Lý tiểu thư khiến Phạm Thức bối rối: “Cô Lý… có phải tôi đã nói gì sai không?”
Dạ Thanh lắc đầu, mỉm cười. Hắn đâu có nói gì sai, hắn chỉ nói đúng quá thôi mà.
Nàng đưa chiếc chén gốm đã cạn lên soi trước ánh trăng, từng đường vân xanh uốn lượn như đang nhảy múa trên nền men trắng óng ánh: “Nếu đàn ông là lớp men trắng ngà có vai trò bảo vệ chiếc chén gốm này, thì phụ nữ lại như lớp men lam trên đó. Là hoa ấp trong sương, hay cỏ dại dưới chân người. Thanh cao hay dân dã, uốn lượn thế nào đều do bàn tay người thợ vẽ. Nhưng mục đích cuối cùng cũng chỉ là để trang trí cho chiếc chén mà thôi.” Nói rồi ngửa cổ uống cạn.
Phạm Thức cúi đầu, không biết nói gì cho phải. Cuối cùng chỉ ngồi im lặng. Đêm buồn cũng như lòng người.
***
Canh ba, trời còn tờ mờ và trăng vẫn còn treo lưng chừng.
Dạ Thanh bật dậy, nhẹ nhàng để không đánh thức ai. Giấy bút trải trên bàn, nét bút của nàng vội vã trong ánh trăng lờ mờ bên khung cửa sổ. Nhét lá thư viết vội vào trong một ống quyển nhỏ xíu, buộc vào chân chú bồ câu, nàng cẩn thận chọn một góc khuất gần cổng sau của Lý phủ để thả.
Xong việc, không một ai phát hiện. Nàng lặng lẽ lui về phòng.
Đúng lúc nhận ra cái bóng người mặc áo màu xanh thiên thanh rời phủ bằng cổng sau. Chỉ bước chân khoan thai cũng đủ để Dạ Thanh nhận ra đại đồ đệ của Trường Thạch. Biểu cảm căng thẳng hiếm thấy trên gương mặt hắn khiến nàng tò mò bám theo.
Trần Anh Khoa cẩn trọng quan sát động tĩnh xung quanh, trước khi đi một mạch tới chiếc giếng đầu làng Voi gần đó.
Tới đây, hắn đứng gần miệng giếng, dưới gốc cây gạo đầu làng, chắp tay sau lưng như đang chờ ai đó. Tướng mạo hắn ung dung thanh nhã, từng đường nét tuấn tú khôi ngô in rõ xuống mặt nước giếng trong vắt. Chỉ đứng vậy thôi cũng đủ để tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp lay động lòng người.
Ai cũng khen Trần Anh Khoa có dung mạo như hoa như ngọc, cử chỉ an tĩnh hoàn mỹ. Có lẽ giờ Dạ Thanh cũng đã hiểu được đôi chút.
Suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn bởi sự có mặt của một người lạ mặt. Người đàn ông thấp bé, đen gầy, dáng đứng khúm núm tới bên Trần Anh Khoa, điệu bộ lo lắng không yên: “Bẩm… bẩm cậu… có… có việc gì mà mới sáng sớm thế này… cậu lại tới tìm con ạ…”
“Mày còn phải hỏi sao?” Trần Anh Khoa đáp, không buồn nhìn về phía kẻ kia, giọng hắn lạnh tanh. “Mấy món hàng giao cho mày làm, chưa xuất xưởng đã bị người ta phát giác. Mày tính thế nào?”
Kẻ kia mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp: “Cậu… cậu bảo sao… làm… làm sao có chuyện đó được… cậu Khoa… chính cậu cũng từng xem hàng rồi…”
“Ta đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi,” Trần Anh Khoa đảo mắt nhìn xung quanh, trước khi tiếp lời. Giọng hắn bắt đầu nghe giống người ta rít qua kẽ răng: “Gốm nhà Minh cần làm men tràn đế, nhưng thế nào trong lô hàng của phô bay [25] vẫn có tới gần một nửa không đúng?”
Tới đây thì Dạ Thanh đã hiểu ra.
Không giống với Phạm Thức là đứa trẻ mồ côi được vợ chồng Lý Quốc mang về nuôi, Trần Anh Khoa vốn là người làng Voi. Nghe nói ngày trước cha mẹ hắn vì quá nghèo không đủ tiền nuôi con nên khi Lý Quốc chiêu sinh đã mang hắn tới Lý phủ gửi gắm. Làng Voi cũng là một làng gốm có tiếng ở Nam Sách, dễ hiểu vì sao hắn có thể tìm được mối làm hàng giả cho Trường Thạch. Cũng bảo sao hắn được giao nhiệm vụ hộ tống chuyến hàng lần này tới Thiên Trường.
Người đàn ông kia sau khi nghe lời Trần Anh Khoa thì run lẩy bẩy phân bua: “Bẩm cậu… men tràn đế tỉ lệ… tỉ lệ hỏng cao… cần lò lớn… khi… khi đó thời gian cậu cho lại gấp gáp quá rồi… nên… nên tôi không còn cách nào khác…”
“Giờ mày định đổ lỗi cho ta hay sao?” Trần Anh Khoa quắc mắt, gương mặt ôn hòa dịu dàng thoắt trở nên sắc lạnh.
Sát khí ngút trời khiến kẻ kia sợ hãi quỳ hẳn xuống: “Lạy… lạy cậu… cậu tha cho con… lần đầu còn thiếu sót mong cậu tha tội…”
“Nếu không phải là lần đầu tiên thì cái đầu bay đã không còn đó mà giữ rồi,” hắn đáp, vẫn không buồn nhìn xuống. “Lần đầu cũng là lần cuối, nếu để ta phát hiện phô bay cố tình để lẫn hàng không đạt vào cho Trường Thạch, thì mày biết hậu quả thế nào chưa?”
Dứt lời, người đàn ông kia vội vã xì xụp vái lạy dưới chân hắn. Hắn đưa chân hất người này ra, hạ giọng nói: “Đủ rồi. Nói vậy để mày biết chuyến hàng đầu tiên này đặc biệt quan trọng thế nào. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần Trường Thạch trót lọt một lần thì sau này mày sẽ có cơ hội đổi đời. Hiểu chứ?”
Dạ Thanh nhíu mày. Xem ra cái tên Phạm Thức ngốc nghếch ấy đã bị thầy hắn lừa gạt rồi. Đây rõ ràng là chuyến hàng giả đầu tiên của Trường Thạch, nhưng Lý Quốc lại nói chính Phạm Thức từng hộ tống nhiều chuyến hàng giả mà không biết. Cũng đúng thôi, với thâm niên buôn gốm lâu năm như Lý Quốc, không thể có chuyện đã làm nhiều lần mà vẫn để xảy ra lỗi sai căn bản trong lô hàng như thế được.
Ông ta lợi dụng việc Phạm Thức là kẻ sống trọng tình cảm, một lòng nặng tình với Lý phủ mà khiến hắn phải im lặng. Người ta nói kẻ thẳng thắn thường thua thiệt, quả thực không sai.
Trần Anh Khoa chờ cho người đàn ông kia đi hẳn, sau đó quay người đi. Nhưng hắn cũng không vội trở về Lý phủ ngay. Hắn rẽ vào một lối nhỏ, đi sâu vào trong làng. Lưỡng lự một chút, Dạ Thanh cũng bám theo.
Hắn đi một mạch qua hàng loạt ngõ ngách lắt léo. Tới một hàng rào cao nửa người mọc toàn dây tơ hồng, hắn dừng lại nhìn vào bên trong căn nhà lợp mái tranh đơn sơ. Người trong nhà hình như vẫn còn thức, vì ánh nến leo lét hắt lên tấm liếp ở một góc nhà một cái bóng nhỏ bé, thỉnh thoảng lại ho húng hắng. Trần Anh Khoa chầm chậm đi tới bên chiếc cổng lỏng lẻo bằng tre làm cho có, đưa tay lên như định gõ vào, rồi lại thôi. Hắn đứng đó như thế rất lâu, mắt trân trân nhìn.
Đây có phải là nhà cha mẹ của hắn chăng? Nhưng nếu vậy thì sao hắn cần phải lưỡng lự đến thế? Những câu hỏi trong đầu Dạ Thanh nhanh chóng có câu trả lời. Vì ngay lúc Trần Anh Khoa định quay người đi, một giọng nói trong trẻo dịu dàng cất lên: “Anh Mối đấy à?”
Từ trong căn nhà nhỏ, bước ra một cô gái trẻ chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng mặc bộ quần áo bằng vải thô màu xanh xù xì, tóc gọn gàng buộc lại phía sau gáy. Gương mặt hiền lành và ngây thơ, nhìn thấy Trần Anh Khoa, nàng chạy vội từ trong nhà ra, mở cổng, ôm chầm lấy hắn: “Anh Mối, đúng là anh rồi!”
“Dép ta mua cho nàng đâu sao không đi? Lại cứ chạy chân trần như vậy?” Trần Anh Khoa gỡ tay nàng ra khỏi người hắn, nhíu mày nói, giọng có vẻ không hài lòng.
“Đẹp quá… em không nỡ đi…” nàng bẽn lẽn gãi đầu. Rồi nàng hiếng mắt nhìn hắn, ríu rít hỏi: “Anh Mối, lần này anh về nhà lâu không? Mà… sao anh lại qua đây giờ này?”
“Tên của ta bây giờ là Anh Khoa,” hắn đáp, giọng nói ôn tồn như nhẫn nhịn. “Nàng đừng gọi ta bằng cái tên hồi nhỏ như vậy nữa.”
“Dạ, anh Khoa…” nàng lí nhí, đôi mắt long lanh cụp xuống im lìm.
“Nãy trong nhà ta có nghe tiếng nàng ho,” hắn tiếp lời, ngữ điệu không rõ là xót xa hay khó chịu. “Đừng ngày nào cũng thức đến sáng may vá rồi để nhiễm lạnh như thế, mau đi ngủ sớm đi.”
Cô gái ngước mắt nhìn hắn, bần thần hồi lâu, rồi nói: “Nếu anh lo lắng cho sức khỏe của em như vậy, sao không thường về thăm em hơn một chút?”
Hắn cúi mặt, tránh ánh mắt hờn giận trách móc của nàng, đáp: “Ta còn nhiều việc phải làm, nàng vào nhà đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Nói rồi vội vã quay đầu bỏ đi.
“Anh đã về đến đây rồi… thì đừng quên chào thầy u một tiếng,” cô gái gọi với theo, giọng nói của nàng dường như nghẹn lại.
“Hôm nay ta bận, khi khác ta sẽ về thăm cha mẹ,” hắn đáp, không quay lại nhìn. Rồi cứ thế bước thẳng.
***
Chính Ngọ, mặt trời đứng bóng, chiếu ánh sáng leo lét qua màn mây dày đục.
Đoàn người nai nịt gọn gàng, chở theo ba xe hàng lớn, bước đi trong khu rừng thưa trên đường tới phủ Thiên Trường. Trần Anh Khoa đủng đỉnh rải vó ngựa chầm chậm đi đầu, mắt không ngừng quan sát cẩn thận từng gốc cây, hốc đá có thể là vị trí ẩn náu xung quanh.
Đi bên cạnh hắn, cưỡi con ngựa đen là Độc Giác, cũng là một trong tam đại đồ đệ của Trường Thạch, đội trưởng đội hộ tống Lim môn. Hắn chừng ba mươi tuổi, đậm người, thân hình chắc nịch đồ sộ như một con tê giác lớn. Vũ khí yêu thích là cây mâu nhọn càng khiến hắn phù hợp với cái biệt danh Độc Giác hơn. Chẳng ai nhớ tên thật của hắn là gì, chỉ biết từ khi về Trường Thạch hắn đã được gọi bằng cái tên ấy.
Lúc này hắn đang vừa thúc ngựa tới, vừa nheo mắt nhìn về phía xa. Cái bóng người đang lao như bay về phía đoàn người khiến hắn như bừng tỉnh, lớn tiếng gọi giật: “Anh Khoa! Cậu nhìn xem liệu đó có phải là tiên phong chúng ta cử lên trước để thăm dò đường không?”
Trần Anh Khoa nhìn theo, không hiểu tại sao kẻ đó phải hớt hải thế.
Chừng hơn một khắc sau, người này mới chạy tới nơi. Trông hắn mướt mải mồ hôi dù trời vẫn còn lạnh, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Hắn nói, cố nuốt tiếng thở gấp vào sau: “Bẩm… bẩm hai cậu… phía trước… đường phía trước… bị núi lở… chặn… chặn lối mất rồi…”
“Sao?” Trần Anh Khoa lập tức cau mày. Để chắc chắn, hắn còn đích thân thúc ngựa đi tới để kiểm chứng. Tới nơi, quả nhiên thấy hàng đống đá tảng lớn lăn xuống từ trên núi cao đã chắn ngang con đường độc đạo qua núi. Để dọn dẹp lại có lẽ cũng phải mất hai, ba ngày. Hắn nheo mắt, hỏi kẻ dẫn đường đi theo: “Mấy ngày qua không hề nghe tin tức mưa bão lớn ở khu vực này. Vì cớ gì mà xảy ra núi lở?”
“Bẩm cậu, cái này thì tôi chưa rõ,” người kia vội trả lời. “Nhưng theo lời mấy người dân khi nãy đứng xem, thì rạng sáng nay có tiếng động rất lớn, như tiếng sấm dậy. Người ta đồn là sét đánh trúng đá tảng trên đỉnh núi…”
Trần Anh Khoa xuống ngựa, tới vị trí đá sạt lở hơn để quan sát. Lúc này quan binh trong vùng cũng đã được điều động tới dọn dẹp nên không cho ai tới gần. Chẳng còn cách nào khác, hắn thúc ngựa quay trở lại nơi Độc Giác đang dừng chân cùng đoàn xe hàng hộ tống.
“Đường núi bị bít kín rồi, theo tôi chỉ còn cách đi theo đường suối thôi,” về tới nơi, hắn nói.
“Cậu nói gì vậy?” Độc Giác ngạc nhiên: “Đường suối nguy hiểm, sao có thể mang theo lô hàng quý này được?”
“Suối mùa này cạn nước, ngựa xe đều có thể đi lại,” Trần Anh Khoa đáp không nao núng. “Anh đừng lo, tôi cũng đôi lần có kinh nghiệm rồi. Nếu chỗ nào nước quá sâu thì có thể dùng túi khí đưa xe qua.”
“Nhưng đi đường suối chẳng phải sẽ là đường vòng sao?” Độc Giác vẫn lo lắng.
“Anh nói đúng, sẽ chậm hơn chừng nửa ngày,” Trần Anh Khoa gật đầu. “Nhưng nếu chờ ở đây có thể sẽ mất thêm vài ngày. Chuyến hàng này đặc biệt quan trọng, tôi e không thể để chậm trễ đến vậy được.”
“Vậy… vậy thì đành theo ý cậu,” Độc Giác gật đầu. Hắn vốn không quen với suy nghĩ tính toán thâm sâu, mà là kẻ võ biền thích dùng tay chân nói chuyện. Nhưng được cái cũng không có quá nhiều tham vọng, chỉ lấy việc hoàn thành nhiệm vụ của Trường Thạch làm mục tiêu, chí hướng và cả niềm vui. Có lẽ vì tính cách hắn như vậy mà mặc dù lớn tuổi nhất trong tam đại đồ đệ của Trường Thạch, hắn lại nhường cái chức ‘lão đại’ cho Trần Anh Khoa.
Theo lệnh, đoàn người khẩn trương mở đường, phát quang cây bụi, dọn dẹp đất đá hướng về phía con suối chảy qua rừng ở gần đó. Đúng như lời Trần Anh Khoa nói, suối mùa này gần như cạn, dòng nước thu vào một khoảng hẹp, để trơ ra lòng suối hai bên tương đối bằng phẳng. Dù nhiều chỗ còn ngập quá gối hay sỏi đá khúc khuỷu, xe của Trường Thạch vẫn có thể từng chút đi qua.
Đầu xuân, không khí còn lạnh buốt u ám, đêm cũng phủ xuống rất nhanh. Đoàn người còn chưa vượt qua được khu rừng thì bóng tối đã sập xuống từ lúc nào.
“Xem chừng chúng ta phải nghỉ lại đây đêm nay thôi?” Độc Giác nhìn Trần Anh Khoa, hỏi.
Trần Anh Khoa nhíu mày suy nghĩ. Nghỉ đêm lại trong lòng suối thế này quá nguy hiểm. Nếu trời đổ mưa hay thình lình nước dâng lên thì không chỉ hàng mà người cũng khó giữ. Hắn lớn giọng, nói: “Anh em hãy chịu khó đốt đuốc đi tiếp. Ta áng chừng chỉ gần hai canh giờ nữa sẽ vượt qua cánh rừng này, trở về đường bằng. Khi đó chúng ta sẽ nghỉ. Nếu giờ ở lại đây, đêm xuống thời tiết bất thường sẽ rất nguy hiểm.”
Những ánh mắt ái ngại nhìn nhau giữa đoàn hộ tống của Trường Thạch. Một giọng nói rụt rè vang lên: “Trời tối quá… đường lại đầy đá sỏi thế này… chỉ e trượt bánh…”
Một vài giọng nói khác cũng lập tức hùa theo: “Đúng rồi… lỡ lật bánh, hàng của chúng ta lại dễ vỡ…”
“Chúng ta đi cả ngày dài rồi…”
“… tối thế này có đốt đuốc cũng khó nhìn…”
Trần Anh Khoa nhăn mặt, chưa biết nên xử lý mấy kẻ biếng nhác hay kêu ca này thế nào, thì Độc Giác đã lên tiếng nói đỡ: “Anh em nói cũng phải đấy Anh Khoa. Đi đường dài, ai cũng mệt quá rồi, khó mà tập trung nhìn đường trong bóng tối thế này được. Theo tôi, ta nên nghỉ lại đây thôi.”
Trần Anh Khoa thở hắt ra. Chẳng còn cách nào khác, hắn đành gật đầu. Để đảm bảo an toàn về người, hắn chọn một điểm gờ suối thoai thoải, lòng suối bên dưới rộng bằng phẳng để đỗ xe hàng lại rồi cho dựng lều phía trên bờ. Dĩ nhiên không quên ra lệnh cắt cử người luôn phiên đứng gác các xe hàng dưới lòng suối.
Đêm xuống ngày càng lạnh, phủ xuống đoàn người đang say ngủ. Nhưng âm thanh của núi rừng cũng chẳng thế nào át được tiếng ngáy vang trời của hàng chục thanh niên trai tráng võ biền. Trần Anh Khoa trở mình. Tiếng suối róc rách chảy cứ khiến tâm trạng hắn không yên. Dù đã đi qua đi lại, kiểm tra các xe hàng tới ba, bốn lần từ tối tới giờ, hắn vẫn không khỏi thấp thỏm. Mãi tới nửa đêm, hắn mới chợp mắt được một lát.
Nhìn bên ngoài, trời đã tờ mờ tỏ. Có lẽ hắn đã thiếp đi được chừng hai canh giờ. Khoác thêm chiếc áo bông dày, Trần Anh Khoa bước ra ngoài. Hắn muốn kiểm tra lại tình hình của xe hàng.
Ánh lửa phập phù như sắp tắt từ phía dưới lòng suối hắt lên khiến hắn chột dạ. Để rồi bàng hoàng nhận ra, người của hắn nằm đó bất tỉnh, còn toàn bộ ba xe hàng đã biến mất không dấu vết.
__________________________
[25] Có nghĩa tương tự với ‘chúng mày’